Vay nóng Tinvay

Truyện:Không Hẹn Mà Đến - Chương 30

Không Hẹn Mà Đến
Hiện có 33 chương (chưa hoàn)
Chương 30
Đối Chất 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-33 )

Siêu sale Shopee


Tại nhà Thẩm Nam Thu, hai chiếc điện thoại gần như reo lên cùng lúc, Nguyễn Chân Chân và Thẩm Nam Thu đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương, sau một hồi do dự, đồng loạt trả lời điện thoại. Vừa mới bắt máy, Nguyễn Chân Chân chưa kịp lên tiếng, liền nghe thấy Tô Văn gấp gáp nói: "Mau đi đi! Phương Kiến Thiết đến rồi!"

Đồng thời, Thẩm Nam Thu ở đối diện cũng đang nghe gì đó trong điện thoại, đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng dậy lao tới cửa sổ. Cô ta liếc xuống lầu, không biết đã nhìn thấy cái gì, vẻ mặt càng hoảng sợ hơn, vội vã xoay người lại, kéo Nguyễn Chân Chân ra khỏi ghế sô pha, đẩy vào thư phòng, chỉ vào chiếc bàn lớn đối diện với cửa vào, gấp gáp dặn dò: "Nhanh lên, trốn đi! Cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không được bước ra!"

Cô ta định đóng cửa thư phòng, nhưng lại đổi ý để cửa mở, sau đó rời đi. Nguyễn Chân Chân vừa ôm túi da chui xuống gầm bàn, liền nghe thấy tiếng mở khóa vân tay ở cửa, tiếp theo, giọng nói hơi ngạc nhiên của Thẩm Nam Thu vang lên bên ngoài: "Sao lại đến đây vào lúc này?"

Một giọng nam hơi u ám từ cửa truyền tới: "Đến chỗ cô còn phải chọn thời gian sao?"

"À, thì ra đến đây để trút giận sao? Ai lại đắc tội anh vậy?" Thẩm Nam Thu nửa thật nửa giả hờn dỗi, chẳng biết có phải nhận ra gì không, lập tức thay đổi thái độ, dịu dàng hỏi, "Có chuyện gì vậy? Anh thật sự tức giận à?"

Người đàn ông không trả lời, đi thẳng đến phòng khách: "Cô đến đây."

Thẩm Nam Thu cẩn thận bước lên phía trước, còn chưa kịp mở miệng, cái tát của người đàn ông đã giáng mạnh xuống mặt cô, suýt nữa hất văng cô ra xa. Khóe miệng cô lập tức chảy máu, ngã xuống trước ghế sô pha, rất lâu không đứng dậy được.

Người đàn ông túm lấy tóc cô, ép cô ngẩng mặt lên, trầm giọng hỏi: "Cô đã nói gì với cảnh sát?"

Thẩm Nam Thu rùng mình, giọng run rẩy đáp: "Em không nói gì cả."

"Tôi đã bảo cô không được nói gì!" Người đàn ông túm tóc cô xách lên, mạnh tay đập xuống sàn nhà. Đầu cô đập xuống sàn, phát ra một tiếng "rầm" lớn, còn chưa kịp ngồi dậy, người đàn ông lại tiến tới bên cạnh, giơ chân lên đá cô, hung tợn mắng: "Con điếm này, cô không nói gì, vậy tại sao cảnh sát lại tìm đến tôi? Hả?"

Trong thư phòng, mặc dù Nguyễn Chân Chân không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng nghe thấy Thẩm Nam Thu đang bị đánh, hơn nữa bị đánh rất mạnh, cô nghiến răng, muốn bò ra ngoài ngăn cản, ai ngờ mới thò đầu ra, liền nghe thấy Thẩm Nam Thu đột nhiên hét lên: "Đừng!"

Tiếng hét chói tai này khiến động tác của cô khựng lại, bất chợt nhớ tới những lời Thẩm Nam Thu vừa dặn dò - cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không được bước ra.

Qua cánh cửa thư phòng, Nguyễn Chân Chân nhìn thấy Thẩm Nam Thu đang nằm trên sàn nhà. Hai tay cô ta ôm đầu, cuộn tròn người lại, né tránh những cú đá của người đàn ông, nhưng ánh mắt cô ta vẫn dán chặt về phía Nguyễn Chân Chân, "Đừng..." Cô ta thét lên, như cố tình dừng một chút, sau đó tiếp tục cầu xin người đàn ông: "Đừng đánh tôi."

Nguyễn Chân Chân hiểu được ám thị của cô ta, khó khăn nhắm mắt lại, giữ vững lòng mình, lặng lẽ rút xuống gầm bàn.

Việc đánh đập vẫn tiếp tục, tiếng khóc lóc van xin của Thẩm Nam Thu không có tác dụng gì, cho đến khi người đàn ông đánh mệt rồi, lúc này mới thở hổn hển dừng tay. Hắn ngồi xổm xuống, duỗi tay ra nâng khuôn mặt dính máu của Thẩm Nam Thu, quan sát thật kỹ, tặc lưỡi hai tiếng nói: "Nhìn xem, một khuôn mặt đẹp đẽ đột nhiên biến thành như thế này, nếu cảnh sát hỏi, em sẽ nói thế nào?"

Cả người Thẩm Nam Thu run cầm cập, khóc lóc đáp: "Em vô tình té ngã."

"Vậy lần sau đi đứng phải cẩn thận một chút." Người đàn ông đột nhiên đến gần cô, thì thầm, "Không ngại nói cho em biết, từ đầu đến cuối tôi không hề động tay vào vụ của Trương Minh Hạo, Hứa Du Ninh cũng chết không đối chứng, cho dù cảnh sát có giỏi đến đâu, cũng chẳng thể làm gì tôi nếu không có bằng chứng."

Thẩm Nam Thu co tròn run rẩy, hàm răng va vào nhau, không thể nói được gì.

Người đàn ông giơ tay vỗ vỗ má cô: "Ngoan, nghe lời, lợi ích sẽ luôn đến với em. Nhưng nếu em vẫn nghĩ về người khác, đừng trách tôi không niệm tình cũ." Hắn nói xong đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Nam Thu, sau đó rời đi.

Cánh cửa bị đóng sầm lại, Nguyễn Chân Chân lập tức bò ra khỏi gầm bàn, chạy đến phòng khách nhìn Thẩm Nam Thu, vừa nhìn đã sợ hãi, đứng ngây ra một lúc mới phản ứng, lao tới đỡ cô ta dậy: "Còn cử động được không? Tôi đưa cô đến bệnh viện!"

"Cút!" Thẩm Nam Thu đẩy cô ra, ngẩng đầu lên oán hận nhìn cô, "Xem rất hả dạ đúng không? Ở đây chỉ có hai chúng ta, không có người ngoài đâu, giả nhân giả nghĩa cho ai xem?"

Nguyễn Chân Chân không quan tâm đến lời lẽ cay nghiệt của cô ta, tiếp tục tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, bình tĩnh nói: "Cô phải đến bệnh viện khám, có thể tự đi không? Nếu không thể đi, tôi sẽ gọi xe cứu thương."

Thẩm Nam Thu nhìn chằm chằm cô, đột nhiên bật cười lớn, khiêu khích hỏi: "Nguyễn Chân Chân, cô đang thảo mai à?"

Cuối cùng Nguyễn Chân Chân không nhịn được phát cáu, lạnh mặt xuống, bình tĩnh hỏi cô ta: "Là tôi đánh cô sao? Là tôi bảo Phương Kiến Thiết đánh cô thành như này sao? Hay hôm nay cô bị đánh là tại vì tôi sao? Thẩm Nam Thu, cô có lý do gì để trút oán hận này lên người tôi?"

Thẩm Nam Thu tức giận đến biến sắc, nhưng không nói một lời nào.

Nguyễn Chân Chân lại hỏi cô: "Rốt cuộc cô có cần đến bệnh viện không?"

"Không cần!" Thẩm Nam Thu vẫn tức giận, khó khăn bò lên ghế sô pha, thấy Nguyễn Chân Chân vẫn còn lo lắng, cười lạnh một tiếng, tự giễu, "Yên tâm đi, không chết được đâu, nếu chết thì đã chết từ lâu rồi. Có một hộp y tế trong thư phòng, cô đi lấy giúp tôi."

Nguyễn Chân Chân nhìn nhìn cô ta, đứng dậy đi đến thư phòng tìm hộp y tế rồi đi ra. Cái hộp không nhỏ, bên trong có đầy đủ các loại thuốc, đặc biệt là loại thuốc chữa vết bầm tím, có mấy chai lọ đã được mở ra sử dụng, thậm chí có một số đã dùng gần hết. Cô cẩn thận xem xét, trong lòng khá kinh ngạc, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam Thu, hỏi: "Hắn thường xuyên đánh cô như thế này sao?"

Thẩm Nam Thu hỏi ngược lại cô: "Rất kỳ lạ sao? Ai có thể dỗ dành và tôn trọng thứ được mua bằng tiền? Vui thì dịu dàng, không vui thì đá một cái, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Nguyễn Chân Chân không nói gì, cúi đầu lấy tăm bông và lọ thuốc ra, cẩn thận lau vết máu trên khóe miệng Thẩm Nam Thu. Hai người cách rất gần, Thẩm Nam Thu ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào cô một lát, đột nhiên bật cười thành tiếng, chế giễu: "Có phải Hứa Du Ninh yêu sự 'lương thiện' này của cô không?"

"Có lẽ." Cô nhẹ giọng đáp, thờ ơ cong khóe môi, "Ai mà biết được."

"Cô sống như vậy có mệt không?" Thẩm Nam Thu lại hỏi.

Nguyễn Chân Chân suy nghĩ, thế mà lại nghiêm túc gật đầu: "Quả thực có đôi lúc cảm thấy rất mệt."

Trong mắt Thẩm Nam Thu lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong một lúc, cô cụp mắt xuống, khi giương mắt lên nhìn Nguyễn Chân Chân lần nữa, ánh mắt lại tràn đầy khiêu khích: "Cô thật sự không biết đến sự tồn tại của tôi, hay là đoán được rồi nhưng giả vờ hồ đồ, giả vờ không biết?"

"Tại sao tôi phải giả vờ không biết?" Nguyễn Chân Chân hỏi ngược lại.

Thẩm Nam Thu lại bật cười khinh thường, vô tình chạm vào vết thương khi cong khóe miệng, không khỏi rít một tiếng đau đớn.

Nguyễn Chân Chân dùng tăm bông ấn vết thương của cô ta, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận một chút."

Thẩm Nam Thu sững sờ, nhìn nhìn cô, không nhịn được bật cười lớn, cô ta cười ngặt nghẽo, đến mức chảy nước mắt, giơ tay chỉ vào Nguyễn Chân Chân, mấy lần mở miệng đều bị tiếng cười cắt ngang, không nói ra được lời nào.

Nguyễn Chân Chân không vui không giận, bình tĩnh nhìn cô ta, đến khi tiếng cười của cô ta dần dần nhỏ xuống, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Thẩm Nam Thu, dù là tình yêu hay hôn nhân, đều là chuyện giữa nam và nữ, vấn đề này cô hiểu, tôi cũng hiểu. Nếu Hứa Du Ninh còn sống, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô. Nhưng bây giờ anh ấy chết rồi, tôi phải tìm cô hỏi một số việc, không liên quan đến tình cảm, chỉ là lợi ích."

Cuối cùng Thẩm Nam Thu cũng ngừng cười, lạnh lùng nhìn cô: "Cô muốn hỏi cái gì? Số tiền mà Hứa Du Ninh vay đã đi đâu à?"

"Lúc trước thì đúng là vậy, nhưng bây giờ thì không phải." Cô trả lời.

Thẩm Nam Thu lộ vẻ cảnh giác, hỏi cô: "Là sao?"

Nguyễn Chân Chân trầm giọng nói: "Trước cái lần Hứa Du Ninh nhập viện, anh ấy từng lên mạng tìm kiếm thuốc hạ đường huyết, nhưng anh ấy chưa từng mắc bệnh về đường huyết trước đây, nên không có lý do gì để tìm kiếm nội dung này, trừ khi, anh ấy muốn biết cách hạ đường huyết và ngất xỉu trong khoảng thời gian ngắn."

Thẩm Nam Thu phản ứng rất nhanh: "Cố ý uống thuốc hạ đường huyết để ngất xỉu?"

Nguyễn Chân Chân không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ nói tiếp: "Hai tuần sau, anh ấy gặp tai nạn xe trên đường vành đai ngoài, chiếc xe đột nhiên mất lái và đâm vào rào chắn, chẳng biết tại sao không để lại dấu vết phanh xe nào."

Thẩm Nam Thu gần như lập tức hiểu ra hàm ý của Nguyễn Chân Chân, không khỏi khẽ giễu cợt: "Nguyễn Chân Chân, cô quen biết anh ấy mười bảy năm, nhưng lại không hiểu anh ấy một chút nào, Hứa Du Ninh không phải là một người có thể chọn cách tự sát."

Nguyễn Chân Chân nhướng mày: "Vậy tại sao anh ấy lại tìm kiếm thuốc hạ đường huyết trước rồi xóa lịch sử tìm kiếm?"

"Việc này tôi không biết, nhưng..." Thẩm Nam Thu chậm rãi nghiêng người về phía cô, đến gần cô, hạ thấp giọng, nói từng câu từng chữ, "Tôi biết chắc chắn Hứa Du Ninh không có tự sát. Ngay sau khi xảy ra tai nạn, có người dừng xe, đi đến bên cạnh xe Hứa Du Ninh nhìn nhìn, nhưng thay vì cứu người, hắn lại châm lửa phần xăng bị rò rỉ. Đó là một người đàn ông cao lớn, lái một chiếc xe màu xám."

Chiếc xe màu xám!

Vào cái đêm Lục Dương bị giết, cô đã tận mắt nhìn thấy chiếc xe màu xám lao ra từ phía sau xe Lục Dương, sau đó lặng lẽ biến mất trong sương mù dày đặc! Trái tim Nguyễn Chân Chân như bị thứ gì đó túm lấy, nhất thời không thể thở được, cô giương mắt lên nhìn chằm chằm Thẩm Nam Thu, hỏi: "Sao cô biết? Lúc đó cô có mặt ở hiện trường à?"

Thẩm Nam Thu chậm rãi lắc đầu, giọng nói trầm thấp ảm đạm: "Không phải tôi, là Lục Dương. Lúc đó cậu ta nhìn thấy Hứa Du Ninh chưa chết, sau khi xe bốc cháy, anh ấy còn giãy giụa trong xe vài lần, cho đến khi xe phát nổ, thì không còn động tĩnh gì cả."

Nguyễn Chân Chân cảm thấy ớn lạnh khắp người, đột nhiên nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy Hứa Du Ninh, chiếc xe đã bị thiêu rụi đến mức chỉ còn lại khung xe đen kịt, anh co rụt khô cằn ngồi trên ghế, tứ chi đã bị cháy đen không nguyên vẹn, chỉ có phần đầu còn tương đối hoàn chỉnh, cố gắng ngẩng lên, giống như gào thét, vừa giống như la ó...

Cơn đau âm ỉ quen thuộc lại ập đến, cô không dám nghĩ đến nữa, giơ tay véo trán thật chặt, nhắm mắt nín thở, sau hồi lâu mới chậm rãi thở ra một hơi. Nguyễn Chân Chân lại giương mắt nhìn Thẩm Nam Thu, hỏi: "Tại sao Lục Dương có mặt ở hiện trường?"

Thẩm Nam Thu chớp chớp mắt, ánh mắt hơi lóe lên, trả lời: "Sáng hôm đó, Lục Dương và Hứa Du Ninh cùng đi thăm khách hàng, Hứa Du Ninh có việc trở về trước, Lục Dương ở lại giải quyết công việc, cho nên chậm hơn một bước."

Nhưng trước đây Lục Dương không nói như vậy, Nguyễn Chân Chân nhớ rất rõ, cậu ta nói mình đang làm việc ở gần đó, nhìn thấy bức ảnh của vụ tai nạn xe trên mạng, nhận ra là xe của Hứa Du Ninh, lúc này mới vội vàng chạy tới. Đương nhiên, những gì Lục Dương nói không phải là sự thật, bởi vì bức ảnh trên mạng thật ra là do chính cậu ta đăng lên.

Nhưng ít nhất có thể chứng minh, sự thật cũng không phải như Thẩm Nam Thu nói, nếu như Lục Dương đi thăm khách hàng cùng với Hứa Du Ninh, thì cậu ta không cần phải nói dối.

Là Thẩm Nam Thu đang nói dối, hay là Lục Dương đã lừa gạt cô ta?

Nguyễn Chân Chân tràn đầy nghi hoặc, nhưng không thể hỏi từng câu một, cho dù có hỏi, Thẩm Nam Thu cũng chưa chắc sẽ nói thật. Cô không khỏi mím môi, im lặng suy nghĩ một lát, sau khi quyết định xong, mới nhìn Thẩm Nam Thu một lần nữa, nói: "Cô biết ai đã giết Hứa Du Ninh."

Không phải dò hỏi, mà là khẳng định.

Thẩm Nam Thu nhìn chằm chằm cô, một lúc sau mới gật đầu: "Đúng vậy, tôi biết."

"Ai?" Cô lại hỏi.

Thẩm Nam Thu vừa định lên tiếng, thì chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa. Nguyễn Chân Chân không dám phát ra âm thanh, chỉ quay đầu nhìn Thẩm Nam Thu. Thẩm Nam Thu chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không phải Phương Kiến Thiết, hắn có thể mở khóa vân tay, không cần ấn chuông cửa."

Chuông cửa vang lên một lúc, tiếp theo có tiếng đập cửa "rầm rầm rầm", liền nghe thấy Tô Văn hét lớn bên ngoài: "Mở cửa! Thẩm Nam Thu, cô mở cửa ra!"

Nguyễn Chân Chân sững sờ một lát, vội vàng tiến lên mở cửa, cửa vừa mở ra, Tô Văn liền xông vào, cô ấy đã tháo bỏ nẹp cổ, lao tới nắm lấy vai Nguyễn Chân Chân nhìn lên nhìn xuống, gấp gáp hỏi: "Không sao chứ? Có đụng phải Phương Kiến Thiết không?"

"Không sao." Nguyễn Chân Chân trả lời, nhưng ánh mắt lại rơi xuống sau lưng Tô Văn, Đàm Thâm đang đứng đó, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, vui buồn khó phân biệt.

"Ai vậy?" Thẩm Nam Thu hỏi từ phòng khách.

Nguyễn Chân Chân tỉnh lại, quay đầu trả lời cô ta: "Bạn tôi."

Thẩm Nam Thu đi khập khiễng từ phòng khách đến đây, nhìn nhìn Tô Văn, lại nhìn Đàm Thâm, không quan tâm đến sự ngạc nhiên trên khuôn mặt hai người họ, chỉ hỏi Đàm Thâm: "Vừa nãy là anh gọi điện thoại cho tôi à?"

Đàm Thâm nhàn nhạt trả lời: "Ừ."

Ánh mắt Thẩm Nam Thu nhìn lướt qua Nguyễn Chân Chân, rồi lại hướng về phía Đàm Thâm, trên môi hiện lên một nét cười kỳ lạ, như cười như không hỏi: "Thật kỳ lạ, không phải anh là bạn của Nguyễn Chân Chân sao? Sao lại gọi điện cho tôi, mà không gọi cho cô ấy?"

Câu hỏi này rất sắc bén, đến mức khiến Đàm Thâm và Nguyễn Chân Chân đều không trả lời được.

Nhưng Tô Văn lại phản ứng nhanh hơn, lạnh giọng đáp: "Chúng tôi có hai người, tôi gọi điện cho Chân Chân, anh ấy gọi điện cho cô, chỉ muốn thông báo cho cả hai càng sớm càng tốt."

"Là vậy à." Thẩm Nam Thu cười nhẹ, "Tôi còn tưởng rằng Nguyễn Chân Chân không chịu trả lời cuộc gọi của anh ấy."

Trước khi trả lời cuộc gọi của Tô Văn, cô đã để điện thoại rung trong tay hồi lâu không nhấc máy. Nguyễn Chân Chân phớt lờ sự giễu cợt trong lời nói của Thẩm Nam Thu, chỉ nói với Tô Văn và Đàm Thâm: "Hai người ra ngoài chờ tôi trước, tôi còn có chuyện muốn nói với Thẩm Nam Thu."

Đàm Thâm lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, xoay người rời đi. Tô Văn lộ vẻ lo lắng, do dự một lát mới lui ra ngoài. Nguyễn Chân Chân đè nén suy nghĩ hỗn độn của mình, hít sâu một hơi, đóng cửa lại rồi quay người nhìn Thẩm Nam Thu, hỏi cô ta lần nữa: "Ai đã giết Hứa Du Ninh?"

Thẩm Nam Thu khẽ cười lạnh, ngậm miệng không nói.

Nguyễn Chân Chân nhìn chằm chằm cô ta, lại nói: "Tôi cũng đã nhìn thấy chiếc xe màu xám đó, tại hiện trường tử vong của Lục Dương."

Thẩm Nam Thu không hề ngạc nhiên, nghe vậy chỉ cười khẽ: "Vốn dĩ là một người."

"Ai?" Nguyễn Chân Chân truy hỏi, "Phương Kiến Thiết à?"

Ban nãy khi đang trốn trong thư phòng, cô lờ mờ nghe thấy một đoạn đối thoại giữa Phương Kiến Thiết và Thẩm Nam Thu, Phương Kiến Thiết cho rằng Thẩm Nam Thu đã tiết lộ điều gì đó cho cảnh sát, vì vậy mới đến đánh và cảnh cáo cô ta, nhưng có vài câu hắn nói rất nhỏ, Nguyễn Chân Chân không nghe rõ nội dung cụ thể.

"Không có bằng chứng." Thẩm Nam Thu không đầu không đuôi nói, "Phương Kiến Thiết sẽ không đích thân ra tay."

Nguyễn Chân Chân ngây ra một lúc mới hiểu ý của cô ta. Cô nắm lấy cánh tay Thẩm Nam Thu, cố gắng kéo cô ta, nói: "Đi thôi, chúng ta đến cục công an, nói với cảnh sát tất cả những gì cô biết!"

"Nguyễn Chân Chân, đừng có ngây thơ!" Thẩm Nam Thu dùng lực hất cô ra, lớn tiếng quát, "Cảnh sát vẫn luôn điều tra vụ án của Trương Minh Hạo, nếu họ tìm được bằng chứng thì đã bắt Phương Kiến Thiết từ lâu rồi! Ngay khi Hứa Du Ninh chết, tất cả manh mối đều bị cắt đứt, Phương Kiến Thiết đã sớm bình chân như vại!"

Thẩm Nam Thu đến gần cô, oán hận nói: "Cô không biết gì cả! Anh ấy nuôi cô trong nhà kính, sợ cô gặp phải mưa gió, sợ cô dính phải sương tuyết, nhưng cô đã làm được gì cho anh ấy? Cô chẳng làm được gì cả! Anh ấy bị người ta hại chết, cô còn tưởng rằng anh ấy tự sát! Cô là đồ vô dụng!"

Nguyễn Chân Chân muốn biện bạch rằng sự tình không phải như vậy, nhưng cổ họng như bị một đôi bàn tay vô hình bóp chặt, khiến cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Nguyễn Chân Chân, tôi thật sự khinh thường cô." Thẩm Nam Thu lùi lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, cười mỉa mai, "Cô đi đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa. Hứa Du Ninh sẽ không chết vô ích, sớm muộn gì tôi cũng sẽ báo thù cho anh ấy. Về phần cô, cô nên nghĩ cách trả hết số nợ của anh ấy đi, ai bảo cô là vợ của Hứa Du Ninh chứ. Đúng không?"

Nguyễn Chân Chân lại khá bình tĩnh, thản nhiên nhìn Thẩm Nam Thu: "Cô báo thù cho anh ấy như thế nào? Cô vừa mới nói, tất cả manh mối đều bị cắt đứt, ngay cả cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ xác thực, không làm gì được Phương Kiến Thiết, vậy cô dựa vào cái gì mà nói có thể báo thù cho anh ấy?"

Thẩm Nam Thu không trả lời, chỉ nhìn cô dò xét.

Nguyễn Chân Chân cố ý khiêu khích cô ta, nói: "Chỉ dựa vào miệng mồm thôi à? Hay là ở bên cạnh Phương Kiến Thiết như con vật cưng, sau đó lấy bằng chứng về việc hắn ta giết người? Thẩm Nam Thu, hóa ra cô còn lợi hại hơn cả cảnh sát. Nhưng lợi hại như vậy, sao thỉnh thoảng vẫn bị đánh?"

"Nguyễn Chân Chân!" Thẩm Nam Thu nổi nóng quát lên, cắt ngang lời cô.

Nguyễn Chân Chân không quan tâm, tiếp tục nói: "Sao vậy, bị đâm vào chỗ đau à? Thẩm Nam Thu, cô giống như một chiếc đèn pin, chỉ soi người khác chứ không soi chính mình. Cô biết bản thân mình nực cười đến mức nào không? Một kẻ bán thân thể làm tình nhân cho người khác, một kẻ bán lương tâm xen vào hôn nhân của người khác, cô có tư cách gì để nói hai chữ 'khinh thường'?"

Cô nói xong rồi giả vờ rời đi, bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị Thẩm Nam Thu gọi lại."Cô thật sự muốn báo thù cho Hứa Du Ninh sao?"

Nguyễn Chân Chân quay đầu, hỏi ngược lại cô ta: "Cô nói xem?"

Thẩm Nam Thu quan sát cô một lát, đột nhiên mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Trên người Hứa Du Ninh có một chiếc USB chống cháy, trong đó có bằng chứng về những hành vi phạm pháp của Phương Kiến Thiết khi còn là chủ tịch Ngân hàng Nam Châu, nếu tìm được vật này, thì cho dù không tìm được bằng chứng về vụ giết người của Phương Kiến Thiết, cũng có thể tống hắn vào tù."

Nguyễn Chân Chân lập tức phản ứng lại: "Thứ Lục Dương tìm không phải là sổ cái, mà là chiếc USB này?"

"Vốn dĩ không có sổ cái nào cả, số tiền mà Hứa Du Ninh nợ cũng không phải là đem đi cho vay, mà là đưa cho Phương Kiến Thiết!" Thẩm Nam Thu kéo khóe miệng, lộ ra một chút đắc ý, "Tôi cố ý lừa Lục Dương rằng có thể thu được hàng trăm triệu nếu lấy được chiếc USB."

Chẳng trách văn phòng của Hứa Du Ninh bị người ta âm thầm dọn dẹp, chẳng trách Lục Dương đi đến bãi đỗ xe tai nạn tìm chiếc xe đã bị thiêu rụi, chẳng trách có người lẻn vào nhà cô, thậm chí còn bật máy tính... Hóa ra bọn họ đều đang tìm chiếc USB này!

Sương mù dày đặc bao phủ trong đầu Nguyễn Chân Chân dường như bị thổi bay đi, ánh mặt trời chiếu xuyên qua nó, mặc dù yếu ớt, nhưng có vẻ đã chiếu sáng thứ gì đó. Cô suy nghĩ một lúc, lại hỏi Thẩm Nam Thu: "Người đàn ông lẻn vào nhà tôi năm ngoái là ai?"

Ai ngờ Thẩm Nam Thu lại lắc đầu: "Không biết."

Nguyễn Chân Chân lại hỏi: "Ngoài cô ra, còn có ai khác đang tìm chiếc USB này không? Phương Kiến Thiết có biết sự tồn tại của chiếc USB này không?"

"Vốn dĩ hắn không biết, là Lục Dương đã làm hỏng chuyện." Thẩm Nam Thu trả lời, "Lục Dương không tìm được chiếc USB, liền nghi ngờ người thiêu chết Hứa Du Ninh đã lấy nó đi, sau đó gọi điện cho hắn ta."

Cái người lái chiếc xe màu xám?

Nguyễn Chân Chân không khỏi kinh ngạc hỏi: "Lục Dương biết người đó?"

Thẩm Nam Thu đáp: "Không biết. Nhưng cậu ta đã ghi lại biển số xe của người đó, không biết cậu ta đã liên lạc với người đó bằng cách nào nữa."

"Biển số xe là bao nhiêu?" Nguyễn Chân Chân vội vã truy hỏi.

"Không biết." Ánh mắt Thẩm Nam Thu khẽ lóe lên, "Lục Dương không chịu nói cho tôi biết."

Lục Dương đã chết, dường như manh mối lại bị cắt đứt, người đàn ông lái chiếc xe màu xám lại biến mất không dấu vết. Nguyễn Chân Chân giương mắt nhìn Thẩm Nam Thu, thuyết phục lần nữa: "Đi báo cảnh sát đi, cung cấp manh mối cho cảnh sát, bọn họ nhất định có thể tìm được người đó!"

Thẩm Nam Thu cười lạnh nói: "Sợ rằng trước khi cảnh sát tìm được người đó, tôi và cô đã mất mạng. Tôi không báo cảnh sát, tôi muốn tự điều tra."

"Tự điều tra? Muốn bị giết giống như Lục Dương sao?" Nguyễn Chân Chân hỏi ngược lại.

"Đó là do Lục Dương ngu xuẩn!" Thẩm Nam Thu ngắt lời Nguyễn Chân Chân, vẻ mặt thờ ơ, "Những gì nên nói và không nên nói, tôi đều đã nói với cô rồi. Nếu cô muốn báo cảnh sát thì cứ việc, dù sao tôi cũng sẽ không nói một lời với cảnh sát. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, bây giờ Phương Kiến Thiết đã mất trí rồi, chuyện gì cũng có thể làm được, một khi cô kinh động đến hắn, e rằng lúc đó cô cũng không biết mình chết như thế nào."

Thẩm Nam Thu nhìn chằm chằm cô, tiếp tục dẫn dụ: "Nếu như cô thật sự muốn báo thù cho Hứa Du Ninh, vậy thì đi tìm chiếc USB đó đi. Đó là thứ Hứa Du Ninh dùng để hộ mệnh, sẽ không vô cớ biến mất, cho dù bị rơi ở đâu hay bị ai đó lấy đi, nhưng chỉ cần bây giờ không nằm trong tay Phương Kiến Thiết, chúng ta vẫn còn cơ hội!"

Nguyễn Chân Chân hỏi: "Nếu thật sự bị người đàn ông đó lấy đi thì sao?"

"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi." Thẩm Nam Thu khẽ cười lạnh, trong mắt lóe lên tia sáng, "Cho dù thật sự rơi vào tay người đó, nếu hắn đã không giao cho Phương Kiến Thiết, đủ thấy hắn còn có ý đồ khác. Cho dù là ép buộc hay dụ dỗ, luôn có cách để lấy lại nó."

Nguyễn Chân Chân im lặng ngẫm nghĩ, một lúc sau, đột nhiên lại hỏi cô ta: "Cô có biết Hạ Tân Lương không?"

Vẻ mặt Thẩm Nam Thu sững sờ, hỏi ngược lại cô: "Hạ Tân Lương là ai?"

Hết Chương 30


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-33 )