Vay nóng Tima

Truyện:Không Hẹn Mà Đến - Chương 09

Không Hẹn Mà Đến
Hiện có 33 chương (chưa hoàn)
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-33 )

Siêu sale Lazada


Nguyễn Chân Chân lắc đầu theo bản năng, sau đó liền hối hận, cảm thấy phản ứng của mình thật ngu ngốc, nếu chưa từng nghe tin tức này, cô phải sửng sốt trước, chứ không phải lắc đầu phủ nhận.

Quả nhiên, khi Cao Tuấn nhìn thấy phản ứng của cô, lập tức bật cười càn rỡ.

Nguyễn Chân Chân không biết nên phản ứng thế nào, tức giận cũng không đúng, ngơ ngác trừng mắt nhìn anh, quay đầu rủ mắt không nói, một lát sau, mới chợt nói: "Rất buồn cười sao?"

Dường như anh cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nghiêng người ra, cẩn thận nhìn cô, hỏi: "Tức giận rồi?"

Nguyễn Chân Chân nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: "Anh chỉ đùa với tôi mà thôi, nếu tôi tức giận, chẳng phải quá hẹp hòi sao?"

Cao Tuấn yên lặng, quan sát cô một lát, khẳng định: "Cô tức giận rồi."

Cô quay đầu qua, bình tĩnh nhìn anh chằm chằm: "Vâng, tôi thừa nhận, tôi đã tức giận rồi. Sau đó thì sao? Anh định nói xin lỗi à?"

Tuy cô tận lực giữ bình tĩnh, nhưng đôi má tức giận đã phản bội cô.

Anh nhìn nhìn cô, không nhịn được lại muốn cười, nhưng khóe môi vừa cong lên, liền vội vàng bĩu ra, cố ý hắng giọng: "Xin lỗi, tôi xin lỗi cô." Anh trầm ngâm, hình như đang điều chỉnh lời nói của mình, "Tuy nhiên, tôi muốn giải thích với cô một chút, tôi thật sự không có ác ý, cũng cảm thấy chuyện thầm mến này không có gì đáng xấu hổ và cần phải giấu giếm. Tình đơn phương thời trẻ, bây giờ hồi tưởng lại, đã không còn những băn khoăn, xao xuyến hay không cam lòng nữa, chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp đẽ, cùng một chút bối rối khiến người ta muốn mỉm cười khi nhìn lại."

"Đây là lý do anh giúp tôi mà không cần đền đáp sao?" Cô đột nhiên hỏi.

"Ừm." Anh thản nhiên thừa nhận, suy nghĩ một chút, lại nói, "Cô xem, ngay cả người thích là tôi cũng đã buông xuống rồi, chỉ xem cô như bạn học cũ, cô là người được thích, còn cảm thấy ngượng ngùng gì nữa? Sao vẫn tránh tôi như tránh hổ?"

Nguyễn Chân Chân cụp mắt, yên lặng nghiền ngẫm lời của anh, sau đó không khỏi mỉm cười, nói: "Là tôi nông cạn rồi."

Anh nhìn nhìn cô, cảm thán: "Không phải cô nông cạn, mà khi trưởng thành rồi, chúng ta đều trở nên phức tạp, mọi giao thiệp giữa người với người đều phải tính toán tỉ mỉ, cho người ta nhiều, thì không cam tâm, lấy người ta nhiều, thì không yên lòng."

Nguyễn Chân Chân hơi xúc động, chậm rãi gật đầu: "Ai mà không như vậy chứ? Vô duyên vô cớ được tốt, luôn khiến người ta không yên tâm chút nào." Cô quay đầu nhìn Cao Tuấn, cẩn thận quan sát mặt mày sắc bén của anh, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết nào trong ký ức.

Anh cố ý u oán thở dài một hơi, nói: "Xem ra cô không có ấn tượng gì với tôi, thật thương tâm."

Cô không nhịn được cười, lại hỏi: "Thật sự hồi cấp ba anh từng thích thầm tôi sao? Chuyện khi nào vậy? Sao tôi không biết gì cả?"

"Nếu để cho cô biết, còn gọi là thích thầm sao?" Anh trịnh trọng hỏi ngược lại. Vừa nói vừa đứng lên, đổi túi dịch đã hết thành cái mới, lại hỏi cô: "Cô muốn biết vì sao tôi thích cô không?"

Cô còn chưa trả lời, anh đã nói tiếp: "Cho dù miệng cô có thừa nhận hay không, trong lòng cô nhất định muốn biết."

Nghe anh nói như vậy, cô thoải mái gật đầu, nói: "Muốn biết."

Anh lại ngồi xuống bên cạnh, dựa vào ghế, hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên trần nhà, giống như đang cố gắng nhớ lại: "Chắc là vào cuối học kỳ trước năm lớp 12, trong trường tổ chức cuộc thi hùng biện, ngay tại khán phòng phía đông, lớp chúng tôi vào chung kết, tối đó tôi không có việc gì, liền đi theo xem náo nhiệt. Lúc ấy cực kỳ đông, lối đi chật ních người, tôi đứng khá gần cửa, chợt nghe có tiếng nữ sinh cằn nhằn ở phía sau. Cô ấy nói..."

Cao Tuấn dừng lại, liếc xéo Nguyễn Chân Chân một cái, cố ý hạ thấp giọng, học theo giọng điệu của nữ sinh, nói: "Ai nha, người phía trước thật đáng ghét, cao như vậy, lại rộng như vậy, giống như cánh cửa ấy, che mất rồi không thấy gì cả!"

Ánh mắt anh phóng rất xa, khóe môi bất giác nhếch lên, phảng phất như xuyên qua thời gian, nhìn thấy cô lúc trẻ, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Khi tôi quay đầu lại thì không thấy, tiếp tục nhìn xuống, liền thấy một nữ sinh có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt rất to, con ngươi vừa đen vừa sáng, lấp lánh ánh nước, hai má đỏ bừng, giống như đánh một lớp phấn hồng, ngẩng đầu lên, vừa ủy khuất vừa tức giận trừng mắt nhìn tôi..."

Nguyễn Chân Chân ngẩn người, sau đó mới nhận ra, nữ sinh mà anh kể chắc là cô.

Cuộc thi hùng biện đó, cô cũng nhớ. Trong trường tổ chức cuộc thi hùng biện giữa các lớp, Hứa Du Ninh là người biện luận dự thi. Cô và Hứa Du Ninh vừa mới xác nhận mối quan hệ, được mời đến xem anh thi đấu, nhưng hôm đó lại đến phiên cô trực nhật, khi cô dọn xong phòng học, liền kéo Tô Văn chạy tới, trong khán phòng đã không còn chỗ trống, ngay cả lối đi cũng bị người ta chen kín.

Nam sinh đằng trước cao lớn mập mạp, đứng sừng sững như núi ở đó, hại cô phải nhón chân lên, cũng không thấy được Hứa Du Ninh trên sân khấu.

Cô nhớ hình như có phàn nàn vài câu, nhưng không nhớ người phía trước có quay đầu nhìn cô không, dáng vẻ như thế nào. Khi ấy, trong mắt cô nhìn, trong lòng cô nghĩ, chỉ có một mình Hứa Du Ninh.

Cao Tuấn quay đầu quan sát cô, tò mò hỏi: "Sao lúc đó mặt cô lại đỏ như vậy?"

Nguyễn Chân Chân mỉm cười, giải thích: "Da mặt tôi rất mỏng, chất da cũng khô, lúc ấy lại không biết dưỡng da, mùa đông gió thổi dễ bị nứt nẻ. Hứa Du Ninh thường xuyên trêu chọc tôi, nói mặt đỏ như mông khỉ, còn không thể chạm vào, đầu ngón tay đau đến gầm gừ."

Cô chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài: "Thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua."

Thiếu nam thiếu nữ khi ấy, trong lúc bất tri bất giác, đã trở thành người đàn ông và phụ nữ hiện tại. Hai người chợt lặng im, không ai muốn nói tiếp.

Ngày hôm sau, Cao Tuấn đột nhiên có việc phải trở về Bắc Lăng, đổi Tô Văn tới trông Nguyễn Chân Chân truyền dịch. Đến ngày thứ ba, Nguyễn Chân Chân sống chết không cho Tô Văn tới chăm mình, một mình đi đi lại lại giữa nhà và bệnh viện bằng tàu điện ngầm, nghe lời dặn của bác sĩ, truyền dịch đủ bảy ngày, lại đem về một bịch thuốc lớn, bệnh này mới tạm thời chấm dứt.

Vừa ra khỏi bệnh viện, cô liền chạy tới đồn cảnh sát hỏi thăm tiến độ vụ án, vẫn chưa có tung tích thủ phạm, viên cảnh sát phụ trách vụ án bảo cô về nhà đợi, có tin tức sẽ thông báo cho cô đầu tiên. Nguyễn Chân Chân nghe vậy hơi sốt ruột, không nhịn được kêu lên: "Các anh đi điều tra Lục Dương a! Anh ta là người đáng nghi nhất!"

Cảnh sát đón tiếp cô họ Hoàng, trông còn rất trẻ, hình như mới đi làm chưa lâu, thấy cô kích động như vậy, vội vàng trấn an cô, lại giải thích: "Chúng tôi đã tiến hành điều tra Lục Dương, hôm đó anh ta có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ."

"Có thể anh ta có chìa khóa nhà tôi, vả lại hôm trước đó, anh ta đã lén đến nhà tôi. Trong CCTV của tiểu khu có thể nhìn thấy." Nguyễn Chân Chân vội vàng nói.

Cảnh sát Tiểu Hoàng cười bất lực: "Chúng tôi đã xem qua video, không có bằng chứng nào chứng minh người đó là Lục Dương. Anh ta không thừa nhận, chúng tôi chỉ có thể từ từ điều tra, không thể vì suy đoán của cô mà tiến hành khám xét một công dân tuân thủ pháp luật, đây là phạm pháp."

Nguyễn Chân Chân trầm mặc, một lát sau mới ngơ ngác nói: "Vậy nên, cho dù đoán được anh ta cũng không thể làm gì?"

Cảnh sát Tiểu Hoàng suy nghĩ một lúc, trả lời: "Phải có bằng chứng, điều tra vụ án không chỉ dựa vào suy đoán lý luận, xin cô hiểu cho chúng tôi, cũng như cố gắng phối hợp với chúng tôi."

Nguyễn Chân Chân đột nhiên có chút hối hận, cảm thấy mình đã làm sai một việc.

Cô không nên thay khóa cửa, khóa cửa thay rồi, chìa khóa trong tay Lục Dương trở thành phế phẩm, chẳng còn tác dụng gì nữa, cậu ta không thể đến nhà cô, cô càng không thể tìm được bằng chứng. Cô nên giả vờ không biết, lặng lẽ lắp đặt camera trong nhà, cố ý tránh ra ngoài, tạo cơ hội cho người đó vào nhà lần nữa, xem xem hắn rốt cuộc muốn tìm cái gì!

Nguyễn Chân Chân càng nghĩ càng hối hận, thực sự hối hận không kịp.

Cô lái xe về nhà, nửa đường nhận được cuộc gọi từ Cao Tuấn, anh hỏi tình trạng sức khỏe của cô trước, lại nói: "Mấy ngày nay tốt nhất không nên ở một mình, nếu không thể kêu Tô Văn đến ở cùng cô, thì cô tạm thời đến chỗ cô ấy. Lỡ có việc gì cũng có người chăm sóc."

Tô Văn đã ký hợp đồng với nhà xuất bản, để giao bản thảo đúng hạn, mấy ngày nay luôn gấp rút soạn thảo, sao cô có thể mặt dày đến làm phiền? Nguyễn Chân Chân cự tuyệt đề nghị của anh, nói: "Không cần, sức khỏe của tôi đã ổn rồi. Hơn nữa, thời gian biểu của hai chúng tôi không hợp nhau, không thể ở chung."

"Được rồi." Cao Tuấn dường như có chút bế tắc, im lặng một lúc, mới hỏi cô, "Bên Hạ Tân Lương có tin tức gì không?"

Nguyễn Chân Chân hơi sững sờ, sau đó mới nhận ra người anh hỏi là ai, không nhịn được nói: "Tôi tưởng anh sẽ hỏi Lục Dương trước."

Cao Tuấn liền theo lời cô hỏi: "Bên Lục Dương thế nào? Có tin tức gì vậy?"

"Cảnh sát nói không phải cậu ta, bởi vì cậu ta có chứng cứ ngoại phạm, nhưng tôi thấy có chứng cứ ngoại phạm cũng không đáng tin, ai biết cậu ta có làm giả hay không?" Cô không cam tâm, suy nghĩ một chút hỏi, "Anh nói xem, hắn có thể đến lần thứ ba không?"

Cao Tuấn phản ứng cực kỳ nhạy bén, gần như lập tức hỏi ngược lại: "Cô muốn làm gì?"

Nguyễn Chân Chân trầm mặc, không trả lời.

Giọng điệu Cao Tuấn bất giác hơi nghiêm trọng: "Nguyễn Chân Chân, tôi đề nghị cô đừng làm chuyện ngu xuẩn."

"Cao Tuấn, " Cô đột nhiên gọi tên anh, do dự một lúc mới hỏi, "Anh có thấy sự việc này chẳng hề đơn giản không? Dường như khắp nơi đều lộ ra sự kỳ quặc."

Trong điện thoại im lặng vài giây, sau đó thanh âm bình thản của Cao Tuấn truyền đến, "Chỗ nào không đơn giản?"

Cô chưa kịp trả lời, đột nhiên tai nghe Bluetooth vang lên tiếng "tít tít" nhắc nhở, báo hiệu có cuộc gọi khác điện đến, Nguyễn Chân Chân liếc thoáng qua di động phía trước, thấy tên người gọi liền giật mình.

"Nguyễn Chân Chân?" Cao Tuấn không thấy cô đáp lời, không nhịn được lên tiếng gọi cô.

Lúc này cô mới phản ứng lại, vội nói: "À, có một cuộc gọi đến, tôi cúp máy trước, lát nữa nói tiếp."

Nguyễn Chân Chân hít sâu một hơi, sau đó nhận cuộc gọi tiếp theo. Cô hết sức giữ bình tĩnh, thong dong hỏi: "A lô? Lục Dương à? Có chuyện gì không?"

Trái ngược hoàn toàn với vẻ bình tĩnh của cô, giọng nói Lục Dương lại lộ vẻ khẩn trương khó giấu, "Chị dâu, bây giờ chị đang ở đâu?" Cậu ta dừng lại, nuốt một ngụm nước bọt, mới nói, "Tôi có chút việc, muốn qua đó nói chuyện với chị."

"Việc gì?" Nguyễn Chân Chân thản nhiên hỏi.

Lục Dương vội vàng đáp: "Nói qua điện thoại không tiện, chúng ta gặp mặt nói đi."

Nguyễn Chân Chân trầm ngâm, nhất thời không đáp. Quả nhiên, sự chần chừ của cô đã khiến Lục Dương thêm sốt ruột, cậu ta vội vàng bổ sung: "Chị dâu, đừng đến nhà chị, chị tìm một chỗ, chúng ta hẹn gặp bên ngoài. Có một việc, chúng ta phải gặp mặt mới nói rõ được."

"Cậu biết quán trà Tâm Duyệt trên con đường phía đông tiểu khu nhà tôi không?" Nguyễn Chân Chân hỏi cậu ta, "Bây giờ tôi lái xe qua đó, chúng ta gặp nhau ở đó đi."

"Được, giờ tôi qua đó ngay!" Lục Dương vội vàng đáp ứng, lại nôn nóng truy hỏi, "Bao lâu chị mới đến?"

Xe Nguyễn Chân Chân đã rẽ vào con đường phía đông tiểu khu, nghe Lục Dương hỏi như vậy, bất giác trong lòng khẽ động, đáp: "Tôi phải mất một lúc mới đến được, chắc khoảng... nửa tiếng nữa, cậu qua đó trước đi, đợi tôi một lát."

Lục Dương nghe vậy không nói gì, chỉ thúc giục Nguyễn Chân Chân một câu, liền cúp điện thoại.

Quán trà Tâm Duyệt ở ngay trước mắt, nhưng xe Nguyễn Chân Chân không giảm tốc độ, chạy thẳng qua đó, đến một ô phố[1] mới lái chậm lại, dừng trước một cửa hàng điện tử. Cô vội vàng xuống xe, vào cửa hàng, đi thẳng đến quầy kỹ thuật số, nhờ nhân viên chọn giúp một cây bút ghi âm phù hợp để ghi lén, hỏi rõ cách sử dụng, sau đó mới đi ra.

[1] Nguyên văn《街区》: ô phố hay ô đô thị (tiếng Anh: city block hay urban block hay đơn giản hơn là block) là khu đô thị nhỏ bị bao quanh bởi các đường phố.

Cô lái xe trở lại, khi đến bên ngoài quán trà Tâm Duyệt, cuộc gọi thứ hai của Lục Dương liền tới.

"Chị dâu, chị đã đến chưa? Còn bao lâu nữa?" Cậu ta lại hối thúc.

Nguyễn Chân Chân mở bút ghi âm bỏ vào túi xách, trầm giọng đáp: "Đến rồi đây."

Lục Dương đã đợi sẵn trong quán, ngồi ở góc tối nhất, mặc quần áo màu xám đen, đội mũ bóng chày. Nếu không phải chủ quán dẫn Nguyễn Chân Chân tới đó, e rằng cô cũng không nhìn thấy cậu ta.

"Thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe nên đến trễ." Cô tùy ý đặt túi xách lên bàn, thong thả ngồi xuống đối diện Lục Dương, giương mắt nhìn cậu ta: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao vội vàng tìm tôi như vậy."

Lục Dương cảnh giác liếc qua người phục vụ rót nước cho Nguyễn Chân Chân, không lập tức trả lời.

Nguyễn Chân Chân nhìn ra sự đề phòng của cậu ta, phất phất tay ra hiệu cho phục vụ rời đi, bình tĩnh nhìn Lục Dương.

Lục Dương quay đầu nhìn nhìn, xác nhận người phục vụ đã rời đi, mới quay sang Nguyễn Chân Chân, vô thức cúi người về phía trước, hạ thấp giọng hỏi cô: "Chị dâu, mấy ngày trước nhà chị bị trộm phải không?"

Nguyễn Chân Chân không chút dấu vết tránh ra sau, nhìn thẳng vào cậu ta, mím môi không nói.

Lục Dương lại nhìn nhìn xung quanh, nóng lòng giải thích: "Chị dâu, chị hiểu lầm tôi rồi, thực sự không phải tôi, sao tôi có thể làm việc này, hơn nữa, tôi cũng không có lá gan này!"

Cậu ta đi thẳng vào vấn đề, Nguyễn Chân Chân cũng dứt khoát xé rách mặt, cố ý phát ra tiếng cười nhạo, làm ra vẻ kinh thường, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Không phải cậu? Không phải cậu thì là ai?"

"Là..." Lời vừa đến miệng, Lưu Dương lại cưỡng ép nuốt trở về. Cậu ta cắn răng, ngập ngừng hồi lâu, đến cuối cùng chỉ nói, "Là ai tôi cũng không biết, nhưng tôi dám thề với chị, thật sự không phải tôi làm. Tối hôm đó tôi đang tăng ca ở đơn vị, cảnh sát đã điều tra rồi. Chị không tin tôi, cũng phải tin cảnh sát chứ!"

Nguyễn Chân Chân nghe vậy, sắc mặt dịu đi một chút.

Lục Dương luôn cẩn thận quan sát cô, thấy thế lại dò hỏi: "Rốt cuộc chuyện là thế nào? Chị dâu, chị nói với tôi đi, đang yên đang lành, sao tự nhiên trộm lại vào nhà? Có mất thứ gì quan trọng không?"

Nguyễn Chân Chân liếc cậu ta một cái, ánh mắt lướt qua chiếc mũ đen và khẩu trang mà cậu ta để trên bàn, trong lòng có kế sách. Cô cố tình nhíu mày, lộ ra chút nghi hoặc: "Đây là điều kỳ lạ nhất. Trong nhà không mất thứ gì quý giá, chỉ có thư phòng của Hứa Du Ninh là bị lục lọi."

"Thư phòng? Có mất thứ gì trong đó không?" Lục Dương lại truy hỏi.

"Cũng không thấy mất thứ gì." Nguyễn Chân Chân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại hỏi cậu ta, "Cậu nói xem, rốt cuộc bọn họ đang tìm thứ gì? Sổ cái à?"

Lục Dương hơi ngây ra, chớp chớp mắt, hỏi ngược lại cô: "Anh Hứa thật sự có sổ cái sao?"

"Có! Đó là một cuốn sổ bìa đen, khá dày. Anh ấy từng đem về nhà, tôi chỉ nhìn thoáng qua, về sau có tìm lại nhưng không thấy." Nguyễn Chân Chân vừa nói, vừa âm thầm quan sát vẻ mặt Lục Dương, "Không giấu gì cậu, hôm bữa tôi đến đơn vị, chính là muốn tìm cuốn sổ cái này. Cậu cũng biết, Hứa Du Ninh vay nhiều tiền như vậy, tôi chỉ muốn biết anh ấy cho ai mượn số tiền này, xem xem có thể lấy về được không."

"Tìm được chưa?" Lục Dương lại hỏi.

Tuy giọng nói cậu ta gấp gáp, nhưng trong mắt không có vẻ cấp bách, rõ ràng đã biết đáp án. Nguyễn Chân Chân chậm rãi lắc đầu: "Chưa tìm được, văn phòng không có, trong nhà cũng không có, cậu nói cuốn sổ đó đi đâu rồi? Cũng không thể vô duyên vô cớ biến mất phải không?"

Nếu sổ cái thật sự tồn tại, tất nhiên sẽ không vô cớ biến mất. Lục Dương tựa hồ cũng cho là vậy, lông mày hơi cau lại, như đang cố gắng suy nghĩ gì đó.

"Haizz." Nguyễn Chân Chân thở dài, "Nếu sổ cái không còn, thì thật chẳng biết số tiền Hứa Du Ninh vay đi đâu rồi nữa."

Lục Dương giương mắt nhìn cô, chần chừ hỏi: "Chị dâu, mấy vụ kiện thế nào rồi? Anh Hứa thật sự nợ nhiều tiền như vậy sao?"

Nguyễn Chân Chân cười khổ: "Đối phương có đầy đủ chứng cứ, đã tố cáo tôi lên toà rồi, sao có thể là giả nữa?"

"Nợ bao nhiêu?" Lục Dương lại hỏi.

Nguyễn Chân Chân nhìn cậu ta một cái, còn chưa trả lời, cậu ta lại vội vàng giải thích: "Tôi chỉ hỏi một chút, bên ngoài đồn thổi rằng đã hơn trăm triệu rồi."

"Không nhiều như vậy, tầm mấy chục triệu đi." Nguyễn Chân Chân cười giễu, dừng một chút, lại bổ sung, "Vậy nên tôi muốn tìm sổ cái của Hứa Du Ninh, xem anh ấy đem số tiền khổng lồ này đi đâu rồi, dù chỉ lấy về được một phần mười, cũng đủ để tôi tiêu xài nửa đời người."

"Nên vậy, nên vậy." Lục Dương liên tục đáp lại.

Nguyễn Chân Chân do dự một lúc, lại hỏi: "Đúng rồi, lúc cậu chạy tới hiện trường, có nhìn thấy kẻ khả nghi nào không?"

Lục Dương sửng sốt một lúc, không lập tức trả lời, hơi mất tự nhiên cười cười, nói: "Kẻ khả nghi gì?"

Nguyễn Chân Chân rất bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Lúc đó, cậu là người đầu tiên đến hiện trường đúng không?"

Lục Dương vô cùng tỉnh táo, con ngươi đảo quanh, mơ hồ đáp: "Chuyện này thì không rõ lắm, khi đó tình thế vừa cấp bách vừa hỗn loạn, chỉ muốn nhanh chóng dập lửa cứu người, đâu còn chú ý tới những thứ khác? Tôi cũng không xác định được mình là người thứ mấy đến."

"Cậu biết tin từ ai?" Nguyễn Chân Chân lại hỏi.

Có vẻ Lục Dương đã sớm chuẩn bị cho câu hỏi này, trả lời rất lưu loát: "Nhắc đến cũng rất trùng hợp, hôm đó tôi nhìn thấy tin tức trên mạng, nói là phía đông vành đai ngoài xảy ra tai nạn xe hơi, lại có người đăng ảnh hiện trường lên diễn đàn Nam Châu. Lúc đó, tôi vừa vặn đang xử lý công việc ở khu phát triển, nhìn thấy chiếc xe giống của anh Hứa, liền gọi điện cho anh ấy, thế mà lại gọi không được, tôi sợ quá vội vàng chạy tới."

Nguyễn Chân Chân bán tín bán nghi, nhưng không nhìn ra sơ hở gì trên mặt cậu ta.

Hình như Lục Dương cũng đang âm thầm quan sát cô, hỏi: "Đúng rồi, chị dâu, chị nhắc tôi mới nhớ, chiếc xe bị tai nạn của anh Hứa thế nào rồi?"

Cậu ta đột nhiên hỏi về chiếc xe bị tai nạn, trái lại hơi ngoài dự liệu của Nguyễn Chân Chân, trong lòng cô thầm cảnh giác, trên mặt lại vô tư đáp: "Còn có thể thế nào? Vứt trong bãi đỗ xe tai nạn của đội giao thông rồi. Đã cháy thành như vậy, kéo về cũng vô dụng."

Ánh mắt Lục Dương chợt lóe, lại truy hỏi: "Bãi đỗ xe nào? Là bãi chứa xe tai nạn ở ngoại ô phía bắc sao?"

"Chính là chỗ đó." Nguyễn Chân Chân trả lời, cố ý hỏi cậu ta: "Sao vậy, cậu muốn lấy chiếc xe đó hả?"

"Không, không phải." Lục Dương vội xua tay phủ định, cười gượng nói: "Tôi lấy chiếc xe đó làm gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

Nguyễn Chân Chân thở dài một hơi, nói: "Tôi nói mà, chiếc xe đó đã bị phế hoàn toàn rồi, bán sắt vụn còn sợ người ta không nhận, chỉ có thể vứt vào bãi phế liệu."

"Thật đáng tiếc." Lục Dương đáp qua loa, ánh mắt phiêu dạt bất định, không biết đang nghĩ gì.

Nguyễn Chân Chân không tiếp tục dây dưa chủ đề này, nhìn nhìn cậu ta, chợt hỏi: "Này? Tôi hỏi cậu một người? Thẩm Nam Thu, cậu có biết không?"

"Thẩm Nam Thu?" Lục Dương không hề do dự lắc đầu, thần sắc trông có vẻ mờ mịt, "Chưa từng nghe qua, người này là ai vậy?"

Nguyễn Chân Chân cười cười, nói: "À, là một người bạn, nếu cậu không biết thì thôi đi."

Lục Dương tựa như vô tình truy hỏi, giơ tay nhìn đồng hồ, lại quay đầu liếc ra ngoài, giải thích: "Chị dâu, tôi còn có việc, phải đi trước đây. Chị hãy bảo trọng, nếu có việc cần đến tôi, thì cứ gọi điện thoại." Cậu ta nói xong, cũng không đợi Nguyễn Chân Chân đáp lại, lấy khẩu trang và mũ trên bàn, đeo đội kín mít, cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Nguyễn Chân Chân vẫn ngồi yên ở đó, hồi lâu không nhúc nhích. Cô lấy di động ra, định gọi cho Tô Văn, nhưng chưa gọi lại đổi ý, chuyển sang Cao Tuấn."Bây giờ anh đang ở đâu? Bắc Lăng hả?"

Dường như Cao Tuấn hơi sửng sốt, sau đó đáp: "Ừ."

Nguyễn Chân Chân lại hỏi: "Khi nào anh đến Nam Châu?"

Anh lại ngây ra, lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Nguyễn Chân Chân nói: "Tôi vừa gặp Lục Dương, hỏi thăm cậu ta về Thẩm Nam Thu, cậu ta nói không biết."

Cao Tuấn nghe vậy không khỏi bật cười: "Sao có thể không biết?"

Thẩm Nam Thu chỉ mới rời khỏi Ngân hàng Nam Châu ba năm trước, lại có quan hệ không đơn giản với Hứa Du Ninh, Lục Dương là cấp dưới kiêm chân chạy vặt của Hứa Du Ninh, sao lại không biết được? Nguyễn Chân Chân cũng nghĩ giống Cao Tuấn, mỉm cười trào phúng, nói: "Càng giấu giếm, càng chứng minh bọn họ có quan hệ."

Cao Tuấn lại hỏi: "Sao cô lại gặp Lục Dương? Chỉ vì hỏi thăm Thẩm Nam Thu à?"

Nguyễn Chân Chân thành thật trả lời: "Không, là cậu ta hẹn tôi, tôi đoán cậu ta sẽ đến bãi đỗ xe tìm chiếc xe bị tai nạn của Hứa Du Ninh."

"Rồi sao?" Anh lại hỏi.

Cô trả lời, "Tôi muốn bắt quả tang cậu ta."

"Làm bừa!" Anh thấp giọng quát, khẩu khí rất nghiêm khắc, sau khi khống chế cảm xúc, mới hỏi cô, "Tại sao cô đoán Lục Dương sẽ đi tìm chiếc xe kia?"

"Cậu ta cố ý hỏi tôi xe đỗ ở đâu." Nguyễn Chân Chân nói ra phân tích của mình, "Cậu ta còn hỏi số tiền Hứa Du Ninh vay, có thể thấy sổ cái vẫn chưa tìm được. Mà trong tay cậu ta có chùm chìa khóa kia, nếu không tìm thấy sổ cái ở văn phòng và trong nhà, chỉ có thể thử vận may ở trong xe Hứa Du Ninh."

"Xe đã cháy thành như vậy, sao còn sổ cái nữa?" Cao Tuấn nói, "Nếu cậu ta tìm sổ cái trong xe, hoặc là ngu ngốc, hoặc là phát điên vì tiền rồi."

Nguyễn Chân Chân không tranh luận với anh nữa, chỉ hỏi: "Khi nào anh đến Nam Châu?"

"Vừa mới ra ngoài, khoảng năm giờ chiều đến." Anh trả lời, dừng một chút, lại không nhịn được căn dặn cô, "Cô ở yên chờ, đừng lộn xộn."

Hết Chương 9


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-33 )