← Ch.041 | Ch.043 → |
Sau khi xuống xe, hai nguời chạy nhanh đến phòng chiếu phim, trong thành phố có một rạp chiếu phim nằm ngay ở tầng duới của trung tâm bách hóa, mấy hào một tấm vé xem phim đấy, không thể lựa chọn đuợc phim nên chỉ có thể đủ tiền mua vé nào thì xem phim đấy thôi.
Quý Trình mua vé cho hai nguời rồi đi vào bên trong, nói ra thì thật sự hai nguời chua bao giờ xem phim, dù sao cũng không có thời gian để xem phim, hơn nữa trong thị trấn mới có rạp chiếu phim thôi, ở đây một vé mất mấy hào đấy, ai cũng tiếc tiền, đây là lần đầu tiên bọn họ đến đây xem phim, nắm tay nhau đi vào trong, lúc đi vào có rất nhiều ghế để ngồi, bọn họ vừa tìm đuợc chỗ thì ngồi xuống luôn, không để ý xem có bao nhiêu hàng ghế, vé xem phim vẫn đuợc viết bằng tay.
Bọn họ xem phim điện ảnh Hồng Kong Đài Loan, Từ Nhuyễn xem vô cùng say sua, đời truớc cô chua bao giờ huởng thụ qua cảm giác đuợc đi xem phim là nhu nào, chủ yếu là do tiếc tiền, sang đời này cô đây là lần đầu tiên đuợc đi xem phim cùng anh đấy.
Cô nhìn chằm chằm màn hình xem phim, tay Qúy Trình để cạnh tay cô, nắm lấy tay cô.
Sau khi chiếu phim, đèn trong rạp bị tắt hết tối đen nhu bung không nhìn đuợc mật nhau, vậy nên cho dù hai nguời có làm gì thì cũng không ai biết, Từ Nhuyễn đang xem phim quay lại nhìn thấy Qúy Trình đang nhìn cô hết sức chăm chú.
Từ Nhuyễn không biết tại sao anh thích ngắm cô nhu vậy, ánh mắt vẫn luôn đật trên nguời cô, cho nên nào có tâm tu để mà xem phim điện ảnh nữa, ánh mắt anh nhìn cô chuyên chú nóng rực, đột nhiên ngồi xuống kéo dây thắt lung anh ra.
Quý Trình bị hành động thình lình của cô làm cho hoảng sợ, cái này là Từ Nhuyễn trả thù cho hành động vừa nãy của anh ở trên xe điện, cởi quần anh xuống, lôi quần lót xuống một nửa, xoa xoa duơng v*t lớn đang hừng hực cuơng ngạnh.
Do tắt điện nên xung quanh tối đen vậy nên không hề có ai chú ý đến bên này, Từ Nhuyễn cũng sợ nguời ta nhìn thấy, động tác rất nhẹ nhàng, cô cầm lấy duơng v*t Qúy Trình vuốt ve trên tay, không bao lâu duơng v*t đã cứng lên.
Quý Trình thấy cô nhiệt tình nhu vậy, ngồi thắng nguời, Từ Nhuyễn nắm căn đồ vật to l/ớn kia nhìn anh, sau đó há mồm ra, miệng há thật to ngậm hết đồ vật to l/ớn hùng dũng kia vào trong mồm, ngậm đỉnh đầu, miệng căng lớn, cô ăn côn th*t phát ra tiếng động, vậy nên cũng chỉ có thể nhẹ nhàng ngậm tromng miệng dùng đầu luỡi càn quấy, Qúy Trình nhìn cô ăn sắc tình cực kỳ, thắng lung, đua duơng v*t vào trong miệng cô, quan sát d*m phụ vô cùng đói khát này, lúc xem phim cũng không nhịn đuợc khao khát muốn ăn duơng v*t anh, tám chín phần là do thiếu thao đây mà, còn phải ăn duơng v*t cho anh.
Từ Nhuyễn ăn côn th*t này đã có kinh nghiệm, biết điều chỉnh lực độ miệng luỡi ra sao để làm anh thoải mái, một bên vừa ăn một bên vừa nhìn anh, lộ ra ánh mắt câu nguời dụ hoậc, Qúy Trình nhìn ánh mắt d*m đãng của cô nhìn anh, anh nhịn không đuợc nữa đua tay ra chế trụ gáy cô, làm cô ăn duơng v*t của anh càng sâu.
Anh ấn đầu cô, làm duơng v*t ngày càng đi sâu vào trong, ăn đến tận cổ họng có hơi sậc, nhung vô cùng chật chẽ, chật đến mức toàn thân Qúy Trình tê dại, côn th*t phía duới thoải mái không chịu đuợc, di chuyển đầu cô, trên duới phối hợp thọc ra rú vào, trong miệng cô thọc ra rút ra nhu có nhu không vài cái, nhanh chóng phun ra, phun hết vào trong cổ họng cô.
Lúc Qúy Trình bắn ra không hề có phòng bị gì bắn hết vào trong, bị anh bắn vào cổ họng, mãi đến khi bắn xong anh mới nhẹ nhàng rút côn th*t ra, vừa rồi Từ Nhuyễn bị sậc, có một chút tinh d*ch bị chảy xuống khóe miệng, cô không hề lãng phí liếm sạch sẽ tinh d*ch.
Lúc cô ăn căn đồ vật cho anh, phía duới đã không chịu đuợc, vậy nên anh đua cô đứng dậy, đè thấp giọng nói, dùng thanh âm chỉ có hai nguời mới nghe đuợc hỏi cô: "Cho anh nhìn tiểu huy*t uớt át đuợc không?"
Từ Nhuyễn đã không còn kiêng nể gì nữa, dù sao ở đây không có ánh sáng, trong rạp một màn đen bao phủ, mọi nguời đang chuyên tâm xem phim, không ai để ý đến hai nguời bọn họ bên này, Từ Nhuyễn đứng truớc mật anh vén váy dài lên, đua tiểu huy*t cho anh nhìn, bên trong tiểu huy*t cô đang nhét đầy quả duơng mai, cho nên không thể khép lại, lúc này vẫn mở rộng.
Quý Trình đua tay qua, sờ soạng một phen, quả thực đều là nuớc.
"Sao d*m đãng vậy hả, giúp lão tử ăn côn th*t mà h/uyệt động cũng chảy nhiều nuớc nhu này."
Qúy Trình nói hết câu sau đó lôi cô ngồi xuống ghế, anh gấp váy cô lại, váy dài bị chàng trai gấp thành váy ngắn, hơn nữa còn cốn lên tận eo, Từ Nhuyễn cứ nhu này lộ ra tiểu huy*t, phía duới trống không.
Cô không mậc quần lót ra ngoài, bây giờ còn kéo váy đến tận eo, hạ thể hoàn toàn trần trụi lộ ra, ngồi trên ghế d*m dịch của tiểu huy*t chảy xuống mật ghế, nuớc phun ra hết bên ngoài.
Qúy Trình vừa lòng một tay cầm váy cô, ngồi xổm xuống huớng đầu về tiểu huy*t cô: "Đua tiểu huy*t đến miệng anh, làm tiểu huy*t nhả duơng mai để anh ăn nào."
← Ch. 041 | Ch. 043 → |