Là hy vọng, là ánh sáng
← Ch.501 | Ch.503 → |
Vu Chính nói xong, không đợi Cận Bạch trả lời, trực tiếp cúp máy.
Vài giây sau, anh nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cách mình chỉ vài bước chân: "Anh bạn, có lửa không?"
Người đàn ông lạnh lùng, trên má trái có một vết sẹo dài dữ tợn: "Có."
Vu Chính thản nhiên cúi đầu ngậm điếu thuốc: "Cho xin lửa."
"Ở đây gió to, muốn châm thuốc phải tìm chỗ kín gió."
"Được." Vu Chính khẽ cười, sau đó hất hàm về phía người đàn ông: "Làm phiền anh dẫn đường."
Người đàn ông không ngờ Vu Chính lại dễ dàng đồng ý như vậy, không khỏi đánh giá anh thêm vài lần.
Vẻ ngoài của Vu Chính rất dễ khiến người ta lầm tưởng.
Hắn ta quan sát một lượt, không nhận thấy điều gì bất thường, bèn ra hiệu bằng mắt cho tên đàn em phía sau.
Tên kia hiểu ý, tiến lên một bước, khoác vai Vu Chính, cười gằn: "Anh bạn, đi theo tôi, tôi châm thuốc cho."
Nói xong, hắn ta kẹp cổ Vu Chính, lôi kéo anh đi vào một con hẻm tối om, không thấy rõ thứ gì.
Rượu bắt đầu ngấm, tuy đầu óc Vu Chính vẫn còn tỉnh táo, nhưng bước chân đã có chút loạng choạng.
Tên đàn ông đang kẹp cổ anh nhìn thấy vậy, trong mắt lóe lên tia khinh bỉ.
Vài phút sau, Vu Chính bị đưa vào con hẻm.
Ánh mắt tên đàn ông tối sầm lại, tay áo khẽ động, một con dao găm đã lọt vào lòng bàn tay hắn ta.
Ngay khi hắn ta chuẩn bị ra tay với Vu Chính, anh bất ngờ đưa tay chặn lấy cổ tay hắn: "Anh bạn, lửa đâu?"
Tuy thoạt nhìn Vu Chính có vẻ thư sinh yếu đuối, nhưng thực chất lực tay của anh rất lớn.
Tên kia cố gắng vùng vẫy mấy lần, nhưng vẫn không thoát khỏi.
"Bác sĩ Vu."
Vu Chính dựa vào tường, cười nhạt: "Anh biết tôi sao?"
Người đàn ông: "..."
Hắn ta không chắc Vu Chính là say thật hay giả vờ, im lặng một lát, lấy bật lửa trong túi ra đưa cho anh.
Vu Chính cúi đầu, châm thuốc bằng bật lửa của hắn, hít một hơi thật sâu, nói: "Cảm ơn."
"Bác sĩ Vu, lửa cũng đã mượn, thuốc cũng đã châm, anh có thể buông tôi ra chưa?" Giọng nói người đàn ông lạnh lùng.
"Buông anh ra ư?" Vu Chính cười nhạt, đôi mắt như phủ một tầng sương mù.
"Phải."
Vu Chính đứng thẳng người, ghé sát tai người đàn ông.
Thấy Vu Chính dáng vẻ như sắp ngã đến nơi, hắn ta hoàn toàn không để anh vào mắt.
"Buông anh ra để anh giết tôi sao?" Giọng nói Vu Chính khàn khàn.
Chưa kịp để người đàn ông kịp phản ứng, anh bất ngờ siết chặt cổ tay hắn, dùng lực đẩy con dao găm trong tay hắn đâm thẳng vào bụng hắn ta.
Cùng lúc đó, tay còn lại bịt chặt miệng hắn.
Động tác của Vu Chính quá nhanh, người đàn ông còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra đã bị anh ghì chặt vào tường.
Vu Chính xoay con dao găm trong bụng hắn ta một vòng 360 độ, mồ hôi lạnh trên trán người đàn ông túa ra, hai mắt dần trở nên trắng dã, cả người trượt dài xuống đất.
Nhìn người đàn ông đã ngất xỉu, Vu Chính chống tay lên tường, tiếp tục hút thuốc, chờ rượu tan.
Khoảng nửa phút sau, từ ngoài con hẻm truyền đến một giọng nói: "Xong việc chưa?"
"Rồi."
"Xong rồi thì ra đây, đừng lãng phí thời gian."
"Ừm." Vu Chính đáp, sau đó ổn định lại tinh thần, vứt điếu thuốc xuống đất, sải bước đi ra ngoài.
Con hẻm này là ngõ cụt, muốn rời khỏi đây chỉ có một con đường duy nhất.
Vừa đi được hai bước, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên.
Vu Chính dừng bước, lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn, là tin nhắn WeChat của Cận Bạch.
Nội dung tin nhắn dài dằng dặc, toàn là những lời mắng chửi anh.
Điểm mấu chốt: Câu nào cũng rất tục tĩu, nhưng không hề trùng lặp.
Vu Chính cúi đầu nhìn, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Đọc xong tin nhắn, anh tắt điện thoại.
Tên đàn em canh giữ ở đầu hẻm ban đầu cứ tưởng người đi ra là đồng bọn, khi nhìn thấy Vu Chính, hắn ta sững người một lúc, sau đó lập tức lao vào tấn công.
Vu Chính không phải là người luyện võ chuyên nghiệp, chút kỹ năng tự vệ của anh đều là kinh nghiệm tích lũy được từ việc tập gym thường ngày.
Nếu đánh úp bất ngờ thì có thể chiếm được chút lợi thế, nhưng một chọi một với người được huấn luyện bài bản thì rất nhanh sẽ bại trận.
Đối phương hoàn toàn áp đảo Vu Chính về mặt thực lực, không bao lâu, anh đã gục ngã trong vũng máu.
Tên kia lôi Vu Chính bê bết máu đi sâu vào con hẻm, đến cuối đường, hắn ta móc từ trong túi ra một con dao găm, dí vào mặt Vu Chính: "Giả vờ say rượu hả?"
Mặt mũi Vu Chính bầm dập, máu theo khóe miệng chảy ra: "Lục Mạn phái các người đến sao?"
Đối phương không trả lời, xoay con dao găm trong tay, định đâm thẳng vào ngực Vu Chính, thì bỗng nhiên từ ngoài con hẻm truyền đến một tràng hỗn loạn.
Ngay sau đó, một chùm sáng chói lòa chiếu vào từ ngoài con hẻm.
← Ch. 501 | Ch. 503 → |