Em có muốn yêu đương không
← Ch.130 | Ch.132 → |
Sau khi Châu Dị nói xong, trợ lý Trần dừng lại vài giây rồi không dám hỏi thêm câu nào, chỉ đáp "vâng".
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, trợ lý Trần là người thận trọng, đương nhiên anh biết cái gì nên nói cái gì không nên nói vào lúc này.
Sau khi cúp máy với trợ lý Trần, Châu Dị trở lại bệnh viện với đồ ăn vặt đã mua.
Khi Châu Dị mở cửa bước vào phòng, Khương Nghênh đang nói chuyện điện thoại với Khúc Tích.
Khúc Tích vui vẻ ở đầu bên kia điện thoại, nói về việc cô ấy đã lừa dối Bùi Nghiêu gần đây như thế nào.
"Ngốc thật đấy, lát nữa tôi gửi ảnh chụp màn hình đoạn chat cho cậu xem."
Khúc Tích không giấu được vẻ chê bai của mình, Khương Nghênh dựa vào đầu giường trêu chọc:
"Cậu vừa phải thôi, đừng có đùa với lửa, cuối cùng cậu bị lửa thiêu đó."
"Tôi xài nick phụ nói chuyện với anh ta, chậc chậc, cần nói lại chẳng nói, anh ta đúng là một gã lẳng lơ."
Khúc Tích nói xong, không đợi Khương Nghênh tiếp lời, hỏi ngay:
"Nhưng có đểu có lẳng thế nào cũng không bằng Châu Dị nhà cậu, anh ta đúng đểu luôn."
Khương Nghênh mỉm cười:
"Tôi sẽ ghi âm lại rồi chuyển cho Châu Dị."
Khúc Tích trêu chọc:
"Thì gửi đi, không chừng anh ta nghe thấy tôi nói vậy thì càng vui hơn ấy chứ."
Hai người trò chuyện một lúc, Khúc Tích hỏi Khương Nghênh đang ở đâu.
Khương Nghênh sợ cô lo lắng, nên viện đại một lý do:
"Tôi đang ở tỉnh, công ty có chuyện."
Khúc Tích cười cười, giọng điệu đầy ghen tị:
"Du lịch công à? Khi nào thì tôi có thể hưởng thụ đãi ngộ này nhỉ!"
Khương Nghênh cười khúc khích:
"Hay là cậu giao công ty lại cho tôi đi. Tôi giới thiệu cho cậu một việc thường đi công tác, bảo đảm là kiểu bao ăn bao ở ấy."
Khúc Tích nghe nói vỗ mạnh vào đầu điện thoại
"cậu nghĩ tôi ngu sao? Tôi còn đang định lợi dụng thân phận sếp Tổng của mình để cua trai tơ đây này."
"Rồi, vậy cậu tiếp tục kiên trì nỗ lực đi."
Khương Nghênh vừa nói xong, cô ngước mắt lên và bắt gặp Châu Dị đang bê một hộp đồ ăn nhẹ.
Khương Nghênh nói với Khúc Tích ở đầu máy bên kia là cô có việc nên cúp máy.
Khúc Tích có chút không hài lòng rên rỉ một tiếng:
"Cúp đi, cúp đi! Đến khi nào cậu về thì tôi tới nhà cậu ở, nói chuyện với cậu suốt đêm luôn."
Khương Nghênh mỉm cười:
"Được, lúc đó tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho cậu."
Sau khi cúp máy, Khương Nghênh cầm điện thoại trong tay nhìn Châu Dị:
"Anh mua gì vậy?"
Châu Dị bước đến mở tủ đầu giường, lấy từng món đồ trong ấy:
"Đồ ăn vặt, đều là đặc sản ở đây."
Khương Nghênh quay đầu nhìn sang, ánh mắt sáng bừng lên.
Châu Dị đặt hộp cơm xuống, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Khương Nghênh sáng lấp lánh, bèn hạ giọng hỏi:
"Em thích không?"
Khương Nghênh không nói dối:
"Thích chứ."
Châu Dị bước đến bên giường, hai tay chống ở bìa giường, nhìn Khương Nghênh chằm chằm với ánh mắt nghiêm túc chưa bao giờ có:
"Có thể làm cho em thích là vinh hạnh của họ."
Khương Nghênh quay lại nhìn Châu Dị, nhất thời không nói nên lời.
Châu Dị nhích lại gần, trầm giọng nói:
"Anh gần em như vậy, em có phản cảm không?"
Khương Nghênh luôn cảm thấy Châu Dị hôm nay có hơi kỳ lạ, nhưng cô ấy nhất thời không thể xác định được có gì không ổn.
Thấy Khương Nghênh không nói gì, Châu Dị cúi đầu cọ cọ vào khóe miệng cô:
"Khương Nghênh."
Khương Nghênh: "Sao cơ?"
Đôi mắt đào hoa của Châu Dị hiện lên nét cười:
"Không có gì, em ăn cơm đi."
So với chế độ ăn ba bữa bình thường, có lẽ mọi cô gái đều thích ăn vặt hơn.
Mùi vị ngon và đã cơn thèm.
Khương Nghênh ngồi trên giường bệnh ăn nhẹ, trong khi Châu Dị đứng trước cửa sổ và nghịch điện thoại di động.
Khương Nghênh ăn đến nửa chừng thì hỏi Châu Dị có muốn ăn không.
Châu Dị xoay đầu nhìn cô, môi mỏng cong lên:
"Không ăn, anh không đói."
Khương Nghênh ăn xong, Châu Dị lấy lý do đi mua thuốc, anh đưa cho y tá loại thuốc cô cần uống.
Cô y tá nhìn anh khó hiểu.
Châu Dị nói thật:
"Vợ tôi không muốn tôi biết cô ấy bị bệnh."
Cô y tá mím môi:
"Tôi hiểu rồi."
Ý anh là muốn giết cái kẻ FA như tôi đây đúng không?
"Cảm ơn cô."
Sau khi Châu Dị dặn dò y tá xong, anh xuống lầu mua thuốc lá.
Cô y tá mang thuốc vào phòng bệnh và đưa cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhận thuốc rồi siết chặt tay:
"Cô có thể tìm giúp cho tôi một lọ vitamine rỗng không? Nếu không, cô hãy mua giúp cho tôi một chai vitamine."
Cô y tá nhìn gương mặt hơi nhợt nhạt của Khương Nghênh, chợt cảm thấy thương cảm:
"Có một lọ vitamine tôi uống gần hết rồi, đợi tôi chút, tôi mang lên cho cô."
Khương Nghênh khẽ cười:
"Cảm ơn cô."
Cô y tá xua tay:
"Không có gì, cũng có thể hiểu được, cô sợ người nhà biết đúng không?"
Khương Nghênh mím môi: "Ừ."
"Cô chờ tôi."
Một lúc sau, cô y tá trở lại với một lọ vitamine rỗng, rồi giúp Khương Nghênh bỏ thuốc paroxetin vào. Vừa cho thuốc vào, cô vừa hỏi:
"Cô bị tình trạng này bao lâu rồi? Có nghiêm trọng không?"
Người ta vừa giúp mình, huống chi còn là y tá nữa, nên Khương Nghênh không che giấu sự thật:
"Đã lâu rồi, nhưng không nghiêm trọng, bình thường nếu không có chuyện gì thì tôi hoàn toàn có thể kiểm soát bằng nghị lực của mình."
"Vậy là cô rất giỏi đó, và nội tâm cô cũng khá mạnh mẽ."
Cô y tá nói xong liền đưa lọ thuốc cho Khương Nghênh:
"Cô bị trầm cảm?"
Khương Nghênh cầm lọ thuốc, nhìn lên chữ vitamine trên lọ:
"Rối loạn hoảng sợ, và rối loạn căng thẳng sau sang chấn."
Cô y tá ngạc nhiên và đang định nói điều gì đó thì cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Châu Dị sải bước đi vào, nghịch hộp thuốc lá chưa mở trong tay, ánh mắt anh lia vào cô y tá. Trên mặt có cả nụ cười, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng:
"Hình như y tá trưởng đang tìm cô."
Cô y tá không nghi ngờ gì anh, mỉm cười với Khương Nghênh rồi vội vàng rời đi.
Sau khi y tá rời đi, Châu Dị bước đến bên giường, Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh:
"Anh làm sao vậy?"
Châu Dị đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, tựa hồ cười rất hào phóng, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự nghiêm túc:
"Khương Nghênh, em có muốn yêu đương không?"
← Ch. 130 | Ch. 132 → |