← Ch.42 | Ch.44 → |
"Kỳ Diệc Dương, cậu bị bệnh à?"
Giống như một lưỡi dao sắc bén lướt nhẹ qua, xé toạc mọi lớp vỏ bọc giả tạo, để lộ sự thật tàn khốc.
Bầu không khí đặc quánh lại giữa ánh mắt đối đầu của hai người.
Vài giây sau, Kỳ Diệc Dương đột nhiên bật cười: "À, bị phát hiện rồi." Anh ta lùi lại dưới ánh mắt lạnh nhạt của Biệt Chi, "Suýt nữa quên mất, bây giờ cô là cao thủ tâm lý học rồi nhỉ? Vậy chẳng phải rất trùng hợp sao, tôi có bệnh, cô có thể chữa."
"Rất tiếc là tôi không có giấy phép hành nghề trong nước nên không chữa được cho cậu được. Cậu tìm người khác đi." Biệt Chi dứt lời thì xoay người định rời đi.
"Tôi cứ nghĩ cô đã khác xưa." Kỳ Diệc Dương nheo mắt, "Bây giờ xem ra vẫn y như vậy. Vậy còn Canh Dã, cậu ta đối xử với cô vẫn như trước sao?"
"Tôi không muốn nghe người lạ bàn tán về chuyện tình cảm của tôi và bạn trai."
Biệt Chi lạnh lùng liếc anh ta, ánh mắt rơi trên người Phương Vận Phi đang lúng túng đứng bên cạnh.
"Đi ăn cơm với bạn trai em đi."
Ánh mắt Kỳ Diệc Dương vẫn dán chặt trên người Biệt Chi, không động đậy, chỉ rút chìa khóa xe từ trong túi quần ra, đưa sang một bên mà không thèm nhìn:
"Lên xe chờ tôi."
"....."
Phương Vận Phi ngập ngừng nhìn anh ta, lại nhìn Biệt Chi, cuối cùng vẫn nhận lấy chìa khóa, xoay người bỏ đi.
Biệt Chi cau mày nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi, sau đó ngước mắt lên nhìn thẳng vào Kỳ Diệc Dương: "Chúng ta không có chuyện gì để nói cả, càng không cần thiết phải đuổi bạn gái cậu đi. Bất kể lý do hay mục đích của cậu là gì thì tôi đều không quan tâm và cũng sẽ không hợp tác. Điều duy nhất cậu có thể làm là biến khỏi tầm mắt tôi."
Nói xong, Biệt Chi chớp mắt: "Tôi nói đủ rõ ràng chưa, cậu Kỳ?"
"Rõ ràng, quá rõ ràng." Kỳ Diệc Dương bật cười, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng, "Bởi vậy nên tôi mới nói cô chẳng thay đổi chút nào, ngoại trừ Canh
Dã ra thì có vẻ như cô chẳng để tâm đến ai khác cả."
Biệt Chi chẳng buồn đôi co với anh ta, càng không thấy có lý do gì phải giải thích cô là người thế nào.
Cô coi như không nghe thấy gì, xoay người rời đi.
"Này, cô không muốn biết Canh Dã thay đổi thế nào trong mấy năm qua sao?"
Giọng nói Kỳ Diệc Dương với nụ cười đầy ác ý đuổi theo sau.
Biệt Chi không dừng bước, tiếp tục đi thẳng: "Không muốn."
"Ồ? Ý cô là, cô không quan tâm trong bảy năm cô vắng mặt cậu ta đã có bao nhiêu bạn gái, đã làm những gì sao?"
"——"
Biệt Chi đột ngột dừng bước, cơn giận bốc lên trong đôi mắt cô: "Tôi......."
Lời nói tan biến khi cô ngước mắt lên nhìn.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn bắt đầu le lói trên khắp khuôn viên trường.
Dưới ánh đèn đường mới bật gần nhất, trong cái lạnh lẽo của mùa thu hiện lên một bóng dáng cao lớn đang đứng lặng lẽ.
Chàng trai khoác chiếc áo gió da màu đen mỏng dài đến mắt cá chân, hai tay đút trong túi áo, đường nét gương mặt sắc sảo lạnh lùng được tô điểm bởi bóng đêm, chỉ là vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc. Lúc này anh đang cúi đầu, đôi mày nhíu lại nhìn chằm chằm vào một chú mèo con đang ngồi thu mình trong bụi cỏ bên cạnh.
Cho đến khi Biệt Chi nhìn thấy anh, giọng cô ngừng bặt.
Chàng trai dường như vừa kết thúc cuộc đối thoại bằng ánh mắt, quay đầu lại.
Ánh đèn chiếu xuống lướt qua đôi mắt sâu hun hút của anh, ánh sáng dần dần bừng sáng trong đáy mắt rồi tắt lịm, hệt như một bộ phim quay chậm khiến mọi âm thanh và hình ảnh xung quanh chìm vào mờ nhạt bị nhiễu hạt.
Chỉ còn lại một mình anh đứng cô độc giữa vùng ánh sáng leo lắt, như thể luôn chờ đợi điều gì đó.
Dù dòng thời gian bất tận và vô vọng cứ lặng lẽ trôi qua, nhưng anh vẫn đứng đó vững như bức tường.
"Canh Dã." Cảm giác xa cách như thể tách biệt với cả thế giới khiến Biệt Chi vô thức gọi tên anh, tiến về phía anh.
Canh Dã không nhúc nhích.
Anh nhìn Biệt Chi một lúc, rồi lướt qua cô hướng về phía sau lưng cô.
Biệt Chi bỗng nhiên ý thức được, Canh Dã hẳn là đã nghe thấy rồi. Khuôn viên trường sau khi màn đêm buông xuống, trong tiết thu se lạnh yên tĩnh lạ thường, đủ để anh ở khoảng cách này có thể nghe rõ ràng lời nói cuối cùng của Kỳ Diệc
Dương.
Biệt Chi nghẹn lời.
Nhận thức được vấn đề này khiến cô có một loại cảm giác khó tả, giống như người vợ ngoại tình bị chồng phát hiện, bị bắt tại trận khi đang nói xấu chồng vậy, vô cùng căng thẳng.
"Không phải..."
Cô gái hiếm khi có chút luống cuống.
Nhưng chưa kịp để cô chạy đến gần anh thì đã thấy người nọ nghiêng người, sải bước về phía cô. Chiếc áo gió dài màu đen mở tung, bên trong là áo phông trắng đơn giản và quần dài ôm sát màu đen, đuôi áo phông được sơ vin gọn gàng vào trong thắt lưng.
Áo gió theo động tác bước đi của anh phần phật bay về hai phía, chiếc áo phông trắng bị gió thổi dính sát vào phần eo và bụng, thỉnh thoảng lại phác họa ra đường eo thon gọn săn chắc.
Sau vài bước chân, Canh Dã dừng lại trước mặt Biệt Chi.
Anh hơi nghiêng người nắm lấy cổ tay cô gái, chậm rãi kéo cô ra sau lưng, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen như ngâm trong băng nhìn về phía Kỳ Diệc Dương.
Kỳ Diệc Dương nhìn chằm chằm vào tay Canh Dã, vài giây sau mới cười nói:
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ, tôi không làm gì bạn gái cậu cả. Nhiều nhất chỉ là xuất phát từ tình nghĩa anh em, giúp cậu thử xem bây giờ tình cảm cô ấy dành cho cậu như thế nào thôi."
Dừng một chút, Kỳ Diệc Dương cười cười nghiêng đầu nhìn về phía cô gái bị chắn sau lưng Canh Dã: "Dù sao..."
Anh ta chậm rãi kéo dài giọng, ánh mắt chuyển sang người Canh Dã: "Bảy năm trước cô ấy cũng đã từng ruồng bỏ cậu, cậu quên rồi sao?"
"—"
Biệt Chi ngẩng phắt đầu lên, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Nhưng chưa kịp bộc phát thì đã bị những ngón tay thon dài đang nắm lấy cổ tay mình từ từ siết chặt, giống như muốn dỗ dành hoặc là ngăn cản, Canh Dã đã kéo cô lại.
Dùng ánh mắt xoa dịu chú mèo con sau lưng sắp xù lông thành một con nhím xong, người thanh niên mới chậm rãi quay đầu lại: "Cậu là cái thá gì?"
Canh Dã dửng dưng lên tiếng, lời nói thẳng thắn không chút mỉa mai. Ngay cả vẻ mặt cũng lạnh nhạt bình tĩnh.
"Chuyện giữa tôi với cô ấy, từ bao giờ đến lượt một kẻ ngoài cuộc không liên quan như cậu xen vào?"
Nụ cười trên mặt Kỳ Diệc Dương biến mất, biểu cảm bắt đầu trở nên dữ tợn.
Thế nhưng Canh Dã lại không thèm để ý, anh liếc mắt nhìn Kỳ Diệc Dương bằng ánh mắt lạnh lẽo, lại lười biếng lên tiếng: "Kỳ Diệc Dương, cậu quá hèn hạ, lại còn xấu xí, quen biết cậu là chuyện sắp trở thành vết nhơ trong đời tôi rồi."
"Trước khi cậu khiến tôi mất mặt hơn nữa trước mặt bạn gái tôi, tranh thủ biến đi."
"... Được rồi, không làm phiền hai người nữa." Kỳ Diệc Dương cười gằn, xoay người, "Nắm chắc thời gian đi, nhân lúc cô ấy chưa ruồng bỏ cậu lần nữa thì hưởng thụ cho nhiều vào."
"——"
Mí mắt Canh Dã đột nhiên giật giật.
Cổ họng trắng trẻo thon dài ẩn sau lớp áo khoác da mở phanh cũng bất chợt giật mạnh một cái, giống như một cây cung đang giương sẵn, chờ đợi thời cơ.
Cuối cùng, tất cả những cơn sóng dữ đó đều bị dồn nén xuống, Canh Dã không quên Biệt Chi vẫn đang đứng sau lưng anh.
Anh xoay người lại. Những ngón tay đang nắm lấy tay cô gái cũng buông lỏng ra, muốn thu về bên hông.
Nhưng Biệt Chi lại không chút do dự lập tức tiến lên nắm chặt lấy tay anh.
"?"
Canh Dã có vẻ hơi bất ngờ, hàng mi cụp xuống khẽ run lên.
Nhìn thấy sự bối rối hiếm hoi trong mắt cô, anh bật cười: "Không phải không cho em nắm tay."
Biệt Chi lúng túng buông tay.
Hai người sóng vai nhau, Canh Dã đổi sang tay khác nắm lấy tay cô, vừa đi về phía cổng trường vừa dặn dò: "Cậu ta mà còn đến trường nữa thì cứ gọi bảo vệ."
"Ừm." Lúc này Biệt Chi vẫn còn đang chìm trong cảm xúc phức tạp bởi hai chữ
"ruồng bỏ" mà Kỳ Diệc Dương liên tục nhắc tới.
Cô cứ thế cúi gằm mặt xuống.
Cho đến khi giọng nói trầm thấp của người nọ vang lên trên đỉnh đầu.
"Vừa nãy trước khi tôi tới, em nói 'Không phải'." Đuôi mắt Canh Dã khẽ cụp xuống, hàng mi dài che khuất ánh mắt của anh, "Không phải cái gì?"
Biệt Chi khựng lại: "Tôi sợ anh nghe được lời anh ta nên hiểu lầm."
"Vậy, không phải cái gì?" Canh Dã lại không chịu bỏ qua vấn đề này, "Không phải là không để ý đến tôi?"
".... Anh đừng có nghe lời anh ta là được." Biệt Chi chuyển chủ đề, "Sao anh lại đột ngột đến trường? Chúng ta đã bàn rồi mà, bình thường anh đi làm mệt nên để cuối tuần gặp mặt thôi."
"Cái đó không phải bàn bạc, là mệnh lệnh đơn phương từ phía kim chủ."
"Là thương lượng mà." Biệt Chi nhỏ giọng phản bác, "Anh có ý kiến gì đâu."
"Tôi dám ý kiến gì à?"
Canh Dã dừng lại, nhìn xuống với nụ cười nửa miệng, đuôi mi rũ xuống như phủ một lớp sương lạnh giá của màn đêm: "Dám cãi lại mệnh lệnh của kim chủ, nhỡ đâu em lại trực tiếp cho tôi nghỉ việc thì làm sao đây?"
Biệt Chi bị anh làm cho nghẹn lời, ngẩng đầu lên bực bội nói: "Anh có thể đừng có suốt ngày kim chủ kim chủ được không......?"
"Được."
Canh Dã uể oải đáp: "Nghe lời kim chủ."
Biệt Chi: "..."
Buổi tối hôm đó, Canh Dã đưa Biệt Chi về đến khu nhà trọ nhưng không lên nhà.
Hai người đứng trước cửa toà nhà, không ai lên tiếng, mãi cho đến khi đèn cảm ứng ở tầng một sau lưng Biệt Chi tắt, bóng tối vô tận bao phủ lấy xung quanh.
Chỉ còn sót lại ánh đèn đường xa gần chiếu vào sau lưng Canh Dã.
Trong bóng tối, cuối cùng vẫn là Canh Dã cúi đầu xuống, buông tiếng cười khẽ như thỏa hiệp, áp trán vào cổ Biệt Chi.
"Nói về kiên nhẫn thì ai bì kịp em chứ."
Cười xong, anh thở dài một tiếng: "Em thật sự không muốn tôi xuất hiện ở nhà em đến thế à?"
"Không phải." Mái tóc lòa xòa trước trán Canh Dã khiến cổ cô hơi ngứa ngáy, hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt, Biệt Chi bất giác quay mặt sang hướng khác, "Tối nay Liệu Diệp ở nhà... không tiện để anh lên đó."
"Ra là vậy." Canh Dã cố ý nói bằng giọng nhẹ nhàng, "Tôi còn tưởng mình không hoàn thành nhiệm vụ, đã sớm bị thất sủng rồi."
Nhịn cả đoạn đường, cuối cùng Biệt Chi cũng không nhịn được nữa: "Anh đừng suốt ngày nói mấy lời như thế nữa, lỡ người khác nghe thấy họ sẽ tin đấy."
"Sao, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của em à?"
"Là sợ ảnh hưởng đến anh..." Cô không muốn bất cứ ai xem thường anh.
Biệt Chi vô thức phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt dưới mái tóc lòa xòa của anh, đôi mắt ấy như những vì sao vụn vỡ đang tỏa sáng.
Cô nhất thời nghẹn lời.
"Sao không nói nữa?" Canh Dã thở dài, ngón tay khẽ miết nhẹ qua cằm cô, gần trong gang tấc, "Nói đi, nói thêm vài câu nữa cho tôi nghe, cho tôi biết Kỳ Diệc
Dương đã sai rồi, em thật sự quan tâm đến tôi, chỉ là giả vờ như không quan tâm thôi."
Người Biệt Chi khựng lại, cô né tránh tay anh: "Đừng nghe cậu ta nói bậy."
"Được, tôi chỉ nghe em nói." Canh Dã cố kìm nén tiếng thở dài khe khẽ, thả tay xuống, vô thức nắm lấy cổ tay đang buông thõng của cô, "Dù chỉ là lừa dối tôi cũng được. Biệt Chi, nói với tôi rằng em sẽ không bỏ rơi tôi nữa, sẽ không quay lưng bước đi... Chỉ cần em nói, tôi có thể chờ đợi mãi mãi."
Cầu thang tối om, tĩnh mịch.
"Tôi không muốn lừa dối anh, Canh Dã."
Biệt Chi khẽ nói: "Tôi sẽ đồng hành cùng anh thoát khỏi vũng lầy đang vây khốn anh lúc này, nhưng có lẽ... không thể cùng anh đi hết cuộc đời được. Anh xứng đáng có những bước tiến xa hơn, cũng sẽ gặp được người tốt hơn. Đến lúc đó, tôi vẫn sẽ rời đi."
Canh Dã im lặng hồi lâu rồi cười khan một tiếng, giọng nói run rẩy: "Em là thánh mẫu à, Biệt Chi."
Anh buông tay cô ra, lùi lại hai bước: "Giữa tôi với mấy đứa học trò đó của em khác nhau ở chỗ nào? Hay là em chỉ không muốn nhìn thấy người xung quanh sa ngã? Nếu đúng là như vậy thì em thực sự cao cả, khiến tôi cảm thấy bản thân thật ích kỷ và hạn hẹp."
"Canh Dã, đừng như vậy." Biệt Chi chau mày, "Gặp người tốt hơn có điểm nào là không tốt?"
"Điểm nào cũng tốt. Nhưng nếu đó không phải là thứ tôi muốn thì tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì."
Canh Dã gằn từng chữ như đinh đóng cột: "Ít nhất là đối với tôi, em hãy cất lòng tốt của thánh mẫu đi. Nếu như em chỉ có thể cho tôi thứ tình cảm mà không biết bao giờ sẽ thu lại, vậy thì tôi thà rằng đừng có còn hơn."
Nói xong, Canh Dã quay người rời khỏi cầu thang.
-
Cuộc chiến tranh lạnh đến bất ngờ.
Ngay cả Biệt Chi còn không chắc chắn nổi, lời nói cuối cùng của Canh Dã trước khi bỏ đi hôm đó rốt cuộc là có ý chia tay hay là không.
Xét về phương diện này thì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, càng không biết tham khảo ở đâu.
Sau khi trải qua sự kiện "bài đăng hỏi đáp" đầy bão táp trên diễn đàn, Biệt Chi đã hoàn toàn không còn tin tưởng vào Internet và Big Data nữa. Còn nhìn xung quanh hiện thực, người có thể nhờ giúp đỡ có lẽ chỉ còn Mao Đại Ninh mà thôi.
Trải qua hai ngày, tức 48 tiếng đồng hồ "mất liên lạc" với anh, cuối cùng Biệt
Chi cũng không nhịn được nữa, đành phải tìm đến Mao Đại Ninh trút bầu tâm sự.
Sau khi đã bỏ qua một số thông tin quan trọng, chỉ kể lại đại khái cuộc trò chuyện, Biệt Chi nhìn sang Mao Đại Ninh: ".... Tôi cũng không phân biệt được đây là chiến tranh lạnh hay là anh ấy đơn phương tuyên bố chia tay nữa. Mao
Mao, cô thấy sao?"
"Tôi thấy sao à?" Mao Đại Ninh nhìn Biệt Chi với ánh mắt vừa phức tạp vừa khó hiểu, đánh giá cô một phen, "Tôi thấy là tôi đã đánh giá thấp cô rồi đấy."
Biệt Chi: "Hả?"
Mao Đại Ninh thật tâm nói: "Cô vận dụng rất thành thục cách nói chuyện của mấy tên sở khanh, anh chàng đẹp trai kia chắc là bị cô quay mòng trong lòng bàn tay rồi —— Nếu như nói cô chưa từng yêu đương bao giờ thì thật sự quá lãng phí tài năng, nên mở lớp dạy học trò đi."
"Cách nói chuyện...của mấy tên sở khanh?" Biệt Chi ngẩn người, "Tôi á?"
"Phải rồi! Cô nghe cô nói xem, đồng hành cùng anh ta một đoạn đường rồi sẽ không đi nữa. Đợi khi nào anh ta gặp được người tốt hơn thì cô sẽ buông tay, chúc phúc cho anh ta.... Cô thử nói xem có gì khác biệt so với việc nói là 'Xin lỗi anh, em chỉ đùa với anh một lúc thôi chứ không thật lòng muốn chịu trách nhiệm với anh đâu?' hả?"
"Nhưng lúc ấy tôi nói những lời này đều là thật lòng, ngoại trừ chuyện bệnh...
ngoại trừ những điểm mấu chốt nhất thì những lời tôi nói với anh ấy đều là những lời từ tận đáy lòng."
Mao Đại Ninh gật gù: "Ừm, ý cô là cô đang rất nghiêm túc, rất chân thành mà đá anh ta?"
Biệt Chi: "...."
"Tội nghiệp anh chàng đẹp trai, bây giờ chắc là giống mèo con đang thu mình liếm láp vết thương ở xó nào đó rồi, đừng có bị ai thừa nước đục thả câu đấy nhé." Ban đầu Mao Đại Ninh chỉ nói đùa thôi, thấy Biệt Chi tuy không biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại chất chứa u oán nhìn mình, cô ấy khựng lại.
Mao Đại Ninh ghé sát vào, hỏi: "Thật sự thích anh ta hả?"
Biệt Chi lặng lẽ cụp mắt xuống.
Trong văn phòng đã sớm không còn ai, bên ngoài cửa sổ thủy tinh màn đêm dần buông xuống, bóng tối có thể che giấu mọi biểu cảm nhỏ nhặt của cô.
Lúc này mà nói dối thì cũng chẳng ai nhận ra đâu. Nhưng cô đã nhẫn nhịn rất lâu rất lâu rồi, cô không muốn nói dối nữa.
"Thích." Biệt Chi nghe thấy giọng mình rất khẽ, mang theo một chút run rẩy khó nhận ra, "Rất thích."
Mao Đại Ninh có chút mơ hồ: "Vậy tại sao không thể mãi mãi ở bên nhau?"
Biệt Chi không giải thích.
"Ấy, vậy khó xử rồi." Mao Đại Ninh gãi gãi chóp mũi, "Ban đầu còn muốn khuyên cô rằng con đường sự nghiệp thành công thì con đường tình yêu thất bại là chuyện rất bình thường... Hay là cô dỗ anh ta đi? Bạn trai cô dễ dỗ không?"
Biệt Chi thử suy nghĩ, thành thật đáp: "Chưa dỗ bao giờ."
Mao Đại Ninh nghẹn họng: "Chẳng lẽ... Cô chưa từng làm nũng với anh ta?"
Ánh mắt càng thêm mơ hồ của Biệt Chi đã trả lời cô ấy.
"... Được rồi." Mao Đại Ninh đưa tay lên che trán, "Tuyệt thật, đây chính là dân chơi hệ có tài năng thiên bẩm, chẳng cần phải dỗ dành đàn ông mà đàn ông vẫn tự động dâng mình đến trước mặt."
"Nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì đám trai đẹp thường rất khó dỗ, vì từ nhỏ đến lớn đều được con gái dỗ dành chiều chuộng." Mao Đại Ninh nhìn Biệt Chi với ánh mắt đồng cảm, "Hơn nữa nghe ngữ điệu câu nói cuối cùng mà anh ta nói với cô, có vẻ là ý định muốn chia tay rõ ràng hơn cả."
Biệt Chi không có biểu cảm, nhưng rõ ràng là đã hoàn toàn héo úa, ủ rũ gục xuống mặt bàn.
Chút biểu cảm tuyệt vọng không thấy ánh sáng đó khiến Mao Đại Ninh suýt chút nữa không nhịn được mà đưa tay véo một cái.
Ngay lúc này, trong văn phòng u ám, chiếc điện thoại đặt trên bàn của Biệt Chi bỗng sáng màn hình.
Tiếp đến là âm thanh rung báo cuộc gọi đến.
Cô gái đang ngồi trong ghế làm việc bỗng chốc ngồi thẳng lưng, cầm điện thoại lên với vẻ mặt đầy mong đợi.
Số lạ.
Biệt Chi lại một lần nữa héo úa gục xuống. Cô thở dài, uể oải cầm điện thoại:
"A lô..."
"Cô Biệt." Giọng một người đàn ông quen thuộc vang lên từ phía bên kia.
Biệt Chi vốn đang nằm rạp ra đột nhiên nhíu mày, tiếp theo đó, cô chậm rãi ngồi thẳng lưng dậy.
Lúc hoàn toàn ngồi thẳng lưng, một luồng hơi lạnh như sương giá bao trùm lấy đôi đồng tử sáng màu của cô.
"Kỳ Diệc Dương?"
"Ồ, nghe ra rồi à, thật vinh hạnh, là tôi."
Nhớ tới ngòi nổ của cuộc chiến tranh lạnh tối hôm trước chính là người này,
Biệt Chi chỉ hận không thể lôi anh ta ra khỏi điện thoại, quẳng qua vai đập xuống đất đến tám mười lần cho hả giận.
Cô hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt đáp: "Nếu cậu còn tiếp tục quấy rối tôi như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
"Ấy, đừng hiểu lầm, tôi thay mặt bạn gái xin phép nghỉ thôi." Kỳ Diệc Dương cười nói, "Hình như... Phương, Phương gì đó... Thôi kệ, dù sao thì cô Biệt cũng biết là ai mà nhỉ?"
Ánh mắt Biệt Chi lạnh lẽo: "Phương Vận Phi. Muốn xin phép thì bảo em ấy tự mình gọi cho tôi."
"Vậy không được đâu, bây giờ cô ta đang ở trong phòng tắm khách sạn với tôi."
Kỳ Diệc Dương vừa nói vừa giơ điện thoại lên, để Biệt Chi nghe thấy tiếng nước từ vòi sen phát ra rất gần, có vẻ như chỉ cách một cánh cửa, "Nghe cô ta nói, khu ký túc xá nữ trường cô có giờ giới nghiêm đúng không? Tối nay cô ta không về trường đâu — ở lại khách sạn qua đêm với tôi rồi."
Biệt Chi nghiến nhẹ răng: "Kỳ Diệc Dương, cậu còn là con người không?"
"Chậc, cô Biệt, sao tự dưng lại mắng người thế?" Kỳ Diệc Dương thoạt nghe càng thích thú hơn, giọng nói còn mang theo chút vui đùa, "Tôi trả tiền bồi thường vụ đập phá quán bar cho cô ta, là cô ta tự nguyện ở lại ngủ với tôi, sao lại nói là tôi không phải người?"
"Em ấy vẫn còn là sinh viên!"
"Nhưng mà cô ta đã trưởng thành rồi." Kỳ Diệc Dương cười, "Kể cả cô có báo cảnh sát thì đây cũng là việc tự nguyện của hai bên, chẳng ai quản đâu."
"Sinh viên đại học Sơn Hải không có lý do chính đáng không được phép ở ngoài qua đêm, nhất định phải báo cáo xin phép trước."
"Vậy thì đâu phải lỗi của tôi. Cô Biệt, chi bằng cô trừ điểm rèn luyện của cô ta đi." Kỳ Diệc Dương hạ thấp giọng, giống như ghé sát vào điện thoại, khàn khàn nói, "Dù sao thì tôi cũng chẳng quan tâm đến cô ta, cô biết mà."
"..."
Biệt Chi giận đến mức đập bàn: "Kỳ Diệc Dương!"
"Ồ, tôi đang nghe đây, cô Biệt cứ việc to tiếng lên, tôi ghi âm lại để tối nay còn có cái thêm phần sôi động!"
Đây là lần đầu tiên trong đời Biệt Chi cảm thấy mình bị người khác chọc giận đến mức đầu óc choáng váng.
Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra lần nữa mới nói: "Được rồi, tôi cho phép nghỉ. Em ấy chỉ là một trong số hàng trăm sinh viên của tôi thôi, chuyện em ấy yêu đương thế nào là việc của em ấy, tôi không can thiệp."
Dứt lời, chẳng cho đối phương cơ hội trả lời, Biệt Chi cúp máy cái rụp.
Biệt Chi nhắm mắt, hít vào, thở ra, đồng thời tự nhủ trong lòng——
Người trưởng thành có quyền tự do yêu đương.
Người trưởng thành có quyền và nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân.
Vừa niệm đến lần thứ ba, chiếc điện thoại cô nắm chặt trong lòng bàn tay bỗng rung lên.
Lần này là một tin nhắn, từ số điện thoại vừa gọi lúc nãy.
[Khách sạn RJ, phòng 6001. Hoan nghênh cô Biệt Chi đến kiểm tra. ]
Biệt Chi nhìn dòng chữ mấy giây, sắc mặt không chút thay đổi bấm số của bí thư chi đoàn: "Tiền Hạo Sinh, xác nhận với bạn cùng phòng của Phương Vận
Phi xem tối nay em ấy có ở kí túc xá không."
Tin nhắn Wechat của Tiền Hạo Sinh nhanh chóng gửi đến: "Thưa cô, Phương
Vận Phi không có ở kí túc xá, bạn cùng phòng nói vừa tan học chiều nay là cô ấy đã được bạn trai đón đi rồi ạ."
Brum.
Số lạ, tin nhắn thứ hai.
[Tối nay cô Biệt Chi mà không đến kiểm tra là tôi sẽ hơi buồn đó. Sáng sớm ngày mai, e rằng vẫn phải làm phiền cô đến đón Phương Vận Phi thôi. ]
"..."
Biệt Chi đẩy ghế, xoay người cầm lấy túi xách.
Mao Đại Ninh ngồi bên cạnh từ lúc nghe tiếng đập bàn đã không dám ho he, vội vàng chen lời: "Chi Chi, cô đi đâu vậy?"
"Tôi có chút việc gấp phải xử lý. Mai gặp lại nhé."
Biệt Chi bước ra khỏi văn phòng.
Nửa tiếng sau.
Khách sạn RJ, tầng 60, bên ngoài phòng 6001.
"Ding dong......"
Tiếng chuông cửa vang lên trong căn phòng suite vắng lặng.
Trong phòng khách, Kỳ Diệc Dương đang ngồi vắt vẻo đổi kênh ti vi một cách nhàm chán, nghe tiếng thì ngoái đầu nhìn, đôi mắt sáng bừng lên.
Anh ta đứng dậy, vừa định bước tới, nghĩ ngợi giây lát lại cởi áo choàng tắm ra, vớ lấy một chiếc khăn tắm trong phòng vệ sinh quấn hờ hững quanh eo.
Sau đó Kỳ Diệc Dương mới sải bước về phía cửa, ấn tay nắm cửa, cười rạng rỡ kéo mạnh cửa ra: "Cô Biệt Chi, rất vui vì rốt cuộc cô cũng đến——"
Giọng nói đột ngột im bặt.
Ngoài cửa, một thanh niên mặc áo khoác da đang dựa người vào tường, nghe vậy mới uể oải ngước mắt lên, đôi đồng tử đen láy lướt từ trên xuống dưới, quan sát Kỳ Diệc Dương từ đầu đến chân.
Sau đó, Canh Dã nở một nụ cười nhạt đầy mỉa mai, ngoảnh mặt đi.
"Mấy trò mèo này mày định chơi với bạn gái ai vậy?"
Sắc mặt Kỳ Diệc Dương sa sầm, ánh mắt u ám: "Sao lại là cậu?" Anh ta không cam lòng nhìn dọc hành lang.
Canh Dã lười biếng xoay người lại.
"Đừng nhìn nữa, cút vào trong đi, đừng làm bẩn mắt phục vụ. Người ta lao động chân chính, mày có trả phí tổn tinh thần đâu."
Giây tiếp theo, anh bất ngờ ra tay, túm tóc Kỳ Diệc Dương rồi ấn mạnh vào tường——
"Rầm" một tiếng nặng nề.
Kỳ Diệc Dương chửi thề một tiếng, phản ứng lại định đánh trả, nhưng Canh Dã đã sớm đoán được, anh đá mạnh vào khuỷu chân anh ta, khiến anh ta ngã khuỵu xuống đất.
Canh Dã nhấc chân, chiếc bốt đen bên dưới lớp áo khoác da lạnh lùng giẫm lên lưng Kỳ Diệc Dương, dùng lực đạp xuống.
Kỳ Diệc Dương vừa định đứng dậy đã bị đạp mạnh xuống đất.
Canh Dã chậm rãi cúi người.
Đến lúc này, vẻ hung dữ ẩn sau đôi mắt đen láy của anh mới lộ ra vài phần.
"Muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thì ra ngoài tìm gốc cây mà cọ, đừng có rảnh rỗi sinh nông nỗi nhắn tin gạ gẫm bạn gái tao."
Canh Dã cúi thấp người, dùng sức giẫm mạnh chân xuống.
Giọng anh lạnh như thể vừa ngâm trong băng.
"Kỳ Diệc Dương, bây giờ mày chỉ là một kẻ hèn hạ, không xứng đáng đứng trước mặt cô ấy. Có giỏi thì chơi sống chết với tao này, để xem cô ấy có thèm ngó ngàng tới mày không —— hiểu chưa?"
← Ch. 42 | Ch. 44 → |