Vay nóng Tinvay

Truyện:Bẫy Mùa Hè - Chương 071

Bẫy Mùa Hè
Trọn bộ 132 chương
Chương 071
Biện pháp
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Shopee


Đợi khách sạn đem quần áo đã giặt và ủi giao tới, Lâm Trưng vào phòng tắm thay quần áo. Mặc dù hai người đã phát sinh quan hệ thân mật nhất nhưng đối với Trần Nghiêu anh vẫn cảm thấy không thể coi nhẹ, có lẽ là bởi vì thói quen của nhiều năm qua, anh xem đây là một loại tôn trọng.

Trên đường về nhà, Trần Nghiêu im lặng dựa vào vai LâmTrưng, cánh tay vòng qua cánh tay anh, bàn tay nhỏ bé được anh bao bọc trong lòng bàn tay. Ngày hôm qua trước khi ra ngoài hai người còn mang trong mình nhiều tâm sự, nhưng giờ đây lại đang tựa vào nhau, có một loại cảm giác an tâm.

Khi xuống xe buýt ở cổng tiểu khu, anh cũng không buông tay ra mà cứ như vậy dẫn cô về.

Trần Nghiêu xém tí thì quên: "Anh trai, như vậy sẽ bị người khác nhìn thấy."

Lúc trước bọn họ ra ngoài đi dạo ban đêm có bóng tối bao phủ nên sẽ không bị người khác chú ý, hơn nữa khoảng cách cũng không gần như vậy.

Lâm Trưng "ừ" một tiếng nhưng biểu hiện vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, thậm chí còn không dừng lại. Càng đi vào trong tiểu khu thì người càng nhiều, có lẽ là do thời tiết đột nhiên trong xanh hơn hẳn bình thường sau cơn mưa lớn, Trần Nghiêu thấy hôm nay có nhiều người đi ra ngoài, hiển nhiên, người đang dõi theo bọn họ cũng không ít.

Cô giãy vài cái thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh: "Anh trai, buông tay trước đã được không?"

Rốt cuộc Lâm Trưng cũng dừng lại, cúi đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

Trần Nghiêu nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Lát nữa nếu bị hàng xóm thấy thì làm sao bây giờ?" Chu Linh có mối quan hệ rất tốt, quen biết không ít người hàng xóm cả tầng trên và tầng dưới trong tòa nhà của bọn họ. Còn Lâm Trưng, anh nổi tiếng là "con nhà người ta" trong mắt các bậc phụ huynh nên cũng sẽ có không ít người nhận ra anh.

Anh trầm mặc nhìn cô một lúc: "Anh định sẽ giải thích mối quan hệ của chúng ta với dì, em thấy thế nào?"

Trần Nghiêu sững sốt: "Hả?"

"Đương... Đương nhiên là không thể! Chúng ta đang học lớp 12... Mẹ em nhất định sẽ tức giận..." Cô nhanh chóng phản bác lại, "Nói không chừng còn bắt chúng ta phải cắt đứt liên lạc!" Cô không hề nói quá, kể từ khi Chu Linh phát hiện ra con gái mình có khả năng được nhận vào Đại học Giang, bà quan tâm đến tình hình học tập của con gái hơn bao giờ hết. Nếu để cho mẹ biết mình đang yêu sớm vào lúc này chắc chắn mẹ sẽ rất tức giận. Đến lúc đó, rắc rối mới thật sự bắt đầu.

Thấy Lâm Trưng lại im lặng không nói gì, Trần Nghiêu thở dài: "Anh trai, chúng ta trước tiên đừng để bố mẹ phát hiện, đợi sau khi thi đại học xong rồi sẽ nói với họ, được không ạ?"

Cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, dẩu môi lôi kéo tay anh đong đưa.

Lâm Trưng quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ đang chơi đùa trong khu vườn nhỏ phía xa xa, hầu kết lăn lộn vài cái, chậm rãi thả tay ra.

Trước đây anh không từ chối cô, bây giờ... Anh cũng sẽ không.

Phát sinh quan hệ lúc này hiển nhiên nằm ngoài phạm vi kế hoạch của Lâm Trưng, đương nhiên là anh không hối hận, nhưng nghĩ đến sự tin tưởng của vợ chồng Chu Linh đối với mình anh cảm thấy rất hổ thẹn, biện pháp duy nhất có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi là phải thẳng thắn thành khẩn. Anh sẵn sàng dùng tất cả những gì mình có để đảm bảo với họ rằng anh sẽ đối tốt với Trần Nghiêu và sẽ cố gắng hết sức để làm cho họ hài lòng...

Nhưng Trần Nghiêu không nghĩ rằng đây là một cách hay.

Trong thang máy chỉ có hai người, Trần Nghiêu nghiêng người tới trước mặt anh cười cười: "Bây giờ không có người, thật là muốn ôm ôm đó nha..."

Lâm Trưng đưa tay lên nựng mặt cô: "Trở về nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối anh sẽ gọi em sang ăn cơm."

Tay anh hơi lạnh, vừa rồi không để ý, Trần Nghiêu cảm thấy có gì đó không ổn, đang định nói gì đó thì thang máy dừng lại ở tầng mười, một bà cụ dắt theo một con chó nhỏ bước vào: "Đây không phải là con gái của Tiểu Linh sao. Cháu vừa mới ra ngoài à..."

Con trai của bà cụ sống trên lầu cách gần nhà Trần Nghiêu và quen biết với Chu Linh. Khi cháu trai út của nhà họ ra đời Trần Nghiêu cũng được đi theo đến tiệc đầy tháng.

"Vâng, bà nội, bà đến tìm Tiểu An sao ạ..."

Lâm Trưng dựa vào vách thang máy nhìn Trần Nghiêu đang nhu thuận nói chuyện với bà lão bên kia, đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, đầu cũng bắt đầu đau lên.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-132)