Vay nóng Tima

Truyện:Bẫy Mùa Hè - Chương 056

Bẫy Mùa Hè
Trọn bộ 132 chương
Chương 056
Công việc bán thời gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Lazada


Đại Âm và Trần Nghiêu hẹn nhau trong một trung tâm mua sắm, hai cô gái đã lâu không được gặp nhau nên vừa gặp đã dính lấy nhau ôm ấp.

"Tớ nhớ cậu quá Nghiêu Nghiêu..."

"Tớ rất cũng nhớ cậu!"

"Haizz, điểm cuối kỳ của tớ không được lý tưởng nên mẹ đã đăng ký cho tớ một khóa học bổ túc, thực sự là mệt muốn ói... Nếu không có chị họ nói chuyện giúp thì ngay cả thời gian đi ra khỏi nhà cũng không có..."

Điểm của Đại Âm đứng giữa bảng xếp hạng của trường, lần này xếp hạng bài kiểm tra có tụt xuống một chút, bố mẹ cô ấy rất lo lắng, mỗi ngày đều phải đến lớp học bổ túc khiến người yêu tự do như Đại Âm cảm thấy rất chán nản, đó không phải là trình độ thực sự của cô ấy, chẳng qua là phát huy hơi bị thất thường thôi.

Hai người tìm một quán trà sữa ngồi xuống, Đại Âm hỏi cô uống gì, Trần Nghiêu nói: "Đều có thể, chỉ cần cho ít đá là được."

"A? Cậu sao vậy?" Đại Âm nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: "Dì cả ghé thăm hả?"

"Không phải, chỉ là một thời gian trước tớ bị bệnh, bác sĩ nói không được thường xuyên uống đồ lạnh."

Đại Âm vội vàng nhìn cô cẩn thận: "Chuyện gì vậy...... Tớ không biết..."

Trần Nghiêu chỉ đơn giản nói: "... Hiện tại không sao rồi, bình thường nên chú ý một chút là được."

Thở phào nhẹ nhõm, sau khi gọi đồ uống Đại Âm lôi kéo cô hỏi tình hình cụ thể, biết cô thật sự không có việc gì mới yên tâm: "Vậy sau này khi đến trường tớ cũng sẽ chú ý, nhắc cậu ăn nhiều rau và uống nước nhiều hơn!" Hai người họ thường xuyên ăn trưa cùng nhau ở căng tin, Trần Nghiêu quả thực là không thích ăn rau xanh.

Bị Đại Âm chọc cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, Trần Nghiêu gật đầu: "Không thành vấn đề."

Sau khi hai người họ tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây, Đại Âm hỏi cô, "Người bạn kia của cậu với chàng trai cô ấy thích thế nào rồi?"

Trần Nghiêu cũng đang muốn thảo luận chuyện này với cô ấy một chút, đang nghĩ nên mở miệng như thế nào thì điện thoại của Đại Âm vang lên.

"Đi thôi, chị họ nói sắp tới rồi, chúng ta đến chỗ ăn cơm chờ chị ấy." Đại Âm kéo tay Trần Nghiêu đến một nhà hàng nổi tiếng trên mạng.

Nhà hàng này mới khai trương cách đây vài tháng, gần đây rất nổi. Cách bài trí cá tính, cách thức tươi mới, rất được các bạn trẻ yêu thích, mọi người đến đây chụp ảnh với tấm áp phích đặc biệt nhiều.

Đại Âm báo thông tin hẹn trước, người phục vụ dẫn họ đến một chỗ trong nhà hàng, nơi này được khéo léo ngăn thành một không gian độc lập, tương đối riêng tư, thích hợp để nói chuyện phiếm và bàn công việc.

Sau khi ngồi xuống và gọi đồ ăn, Trần Nghiêu bắt đầu kể cho Đại Âm nghe về "người bạn" của mình: "... Cô ấy đã thử, anh trai kia đúng là có phản ứng... Nhưng mà, sau đó..."

Cô kể lại hành động của Lâm Trưng ngày hôm qua và hỏi: "Cậu nói xem rốt cuộc là tại sao?"

Đại Âm cũng hoang mang: "Tại sao có thể như vậy nhỉ? Chẳng lẽ người anh này không thích cô ấy? Cũng không đúng, nếu không thích thì kiểu gì cũng sẽ đẩy ra..."

Hai người cau mày thảo luận một hồi lâu, một cô gái cao gầy đi tới và ngồi xuống: "Hai đứa đang nói chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy Triệu Chi, Trần Nghiêu nhanh chóng chào hỏi: "Chị, đã lâu không gặp..."

Ở trước mặt Triệu Chi hiển nhiên không thích hợp để tiếp tục chủ đề này, ba người hàn huyên một lúc về chuyện khác, Triệu Chi vào chủ đề chính, hỏi Trần Nghiêu có muốn tiếp tục làm người mẫu không, còn báo giá của studio cho cô.

"Em không cần phải cảm thấy gánh nặng, bọn chị cũng rất khó để tìm được người mẫu thích hợp, hơn nữa đây là ảnh chụp dùng cho mục đích thương mại, cần phải trả thù lao... Hiện tại cũng có không ít sinh viên đến phỏng vấn muốn làm công việc bán thời gian..."

Tính cách Trần Nghiêu cũng không phải ngại ngùng, gật đầu đồng ý: "Em chỉ sợ là mình không có nhiều kinh nghiệm, chỗ của chị cần yêu cầu gì thì hãy nói cho em biết trước, em có thể học hỏi thêm."

Bộ dáng nhu thuận của cô khiến Triệu Chi bật cười, mặt Trần Nghiêu nháy mắt đỏ lên.

Triệu Chi lớn lên xinh đẹp, ăn mặc lại sành điệu và thời trang, nhiều nữ sinh không tự chủ được bị chị ấy thu hút.

Chỉ là Trần Nghiêu không biết rằng cái mà Triệu Chi cười không phải là câu "học hỏi" của cô, mà là vừa nảy khi tiến vào cô ấy vô tình nghe được câu chuyện táo bạo mà hai cô bé đang thảo luận sôi nổi.

Thật là nhìn không ra, nữ sinh ngoan ngoãn cũng sẽ vì nam sinh mình thích mà tự "đột phá", sự tương phản này thật sự là quá đáng yêu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-132)