Phòng tắm
← Ch.001 | Ch.003 → |
Anh sải bước trở về phòng, khóa cửa phòng tắm, Lâm Trưng vặn công tắc vòi hoa sen xuống nhiệt độ thấp nhất, nước lạnh dội xuống.
Quần áo bị thấm nước ngay lập tức, chất liệu vải vừa vặn với đường cong của cơ thể, một vật khổng lồ giữa hai chân đã thức dậy, hình dáng to và dài của nó hiện ra rất rõ ràng.
Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, để cho dòng nước lạnh dội qua đầu.
Tiếng nước trong phòng tắm rất lớn.
Một lúc sau, cảm thấy nhiệt độ toàn thân đã giảm xuống, anh đưa tay cởi bỏ quần áo đang quấn chặt lấy cơ thể.
Vứt quần áo ướt vào giỏ quần áo bẩn, lau mặt, xoay người đi lấy sữa tắm. Bên cạnh bồn rửa mặt là giá treo khăn tắm, anh vô tình nhìn thấy thứ gì đó đang treo trên đó.
Hai tay đông cứng giữa không trung.
Đó là đồ lót của một cô gái.
Trắng tinh khiết.
Có ren xung quanh và một chiếc nơ nhỏ.
Nhiệt độ cơ thể cuối cùng giảm xuống lại tăng lên ngay lập tức.
Trần Nghiêu dọn dẹp và rửa sạch chén bát, trở về phòng của Lâm Trưng, ngồi ở bàn làm việc chờ anh.
Cô không biết mình đã làm sai ở đâu, thật ra anh vẫn luôn đối xử với cô như vậy.
Nếu chuyện này xảy ra trước đây, Trần Nghiêu đã quay người rời đi.
Nhưng vì anh đã làm món trứng với cà chua mà cô yêu thích vào buổi trưa, cho nên cô quyết định cho anh một cơ hội để giải thích những hành động của mình.
Lần này Lâm Trưng tắm rửa rất lâu, cô ngồi chờ ở chỗ này đã nửa giờ mà anh vẫn chưa đi ra.
Trần Nghiêu còn tự hỏi liệu anh có đang ở trong phòng tắm hay không, nhưng tiếng nước trong đó vẫn chưa ngừng kể từ khi anh bước vào.
Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra.
Lâm Trưng mặc áo choàng tắm, mái tóc ngắn dính nước, hai bắp chân thon dài cường tráng lộ ra, chỗ còn lại bị che kín.
Từ năm thứ hai trung học cơ sở*, chiều cao của anh phát triển rất nhanh, đến nay đã là 1m82 và vẫn đang có xu hướng cao hơn nữa.
*Hệ thống giáo dục ở Trung Quốc thực hiện mô hình 6-3-3-3/4. (6 năm tiểu học, 3 năm trung học cơ sở, 3 năm trung học phổ thông/học nghề, 2 hoặc 3 năm cao đẳng hoặc 4 năm đại học. ) Nguồn: Internet
*Năm thứ hai thcs tức là lớp 8.
Gương mặt vốn được cho là xinh xắn nay càng trở nên góc cạnh theo thời gian. Lúc này, lông mi của anh cụp xuống, quai hàm căng chặt, hiện rõ một cảm giác lạnh lẽo.
Lâm Trưng thậm chí không thèm nhìn Trần Nghiêu một cái, người đang rất vất vả ngồi đợi anh, mà cầm bộ quần áo đã vò sạch của mình đi thẳng ra ban công.
Trần Nghiêu bĩu môi.
Anh đóng cửa ban công rồi quay lại, Trần Nghiêu đang định nói gì đó thì điện thoại của cô reo lên.
"Nghiêu Nghiêu, con lại quên chìa khóa à? Con có đang ở cùng với anh trai không? Mẹ về rồi."
Trần Nghiêu trả lời một cách mơ hồ: "Dạ, con về liền."
Cúp máy.
Lâm Trưng ngồi trên sô pha chơi điện thoại: "Nhớ lấy quần áo trong phòng tắm ra."
Trần Nghiêu đã hiểu, đây là lệnh đuổi khách.
Cô cắn môi trừng mắt nhìn anh.
Người bên kia cũng không ngẩng đầu lên.
Cô vào phòng tắm lấy quần áo, tiếng bước chân vang lên, cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại.
Lâm Trưng biết rằng cô đang tức giận.
Thở dài một tiếng, anh ném điện thoại đi, đưa tay ấn trán.
Chu Linh đang cắt rau trong bếp thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, tiếp theo là tiếng dép lê bước nhanh trên sàn.
"Con ăn chưa?" Bà hỏi to.
"Mẹ ăn đi ạ, con phải làm bài tập về nhà!"
Trần Nghiêu không dừng lại mà đi thẳng về phòng.
Cô vứt cặp sách và quần áo đi học một bên, tức giận cởi chiếc áo phông quá khổ ném xuống giường.
Bộ ngực đầy đặn của cô gái nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp gáp.
Trần Nghiêu bổ nhào xuống giường, vùi mặt vào hai bàn tay.
"Lâm Trưng là cái đồ đại cẩu thối!"
Giọng nói nhẹ nhàng bị bóp nghẹt, pha một chút nức nở.
Cô không bao giờ... Thèm để ý đến anh nữa!
← Ch. 001 | Ch. 003 → |