Dự cảm bất thường
← Ch.107 | Ch.109 → |
Nàng trên người chảy dòng máu kiêu ngạo của Khương gia nên khi nàng đối mặt bất cứ chuyện gì đều là bằng thái độ tự phụ. Sở dĩ, cho dù là Cơ Duẫn đã biết nàng cùng Trữ Nhi không chịu nổi sự tình, nàng cũng là đạm mạc tự nhiên.
Bất tri bất giác xe ngựa tới dịch quán.
Cơ Duẫn vẫn như cũ mặt đen không nói một lời, nắm kéo Văn Khương xuống xe ngựa, trực tiếp dắt lấy nàng hướng tới trong phòng đi đến.
Cửa phòng 'ẦM~' một tiếng đóng lại, Cơ Duẫn dụng lực bỏ qua nàng, xoay người lại nửa híp mắt lạnh lùng hỏi: "Tối hôm qua nàng ngủ ở nơi nào?"
"Vương cung Tề Quốc"
"Ta là hỏi nàng tối hôm qua ngủ ở vương cung nơi nào?"
Văn Khương lạnh nhạt ánh mắt làm Cơ Duẫn càng thêm tức giận lên, bộ dáng hắn ôn nhu như nước của trước đây hiện nàng đã toàn không nhìn. thấy
"Ở cung khi thiếp chưa được gả đi, Câu Dặc cung."
"Vậy huynh trưởng nàng ngủ ở đâu?" Cơ Duẫn lên giọng gào lên.
Văn Khương sững sờ, không kiên nhẫn đáp lại:
"Đại vương hỏi lời này có ý tứ gì? Lẽ nào muốn thiếp đi quan tâm chỗ ngủ của Tề vương sao?"
"Người mặc kệ hắn, chỉ sợ hắn sớm muốn quản người ngủ nơi sao?"
Văn Khương lạnh nhạt nở nụ cười, nàng tối hôm qua hoàn hồn thân thể khó chịu hắn không đến hỏi thăm nàng, trái lại chất vấn nàng có phải hay không cùng Trữ Nhi duy trì mối quan hệ không trong sạch! Ai bị ép ai là người tâm cơ hắn mặc kệ, hắn chỉ để ý nàng có phải hay không cùng người khác lăn giường, thật sự là nực cười.
Cơ Duẫn rốt cuộc bùng nổ, gầm lên: "Trữ Nhi hắn hơn ba mươi tuổi mới lập chính thất, hậu cung đến nay chỉ có một vị phu nhân, lại từ trước đến nay đều thất sủng. Nếu không vì địa vị nhất thời hắn không đắc tội được, e rằng đã sớm bị phế đi như mấy phu nhân khác. Ta nhìn các người căn bản chính là tình cũ chưa dứt, nàng cùng Trữ Nhi gây nên loại sự tình gì cả thiên hạ đều biết. Ngày hôm qua trong đêm huynh muội cùng túc, nàng tưởng quả nhân không biết sao?"
Văn Khương nhớ lại tối hôm qua bị chà đạp thống khổ.
" Đại vương lúc đầu sẽ biết, còn lấy số thành chi lễ sinh ra thú ta. Hiện nay lại muốn như thế nào đấy?"
'Hí' một tiếng cẩm nứt ra, y phục trên người Văn Khương toàn bộ bị Cơ Duẫn thô bạo xé rách.
"Nói, đây là cái gì?"
Chỉ vào trên người Văn Khương dấu vết đêm qua cùng Trữ Nhi hoan ái lưu lại, Cơ Duẫn phẫn nộ đỏ hồng hai mắt lớn tiếng gầm thét.
Văn Khương dứt khoát nhắm hai mắt lại không nói, tựa hồ là đang đợi Cơ Duẫn trừng phạt, nếu hắn đã biết cũng không hỏi xanh đỏ đen trắng, thì bản thân nàng cũng không nên nhiều lời giải thích.
'PA~... ~' một tiếng, tay Cơ Duẫn đổ ập xuống, nàng đụng vào trên kỷ án té ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy ù tai hoa mắt, mặt thượng hừng hực mà đau đớn.
Cơ Duẫn truy tới đây, còn muốn động thủ, cửa ngoại lai người báo:
"Chủ thượng, Tề vương phái sứ thần đưa thiếp, mời chủ thượng dự yến tiệc tiễn chân."
==============
"Phu nhân, muốn ăn một chút gì không?" - Cửa ngoài truyền đến giọng nói thị nữ.
Văn Khương tỉnh tỉnh hỏi một câu, "Đại vương đâu? Còn chưa về sao?"
"Phu nhân, Tề vương phái sứ giả tại Ngưu Sơn thiết yến tiễn chân đại vương "
Văn Khương lắc đầu cười khổ, chuyện tối qua của nàng cùng Trữ Nhi, Cơ Duẫn đã biết. Cho dù như vậy, hắn vẫn như cũ không dám đắc tội Tề Quốc, oa khí đi dự tiệc, này cũng thật sự là khiến hắn khó xử.
Mặt nàng sưng phù nửa bên, thị nữ lấy thuốc tới đắp, nàng co rút đau đớn một tiếng, lập tức thanh minh..
"Trữ Nhi cũng đi dự tiệc sao?"
"Bẩm báo phu nhân, dường như không có."
"Vậy thì là ai đứng ra chủ trì"
"Nghe sứ giả Tề Quốc nói hình như là công tử Bành Sinh."
"Trời ơi!"
Văn Khương kinh hô, đẩy thị nữ ra, bước chân rối tung chạy đến cửa dịch quan, thấy binh sĩ dẫn ngựa đi qua, bước nhanh lên trở mình lên ngựa thẳng hướng cửa thành chạy như điên.
"Phu... Phu nhân, đại vương có lệnh, ngài... Người không được rời khỏi dịch quán..."
Binh lính sau lưng đuổi theo nàng hô to.
Một đường cuồng đỉnh, nàng là chưa từng yêu hắn, nhưng nàng cũng không thể khiến hắn có bất trắc gì, thâm trầm trong ánh mắt tràn ngập sầu lo, hướng phía mặt trời lặn một đường ngược gió cỡi ngựa chạy như điên.
Chẳng biết tại sao? Khi nàng nhớ tới việc Bành Sinh thay thế Trữ Nhi vì Cơ Duẫn thiết yến tiễn chân, tâm ưu như loạn.
Nàng từ trước đến nay không mất khống chế như bây giờ, chỉ muốn lập tức nhìn thấy Cơ Duẫn.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |