Vay nóng Tinvay

Truyện:Con Dâu Thơm Ngọt Mềm Mại - Chương 03

Con Dâu Thơm Ngọt Mềm Mại
Trọn bộ 84 chương
Chương 03
Ở nông thôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Siêu sale Shopee


Edit by Mon

Tuy gần đây Lâm Kiều Kiều không tìm được phương hướng để tự nỗ lực, nhưng cô bắt đầu sinh hoạt rất tích cực. Mỗi ngày dành thời gian rèn luyện thân thể, học nấu ăn, cắm hoa gì đó.

Mấy bông hoa trên tay cô nở hoa mỗi ngày, sau đó cho cô tất cả số cánh hoa đó. Cô ăn qua một lúc, rồi đem số cánh hoa còn dư cho vào tủ lạnh để làm thí nghiệm.

Lâm Kiều Kiều lấy từng cánh hoa khác màu ra, cho vào từng chai khác nhau, rồi tưới nước, cô tận dụng một số vật dụng trong nhà, còn mua cả ống thử nghiệm.

Cuối cùng, cô nhận ra cánh hoa màu đỏ có tác dụng giúp cầm máu, màu cam có thể gia tăng thể lực, giảm đi mệt nhọc. Cánh hoa vàng giúp dưỡng da, màu xanh lục có thể giúp thực vật hồi phục,   màu xanh lá có chức năng chữa lành vết thương, màu xanh lam có công hiệu tăng cường thể chất. Chỉ có duy nhất màu tím là cô không tìm ra bất kỳ manh mối gì, ngày nào cũng ăn, nhưng cô không thấy nảy sinh tác dụng phụ nào.  

Dùng cánh hoa một tháng, Lâm Kiều Kiều thấy thân thể mình tốt hơn trước kia rất nhiều, làn da ngày càng bóng loáng tinh tế, ngay cả nơi riêng tư cũng trở nên phấn nộn. Nhớ tới trước kia Trương Đào thường hay quấn lấy cô làʍ t̠ìиɦ, nhưng từ lúc cô trọng sinh đến giờ hai người không hề gần gũi dù chỉ một lần.

Hôm nay, cô nhận được điện thoại của Trương Đào, hắn nói mẹ chồng sắp không qua khỏi, bà không muốn qua đời ở nước ngoài, buộc hắn phải đưa bà về nước, bà muốn ngắm nhìn quê mình lần cuối.

Kiếp trước, Lâm Kiều Kiều không về quê cùng Trương Đào, cô không có tình cảm với mẹ chồng. Ngoài ra, cô cũng bài xích việc phải đến vùng quê dơ bẩn, hay phải nằm trên chiếc giường cũ.

Trương Đào trực tiếp lái xe từ công ty về quê. Lâm Kiều Kiều suy nghĩ một chút, cũng thu dọn quần áo, còn không quên mang theo quần áo của Trương Đào, sau đó bắt xe rời đi.

Thời điểm Lâm Kiều Kiều đến nơi, bà Trương đã qua đời, Trương Đào không ngờ cô sẽ đến, càng không nghĩ đến cô sẽ quỳ trước linh đường của mẹ hắn một ngày. Tuy gần đây hắn rất ít khi về nhà, nhưng hắn phát hiện Lâm Kiều Kiều thay đổi rất nhiều, mỗi lần gọi điện cho hắn cũng không còn nói bằng giọng điệu chất vấn, hoặc vô cớ gây sự như trước. Lần nào cũng nhẹ nhàng khuyên hắn tự chăm sóc bản thân cho tốt, cô ở nhà chờ hắn trở về.

Lâm Kiều Kiều quỳ ròng rã suốt một ngày, tuy bên dưới có lót nệm, nhưng đầu gối vẫn không tránh được bị sưng đỏ, cô cảm thấy hai chân mình như chết lặng.

Trương Đào thấy thế, liền bảo cô nghỉ ngơi một lát, hôm nay đáng lẽ phải lên núi hạ táng, hắn cũng không cho cô đi.

Lễ tang diễn ra hai ngày, cuối cùng cũng kết thúc. Hai ngày qua, Lâm Kiều Kiều sống khá khổ sở nhưng không than một tiếng. Nhà ở khá tốt, nhưng vấn đề là việc đi vệ sinh hay tắm rửa rất bất tiện, phía dưới là một cái hố, có một tấm ván gỗ được đặt bên trên, chỉ đi đến cửa cũng ngửi thấy mùi hôi, và cửa không có ổ khóa.  

Có một lần, ba chồng cô vô tình đẩy cửa bước vào, cô hoảng hốt kéo váy lên. Hoặc là đêm qua, cô đi tắm mà quên đem theo quần áo, đành phải về phòng lấy, đến lúc quay lại đẩy cửa nhà vệ sinh, cô bất ngờ nhìn thấy ba chồng đã cởi sạch quần áo.

Vào lúc đó, Lâm Kiều Kiều chỉ biết ngẩn người, những gì không nên thấy cô đều thấy hết. Hai người cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

Hai ngày nữa trôi qua, tất cả mọi thứ đều đã được giải quyết ổn thỏa, Trương Đào yêu cầu ông Trương cùng mình trở về thành phố. Ông lập tức cự tuyệt, ông sợ con dâu sẽ ghét bỏ ông.

Lâm Kiều Kiều biết nguyên do, cô chủ động đi khuyên nhủ ông.

"Ba, Trương Đào rất bận, ba ở đây một mình anh ấy không yên tâm, huống chi, con của tụi con sau này còn phải nhờ ba chăm sóc. Thêm nữa, nhà cũng đã cũ. Trước mắt, ba cứ cùng tụi con đến thành phố, sau đó tụi con sẽ bàn bạc xây lại nhà cửa. Đến lúc đó, nếu ba vẫn còn muốn về, tụi con sẽ không ngăn cản."

Tuy nói vậy, nhưng Lâm Kiều Kiều không có ý định sinh con, cô cảm thấy mình chỉ mới 21 tuổi. Trương Đào vừa mới xây dựng sự nghiệp, nếu cô mang thai sẽ không có ai chăm sóc cho mình.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-84)