Vay nóng Tinvay

Truyện:Bác Sĩ, Giúp Em - Chương 06

Bác Sĩ, Giúp Em
Trọn bộ 45 chương
Chương 06
Gặp nạn trên tàu điện ngầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)

Siêu sale Lazada


06: Gặp nạn trên tàu điện ngầm

Edit & Beta: Vivians2

***

Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên Quý Đình Đình làm là kiểm tra điện thoại.

Có một tin nhắn WeChat.

Cô tưởng bạn trai Trần Dương trả lời tin nhắn hôm qua của mình nên vui vẻ vội ấn mở.

Nhưng mà rất nhanh cô đã hoàn toàn thất vọng, không phải Trần Dương, mà là bác sĩ Lương.

Một tin nhắn rất đơn giản nhưng lại khiến Quý Đình Đình rất xấu hổ.

"Hôm nay đừng mặc quần lót khi ra ngoài, kích thích độ nhạy cảm của âm đạo."

Cô nhìn điện thoại, nhìn đi nhìn lại mấy lần, mới xác định mình không nhìn nhầm.

Cả ngày không mặc quần lót?

Trời ạ! Thật là quá xấu hổ!

Nhưng tối hôm qua vừa mới có một chút kết quả, cô không dám trái lời bác sĩ Lương.

Vào mùa hè Quý Đình Đình hay mặc váy liền vì Trần Dương nói rất thích cô mặc váy, nhìn vừa nữ tính vừa có khí chất, nhưng hôm nay chắc cô không mặc váy liền được rồi.

Phần lớn váy liền đều có chất vải rất mỏng, dễ bị gió thổi bay. Chỉ cần gió thổi qua sẽ lộ. Cho nên bình thường cô đều mặc quần lót và mặc thêm lớp quần bảo vệ bên trong cho kín đáo.

Nhưng rõ ràng, hôm nay cô phải thay đổi toàn bộ.

Quý Đình Đình đứng ở tủ quần áo tìm mãi, cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo sơ mi màu trắng và chân váy đen bó sát người.

So với váy y tá, váy này càng ôm sát người hơn, bao chặt lấy cái mông cong của cô. Lúc mặc vào, cô sẽ không sợ bị lộ hàng.

Chỉ cần cô đi đường chú ý một chút, chắc là sẽ không bị lộ đâu.

Vì không mặc quần lót nên Quý Đình Đình đi rất chậm, vừa đi vừa kẹp chặt 2 chân.

Cũng may cô rời khỏi nhà từ sớm nên vẫn có thể bắt kịp tàu điện ngầm thường ngày cô vẫn ngồi.

Tuyến tàu điện ngầm này vừa đúng từ nhà cô đến bệnh viện. Tàu điện ngầm là phương tiện đi làm thuận tiện nhất với cô vì không bị tắc đường hay kẹt xe.

Quý Đình Đình vừa mới lên tàu đã theo thói quen đi đến cửa bên kia, tìm cây cột dựa vào đợi đến trạm kế tiếp.

Đây là kinh nghiệm ngồi tàu điện ngầm bao lâu nay của cô. Nếu đứng sát ở đầu xe vào sẽ rất dễ bị va chạm cơ thể khi có người lên xe, còn nếu đứng quá sâu bên trong, lúc xuống xe có nhiều người sẽ rất khó đi xuống, cho nên lựa chọn tốt nhất vẫn là đứng đối diện cửa.

Hôm nay tàu rất đông người, Quý Đình Đình chỉ đứng một lúc đã bị đám đông người đi lên đẩy dựa sát vào sau cánh cửa.

Ngay sau đó, cô nhận ra có một bàn tay to lặng lẽ đưa đến trước ngực cô, bóp lên vú cô.

Ngay lập tức, Quý Đình Đình vừa tức giận vừa sợ hãi.

Phía trước là cửa, chung quanh đều là người, cô hoàn toàn không thể tránh được.

Bất đắc dĩ, cô đành phải dùng sức đẩy cánh tay kia ra, đồng thời khoanh tay ra phía trước ngực, bảo vệ ngực mình.

Tay người kia bị cô đẩy ra. Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không may mắn được bao lâu, người kia lại quay lại.

Hắn lại lần nữa dán cây gậy cứng vào mông cô, thậm chí còn dám bóp mông cô.

Bởi vì váy bó sát vào người, hôm nay cô còn không mặc quần lót nên cô có thể cảm nhận rõ hình dạng vật kia, còn có tiếng thở dốc thô nặng của người đàn ông.

"Đừng!" Sắc mặt cô tái nhợt, dưới đáy lòng kêu gào.

Nhưng vô dụng, người kia vẫn tiếp tục.

Hắn hình như cực kỳ hưng phấn, không ngừng chọc dương vật vào huyệt nhỏ qua lớp váy.

Bởi vì sợ hãi, cả người Quý Đình Đình nổi da gà.

Cô muốn kêu cứu, nhưng lại không thể phát ra tiếng động.

Nhỡ may... Cô hét lên, bị mọi người phát hiện cô không mặc quần lót, thì phải làm sao?

Mọi người liệu có thấy cô trời sinh dâm đãng không?

Đang lúc cô điên cuồng giãy giụa, bỗng dưng cảm giác được người kia càng thêm khốn nạn vuốt ve đùi cô.

Không được, không thể để hắn tiếp tục chiếm tiện nghi!

Đúng lúc này, Quý Đình Đình nghe thấy tiếng tàu điện ngầm nhắc nhớ đã đến trạm kế tiếp.

Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, cô đột nhiên đẩy mạnh người đàn ông ra phía sau, theo đám người chạy ra khỏi tàu.

Xuống tàu, Quý Đình Đình chạy một mạch không dám dừng lại.

Đến khi ra khỏi trạm, xác nhận không có người đuổi theo, cô mới nhịn không được há miệng thở phì phò ở ven đường.

Trái tim cô đang điên cuồng đập trong lồng ngực. Dù cô có vẻ ngoài rất thanh lãnh, nhưng thật ra cô lại là người vô cùng hướng nội, thẹn thùng, cũng không có nhiều bạn bè.

Nước mắt của cô đã bất tri bất giác rơi xuống. Giờ phút này, cô rất cần một người nào đó đến an ủi mình.

Bố mẹ cô đều đã qua đời rồi, cô cũng không có nhiều bạn bè.

Cô chỉ có bạn trai Trần Dương, cô vội vàng gọi điện thoại cho Trần Dương.

'Tút... Tút... Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau'

Quý Đình Đình gọi lại, vẫn không có người nghe máy.

"Trần Dương, mau nghe điện thoại của em đi, xin anh đấy." Cô nhắn tin WeChat cho hắn.

Nhưng mà, không có ai trả lời. Quý Đình Đình trong lòng vô cùng bi thương.

Vì sao không nhận điện thoại của em, cũng không trả lời tin nhắn WeChat? Anh thật sự muốn chia tay với em phải không? Ngay lập tức, nước mắt cô chảy ra càng nhiều.

Cô vẫn đang hết sức kinh hoàng thì điện thoại đột nhiên "tích" một tiếng, nhắc nhở có tin nhắn mới.

Quý Đình Đình vội mở ra, thấy người nhắn lại là Lương Diễn Chiếu.

"Đến bệnh viện chưa? Đến phòng khám bệnh của anh."

Bác sĩ Lương? Không phải hôm nay anh được nghỉ sao?

Quý Đình Đình nhìn thời gian, chết cô rồi, muộn mất một lúc rồi, chỉ còn có hai mươi mấy phút nữa là đến giờ làm.

Lúc này cô cũng không dám tiếp tục ngồi tàu điện ngầm nữa, chỉ có thể gọi xe taxi ở trên đường đến bệnh viện.

May mắn bình thường cô đều để dư thời gian ăn sáng.

Xe tãi nhanh chóng chạy thẳng một đường, cuối cùng cũng đến trước giờ làm.

Quý Đình Đình đi lên, chào hỏi đồng nghiệp, sau đó chạy lên tầng 9, phòng khám bệnh tư vấn tâm lý của Lương Diễn Chiếu.

Cô theo thường lệ gõ gõ cửa trước, nghe thấy bên trong Lương Diễn Chiếu nói: "Vào đi", cô mới đẩy cửa đi vào.

"Bác sĩ Lương, anh tìm em ạ?"

"Ừ, khóa cửa lại." Lương Diễn Chiếu mặc áo blouse trắng, mặt mày anh tuấn, ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc.

Quý Đình Đình theo lời khóa cửa lại.

Phía sau, Lương Diễn Chiếu nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt từ lạnh nhạt dần dần chuyển thành nóng rực.

Áo sơ mi màu trắng rất mỏng, mặc áo ngực màu trắng bên trong và đeo thắt lưng.

Dưới người là váy màu đen bó sát bao trùm mông, dán chặt vào mông, phác hoạ cặp mông hoàn mỹ của cô.

Vạt áo sơ mi nhét vào trong váy, kéo cao tỉ lệ thân dưới, ngực có vẻ to hơn, eo thon, chân dài.

Băng sơn mỹ nhân không chỉ đẹp, dáng người còn vô cùng quyến rũ, câu dẫn lòng người. Đồng thời, cô mặc quần áo trông rất có cốt cách.

Trước khi Quý Đình Đình xoay người lại, Lương Diễn Chiếu sớm đã thu lại ánh mắt lửa nóng của mình. Anh đứng dậy đi vào bên trong phòng: "Đi vào đây cùng anh."

"Vâng." Đi vào trong, căn phòng vẫn bố trí giống như ngày hôm qua.

Lương Diễn Chiếu không bảo cô nằm lên ghế nữa, mà chỉ về phía giường.

"Đi lên giường." Quý Đình Đình theo lời anh cởi giày, nằm lên giường.

Lương Diễn Chiếu đi vào phòng tắm rửa sạch tay, đi ra nói với cô: "Vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ nhưng sáng nay đột nhiên có người bệnh nói muốn đến khám."

"À." Quý Đình Đình lên tiếng, khó trách hôm nay anh lại tới bệnh viện. Ngoại trừ nói vậy, cô thật sự không biết đáp lại thế nào.

Vừa mới gặp một màn như vậy ở trên tàu điện ngầm, cho tới bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Nhưng khi ở cùng Lương Diễn Chiếu, cô lại không biết nên nói ra thế nào, dù sao đây cũng là chuyện rất xấu hổ để mở miệng.

Lương Diễn Chiếu khử trùng xong, đi đến trước giường nhìn cô, ánh mắt dịu dàng dưới gọng kính vàng.

"Anh kiểm tra một chút."

Quý Đình Đình vừa định hỏi anh muốn kiểm tra cái gì, Lương Diễn Chiếu đã cho tay vào trong váy cô.

Váy bao lấy mông, anh đưa tay vào giữa hai chân, ngón tay Lương Diễn Chiếu dễ dàng sờ lên lỗ nhỏ của cô.

A~ ngón tay anh đang chạm vào thịt mềm non mịn của cô.

"Khá tốt, em đã tuân theo lời dặn của bác sĩ." Lương Diễn Chiếu khen ngợi cô.

Quý Đình Đình lúc này mới hiểu anh đang kiểm tra xem cô có mặc quần lót hay không.

Lương Diễn Chiếu vừa nói, ngón tay tiếp tục tinh tế vuốt huyệt nhỏ, sạch sẽ, không có một vệt nước nào.

Rất bất bình thường~...

Theo lý thuyết từ nhà cô đến bệnh viện, dù gió thổi vào, hay khi đi đường cố tình kẹp chặt chân ma sát, hay ánh mắt người đi đường đều sẽ kích thích làm cô chảy ra mật dịch.

Nhưng mà, cô lại ngay chẳng hề chảy chút nước nào. Cô không phải trời sinh lãnh đạm, rõ ràng tối hôm qua còn tự an ủi đạt đến cao trào.

Lương Diễn Chiếu vừa nghĩ, vừa rút ngón tay ra, chuyển đến trước ngực cô, cởi từng cúc áo sơ mi.

Cởi áo ra, anh đẩy cao thắt lưng và áo ngực của cô lên.

Lập tức, hai vú đầy đặn lộ ra ngoài.

Đầu vú, cũng không cứng.

Nhưng mà, từ từ! Đây là cái gì?

Lương Diễn Chiếu đang muốn buông áo của Quý Đình Đình ra, sắc mặt đột nhiên phát lạnh.

Anh nhìn chằm chằm Quý Đình Đình, trên ngực trắng nõn có mấy dấu tay màu tím, giọng nói anh lạnh lùng, hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Dấu tay này, rõ ràng chính là tay đàn ông lưu lại.

Mà theo anh biết, tối hôm qua Quý Đình Đình ở nhà một mình!

Quý Đình Đình mới đầu còn không biết Lương Diễn Chiếu hỏi cái gì, theo tầm mắt anh nhìn xuống, lúc này mới phát hiện dấu tay trên vú mình.

Ngay lập tức cô lại nhớ đến chuyện đáng sợ trên tàu điện ngầm buổi sáng, vừa sợ hãi vừa cảm thấy xấu hổ.

Môi Quý Đình Đình run rẩy, trả lời Lương Diễn Chiếu: "Bác sĩ Lương, em ở trên tàu điện ngầm... gặp phải biến thái."

Nói rồi, cô không nhịn được bật khóc.

Nghe cô nói xong, ý lạnh trên mặt Lương Diễn Chiếu càng tăng thêm, sắc mặt anh xanh mét, hỏi: "Hắn làm gì em?"

"Hắn bóp ngực em, còn có..." Quý Đình Đình nói không được.

"Còn cái gì?"

"Còn dùng cái kia của hắn chọc em." Quý Đình Đình khóc nói.

Băng sơn mỹ nhân khóc cũng rất đẹp, nhưng Lương Diễn Chiếu nhìn thấy cô như vậy, vừa giận vừa thương xót, vừa phiền lòng.

Cánh tay anh vươn ra, ôm Quý Đình Đình vào trong lòng ngực, dịu dàng nói: "Ngoan, không sao, đừng sợ."

"Bác sĩ Lương, em cảm thấy em rất bẩn..." Quý Đình Đình khóc thút thít trong ngực anh.

"Không có, em không bẩn." Giọng nói của Lương Diễn Chiếu đã không còn lạnh nhạt như ngày thường nữa mà thay vào đó là đau lòng.

Chẳng qua lúc này hai người vẫn chưa hề phát hiện ra.

Quý Đình Đình vẫn còn đang khóc, run rẩy trong ngực Lương Diễn Chiếu: "Nhưng mà, hắn chạm vào em, tuy cách quần áo, nhưng vẫn rất ghê tởm..."

Hừm...

Lương Diễn Chiếu ở trong lòng thở ra một hơi rất dài.

Anh ôm Quý Đình Đình dịch lên trên, để nửa người cô toàn bộ đều ở trên đùi anh.

Sau đó, anh bỏ mắt kính xuống, lúc Quý Đình Đình còn đang khóc thút thít, anh đã cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên bộ ngực có dấu tay của cô.

"Bác sĩ Lương..."

Cả người Quý Đình Đình chấn động.

Lương Diễn Chiếu đầu tiên dùng môi hôn vú cô, sau đó lại duỗi đầu lưỡi ra, liếm láp vú non mềm.

Động tác của anh vô cùng dịu dàng, mang theo thương xót.

Đầu tiên anh dùng đầu lưỡi tinh tế liếm những chỗ có vết ngón tay một lần, sau đó, ngậm hơn nửa vú của cô mút vào trong miệng, không ngừng bú mút.

"A~" Quý Đình Đình nhịn không được thấp giọng rên rỉ, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái cùng thống khổ.

Lương Diễn Chiếu hôn xong vú bên phải của cô, lại chuyển sang bên trái.

Vú bên trái không có dấu tay đậm như bên phải, nhưng cũng hơi đỏ.

Lương Diễn Chiếu vươn đầu lưỡi liếm từng vòng quanh vú trắng nõn, sau lại chuyển đến đầu vú đang run run của cô, anh há miệng nuốt núm vú, dùng sức hút vào trong miệng.

"A ~ Ưm ~" Quý Đình Đình không ngừng thở gấp, kiều mị rên rỉ.

-----------


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-45)