← Ch.063 | Ch.065 → |
Trương Vũ đang chọn chảo xào bằng thép không gỉ, không hiểu lời Tô Vân Hi nói.
"Ý cậu là gì?"
Tô Vân Hi dừng một chút rồi nói.
"Em cứ tưởng sau ba tháng, anh sẽ chuyển đi."
Trương Vũ đột nhiên không biết nói gì.
Hình như cũng đúng.
Ba tháng đầu hai người chỉ vì không có tiền mà buộc phải sống chung, vậy còn sau này thì sao, tháng sau vừa nhận lương, bảy nghìn tệ cầm trong tay, tổng không thể nói là mình không có tiền được chứ.
Đến lúc đó tại sao còn ở đây nữa?
Trương Vũ cầm chiếc chảo xào trên tay dừng lại giữa không trung nói.
"Tại sao phải chuyển đi, tôi không chuyển đâu, rẻ như vậy, muốn chuyển thì cậu chuyển."
Tô Vân Hi lại càng tham tiền hơn.
"Em mới không chuyển, một nghìn hai một tháng, đừng nói bạn cùng phòng là anh, cho dù là bạn cùng phòng là tà thần không thể nhìn thẳng em cũng sẽ ở đây."
Trương Vũ nghĩ mình nhiều nhất cũng chỉ nghĩ đến một con quái vật có mấy cái tay, cậu vừa vào đã là tà thần, dám nghĩ cũng là cậu dám nghĩ.
Cậu cầm chiếc chảo xào lắc lư trong không trung.
"Cậu xem cái này thế nào, dù sao mua rồi thì sau này cũng có thể mang đi, bình thường cũng có thể tự nấu ăn, rất có lời phải không?"
Tô Vân Hi liếc nhìn kính mắt của Trương Vũ, rồi lại lặng lẽ quay đầu đi.
"Thật sự có thời gian nấu ăn sao?"
Câu này cũng không sai, với cường độ tăng ca này thật sự có thời gian nấu ăn sao?
Nhưng Trương Vũ đã muốn mua nồi từ lâu rồi, trước đây cậu nghĩ là khi đi làm sẽ tự nấu ăn, không cần phải ăn cơm ở căng tin hay gọi đồ ăn ngoài nữa.
Trong thời đại đồ ăn ngoài giống nhau như ngày nay, đồ ăn ngoài ở đâu cũng như nhau.
Không phải là gà kho gừng thì là hamburger, rồi đến gà rán Hàn Quốc và cơm thịt kho tàu.
Nói sao nhỉ, hồi mới vào đại học, gọi đồ ăn ngoài vẫn là một việc rất thú vị.
Đến khi đi làm rồi, phát hiện đồ ăn ngoài đều giống nhau, Trương Vũ thật sự có chút không nuốt nổi đồ ăn ngoài nữa.
Cậu siết chặt nắm tay, kiên định nói.
"Chắc chắn có, tối nay tôi sẽ tự nấu cơm."
Tô Vân Hi như nghĩ đến điều gì, khẽ ngước mắt nhìn Trương Vũ nói.
"Chúng ta cá cược đi."
Trương Vũ hỏi.
"Cá gì?"
Tô Vân Hi nhìn chiếc nồi trong tay Trương Vũ.
"Cứ cá xem anh có thể tự nấu ăn trong suốt một tuần tới không, cũng không lâu lắm đâu."
Trương Vũ đẩy kính mắt lên hỏi.
"Vậy phần thưởng là gì?"
Tô Vân Hi đỏ mặt nói.
"Vẫn như cũ, người thua phải đáp ứng người kia một yêu cầu..."
Nghe lời Tô Vân Hi nói, Trương Vũ không khỏi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây.
Nhưng cậu đoán Tô Vân Hi cũng chỉ muốn gỡ gạc lại thôi.
Cậu nói.
"Được thôi, dù sao tôi cũng chắc chắn sẽ không thua."
Trương Vũ bỏ ra ba trăm năm mươi tệ mua một chiếc chảo xào và một chiếc nồi cơm điện, rồi lại bỏ ra hai trăm tệ mua nước tương, xì dầu, dầu hào, giấm, muối, gạo và rau cho hai ngày cùng hai hộp cơm.
Sao lại có cảm giác như rơi vào bẫy tiêu dùng vậy?
Mình lại tốn thêm hơn hai trăm tệ.
Rõ ràng chỉ cần không nhìn thấy sẽ không tiêu tiền, kết quả lại nghĩ nồi mua rồi, gia vị phải mua, gia vị mua rồi, rau cũng phải mua, kết quả là...
Tô Vân Hi xách đồ giúp Trương Vũ, vui vẻ đi theo sau cậu.
Hai người về đến nhà trọ.
Trương Vũ nói.
"Tối nay để tôi trổ tài nhé."
Chương 41: Hỏng rồi, chẳng lẽ lại để anh ấy thắng nữa sao
Hai người đứng trước bồn rửa tay trong bếp, rửa đồ.
Tô Vân Hi có chút tò mò.
Trương Vũ biết nấu ăn sao?
Tô Vân Hi từng nghe Trương Vũ nói bình thường ở nhà sẽ tự nấu ăn, nhưng dù sao trước đó hai người chưa từng sống chung, đương nhiên là chưa từng thấy.
Tô Vân Hi hỏi.
"Anh nấu ăn thế nào?"
Trương Vũ im lặng một lát.
"Tôi ăn hết được."
Hai mắt Tô Vân Hi nhìn chằm chằm Trương Vũ.
Mình ăn hết được, ý tứ ngầm của câu này chẳng phải là người khác chưa chắc ăn nổi sao?
Bản thân tôi dù làm gì cũng có thể ăn hết, dù khó ăn đến mấy cũng ăn ngon lành.
Trương Vũ bị Tô Vân Hi nhìn chằm chằm có chút ngại ngùng, quay mặt đi chỗ khác.
"Cũng... tạm được, mức độ bình thường." Tô Vân Hi nói.
"Nếu vậy, tối nay để anh làm nhé." Trương Vũ chống cằm suy nghĩ.
"Vậy hôm nay có tính là một ngày trong lời cá cược không?"
Tô Vân Hi trợn tròn mắt.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |