← Ch.37 | Ch.39 → |
Lương Trình, đem áo blouse trắng cởi xuống rồi bỏ vào trong ngăn tủ, móc di động ra gọi cho Hà Trạch Sinh.
"Sư huynh, là em."
"Làm sao vậy?"
"Anh đoán xem em vừa thấy ai?"
"Cậu đi mà đoán, tôi không đoán."
Lương Trình thấy Hà Trạch Sinh hờ hững, giống như muốn ngắt điện thoại ngay thì vội vàng nói: "Em thấy Triệu học muội."
Giọng nói đầu dây bên kia lập tức trở nên dồn dập: "Ở bệnh viện của cậu sao? Cô ấy bị bệnh sao?"
Lương Trình nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "Em không để ý lắm, hình như vậy. Thấy cô ấy đang truyền nước, có thể làm nằm viện."
"Cậu thấy cô ấy ở khoa nào, có nghiêm trọng không?"
Lương Trình cảm giác mình đúng là không có tí não nào, đành nói: "Thấy trong thang máy...... Cô ấy còn có thể đi, chắc không quá nghiêm trọng, nhưng đây không phải trọng điểm em muốn nói......"
"Tôi nhớ rõ cậu và Trương Văn Ngọc làm cùng một bệnh viện. Cậu có thể hỏi cô ấy một chút không?"
Lương Trình nói: "Hỏi thì được......"
Hà Trạch Sinh nói: "Cậu còn cái gì muốn nói?"
"Lúc em thấy học muội thì cô ấy đang ôm một nam nhân......"
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Lương Trình đành phải tiếp tục nói: "Anh cũng người bệnh ấy mà, có lẽ đó chỉ là người nhà a, cũng có thể là bằng hữu a. Hơn nữa lúc sinh bệnh con người ta thường yếu ớt, ôm cũng có khi chỉ là một tìm kiếm một chút an ủi, không hẳn là người yêu mới ôm nhau, anh có hiểu không?"
"...... Ân."
Sau khi an ủi linh hồn bé nhỏ yếu ớt của sư huynh, Lương Trình mới tận hết sức mà đả kích: "Nhưng, em chỉ nói nhưng thôi, anh cũng phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Em xem nam nhân kia cũng không lớn hơn học muội bao nhiêu, diện mạo cũng không giống, khả năng cũng có thể là bạn trai. Nếu anh muốn thì em có thể đi hỏi Tần Tình một chút."
Kỳ thật trong lòng Lương Trình đang âm thầm mắng nhiếc cái vị sư huynh này, vừa cao to, đẹp trai lại thông minh nhưng trong chuyện tình cảm cứ rối tung rối mù. Đã hôn người ta hai lần thế mà qua nhiều năm thế mới phát hiện ra tâm ý của mình. Gấp đến độ quân sư quạt mo là hắn còn nhận ra chuyện này sớm trước mấy năm, xác định vững chắc việc phải tác thành cho hai người. Hiện tại thì tốt rồi, tiểu học muội hư hư thực thực mà có đối tượng, sư huynh lúc này mới hiểu được tâm ý của mình, thì mắt thấy có khả năng có duyên không phận, chỉ là phận bèo nước khiến hắn vô cùng buồn bực a.
Hà Trạch Sinh có chút chần chờ, nhưng vẫn nói: "Cậu cũng đừng hỏi lộ liễu quá." Anh không muốn cô biết.
Lương Trình thở dài, cảm thấy đây đúng là một nhiệm vụ lao tâm và lao lực a.
***
Triệu An Chi khôi phục thật tốt, sau đó cô mạnh mẽ đuổi Triệu Miểu Miểu về nhà, không để hắn canh bên giường nữa. Còn Trương Văn Ngọc, Triệu An Chi cũng chỉ cùng cô nói vui vài câu, nói lúc nào xuất viện sẽ nhờ cô nàng. Thấy bóng dáng hai người rời đi với nhau, Triệu An Chi cười cười.
Hôm sau Triệu An Chi bị điện thoại đánh thức dậy, cái này cũng không thể trách người gọi điện, bởi lúc này đã 8 giờ rưỡi rồi, mặt trời cũng đã lên lưng trời mà cô vẫn ngủ nướng.
"Xin chào." Triệu An Chi còn chưa mở mắt, cũng không nhìn màn hình xem ai gọi đến, trong giọng nói vẫn còn lộ rõ vẻ ngái ngủ. Người ở đầu dây bên kia đúng là hiểu biết nàng, chỉ vừa nghe đã hỏi: "Anh đánh thức em hả?"
Triệu An Chi ngáp một cái, nói: "Không có, em cũng thức dậy rồi, anh là ai a?"
Đối phương tựa hồ thở dài: "Anh là Nghiêm Tử An. A di nói em bị bệnh, bây giờ thấy thế nào rồi? Có người ở bên cạnh chăm sóc em không?"
Triệu An Chi lập tức tỉnh táo, vô cùng cung kính mà cầm di động, một bộ giống như đang lâm đại địch. Sau khi bày ra tư thế này cô mới phát hiện mình và Nghiêm Tử An không giống trước đây nữa, không cần khẩn trương.
"Không quá nghiêm trọng, anh họ em và bạn em đều ở trong bệnh viện với em, anh nói mẹ không cần lo lắng."
"Ân...... Vậy kỳ nghỉ này em có về không?"
Triệu An Chi có chút kinh ngạc khi đối phương hỏi vấn đề này, nhưng nghĩ lại thì quan hệ của bọn họ lúc này hẳn là không tồi nên cô thành thật trả lời: "Chờ bệnh tốt hơn thì còn phải mất một hai ngày nữa, coi như mất nửa kỳ nghỉ rồi, nếu lại về nữa thì quá mệt mỏi."
Đối phương tựa hồ có chút thất vọng.
Sự trầm mặc nhất thời khiến Triệu An Chi có chút xấu hổ, liền hỏi: "Anh có về không?"
"Ân. Nghe nói em về, còn tưởng có thể gặp nhau."
Không biết vì sao, Triệu An Chi nghe xong thì cảm thấy có chút vi diệu, nhưng lúc cảm thấy không được tự nhiên thì lại có người mở phòng bệnh nên cô vội vàng nói: "Y tá tới kiểm tra phòng, em ngắt máy đây."
Triệu An Chi vừa quay đầu thì thấy "Hộ sĩ" Hà Trạch Sinh đứng ngơ ngác ở cửa. Đối với Triệu An Chi mà nói thì Hà Trạch Sinh quả thực trong một ngày mà già đi năm tuổi. Một người lý ra cả ngày ở trong bệnh viện, sao da lại phơi đen thế kia. Tóc anh thì sau 5 năm vẫn như vậy, khiến người ta sinh ra vài phần thân thiết.
Triệu An Chi hoảng sợ phát hiện, cô bất quá chỉ nhìn anh một phút đồng hồ mà thôi nhưng lại nhanh chóng quen với diện mạo mới này, hơn nữa còn cảm thấy anh đẹp trai hơn chứ. Cô thở dài, nghĩ hóa ra một người sinh ra đã đẹp thì đúng là muốn làm gì thì làm.
Lúc đầu Hà Trạch Sinh chỉ muốn trộm nhìn một cái, tuy rằng Trương Văn Ngọc nói Triệu An Chi chỉ bị bệnh nhỏ nhưng anh vẫn không yên lòng. Mạch máu của cô thật mỏng manh, điều này anh rất rõ bởi vì hồi trước đi học anh đã từng mấy lần phải đưa cô tới phòng y tế.
Nhưng đi đến cửa phòng bệnh, nhìn cô nghiêm túc nói chuyện điện thoại thì anh lại muốn vào nói vài câu. Hà Trạch Sinh biết mình không nên làm thế này, trước khi xác định cô có bạn trai hay không thì anh không nên đến gần cô.
Anh sợ tình cảm của mình bộc lộ ra ngoài.
Triệu An Chi thấy Hà Trạch Sinh thì có chút hối hận ngày hôm qua vì quan tâm đến việc của Tần Tình cùng Trương Văn Ngọc nên quên mất không tìm hiểu chuyện của anh.
Nhưng thấy anh đến thăm cô nghĩ chắc quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm. Cũng phải thôi, cô và Nghiêm Tử An còn có thể trở thành bạn bè thì làm gì có đạo lý lại cách xa Hà Trạch Sinh.
Triệu An Chi vẫy tay với anh, vỗ vỗ mép giường ý bảo anh ngồi xuống. Hà Trạch Sinh giống một người máy tay chân cứng đờ, đi thế nào cũng không thích hợp, miễn cưỡng lắm mới đi đến ngồi cạnh cô.
Hà Trạch Sinh hỏi tình hình bệnh tình của Triệu An Chi mà cô thì đem lời Trương Văn Ngọc nói thuật lại một lượt.
Hà Trạch Sinh nghe xong liền đứng dậy, giống như không muốn ở lâu. Triệu An Chi vội vàng duỗi tay kéo tay anh.
Hà Trạch Sinh cứng đờ tại chỗ, mà Triệu An Chi lại bị tay anh hoàn toàn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý. Trên bàn tay phải của Hà Trạch Sinh có vài vết sẹo, không nhìn kỹ thì không nhận ra. Triệu An Chi nhịn không được vươn đầu ngón tay sờ sờ những vết sẹo mờ nhạt kia.
Năm ngón tay của Hà Trạch Sinh co lại, lỗ tai không tự giác mà đỏ lên. Cái hành động này đối với anh quá là ái muội. Tay trái anh nắm thành quyền, che miệng ho hai tiếng mới cúi đầu muốn nói gì đó nhưng lại thấy Triệu An Chi đang khóc.
Không phải cái loại khóc lóc thảm thiết, mà cô khóc vô cùng nhã nhặn, cũng làm người ta cô cùng đau lòng. Hà Trạch Sinh lần đầu tiên mới biết cái gì gọi là nước mắt vương trên lông mi.
Lông mi của Triệu An Chi vẫn luôn rất dài, giờ phút này cô rũ mắt mà khóc khiến giọt nước mắt vương trên lông mi, theo sợi lông mi run rẩy, muốn rơi xuống.
Giọt nước mắt kia rơi xuống lòng bàn tay anh, khiến toàn bộ bàn tay đều không thể tránh khỏi cảm thấy nóng bỏng.
Hà Trạch Sinh dùng tay trái thay cô lau nước mắt, thấy vẻ mặt cô ủy khuất thì nhẹ giọng hỏi: "Em khóc cái gì chứ?"
Triệu An Chi khóc nức nở mang theo chút phẫn hận cùng bất lực: "Vì sao anh không nghe lời? Em đã nói rất nhiều lần, nói anh không cần xông lên, không cần làm anh hùng, chỉ cần tránh xa là được. Sao anh không nghe lời?"
Hà Trạch Sinh tựa hồ bắt được chút ý niệm nhưng không đợi anh suy nghĩ cẩn thận thì Triệu An Chi lại khóc ròng nói: "Anh luôn như vậy, chưa bao giờ đem lời em nói để trong lòng. Em rất muốn giúp anh nhưng trong lòng anh em chả quan trọng tí nào, bảo em làm sao giúp anh đây?"
Hà Trạch Sinh thấy Triệu An Chi bị kích động thì nửa ngồi xổm xuống, đảm bảo cô có thể nhìn thấy mặt mình, rồi dùng tay trái không ngừng vỗ về cánh tay phải của cô.
Hà Trạch Sinh còn không kịp mở miệng an ủi cô thì cửa phòng bệnh lại bị mở ra.
Người tới là Triệu Miểu Miểu.
Triệu Miểu Miểu vừa vào cửa liền thấy có một nam nhân xa lạ đang vuốt cánh tay muội muội nhà mình thì bước nhanh đến, đến nơi rồi còn thấy Triệu An Chi đang khóc. Triệu Miểu Miểu mạnh mẽ đẩy Hà Trạch Sinh ra, đem Triệu An Chi ôm vào trong lòng. Được anh họ ôm vào ngực, cảm xúc của Triệu An Chi liền hỏng rồi, cứ thế khóc mãi.
Thể chất của Hà Trạch Sinh tuyệt đối không hề kém Triệu Miểu Miểu nhưng từ ánh mắt đầu tiên thấy Triệu Miểu Miểu vào cửa thì anh đã nghĩ đến người bạn trai không xác định mà Lương Trình kể đến, lập tức cảm thấy mất tự tin, vì thế mới dễ dàng bị Triệu Miểu Miểu đẩy ra.
Hà Trạch Sinh đứng lên, lui về phía sau một bước, thấy Triệu Miểu Miểu đã làm cái việc mình muốn làm nên đành chật vật xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Miểu Miểu thấy Hà Trạch Sinh đi rồi liền đem toàn bộ tâm thần đều đặt ở việc an ủi Triệu An Chi: "Em sao thế? Hôm qua thì đi bắt gian, hôm nay thì khóc. Xem ra gần đây em bận lắm nha."
Triệu An Chi thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, lại bị hắn làm cho tức đến nấc cụt, cũng may chỉ một lát là ngừng.
Triệu Miểu Miểu hỏi: "Người vừa rồi là bạn trai cũ của em hả?"
Giọng Triệu An Chi còn chút nghèn nghẹn: "Ở đâu ra bạn trai cũ của em thế?"
Triệu Miểu Miểu nói: "Đó chính là người em thích hả?"
Triệu An Chi lấy tờ giấy, xì nước mũi, lại thấy Triệu Miểu Miểu lộ ra vẻ mặt ghét bỏ thì càng ủy khuất, cắn răng nói: "Em có thích ai cũng không thích anh ta. Em chỉ tức giận vì anh ta không chịu nghe lời em nói, không biết tự bảo vệ mình."
Triệu Miểu Miểu thấy cái mũi cô hồng hồng, đôi mắt cũng hồng hồng thế mà quay đầu đã hùng hổ mắng người thì càng xác định ý tưởng kia. Cũng cần gì hỏi lại, mày mắt cô đều lộ ra bốn chữ 'cô thích anh ta'.
Triệu Miểu Miểu vỗ vỗ đầu nàng, nói: "Nếu sự tình đã xảy ra, không còn cách xoay chuyển thì tức giận để làm gì, dưỡng bệnh cho tốt mới phải chứ?"
Triệu An Chi trừng mắt thật lớn, đúng vậy, chuyện này còn có thể thay đổi. Chỉ cần cô có thể trở lại quá khứ lần nữa, trở lại trước khi Hà Trạch Sinh xảy ra chuyện thì vẫn còn cơ hội thay đổi tất cả.
Còn việc hiện tại cô phải làm là tìm hiểu nguyên nhân vì sao việc đó phát sinh, điều vẫn luôn không thay đổi ở đây là gì?
Cô phải tìm được nó, phá hủy nó, thay đổi nó.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |