← Ch.04 | Ch.06 → |
Chỉ tiếc rằng, Tạ phu nhân quả không hổ danh là chủ mẫu của gia tộc lâu đời, bà ta vốn định ngất đi để bỏ qua chuyện này, nhưng nghe lời ta nói xong lại không dám ngất nữa, tự tay véo mình để tỉnh táo lại.
Việc đầu tiên bà ta làm sau khi tỉnh lại là giơ cao cây gậy trong tay, đập mạnh xuống lưng Tạ Minh Đức.
Lần này bà ta dùng hết sức, Tạ Minh Đức lập tức hét lên đau đớn rồi gục xuống đất.
Nhưng bà ta vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục giáng gậy xuống, cho đến khi Tạ Minh Đức trợn trắng mắt và ngất đi, bà ta mới dừng tay.
Tô Hoàn khóc nức nở, cố gắng ngăn cản bà ta, cũng bị vài gậy đánh vào người.
Tạ phu nhân không để ý đến nàng, chỉ thở hổn hển nói: "Con trai ta đã phạm sai lầm, đúng là phải phạt. Nhưng đàn ông trẻ tuổi dễ sa ngã vào tình cảm cũng là lẽ thường tình, ta ở đây hứa với Công chúa rằng, trước khi Công chúa bước vào cửa, ta sẽ đích thân dọn dẹp hậu viện của con trai ta, xin Công chúa tha thứ cho nó một lần."
Nói xong, bà ta không chút do dự tháo trâm, quỳ xuống, hành lễ lớn với ta.
Ta bật cười.
"Không hổ danh là chủ mẫu của một gia tộc lớn, thủ đoạn cứng rắn, nhưng thái độ lại rất mềm mỏng."
"Đúng là đáng kính nể, có thể đánh nam chính đến ngất xỉu, quả là thủ đoạn cứng rắn."
009 cảm phục nói.
Nhưng ta chỉ mỉm cười không đáp.
Ta nói thủ đoạn cứng rắn không chỉ là ở điểm này.
Nhưng ta cũng đã mệt mỏi rồi, hôm nay ta đã hoạt động quá sức, ta không thể chờ đợi thêm nữa để trở về phủ Công chúa, nằm trên chiếc giường mềm mại của ta và ngủ một giấc thật ngon.
Trước khi rời đi, ta còn thể hiện tinh thần nhân đạo khi sắp xếp cho Tô Hoàn ở lại một quán trọ không xa Tạ phủ.
Dù sao, Tô Hoàn cũng khóc lóc muốn chăm sóc cho Tạ Minh Đức, nhưng tiếc rằng Tạ phu nhân không thèm liếc mắt nhìn nàng, ngay cả khế ước bán thân của nàng cũng bị ném ra ngoài.
Vì vậy, 009 lại bắt đầu lo lắng, câu chuyện bi kịch thì phải kết thúc bằng cái c. h. ế. t của nữ chính, giờ khi Tô Hoàn và Tạ Minh Đức đã hiểu lòng nhau, Tô Hoàn làm sao mà c. h. ế. t được?
Không lẽ ta phải g. i. ế. t nàng?
Như vậy chẳng phải oán hận sẽ đổ hết lên đầu ta sao.
Mỗi lần nó lo lắng là lại lắm lời, mỗi lần lắm lời là lại đến quấy rầy ta.
Ta bảo nó cứ yên tâm đợi.
Chẳng mấy chốc, tin tức truyền đến, Tô Hoàn đã c. h. ế. t.
Khác với sự ngạc nhiên của 009, ta chỉ mỉm cười vuốt ve nhành hoa lê trong lọ.
Ta đã nói rồi, Tạ phu nhân là một người phụ nữ có thủ đoạn rất cứng rắn.
"Cành hoa lê này đã héo rồi, thay bó khác đi."
...
Ba tháng sau, chính là hôn kỳ của ta và Tạ Minh Đức.
Đúng vậy, dù ta có đập nát cánh cổng của Tạ gia, khiến chủ mẫu của Tạ gia phải quỳ xuống trước mặt ta ngay trên đường, nhưng theo sự sắp đặt của cốt truyện, Tạ gia vẫn phải ngoan ngoãn đưa ta vào cửa, để ta trở thành chính thất của con trai trưởng Tạ Minh Đức.
"Tạ phu nhân có lẽ không thích ta làm con dâu."
Ta nói với 009, giọng có chút u ám.
Nhưng chưa kịp để 009 nghĩ cách an ủi, ta đã chuyển giọng, mặt mày hớn hở nói: "Không sao, ta cũng không thích bà ta làm mẹ chồng."
"Haha, quả thật chúng ta là một cặp mẹ chồng - nàng dâu trời sinh!"
Ta cười lớn.
009 bị ta làm cho tâm trạng rối loạn, hồi lâu mới khó khăn hỏi: "Có khi nào ngươi không cần phải làm con dâu..."
Ta là Công chúa được yêu chiều nhất, dù hôm đó ta đã đập phá cửa Tạ phủ và bị Ngự Sử Đài tố cáo, nhưng phụ hoàng cũng chỉ cười nói một câu rằng Hoa Quang tính khí quả thật mạnh mẽ, rồi nhẹ nhàng bỏ qua.
009 nghĩ rằng, nếu ta nhất quyết không muốn gả, cũng không phải là không thể.
Nhưng.
"Tại sao lại không gả?"
Ta ngồi trước gương đồng, ngắm nhìn mình trong bộ phượng bào đỏ rực.
"Trừ hoàng thất ra, Tạ gia là gia tộc giàu có nhất trong những gia tộc danh giá, mà trong số những gia tộc giàu có, Tạ gia lại có địa vị cao nhất. Nếu ta không gả cho Tạ Minh Đức, chẳng lẽ lại đi tìm một kẻ bán hàng rong? Ta không chịu nổi sự mất mặt này. Tạ Minh Đức ít nhất cũng có dung mạo đẹp."
"Ngươi có thể tìm một người yêu ngươi, đối xử tốt với ngươi."
009 cố gắng thuyết phục, nhưng bị ta phản bác ngay lập tức.
"Đối tốt với ngươi có thể giả vờ được, nhưng đẹp thì không thể giả vờ."
Nói xong, ta ung dung đứng dậy, vịn tay Trúc Ảnh bước ra khỏi cung.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |