Ghê tởm đến cực điểm
← Ch.067 | Ch.069 → |
Bụng nhỏ Nhậm Khanh Khanh bị yên ngựa cộm đến khó chịu, thân mình lại lúc lắc, mắng không thành lời.
Tiêu Thừa cầm một cây cương, hừ lạnh: "Sao lại không mắng nữa?"
Ai ngờ nữ tử đang treo trước người không rên một tiếng, không nhúc nhích, phảng phất như đã chết.
Ngực hắn căng thẳng, vớt nàng lên, sợ nàng cắn lưỡi tự sát.
Tiểu nương tử cắn chặt răng, nước mắt không ngừng rơi xuống, trên mặt trắng đen đan xen, đáng thương vô cùng.
Tiêu Thừa nắm mặt nàng, ấn khớp hàm không cho đóng lại, nói: "Tiếp tục khóc, còn sống là được."
Nghe xong lời này, Nhậm Khanh Khanh lại đấm đá chân tay vào ngực hắn, quấy phá đến hắn không thể cưỡi được ngựa, hắn không còn cách nào khác ngoài lật nàng lại rồi ghim lên lưng ngựa, giữ hai tay ra sau lưng để ngăn nàng hoạt động thêm nữa.
Nhậm Khanh Khanh bắt đầu lên tiếng khóc lớn: "Ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì gạt ta!"
Tiêu Thừa ngẩn ra một chút, cho rằng mình là hoàng đế, lừa thì cũng lừa rồi, trên đời này còn có việc gì mà hắn không thể làm được?
Chỉ là nghe thấy nàng khóc đến đáng thương như vậy, không thể nói những lời làm nàng tổn thương hơn, liền im miệng không nói.
Nàng khóc đến thân mình phát run, tiếng nức nở càng ngày càng nặng thêm.
Hắn giữ cương ngựa dừng lại, đưa tay về phía trước gạt nước mắt trên mặt nàng, lúc này trên tay lại là máu rồi nước mắt còn mồ hôi, lúc này biết nàng đang bị dính bẩn đến mức nào.
Nhậm Khanh Khanh ngửi được mùi máu tươi dưới mũi, hẫng vài giây, quay đầu dựa vào cổ con ngựa, lặp lại: "Ngươi giết ta đi."
Tiêu Thừa chậm rãi thúc ngựa, bình tĩnh nói: "Ngươi muốn trẫm giết liền gϊếŧ?"
Nàng vừa nghe kia đến từ "Trẫm" kia, càng giãy giụa hơn, thở phì phò lại khụt khịt.
Nàng muốn lăn xuống, khàn cả giọng mà thét chói tai: "Ta không cần ngươi! Là ngươi lừa ta! Ta cho rằng có thể cáo trạng mới đi theo ngươi! Là ngươi cưỡng bức ta!"
Lòng hắn bỗng nhiên có chút đau đớn, kiềm chế không được muốn giết nàng. Cả đời này hắn lần đầu chấp nhất với một nữ tử, lại bị nàng ghét bỏ như vậy, ngay cả thân phận cửu ngũ chí tôn cũng không e ngại.
Hắn thở dài một hơi, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn ai? Chu Tồn Phong sao?"
Hắn dán gần sát vào nàng, âm thanh trầm thấp: "Lúc ngươi bị sơn phỉ kéo trên mặt đất, thời điểm muốn kéo đi cưỡng gian, Chu Tồn Phong đang thành thân với công chúa, ngươi vẫn muốn hắn?"
Nhậm Khanh Khanh ngẩn ra, như bắt được mạch máu, biết hắn hận nhất chính là mình còn nhớ đến Chu Tồn Phong, âm thanh tàn nhẫn phản bác:
"Đúng! Tồn Phong cưới công chúa, cũng tốt hơn so với ngươi một ngàn, một vạn lần! Hai người các ngươi là huynh muội, đều hủy đi nhân duyên của một người, ghê tởm đến cực điểm!"
Tiêu Thừa chỉ cảm thấy lòng mình như bị nàng giẫm mạnh xuống đất, đau đến không thể thở nổi.
Hắn đỏ mắt, bàn tay dùng sức xé váy nàng từ giữa, lộ ra đôi chân trắng nõn.
Thân thể Nhậm Khanh Khanh bị gió thổi đến lạnh cả người, chỉ muốn chọc giận hắn, làm hắn giết mình, lại không ngờ nam tử này càng giống như chó điên xé xiêm y của nàng——
Nàng cuống quít quay đầu lại, trong mắt tràn đầy chán ghét: "Ngươi cút!"
Tiêu Thừa ấn đầu nàng xuống, làm nàng hoàn toàn ghé vào trên lưng ngựa, không thể sử dụng được lực.
Bàn tay khác xé qυầи иᏂỏ của nàng, lộ ra cánh mông mượt mà trắng nõn, hắn tàn nhẫn đánh bang một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi còn nhớ đến hắn, ta sẽ thành toàn cho ngươi, dẫn ngươi đến phủ công chúa xem lễ thành thân."
← Ch. 067 | Ch. 069 → |