Tiêu Diệu
← Ch.025 | Ch.027 → |
Nhữ Dương công chúa bị Trịnh Nhạc bắt được dẫn về kinh, hắn trói người lại, cố gắng dẫn đến trước mặt hoàng đế.
Tiêu Diệu vừa thấy hắn đã gào lên: "Hoàng huynh, huynh có ý gì? Ta muốn ra kinh chơi một chút cũng không được sao!"
Tiêu Thừa nhàn nhạt đưa mắt liếc nàng, chỉ nói: "Đưa công chúa về phủ, nghiêm cẩn trông giữ."
Nàng xoay người muốn trốn tránh Hà Thiên Sinh, trong miệng ồn ào: "Hoàng huynh, huynh giấu nữ tử kia ở đâu rồi?"
Nàng sớm đã biết trong nhà Chu Tồn Phong còn có thê nhi, chỉ là mười sáu năm qua đây là lần đầu nảy mầm xuân tâm, không quan tâm gì muốn cướp đoạt về tay.
Rõ ràng đã cho người truyền hưu thư về cho nàng ta, nhưng thôn phụ đó vẫn không màng sống chết lên kinh cáo trạng, còn cố tình để hoàng huynh gặp được, bắt người vào tư ngục.
Nàng lặng lẽ rời kinh, không chỉ vì đuổi theo Chu Tồn Phong, càng là vì chột dạ hơn, sợ hoàng đế trách phạt.
Tiêu Thừa nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng: "Muội đường đường là một công chúa, đầu tiên là truy nam tử đã có thê, mua đao giết người, làm hại mạng người, muội còn có mặt mũi hỏi trẫm?"
Tiêu Diệu co rúm lại, hoàng huynh này của nàng lạnh lùng nghiêm khắc, ngày xưa chỉ cần nhìn thấy hắn là không dám nhiều lời. Nhưng hôm nay, vì đánh đòn phủ đầu, lúc này mới nói không lựa lời.
Nàng nhẹ nói thầm thì: "Chu lang trong lòng có nàng ta, ta......"
Tiêu Thừa không rõ ngọn nguồn bực bội, quăng bút lông trong tay, phất phất tay: "Dẫn đi."
Lại một câu cũng không muốn nhiều lời.
Tiêu Diệu cắn cắn môi, trong lòng tủi hờn. Mười sáu năm qua lần đầu nàng thích một nam tử, lại bị hoàng huynh gạt đi như vậy.
Cuối cũng cũng vì sợ hắn, hành lễ cúi đầu đi theo người ra ngoài.
Cách xa Ngự Thư Phòng, bản tính thật sự của Tiêu Diệu lại lộ ra, vội vàng nói với Hà Thiên Sinh:
"Hà công công, ngươi ở cùng hoàng huynh đã lâu, có biết cuối cùng nữ nhân kia nói gì với huynh ta không?"
Hà Thiên Sinh cúi đầu xuống thấp, tất nhiên hắn hiểu được tư tình của Thánh Thượng với nữ nhân kia, chỉ là tuyệt đối không thể cho người khác biết được. Hắn cười làm lành đáp: "Điện hạ, nô tài nào dám nghị luận về Hoàng Thượng."
Tiêu Diệu thở dài một hơi, trong lòng nghĩ đến Chu Tồn Phong. Dạo này chàng lạnh lùng với nàng ta rất nhiều, đợi chàng hồi kinh phải gõ hắn một phen.
Tiêu Thừa ngồi ở trên ghế, hai mắt hắn nhắm lại, trong lòng nghĩ đến câu Tiêu Diệu vừa mới nói:
"Chu lang trong lòng có nàng ta", ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
Lúc đầu hắn giấu nàng là vì muốn bồi dưỡng Chu Tồn Phong, nhưng bây giờ hắn lại bị mê luyến bởi thân thể của nữ tử đó.
Nghĩ đến viên ngọc bích đeo trên cổ Tiểu Bảo, hắn cau mày, kêu nô tài lấy một chiếc khóa trường thọ đến.
Hắn lấy đi mọi thứ của nàng, để Nhậm Khanh Khanh sớm nên chặt đứt ý niệm.
Chờ Hà Thiên Sinh trở về, lại nghe thấy Hoàng Thượng phân phó: "Chuẩn bị ngựa."
Gần đây hắn ra cung đều là vì vị tiểu nương tử kia, chỉ là ngày hôm trước mới qua đó, mà bây giờ số lần cũng quá thường xuyên.
Bên ngoài vừa lúc có người bẩm báo, Triệu mỹ nhân mang trà giải nhiệt đến cho hắn.
Gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Thừa không có biểu cảm nào: "Triệu Mỹ Nhân bị cấm túc, kéo hắn xuống."
Hắn chính là tên thái giám nhỏ truyền tin.
Hắn xưa nay cai trị đều uy nghiêm, cũng không cho phép cung phi tiến đến Ngự Thư Phòng.
Triệu mỹ nhân là cháu gái của Thái Hậu, ỷ có chút quan hệ họ hàng mà vi phạm vào điều cấm kỵ của hắn.
Đến nỗi tên thái giám nhỏ truyền tin kia, vừa lúc bị kéo xuống theo, cũng đỡ phải ăn cây táo, rào cây sung.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |