Bị bán
← Ch.07 | Ch.09 → |
Dì ơi, cứu con.... Mau cứu con!
Lật Thế sốt cao không ngừng nằm trên giường nói mê sảng, nắm lấy tay yeutruyen. net áo hắn cầu cứu, Bạch Giang Xuyên cười nhạo, lạnh nhạt kéo tay cô ra.
"Dì em đã sớm bán em cho tôi, còn nghĩ đến bà ta làm gì? Hẳn em không biết mình giá trị bao nhiêu đâu?
"Khốn kiếp, anh nói bậy! Dì tôi sẽ không như vậy đâu, huhu!"
Rõ ràng cô đã sốt đến mơ màng mà vẫn có thể cãi lại hắn.
Bạch Giang Xuyên túm tóc, cưỡng ép cô tỉnh lại, bóp lấy một bên mặt bị sưng của cô.
"Tôi nói bậy? Tiểu Lật Thế cũng thật thanh thuần nha, bị bán đi mà vẫn giúp đỡ bà ta, nếu không co anh cứu, em con mẹ nó đã bị ném đến nơi hoang dã cho chó hoang ăn thịt rồi.
Lật Thế bị hắn dọa, "oa" một tiếng khóc lớn, vùng vẫy hai chân mắng hắn là tên khốn nạn.
"Mắng tôi khốn nạn, muốn bị ăn tát?" Nam nhân phẫn nộ.
Một lời trực tiếp đem cô bình tĩnh lại, mặt đỏ bừng thở hỗn hễn, sốt cao không giảm, trong ánh mắt phủ đầy sương, lệ rơi tràn mi.
Nhìn thấy biểu cảm của cô quá mức đáng thương, Bạch Giang Xuyên buông lỏng tóc cô ra, lại nói:
"Dì em đã bán em cho tôi, đối với bà ta, em chỉ là gánh nặng có biết không hả? Nếu không phải tôi mua em, em đã sớm bị bà ta đưa đi làm nô lệ."
Cô nước mắt lưng tròng, "Tôi không tin."
"Tin hay không tùy em."
Bạch Giang Xuyên nộ khí đùng đùng đứng dậy ra ngoài."Bùm" tiếng đóng cửa vang đến nhức óc.
Cô chống đỡ người ngồi dậy nhưng thân thể lại chẳng có một tí sức lực, đầu giường có một đống thuốc hạ sốt cùng trị cảm bị xé mở, còn có nửa chai nước, bên trong yeutruyen. net miệng cô vẫn có vị ngọt nhẹ, không cần nghĩ đã biết hắn vừa cho cô uống thuốc.
Thật khát, nhịn không được đem nửa bình nước uống mất, ngã vào giường tiếp tục ngủ.
Ngủ đến miệng đắng lưỡi khô, Lật Thế mơ màng mở mắt, trong phòng vẫn không có ai, nước trên đầu giường vẫn như cũ hết sạch, cô thực sự rất khát, yếu hầu nghẹn lại khó chịu, không khác ở sa mạc là bao.
Lật Thế nhắm mắt lại ngủ một lát, nhưng thực sự không chiu nổi, dùng sức chống đỡ tay rời giường, khuỷu tay trượt về phía trước, nửa người liền ngã xuống mép giường, hoảng loạn bò dậy, không ngờ mất trọng tâm ngã xuống, quay cuồng trên mặt đất lạnh lẽo.
Thật thoải mái, mặt đất lạnh lẽo thật thoải mái.
Giọng cô vẫn khó phát ra âm thanh, nghẹn ngào gọi ra bên ngoài.
"Tôi khát, Bạch Giang Xuyên, tôi khát!"
"Cho tôi nước, xin anh, tôi muốn uống nước."
Người bên ngoài đại khái không nghe được, cô sử dụng cả hai tay hai chân dùng sức bò ra ngoài, không cam lòng khóc lên, càng nghĩ càng ủy khuất.
"Thật sự rất khát hức, cho tôi nước, làm ơn mau cho tôi uống nước!"
"Gâu gâu!"
Tiếng chó sủa chói tai làm cô sợ đến mức cả người run rẩy, đồng thời đánh thức nam nhân đang nằm trên sopha.
Bạch Giang Xuyên mệt mỏi ngồi dậy, trừng mắt liếc Bin Laden, nó liền sợ hãi rụt người lại, ngoan ngoãn nằm xuống dưới đất, trong phòng lại lần nữa truyền đến tiếng van xin thất thanh của cô.
Thấy khác thường, hắn chạy nhanh tới mở cửa, liền nhìn thấy cô quỳ rạp thoi thóp trên mặt mặt đất cầu xin nước uống.
Cô gần như sắp chết khát.
Lật Thế được hắn ôm, nước mắt rơi như mưa, liều mạng bắt lấy hắn van xin nước uống.
"Muốn uống nước phải không? Cho em."
Môi mỏng lạnh lẽo của hắn dán lên, không ngừng khoấy đảo đầu lưỡi cô, từng giọt từng giọt nước rơi vào miệng, Lật Thế ghê tởm buồn nôn, liều mạng lắc đầu đẩy hắn ra vẫn bị hắn cưỡng ép nuốt xuống.
Thật ghê tởm, thật ghê tởm, ghê tởm!!!
"Huhu anh thật ghê tởm! Tôi muốn uống nước, uống nước huhu!"
Bạch Giang Xuyên tức giận trừng mắt, " Còn ồn ào tôi liền cho em uống nước tiểu."
Cô khịt mũi, một từ cũng không dám nói.
Lấy một chai nước khoáng vặn ra, không ngừng rót vào cổ cô, mặc kệ cô có uống kịp hay không, ừng ực.... ừng ực, cô bị sặc hắn cũng mặc kệ.
Lật Thế khóc lóc uống nước, trong lòng lại không ngừng trù ẻo hắn, tên khốn nạn này có con cũng không kịp sống đến lúc trăng tròn.
Cả chai nước khoáng bị cô uống hết, thiếu chút nữa thở không nổi.
"Còn khát không?"
"Hết khát rồi, hết khác rồi...." Lật Thế hoảng sợ xua tay, che lại ngực ho khan.
Tóc Bạch Giang Xuyên dài gần như che hết đôi mắt, Lật Thế ngẩng đầu cũng không thấy rõ cảm xúc của hắn, thập phần sợ hãi, cẩn thận đáp lại hắn.
Hắn đột nhiên vươn tay lại gần cô, Lật Thế trái tim cùng cổ hộng đều không ngừng thét chói tai, sau lưng bị dọa ra mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó, bàn tay lại dán vào trán cô, âm thanh hắn vẫn trầm thấp như cũ.
"Vẫn chưa hết sốt, thật phiền phức."
Phiền phức? Người chọc cô phát sốt là ai? Không phải tên khốn nạn này khiến cô phải nằm trên sàn nhà sao?
Cô tức giận đến phồng mũi, bị Bạch Giang Xuyên nhìn thấy, khóe miệng đầy trào phúng.
"Thế nào? Hình như em không phục lắm?"
Tôi không có."
Cô nào dám không phục, không muốn tự ngược chính mình đâu!
Bạch Giang Xuyên lại một lần nữa vươn tay, vỗ vỗ đầu cô, lực đạo không mạnh không nhẹ, làm cô cúi xuống vài phần.
"Dì em đã bán em cho tôi. Từ hôm nay trở đi, ngoan ngoãn làm người của tôi, đừng tưởng rằng em phát sốt thì tôi không dám động em. Ngoan một chút, sẽ tốt cho em."
Cô vẫn như cũ trừng mắt cảnh giác, khuôn mặt ửng hồng cúi gằm lại.
"Vẫn không tin tôi?" Bạch Giang Xuyên buông tay, có chút cô đơn.
"Tôi không có khả năng tin anh! Đó là dì tôi, có đánh chết cũng không tin anh."
"Thật không biết tốt xấu." Hắn cắn răng mở miệng.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |