← Ch.070 | Ch.072 → |
"Em muốn vận dụng quan hệ của cha em?"
Suy nghĩ một chút, khả năng lại giống như không nhiều, t trước tới giờ La Văn Anh luôn phân biệt rõ ràng giữa tư và công, lại giấu thân phận rất tốt, hẳn là sẽ không chủ động công khai.
Cô cười cười, giữ kín như bưng.
"Chuẩn bị phí bịt miệng đi thôi."
"Bịt miệng của ai?"
La Văn Anh mở cửa phòng làm việc ra.
"Quá trình Lão đại tự mình 'xuống biển' tôi cùng Tiểu Chu đều thấy rõ, tự giải quyết cho tốt."
Cô rời đi như một làn khói.
Khóe môi Minh Tranh bất giác nâng lên, nếu như La Văn Anh có thể ra tay, dĩ nhiên là tốt nhất.
Tạ Hồng ăn mặc tỉ mỉ sau đó lại đến khách sạn, tiến vào phòng mới phát hiện người đến là La Văn Anh, cô ta tức giận ngồi xuống.
"Là vì chuyện vay? Tôi đã nói rồi, nếu ở trong phạm vi chức trách của tôi, tôi cũng có thể giúp."
"Trưởng phòng Tạ, tôi tự thấy tài liệu nên chuẩn bị tôi đã chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề xin ngài hãy nói ra."
"Hừ, đó là cô tự nhận."
Tạ Hồng khinh thường.
Sắc mặt La Văn Anh hơi trầm xuống, ánh mắt lộ ra tia nhìn lạnh lẽo, nhất định kinh nghiệm thương trường này không ai có được.
Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng đi vào.
"Xin hỏi vẫn là theo tiêu chuẩn lần trước
"Không cần."
La Văn Anh cầm túi bên cạnh lên.
"Cho một bình trà xanh, thuận tiện đóng cửa dùm."
Vẻ mặt Tạ Hồng không nhịn được.
"Nếu như vậy, lần sau để Minh tổng tìm tôi."
"Thân thể Minh tổng không tốt lắm, đang nằm viện."
"A, làm sao lại như vậy?"
"Phản ứng buồn nôn."
"......"
Tạ Hồng dừng một chút, phản ứng trong nháy mắt.
"Cô..."
"Thật sự, hai ngày nay hắn ăn phải đồ hư..."
La Văn Anh hời hợt bâng quơ.
"Trưởng phòng Tạ, chúng ta nói chuyện chính đi thôi."
"Tôi với cô không có gì để nói."
Cái bóng đứng lên bao phủ nửa đầu vai La Văn Anh, La Văn Anh không nóng vội, tiếp tục nói.
"Trưởng phòng Tạ có thể ở đây cũng là có không ít quan hệ chứ? Có thể ngồi vững vàng chỗ ngồi này không dễ dàng, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, hai ngày trước tôi cùng cha nói tới, đúng lúc, ông và chủ tịch ngân hàng được cho là có chút gi
"Cha cô là?"
La Văn Anh nói tên.
Tạ Hồng đứng lên lại ngồi xuống trở lại.
"Thì ra là cô chính là thiên kim tiểu thư La gia bị Minh Tranh từ hôn."
"Nhưng bây giờ tôi còn phải dựa vào hắn để kiếm cơm, hiểu không?"
Tạ Hồng nhìn gương mặt không chút xao động của La Văn Anh, không thấy được cô hy vọng nôn nóng.
"Cô muốn thế nào?"
"Trưởng phòng Tạ, bình tĩnh mà xem xét hết tài liệu đầy đủ của Hào Khôn đi?"
"A"
Tạ Hồng cười lạnh.
"Cô muốn sử dụng mối quan hệ của cha cô? Nghe danh tiếng Eve đã lâu, vốn cho rằng cô là dựa vào thực lực của chính mình mới đi tới được hôm nay, không ngờ......"
"Trưởng phòng Tạ chớ tâng bốc tôi như vậy, có câu ngạn ngữ nói thật hay, 'gặp thần sát thần, gặp phật sát phật'. Nếu Hào Khôn không bị người cố ý gây khó khăn, chuyện hai kỳ vay này sớm đã giải quyết xong. Nếu đã có người lạm dụng chức quyền, tôi không cần uổng phí mối quan hệ trong tay tôi, để lại cũng lãng phí."
Giọng nói La Văn Anh đều lợi hại đâu vào đấy, cô lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh ra.
"Theo bộ dạng này của cô cùng Minh tổng mà bị người khác nhìn thấy, cô có miệng dài lên tới đỉnh đầu cũng không nói rõ được chứ?"
Tạ Hồng liếc nhìn, sắc mặt chợt thay đổi.
"Cô lại có thể ngấm ngầm làm vậy sau lưng tôi?"
"Chúng ta có chuyện làm trao đổi tốt nhất, Trưởng phòng Tạ, Hào Khôn không đáng giá để cô tốn tâm tư, lại càng không đáng giá để cô mất đi tương lai của mình."
Nhân viên phục vụ bưng nước trà đi vào, vừa gặp La Văn Anh mở cửa muốn đi ra ngoài.
"Để đó đi, tôi đi thanh toán tiền trước."
Cô đi trên hành lang giữa ánh đèn sáng, bức tranh trừu tượng hai bên phác họa chân dung lạnh lùng. La Văn Anh có được hôm nay cũng không phải bởi vì liên quan đến thân phận tiểu thư La gia, khiến cho bản lĩnh không ai biết, quan trọng là tự mình cũng không muốn xem, đám người Tạ Hồng này ở trong mắt cô không khác nào tôm tép nhãi nhép chưa đủ để lo lắng, muốn đối phó, hai ba câu nói là có thể nghẹn chết họ.
La Văn Anh đưa tay che mặt, bất giác khẽ nhếch miệng, cô ở nhà rất im lặng, vợ chồng La gia vẫn sợ lúc làm việc cô bị người khác coi thường, nếu nhìn thấy bộ dạng này của cô, nói không chừng mắt kiếng cũng có thể rớt xuống.
Sau khi Phó Nhiễm báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh tham gia điều tra chuyện này.
Không tới hai ngày, xe của cô dừng ở bãi đậu xe, liền bắt được một người đàn ông trẻ đang ra tay một lần nữa, cảnh sát điều tra lấy khẩu cung thì cho thấy mấy lần bánh xe bị ghim lần trước đều là do một người làm.
Lý do nói ra rất bình thường, nói nhìn thấy Phó Nhiễm còn trẻ tuổi mà đã mua được xe Audi. Hắn là Tiểu Bạch Lĩnh ở văn phòng bên cạnh, nhưng không phải là người địa phương, tiền lương một tháng dùng cho sinh hoạt không dư lại được bao nhiêu. Áp lực công việc cộng thêm trong lòng thấy bất công, nên hắn mới ghim bánh xe để trút giận.
La Văn Anh giải quyết chuyện hai kỳ vay xong, Minh Tranh cho người tổ chức một lễ ăn mừng nhỏ cho cô, tiền thưởng năm đó tăng thêm gấp đôi.
Hàn Tuyển nói tin tức này cho Minh Thành Hữu, hắn cũng không nhìn ra trên mặt người đàn ông này có chút nào giật mình hay không vui, thần sắc hắn rõ ràng, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hào Khôn chuẩn bị tốt tài liệu, lại nói đồng thời cũng vay xong, chỉ bằng Tạ Hồng lại có thể ép được hai kỳ sao? Tôi chỉ là muốn xem khả năng của Eve một chút, cô ta vì Minh Tranh mà dùng đến mối quan hệ trong nhà, điều này khiến cho tôi có chút giật mình."
"Eve trong lúc này, cũng không kém so với bất kỳ người đàn ông nào."
Minh Thành Hữu có chút hứng thú nhìn chằm chằm ra bức tường thủy tinh bên ngoài, số lần hắn và La Văn Anh gặp mặt không nhiều lắm, ấn tượng duy nhất cũng là khắc sâu nhất chính là lúc cô kéo cánh tay Minh Tranh. Phỏng đoán cô nhiều lắm là chỉ có thể coi là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, nào có thể nghĩ rằng cô có thể bộc lộ tài năng cạnh tranh trên thương trường cá lớn nuốt cá bé này?
Thường thì Vưu Dữu sẽ gọi điện thoại cho Phó Nhiễm, hai năm qua cô bình phục rất tốt, qua một loạt tất cả lớn nhỏ phẫu thuật cắt bỏ vết sẹo và chờ cấy da, Phó Nhiễm biết cô phải chịu đau khổ rất lớn, nhất là ở tuổi của cô rất khó gắng gượng vượt qua. Sau đó cô đến Quảng Châu tiếp tục điều trị, đổi lại là hoàn cảnh cũng tốt, chú thím mời bác sĩ tâm lý cho cô. Khoảng nửa tháng sau, cả nhà phải trở về thị trấn Nghênh An.
Năm đó một vụ án huyên náo ồn ào, hôm nay không biết được đặt ở góc nào, tấm hình trên web cũng đã bị gỡ bỏ.
Nhưng Phó Nhiễm sẽ không quên, cái gai kia Minh Thành Hữu cho cô vẫn còn cắm ở trong lòng đến nay, cũng không bất động, cứ nhúc nhích là toàn thân đau nhức.
Cô tìm chỗ dừng xe xong, ngẩng đầu nhìn lên mấy chữ chạm khắc Đảo Cà Phê, trong lòng bất đắc dĩ, 'gặp sao hay vậy'.
Phạm Nhàn cũng là thật lòng lo lắng cho cô, mới có thể giới thiệu đối tượng cho cô không yên.
Hôm nay Phó Nhiễm biết người muốn gặp, cô cùng hắn còn nhảy qua một điệu nhảy, sau lại chủ động trò chuyện trong tiệc rượu nhà hắn, Phạm Nhàn cũng cảm thấy d điều kiện của Cố Diệp Thừa cũng không tệ, ngoại trừ gia thế không bằng Phó gia.
Nhưng sau chuyện hôn ước của Phó Nhiễm vỡ lở ra, Phó gia cũng không so đo nhiều như vậy.
Phó Nhiễm không tập trung đi tới một phòng trang nhã, vẻn vẹn cách một bức rèm che, cô đưa ánh mắt tìm kiếm, thế nhưng lại thấy Minh Thành Hữu ngồi ở cửa sổ.
Phó Nhiễm dừng chân theo bản năng, chăm chú nhìn kỹ, cũng không phải là hắn sao?
Cô xoay người rời đi.
"Phó Nhiễm!"
Đầu bên kia, Cố Diệp Thừa tinh mắt thấy cô, đứng lên gọi.
Phó Nhiễm không thể không xoay người, Minh Thành Hữu bởi vì Cố Diệp Thừa kêu như vậy mà khẽ ngẩng đầu lên, con mắt như ngọc lưu ly sáng chói nhuộm một lớp đen sẫm tráng lệ, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cũng không kịp nhìn kỹ, Minh Thành Hữu chẳng hề chú ý, hắn kịp thời thu hồi tầm mắt.
Phó Nhiễm suy nghĩ một chút cũng thấy, cô không cần phải tránh hắn.
Cố Diệp Thừa đứng dậy kéo chiếc ghế ra cho cô, cô gọi ly Cappuccino cùng bánh ngọt hương vị việt quất.
"Thật xin lỗi, đã tới chậm."
Khoảng cách giữa hai chỗ ngồi rất gần, cách có mỗi bức rèm che, cô nhìn thấy rõ cô gái ngồi cùng một hướng với cô đúng là La Văn Anh.
"Không sao, tôi cũng mới đến không được bao lâu, gần đây phòng làm việc bận không?"
"Tạm được."
Trên căn bản là không nhận được hoạt động bên ngoài, Cố Diệp Thừa nói mấy câu với cô, phát hiện Phó Nhiễm chỉ lo khuấy ly cà phê trong tay.
"Sao vậy?"
"Không có việc gì."
Hắn nhận ra là Phó Nhiễm không mấy nhiệt tình.
"Phó Nhiễm, tôi biết rõ là còn quá sớm để nói chuyện kết hôn với cô, nhưng xã hội này còn có bao nhiêu tình yêu được coi trọng đây? Lúc tôi lớn hơn cô vài tuổi, mấy năm nay vì một mình tạo dựng công ty ngay cả bạn gái cũng chưa nghĩ tới. Hiện tại cũng nên là lúc lập gia đình rồi, chúng ta cũng đều không còn trẻ nữa, nếu như tôi có thể bảo đảm sẽ đối xử tốt với cô, cô có bằng lòng thử sống cùng tôi hay không?"
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Cố Diệp Thừa cũng không nhiều tuổi lắm, vậy mà lại không tin vào tình yêu, cô có chút sợ, có thể một ngày nào đó cô cũngsẽ không quan tâm đến hay không, cái gì mà tình yêu chứ, hai người sống qua ngày là được.
Cuộc sống kia tuyệt đối là một bi kịch.
La Văn Anh nghe được lời nói của người đàn ông này, kìm nén để không quay đầu lại nhìn.
Minh Thành Hữu đang cùng thư ký Nghê bên cạnh đang mải miết nói gì đó, ánh mắt thư ký Nghê xuyên qua bức rèm nhìn Phó Nhiễm, khóe miệng hơi cong lên.
"Ngay cả tình yêu cũng không có, anh sẽ dùng cái gì để bảo đảm là sẽ tốt với tôi?"
"Trách nhiệm."
Phó Nhiễm không còn hào hứng để nói tiếp.
"Anh nói một chút đi, gần đây công việc thuận lợi không?"
Bên kia, Minh Thành Hữu xé túi đường ra đặt vào tay La Văn Anh.
"Chị dâu, không nghĩ là hai năm ngắn ngủn chị đã thành trợ thủ đắc lực của Hào Khôn."
"Thành Hữu, tôi với đại ca của cậu đã sớm hủy hôn ước từ lâu."
"Hai người rất xứng đôi, hủy hôn ước rất đáng tiếc."
"Hôm nay cậu cố ý hẹn tôi ra đây là có chuyện gì sao?"
La Văn Anh đi thẳng vào vấn đề.
"Nói chuyện cũ thôi mà, đừng căng thẳng."
Minh Thành Hữu nhích lại gần, ánh mắt hắn ngó ra ngoài cửa sổ, bên cạnh thư ký Nghê hiểu ý, từ chỗ ngồi cầm tập tài liệu lên đẩy hướng La Văn Anh.
Phó Nhiễm cùng Cố Diệp Thừa nói chuyện câu được câu không, ánh mắt liếc về Minh Thành Hữu mất hồn, không biết hắn đang nhìn cái gì, gương mặt sa sầm.
Cố Diệp Thừa chú ý tới cô.
"Lần này Tam Thiếu trở về, sợ rằng thị trấn Nghênh An sẽ có không ít phiền toái."
Đương nhiên là câu nói này hạ thấp giọng nói.
"Tại sao?"
"Hai hổ đánh nhau."
Thư ký Nghê và La Văn Anh nói chuyện không ít, nhưng đều nói nhỏ như nhau, một lúc lâu sau Phó Nhiễm thấy La Văn Anh lắc đầu.
"Tôi đã ký kết với Hào Khôn rồi, với lại tôi cũng không muốn đến công ty khác bắt đầu lại từ đầu."
"Eve, người tìm chỗ cao mà đi, MR có thực lực để cho cô phát triển tốt hơn."
"Ai trọng ai khinh tự tôi có tính toán."
"Thấy không?"
Cố Diệp Thừa nháy mắt ý bảo Phó Nhiễm.
"Đã phát triển đến mức 'chọc gậy bánh xe' lẫn nhau rồi."
Hiển nhiên là La Văn Anh không đồng ý, cũng không ở lại lâu, sau khi chào liền rời đi thẳng.
Thư ký Nghê ngồi vào chỗ của La Văn Anh vừa ngồi, Minh Thành Hữu vẫn duy trì tư thế như lúc trước, trong chốc lát hai bên đều không nói chuyện, không khí trầm xuống đến mức có thể nghe rõ tiếng thư ký Nghê sắp xếp lại tài liệu.
"Phó Nhiễm, sau khi ăn tối chúng ta đi xem phim chứ?"
"Có phim gì hay sao?"
Bình thường Cố Diệp Thừa cũng không đến nơi đó.
"Đến đó rồi hãy nói."
Minh Thành Hữu cùng thư ký Nghê đứng dậy rời đi.
Cũng không lâu sau, Phó Nhiễm cũng tìm cớ nói tạm thời phòng làm việc có chuyện phải về ngay.
Cố Diệp Thừa vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ đi tới trước bàn nói.
"Vị mới vừa rồi ngồi sát vách với bàn của ngài đã trả tiền rồi."
Thư ký Nghê ngồi cùng Minh Thành Hữu ở ghế sau, cô nghĩ trăm cách mà vẫn không có cách giải.
"Lvan, anh đã sớm biết kết quả như thế đi? Tại sao còn uổng công
Hàn Tuyển ngồi ở vị trí kế bên tài xế cười cô.
"Rốt cuộc là tiểu cô nương chưa từng trải, đích thân Lvan tìm Eve nói chuyện, sau này chuyện như vậy truyền ra mới có độ tin cậy, hiểu không? Dùng một câu thông dụng để nói, không chiếm được, vậy thì ly gián."
Thư ký Nghê bừng tỉnh hiểu ra.
"Tuyệt tình đó nha."
"Cho nên nói cô vẫn phải học tập rất nhiều."
Hàn Tuyển vỗ vào thành ghế lái xe ý bảo hắn lái xe.
"Nếu không phải hai năm trước cô không chê đi theo Lvan, hôm nay chỗ ngồi này sao có thể đến lượt cô, đầu óc quá nhỏ."
Thư ký Nghê đem tài liệu đánh tới.
"Hàn Tuyển, anh đáng đánh đòn đúng không?"
Cho đến lúc Phó Nhiễm ngồi vào bên trong xe, tim vẫn còn buồn bực khó chịu, cũng không phải thời gian có thể làm phai nhạt một số việc. Lúc trước, vào lúc hắn chán nản nhất, Minh Tranh làm cho hắn nhục nhã ở tiệm cơm, giờ hắn cũng dùng phương thức như thế trả lại cho cô.
La Văn Anh biết thương trường như chiến trường, nhưng không nghĩ tới là Minh Thành Hữu lại công kích mãnh liệt như vậy.
Phương án của nhóm do cô phụ trách làm tài liệu bị tiết lộ ra ngoài nên tổn thất không thể lường được, mặc dù cố hết sức cứu vãn nhưng vẫn không thể đền bù. Tin đồn bên ngoài là Eve làm việc cho MR đã sớm không phải là một hay hai ngày, lại thêm qua báo chí thêm dầu thêm mỡ nói cô cùng Minh Thành Hữu đã từng bí mật gặp mặt, mà chuyện này lại xảy ra sau khi gặp mặt.
Cả Hào Khôn đều đang điều tra người tiết lộ bí mật.
Phòng làm việc bất kể là thư ký hay quản lý cao cấp cũng trở nên cẩn thận, La Văn Anh ở phòng làm việc tầng chót cùng Minh Tranh tranh cãi ầm ĩ một trận sau đó đóng sầm cửa rời đi.
Phó Nhiễm nghe chuyện này, thấy Minh Tranh nhíu chặt đầu lông mày, cô dùng chiếc đũa gõ vào tay của hắn.
"Chị dâu không thể nào làm chuyện như vậy, ngày đó chị ấy cùng người của công ty MR gặp mặt tôi thấy được, chị ấy không chút do dự cự tuyệt điều kiện đối phương đưa ra, cho nên anh đừng nghĩ oan cho chị ấy."
"Ai là chị dâu của em?"
Minh Tranh không vui đốt điếu thuốc.
"Tóm lại, chuyện chị ấy bán bí mật công ty, khả năng không lớn."
"Trước mặt mọi người cự tuyệt không có nghĩa là sau lưng không có tiếp xúc, ban đầu anh cũng là tốn một số tiền khá lớn mới mời được cô ấy, ai sẽ không đi theo tiền?"
Minh Tranh xuyên qua làn khói trắng nhìn Phó Nhiễm.
"Anh không tin chị ấy?"
Dầu sao cũng là quan hệ hợp tác thân mật.
"Anh không tin ai."
Minh Tranh nhả vòng khói thuốc.
"Anh chỉ tin vào bản thân."
Phó Nhiễm không phản bác được.
Tay Minh Tranh chống gò má nhìn Phó Nhiễm đang vùi đầu ăn cơm, hắn không nói lời nói thật với cô, hắn cũng không phải là không tin ai, Phó Nhiễm vẫn không đoán ra tình cảm của Minh Tranh đối, thật ra thì cũng không ai thấy rõ.
Rõ ràng hắn thích cô như vậy, nhưng mà sau khi Phó Nhiễm hủy hôn với Minh Thành Hữu lại không đi tranh giành. Mỗi lần cơ hội của hắn chỉ thiếu chút xíu nữa, lời của hắn đến miệng, nhưng bởi vì một câu của Phó Nhiễm "Ca ca, tôi rơi vào tình trạng này rồi, nhất định anh cùng chị dâu phải hạnh phúc" mà không thể không nuốt trở về.
Hắn cũng thử nói qua, hai người bọn họ dứt khoát qua thôi.
Nhưng Phó Nhiễm lại đem lời này như là nói đùa, cá tính của cô chính là như vậy, đã cho rằng Minh Tranh không còn là của cô, liền dễ dàng bỏ qua.
"Ca ca?"
Cô phất tay một cái trước mặt hắn.
Minh Tranh đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền não, trước kia hai chữ ca ca nghe vào trong tai tốt đẹp mà lưu luyến, nhưng bây giờ thành một loại trói buộc không tránh thoát.
Minh Thành Hữu lái xe trở lại biệt thự Nam Đường, theo thường lệ Lý Vận Linh đang ở vườn loay hoay với các loài hoa của bà, sau khi Minh Vân Phong qua đời, bà đem thời gian nhàn hạ để làm những việc này.
Đem cành hoa đã cắt tỉa xong bỏ vào bình hoa, Lý Vận Linh tháo bao tay ra đi rửa tay.
"Thành Hữu, Nhụy Nhụy có khỏe không?"
"Vâng, rất tốt, có người sẽ phụ trách cuộc sống thường ngày của cô ấy."
"Chuyến đi này phải hơn nửa năm chứ?"
Minh Thành Hữu ngồi chỗ ô che nắng, một tay nghịch ngợm cành hoa trong bình.
"Vâng."
Lý Vận Linh ngồi xuống bên cạnh hắn
"Mẹ nghe cậu con nói, Sâm Tử một mực hỏi thăm chuyện của Vưu gia."
"Làm gì chứ?"
"Sâm Tử trước kia trẻ tuổi, nhưng thực chất bên trong rất giống với con. Chuyện kia là một vết thương trong cuộc đời nó, con cũng biết lời khai của cô con gái Vưu gia kia làm hại nó bao nhiêu. Thành Hữu, mẹ thấy chắc là Sâm Tử sẽ không dừng tay như vậy."
Lý Vận Linh nhận lấy hai ly trà từ tay Tiêu quản gia bưng tới, sau đó đưa một ly tới bên tay Minh Thành Hữu.
"Nó còn muốn như thế nào? Còn nghĩ gây chuyện không đủ hay sao? Nó nên thấy may mắn là lúc trước Vưu gia không kiện nó tội cưỡng bức đến cùng!"
"Thành Hữu, hai năm trước Vưu gia một mực chắc chắn chuyện hủy gương mặt là do Sâm Tử gây nên, nói cho cùng còn không phải là vì khoản tiền bồi thường sao? Loại gia đình vong ơn bội nghĩa này có cái gì tốt để đồng tình chứ?"
Lý Vận Linh căm hận không thôi, chuyện oan uổng này cho đến lúc cảnh sát tuyên bố đã bắt được nghi phạm mà vẫn không thể trôi qua, bởi vì không ai tin tưởng đây là sự thật.
"Mẹ, mẹ cũng khuyên nhủ cậu đừng nên làm chuyện gì."
Minh Thành Hữu không kiên nhẫn đứng dậy.
Gương mặt Lý Vận Linh vẫn bình tĩnh như trước, chuyện này mặc dù đã qua được hai năm, nhưng lại không một người nào của Lý gia có thể quên, tương lai của Lý Sâm thiếu chút nữa bị hủy trong tay Vưu Dữu, cả nhà bọn họ lại có thể dễ dàng chạy trốn ra nước ngoài.
Thời gian cứ ngày ngày trôi qua, cuối mùa thu qua đi, đầu mùa đông vẫn là trời đông giá rét, chỉ biết là một ngày trước đó trời đang lạnh lại giảm được vài độ.
Phó Nhiễm thay quần áo xong đứng ở trước gương, chọn đồ trang sức trang nhã, cô không che giấu được tâm tình xúc động, đặc biệt chọn chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt trong tủ quần áo, đi tới phòng khách, Phạm Nhàn gọi cô ăn cơm.
"Mẹ, không, con có việc đi ra ngoài."
"Cũng đã trễ thế này còn đi đâu?"
Phạm Nhàn chỉ vào những món ăn bày đầy trên bàn.
"Dầu sao thì ăn cơm xong rồi đi."
Phó Nhiễm buộc lại khăn quàng cổ đi tới bên cạnh Phạm Nhàn, cô cúi người xuống, hai tay đặt lên bàn.
"Vưu Dữu từ Quảng Châu đã trở lại, con muốn tới sân bay đón nó."
"Vưu Dữu?"
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút.
"Chính là người hai năm trước bị tạt axit đó?"
"Đúng."
Sắc mặt Phạm Nhàn dần dần trầm xuống.
"Tiểu Nhiễm, dù sao bọn họ cũng không phải chú thím ruột của con, khoảng cách xa gần đã rõ, lại nói mẹ thấy Vưu gia thật biết gây chuyện, vẫn là ít tới thì tốt hơn."
"Mẹ, chú thím vẫn đối xử rất tốt với con."
Phó Nhiễm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
"Không còn kịp rồi, con đi ra ngoài trước."
Đi tới sân bay, thật ra thì vẫn còn dư thời gian
Phó Nhiễm mua đồ uống ngồi ở bên trong phòng chờ, cô nhón chân lên đếm, lại đứng dậy đi tới đằng trước, đi tới đi lui mấy vòng, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của chú thím.
Vưu Dữu chen chúc giữa bọn họ, một chiếc khăn quàng cổ lớn bao trùm hết mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy.
Phó Nhiễm chạy tới, cô muốn ôm Vưu Dữu, nhưng đến trước mặt bước chân lại không khỏi ngập ngừng, giọng nói có vẻ mất tự nhiên.
"Chú, thím."
Chuyện tấm hình bị truyền trên mạng, cô nghĩ, bọn họ không nói ra oán giận nhưng mãi mãi vẫn cho là cô làm.
Thím đi tới ôm lấy Phó Nhiễm đầu tiên.
"Tiểu Nhiễm, chúng ta cùng Vưu Dữu cũng rất nhớ con."
"Chị."
Vưu Dữu cũng tiến lên ôm cô.
Phó Nhiễm nước mắt tràn mi, thật lâu tâm tình mới bình phục lại.
"Đi thôi, trong nhà con đã gọi người quét dọn sạch sẽ rồi."
Phó Nhiễm giúp đỡ chú đem hành lý thả vào cốp sau, trở lại khu nhỏ đã từng quen thuộc, thím không nhịn được đau lòng rơi nước mắt. Đến đầu hành lang, không ít hàng xóm thấy bọn họ trở lại cũng nhiệt tình tiến lên hỏi thăm và giúp một tay, Vưu Dữu không nói lời nào, từ đầu tới cuối đều bụm mặt.
Đến nhà, Phó Nhiễm đặt đồ ăn bên ngoài trước đó cũng đúng lúc đưa tới đây, trong nhà quét dọn rất sạch sẽ, bày biện vẫn như cũ, ngay cả nơi này vẫn không dịch chuyển.
"Tiểu Nhiễm, nghỉ ngơi một chút, chuyện sửa sang lại không vội."
Thím rửa sạch bát xong đi ra.
"Lấp đầy bụng trước đã."
Vưu Dữu ngồi ở trên ghế hướng Bắc, Phó Nhiễm xới cơm xong đưa đến cạnh tay cô.
"Vưu Dữu, bỏ khăn quàng cổ xuống đi, ăn cơm."
Vưu Dữu lấy tay che mặt.
"Mọi người cứ ăn trước đi."
Thím đi sang, đặt tay lên một đầu khăn quàng cổ.
"Vưu Dữu, đừng như vậy, bây giờ con đã rất đẹp, huống chi Tiểu Nhiễm không phải người ngoài."
"Con không muốn."
Vưu Dữu đẩy chiếc ghế ra.
Phó Nhiễm ý bảo chú thím cứ ăn cơm trước, cô kéo tay Vưu Dữu vào phòng, vách tường quét vôi ve thành màu hồng mười phần là vẻ, dán hình nhân vật phim hoạt hình đáng yêu còn có đủ loại kiểu dáng trang trí nhỏ tinh xảo. Trên giường 1m5 phối hợp trọn bộ phong cách đồ dùng nông thôn, Vưu Dữu đi vào ngồi ở trước bàn đọc sách, cô đẩy cửa sổ ra, trên bàn vẫn còn bày sách của cô, Phó Nhiễm kéo ghế ngồi vào bên cạnh cô.
"Vưu Dữu, về nhà vui vẻ sao?"
"Chị, em vẫn luôn muốn nhà, nhưng lại sợ trở về."
"Sợ cái gì?"
Phó Nhiễm không thấy được thần sắc Vưu Dữu, chỉ có thể xuyên qua đôi mắt thấy ánh mắt cô đang trốn tránh.
"Chỉ là "
Đôi tay Vưu Dữu đặt ở mép bàn, cả khuôn mặt vùi sâu vào khuỷu tay.
Bàn tay Phó Nhiễm đặt lên vai Vưu Dữu, cũng không cưõng ép cô, chỉ lại gần sau đó giọng nói mềm nhũn.
"Đừng sợ, hai năm cũng đều đã qua, em khôi phục rất tốt, điều chúng ta cần bây giờ chỉ là thời gian mà thôi."
Vưu Dữu do dự một chút, lúc này mới nâng mặt lên.
"Chị, bộ dạng của em chị mà nhìn thấy được nhất định sẽ sợ hãi."
"Sẽ không đâu."
Phó Nhiễm nói chắc chắn.
"Ở trong mắt chị, Vưu Dữu vĩnh viễn là hoa khôi của trường."
Vưu Dữu đặt tay lên đầu, Phó Nhiễm cầm tay của cô.
"Để chị."
Cô cởi khăn quàng cổ quấn ở trên đầu Vưu Dữu ra từng lớp một, đầu tiên thấy là đầu, bởi vì gần nửa năm lại phải giải phẫu một lần, tóc Vưu Dữu không thể để dài, bây giờ chỉ còn dài đến bằng nửa ngón tay. Phó Nhiễm ngừng thở, từ từ thấy mặt của Vưu Dữu dần lộ ra. Cô nắm chặt chiếc khăn quàng cổ ở trong tay, thật ra thì, so với suy nghĩ trong lòng cô lại tốt hơn nhiều.
Mặc dù trên mặt vẫn còn có nhiều chỗ sưng đỏ, nhưng phần lớn diện tích vẫn là màu da, vòng quanh mí mắt cùng gò má gần như là hoàn hảo. Vưu Dữu thấy cô nhìn chằm chằm, vội nghiêng mặt sang một bên.
"Chị, dọa chị sợ rồi."
"Không có."
kéo cô qua nhìn đối diện.
"Tin tưởng chị, em khôi phục rất tốt, chỉ cần phối hợp trị liệu thật tốt, rồi cũng sẽ tốt thôi."
Vưu Dữu cắn môi, trên mặt lúc này mới có nụ cười.
"Chị, bác sĩ trị liệu cho em cũng nói, ông ấy sẽ làm em trở nên đẹp giống như trước kia, còn có thể để cho em trở về đi học."
"Đúng, chúng ta phải tin tưởng lời của bác sĩ."
"Chị, chị cũng không biết làm sao em qua được hai năm này."
Vưu Dữu đưa tay ôm lấy Phó Nhiễm, giọng nói nghẹn ngào mang theo tiếng khóc nức nở.
"Mỗi ngày vết thương vừa đau lại vừa ngứa, lúc mẹ bôi thuốc cho em, em đã khóc chết đi sống lại, nếu là không khôi phục được dáng vẻ trước kia, em sẽ không muốn sống nữa."
"Nói ngốc gì đây?"
Phó Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ phần lưng Vưu Dữu.
"Càng như vậy mới càng phải sống cho tốt."
"Chị, tại sao chị muốn hủy hôn ước với anh rể?"
Đột nhiên cô thay đổi đề tài, Phó Nhiễm buông Vưu Dữu ra.
"Chuyện này, em còn nhỏ sẽ không hiểu."
"Sao em không hiểu, có phải bởi vì chuyện của em hay không?"
"Không hoàn toàn như thế."
Vưu Dữu cúi đầu, hai tay lo lắng trên đầu gối, cô đứng dậy bước tới mở cửa, qua khe hở thấy cha mẹ ở bên ngoài đang bận rộn dọn dẹp phòng khách, cô đóng cửa lại đi tới trước mặt Phó Nhiễm.
"Chị......"
"Làm sao vậy?"
Phó Nhiễm thấy đáy mắt Vưu Dữu sợ hãi cùng bất an.
"Rốt cuộc thế nào?"
"Chị."
Vưu Dữu lên tiếng, đem tay che mặt, âm thanh xuyên qua khe hở rầu rĩ.
"Chuyện kia... Là em lừa chị, vốn là em muốn nói cho chị, nhưng sau đó sự việc xảy ra lại phức tạp đến thế nên em đành đâm lao phải theo lao. Cha mẹ nói nếu em không nói như vậy, trong nhà ngay cả tiền chữa bệnh cũng không chi trả nổi."
Trong nháy mắt Phó Nhiễm cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô u mê mà lắc đầu.
" Vưu Dữu, em nói rõ ràng đi, chẳng lẽ người cưỡng bức em không phải là Lý Sâm?"
Đầu vai Vưu Dữu khẽ run, Phó Nhiễm vội kéo tay của cô.
"Đừng khóc, đối với vết thương không tốt."
"Chị, còn nhớ rõ ngày em xảy ra chuyện là ngày nào sao?"
"Nhớ, buổi tối đầu năm."
Chuyện cách đây hai năm, giờ Vưu Dữu mới dám nhớ lại tình hình sự việc đêm đó.
"Đầu năm đó, lúc gần tối, em nhận được điện thoại, là Lý Sâm gọi tới.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |