Vay nóng Homecredit

Truyện:Dâng Trào - Chương 029

Dâng Trào
Trọn bộ 123 chương
Chương 029
Tin nhắn đã được gửi, nhưng đối phương từ chối nhận
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Shopee


11. 04. 2024

Editor: Fino

Thời gian khỏi bệnh vào mùa đông bao giờ cũng chậm.

Mỗi ngày Thẩm Chi Ý đều đưa Tống Tịnh Nguyên khám phá căn tin, lại lên mạng vơ vét một đống phương pháp bồi bổ, không ngại phiền toái mà bồi bổ cho cô, sau gần một tuần, sắc mặt của Tống Tịnh Nguyên cuối cùng cũng tốt lên, trên môi dần dần có huyết sắc, không còn thiếu sức sống như trước.

Thẩm Chi Ý nhét đống "thuốc bổ" đã được lựa chọn cẩn thận vào trong lòng cô, cười nhéo mặt cô: "Lúc này mới giống thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp chứ."

Khoảng thời gian bị bệnh ảnh hưởng một chút đến việc học của cô, kết quả của kỳ thi tháng không lý tưởng như tháng trước, vì vậy Tống Tịnh Nguyên đã lập một kế hoạch học tập mới cho mình.

Cô không biết mình đang trốn tránh điều gì, nhưng cô sắp xếp thời gian rất chặt chẽ, từ sáng sớm thức dậy đến nửa đêm, cơ hồ đều sắp xếp nhiệm vụ, ngay cả trong giờ nghỉ trưa cũng sẽ tranh thủ thời gian viết hàm lượng giác.

Phan Vũ thực sự ngạc nhiên trước tinh thần học tập của cô, sáng sớm cậu ngáp một cái rồi ngồi xuống ghế, giơ ngón tay cái lên với cô: "Học bá, mình thực sự ngưỡng mộ cậu."

"Cậu thực sự không mệt à?"

Tống Tịnh Nguyên vén mớ tóc lòa xòa trên trán ra sau tai, nhẹ nhàng nói: "Không mệt."

Nói cô không mệt là nói dối, bất quá như vậy cũng tốt, tất cả sức lực và thời gian của cô đều đã bị chiếm hết, như vậy sẽ không suy nghĩ lung tung.

Sau chuyện ngày hôm đó, đã nửa tháng cô và Trần Nghiên không liên lạc với nhau.

Nhưng có vài người, lúc muốn gặp, dù có đứng ở con đường họ nhất định đi qua cũng không gặp được, lúc không muốn gặp thì có ra ngoài đổ rác cũng gặp được.

Tống Tịnh Nguyên đã nhìn thấy Trần Nghiên hai lần.

Một lần cô đang trên đường đi làm thêm ở quán trà sữa vào cuối tuần.

Mùa đông hiếm khi thấy ánh mặt trời chói chang, Tống Tịnh Nguyên ra ngoài sớm hơn một chút, khoác trên người chiếc áo khoác lông vũ màu mơ, vòng lông tơ quanh mũ chất đống hai bên má, hàng mi dài còn đọng hơi nước, ánh nắng chiếu lên đôi môi cô đỏ bừng.

Đêm qua mới có tuyết rơi, hai bên đường tuyết trắng xóa, Tống Tịnh Nguyên vui vẻ bốc một nắm tuyết, bất chấp lòng bàn tay đỏ lên vì lạnh, làm một quả cầu tuyết nhỏ.

Tuyết mềm mại bị dấu chân của cô giẫm lên, Tống Tịnh Nguyên vô thức cong môi, ngẩng đầu dùng tay vén sợi tóc dính trên mặt, lại vô tình bắt gặp bóng dáng của Trần Nghiên.

Trời đông giá rét, anh lại chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu đen, tựa hồ gầy đi rất nhiều, tóc so với trước cũng dài ra không ít, xõa xuống trán che nửa con mắt. Anh như người không xương dựa vào cửa kính của cửa hàng đối diện hút thuốc, đầu ngón tay có chút đỏ, quai hàm trơn bóng gọn gàng, anh quay đầu trò chuyện với mấy cậu con trai, trên môi nở nụ cười bất cần.

Cành cây khô phía sau bị tuyết đè gãy, tuyết rơi xuống đất phát ra tiếng, bông tuyết rơi lả tả, Tống Tịnh Nguyên cúi đầu trốn, sau đó ngẩng đầu lên, nhưng là một đôi mắt đen láy rơi xuống người cô.

Tống Tịnh Nguyên một giây cũng không dám dừng lại, xoay người bỏ chạy.

Một lần khác là ở cổng trường.

Hôm đó cô bị giáo viên tiếng Anh gọi vào văn phòng, khi ra khỏi trường thì đã quá giờ tan học, mùa đông ngày ngắn đêm dài, còn chưa tới sáu giờ mà trời đang chập choạng tối.

Tống Tịnh Nguyên mang cặp sách đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Trần Nghiên dựa vào gốc cây trước cổng trường, không giống lần trước, anh mặc một chiếc áo len màu trắng, hơn nửa khuôn mặt bị mũ lưỡi trai màu đen che chắn, anh cúi đầu xuống, không biết đang gửi tin nhắn cho ai, thoạt nhìn có chút suy sụp.

Vừa nhìn thấy anh, Tống Tịnh Nguyên đã cảm thấy khó chịu, cô cố nén sự cay đắng trong mắt, vòng qua anh rồi rời đi.

Tại liên hoan văn nghệ lần trước, hai người cùng biểu diễn trên sân khấu, thu hút rất nhiều sự chú ý, một nhóm nhỏ người trong trường bắt đầu tung tin đồn nhảm về họ, nhưng sau hơn một tuần, tất cả đều bị lãng quên.

Dù sao trong lòng mọi người đều biết, với tính cách của Trần Nghiên, vài ngày sau cảm thấy nhàm chán là chuyện bình thường.

Tống Tịnh Nguyên không quan tâm lắm đến những điều này, tập trung làm chuyện của mình, nhưng Thẩm Chi Ý hiển nhiên là nghe lọt những lời kia, lúc trước vì lo lắng sức khỏe cô không tốt, cô ấy vẫn nghẹn không hỏi, bây giờ nhìn cô đỡ hơn không kém, cũng nói bóng gió vài câu.

Thẩm Chi Ý ghé vào trên bàn học, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng Tống Tịnh Nguyên cũng ngừng viết, quay đầu đối diện với cô ấy: "Chi Chi, cậu nhìn chằm chằm mình năm phút rồi, trên mặt mình có dính gì sao?"

"Tịnh Nguyên." Thẩm Chi Ý dịch sang bên cạnh cô, hạ thấp giọng nói, "Gần đây cậu có liên lạc với Trần Nghiên không?"

Tống Tịnh Nguyên dừng bút, bình tĩnh nói: "Không."

"Mình nghe Thẩm Duệ nói mấy ngày nay cậu ấy không đến trường." Thẩm Chi Ý lén quan sát phản ứng của cô, "Mình tưởng cậu biết chứ."

"Mình không rõ lắm."

"Hai người các cậu ——" Thẩm Chi Ý dừng một chút, "Thật sự có mâu thuẫn sao?"

Tống Tịnh Nguyên ho khan một tiếng, cố gắng che giấu sự mất tự nhiên của mình: "Không đâu, Chi Chi, đừng nghĩ lung tung."

"Cho dù cãi nhau, cậu có thể nói cho mình biết!" Thẩm Chi Ý nhẹ nhàng đặt cằm trên cánh tay cô, "Mình giúp cậu đi mắng cậu ta, mình vĩnh viễn đứng về phía cậu!". 𝘛ì𝗆‎ đọc‎ thê𝗆‎ tại‎ +‎ 𝘛rU‎ 𝗆tru𝗒ệ𝘯. V𝖭‎ +

Tống Tịnh Nguyên bị chọc cười

-

Chung kết cuộc thi tiếng Anh đã được định vào mùa xuân năm sau, giáo viên tiếng Anh cứ cách năm ba ngày sẽ gọi mấy thí sinh lại để họ trao đổi kinh nghiệm với nhau.

Tống Tịnh Nguyên ra khỏi văn phòng với một cuốn sách trên tay, Lộ Từ đi bên cạnh cô.

Vì chuyện ở liên hoan văn nghệ lần trước, mỗi lần Tống Tịnh Nguyên nhìn thấy cậu ta đều có chút ngượng ngùng, không biết nên nói gì chỉ đành im lặng, thỉnh thoảng Lộ Từ sẽ chủ động khơi gợi vài chủ đề, nhưng cuối cùng đều bị Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng kết thúc.

Bài thi kẹp trong sách rơi xuống đất, Lộ Từ cúi người giúp cô nhặt lên, Tống Tịnh Nguyên lịch sự cảm ơn.

"Tịnh Nguyên." Lộ Từ ôn hòa cười cười, "Cậu không cần khách khí với tôi như vậy."

Tống Tịnh Nguyên mím môi không đáp.

Một đường trầm mặc đi đến đầu cầu thang, Tống Tịnh Nguyên vừa định lên lầu thì Lộ Từ đột nhiên gọi cô lại.

"Sao vậy?" Tống Tịnh Nguyên hỏi.

"Cậu cùng Trần Nghiên ——" Sắc mặt Lộ Từ có chút do dự, nhưng vẫn hỏi: "Hai người quan hệ rất tốt sao?"

Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng phủ nhận, "Không."

"Hôm liên hoan văn nghệ, tôi thấy cậu ta rất quan tâm đến cậu."

Tống Tịnh Nguyên lại nhớ tới ngày đó, khi Trần Nghiên dùng ngón tay nắm chặt cằm cô, thản nhiên hỏi bản thân cô có thích anh không.

Đây là quan tâm sao?

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Tống Tịnh Nguyên kịp thời thoát ra khỏi ký ức, "Chỉ bởi vì chúng tôi cùng nhau biểu diễn trên sân khấu mà thôi."

"Tôi vẫn muốn chân thành khuyên cậu tránh xa cậu ta. Ngày đó cậu cũng thấy mà, cậu ta đối với tôi -"

"Lộ Từ." Tống Tịnh Nguyên đột ngột ngắt lời cậu, giọng điệu lạnh nhạt lại bình tĩnh, "Giữa cậu và Trần Nghiên xảy ra chuyện gì, tôi một chút cũng không có hứng thú. Tôi còn có việc riêng phải làm, đi trước, tạm biệt."

Tống Tịnh Nguyên ôm đồ đạc trong tay rất nhanh rời đi, lồng ngực không hiểu sao lại đau nhói, một loạt cảm xúc không hiểu sao bắt đầu dâng lên, làm cô thở không nổi.

Coi như mấy tháng trước là một giấc mộng của cô đi.

Bây giờ cũng nên tỉnh mộng rồi.

-

Gió Bắc hiu quạnh, cành khô trên mặt đất bị gió thổi xào xạc.

Tủ lạnh trong nhà trống rỗng, không còn gì để ăn, Trần Nghiên chỉ mặc một chiếc áo khoác cao bồi, đi đến siêu thị gần đó tiện tay lấy một ít thức ăn nhẹ như bánh mì và mì gói, túi nilon treo ở trên cổ tay, không có tinh thần đi về nhà.

Anh đã nghỉ học hơn một tuần rồi.

Trên đường không có người, anh cúi đầu đi về phía trước, đột nhiên xuất hiện một cô bé không biết từ đâu, thoạt nhìn mới 12 tuổi, lá gan cũng lớn, trực tiếp ngăn cản anh, không cho anh đi.

"Anh ơi." Mũi của cô bé bị lạnh đỏ lên, giọng nói thấp thấp, "Anh có muốn mua khăn quàng cổ không ạ?"

Trần Nghiên cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện trên cánh tay cô bé có mấy chiếc khăn len tự làm.

Anh theo bản năng muốn từ chối, nhưng chưa kịp nói gì thì cô bé đã nói: "Anh mua một cái tặng bạn gái đi, trời lạnh thế này, nhận được quà của anh, chị ấy nhất định sẽ rất vui."

"..."

Trần Nghiên không biết cuối cùng mình đã thỏa hiệp như thế nào.

Anh trở về nhà với hai chiếc khăn quàng cổ giống hệt nhau, mở cửa ra, Thẩm Duệ đang ngồi trên sô pha chơi game.

"Anh Nghiên, sao đi lâu quá vậy?"

Trận đấu đang đến hồi gay cấn, Thẩm Duệ cũng không ngẩng đầu lên, "Nếu cậu về sớm chút... Mẹ kiếp! Tên này là đồng đội ngu xuẩn gì vậy?"

Trò chơi bắn ra hai chữ "Thất bại", Thẩm Duệ cất điện thoại đi, nhưng khi cậu ngước mắt lên, thấy Trần Nghiên đang ngẩn người nhìn hai chiếc khăn quàng cổ màu xám.

Thẩm Duệ: "..."

"Tôi không mù chứ?" Cậu đứng dậy, khoác vai Trần Nghiên, "Hôm nay siêu thị tổ chức sự kiện à? Cứ 100 tệ thì được hai khăn quàng cổ? Không đúng, loại quà tặng này cậu không phải vứt bên ngoài thì cũng là ném vào thùng rác sao?"

"..." Trần Nghiên tách ra khỏi người cậu, rút một điếu thuốc cắn vào miệng, giọng nói mơ hồ, "Ông đây dùng tiền mua."

"Cậu mua?" Vẻ mặt Thẩm Duệ phức tạp nhìn anh, vẻ mặt kia, người không biết còn tưởng rằng Trần Nghiên mua một cái váy về.

"Sao lại mua cái này?" Thẩm Duệ nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, nam sinh trước mặt này mùa đông ngay cả áo bông cũng không mặc, âm mười mấy độ còn muốn uống nước đá, tại sao lại mua khăn quàng cổ về.

Còn mua tận hai cái.

"Trên đường gặp một cô bé." Trần Nghiên nằm trên ghế sofa, nhắm hờ mắt, giọng nói nhạt nhẽo: "Nhất định phải bán cho tôi bằng được."

Thẩm Duệ dựa vào cửa vui vẻ nói: "Cô gái nào có bản lĩnh như vậy? Mục tiêu tiếp theo sao?"

Trần Nghiên nhặt chiếc gối trên sô pha ném về phía cậu: "Cút ra ngoài, người ta mới 12 tuổi."

Thẩm Duệ "Chậc" một tiếng, ôm gối chen chúc bên cạnh anh, giọng điệu thiếu đòn "Sao? Bây giờ cậu nhiều tiền đến mức làm từ thiện rồi? Đã nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chi bằng cậu tài trợ cho tôi đi."

Trần Nghiên lạnh lùng mở mắt, đá người từ trên sô pha xuống.

"Trước đây không phải cậu ghét trẻ con nhất sao?" Thẩm Duệ xoa xoa tấm lưng bị đá đau, "Sao hôm nay lại hăng hái như vậy?"

Trần Nghiên xoay người, không thèm để ý tới cậu.

Phản ứng đầu tiên của anh đúng là định kéo người ra, nhưng khi ánh mắt quét đến trên mặt cô bé, lại thu hồi động tác trên tay lại.

Lông mày và đôi mắt của cô bé có phần giống với Tống Tịnh Nguyên.

Cũng đôi mắt hạnh, trong veo và sạch sẽ.

"Này, gần đây cậu và học bá xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Duệ lấy một bịch khoai tây chiên trong túi đồ ăn vặt mới mua ra, "Cãi nhau à?"

Trần Nghiên không nói lời nào.

"Cái tất xấu này của cậu khi nào mới sửa đây?" Thẩm Duệ lẩy tay đẩy anh, "Nói chuyện với cậu đấy? Hôm đó tôi gửi tin nhắn cho cô ấy nhưng không thấy trả lời."

Khoai tây chiên bị anh nhai nhóp nhép, "Nghe Thẩm Chi Ý bảo gần đây bị cảm."

Trần Nghiên sửng sốt, nhớ lại ngày hôm đó trước cửa nhà mình.

Tâm tình anh thật sự rất kém, không muốn gặp ai, vốn tưởng rằng cô sẽ đợi ở bên ngoài một lát, không thấy ai sẽ rời đi, ai biết người này lại cố chấp như vậy, không quan tâm điều gì mà cứ chờ ở cửa.

Lúc mở cửa, trên vai và ống tay áo của cô phủ không ít tuyết, mũi đỏ bừng, giọng nói dường như bị gió tuyết bao phủ.

"Có nghiêm trọng không?" Anh ngồi dậy từ trên ghế sô pha, giọng nói khàn khàn.

"Có vẻ khá nghiêm trọng, nghe nói kéo dài mấy ngày mà không khỏi, mấy hôm trước tôi gặp một lần ở trường, người gầy đi không ít."

Trần Nghiên nhíu mày.

"Nói thật, tôi cảm thấy học bá có ý với cậu." Thẩm Duệ phân tích với anh, "Ngày đó gọi điện cho cậu không được, tôi gặp cô ấy trên đường, biết cậu bị thương, tôi còn chưa nói xong cô ấy đã chạy đi rồi."

"Sau đó cô ấy có đi tìm cậu không?" Thẩm Duệ hỏi.

Trần Nghiên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Không."

"Vậy thì tốt." Thẩm Duệ thở phào nhẹ nhõm, "Tôi chỉ sợ cô ấy sẽ xúc động mà chạy đi tìm cậu, với cái tính tình thối tha của cậu, hơn nữa chuyện đó còn là tử huyệt của cậu nữa, cậu nổi giận tôi cũng không dám chọc, nếu cô ấy tới nhúng tay, không chừng cậu còn làm gì đó ngu ngốc với cô ấy cũng nên."

Trần Nghiên: "..."

Cậu vậy mà lại nói đúng.

Hôm đó anh bị Trần Chính gọi đến dự tiệc sinh nhật của ông nội, lúc đầu còn gió êm sóng lặng, người một nhà duy trì vẻ hài hòa bên ngoài mặt, nhưng sau đó vẫn vì chuyện của Trần Xu Phàm mà cãi nhau.

Trong cơn tức giận, anh đi ra khỏi nhà cũ, trên đường lại gặp phải đám người Lương Châu kia, bởi vì chuyện ở quán trà sữa lần trước mà Lương Châu vẫn còn tức giận, nhìn thấy Trần Nghiên đi một mình, trực tiếp xô xát với anh, hai bên cuối cùng đều mang thương tích.

Về đến nhà, anh nhốt mình trong phòng đàn, hút thuốc uống rượu, những thứ vớ vẩn thời thơ ấu được chiếu lại từng khung hình trước mắt anh, giống như một cơn ác mộng vô tận, anh bị mắc kẹt bên trong không thoát ra được. Đáng tiếc, Tống Tịnh Nguyên xuất hiện vào lúc này, anh cũng không thể kiểm soát mà quậy phá.

"Tôi vẫn cảm thấy học bá đối xử với cậu có hơi đặc biệt." Thẩm Duệ lảm nhảm bên tai anh một đống lời, anh khó chịu, cũng không kiên nhẫn nghe, trực tiếp đứng dậy đuổi người ra khỏi cửa không chút lưu tình.

Trước khi đi, Thẩm Duệ còn không quên lấy chút gì đó từ chỗ anh, cách cửa gọi: "Anh Nghiên, cậu không đeo khăn quàng cổ, không bằng chia cho tôi một cái nhé?"

"Chia em gái cậu." Trần Nghiên mất hết kiên nhẫn, "Ông đây giữ lại."

Căn phòng một lần nữa trở về với sự yên tĩnh, Trần Nghiên ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào hai chiếc khăn quàng cổ, trước mắt không tự chủ hiện lên khuôn mặt nhu thuận an tĩnh kia.

Cũng không biết cô bệnh đã khỏi chưa.

Người vốn đã gầy, tay chân cũng nhỏ, giờ lại mắc bệnh trong tiết trời lạnh giá thế này, cũng không biết biến thành cái dạng gì.

Anh lấy điện thoại từ khe hở sô pha ra, đã mấy ngày không có nhìn qua, điện thoại đã sớm hết pin mà tự động tắt nguồn.

Sau khi kiên nhẫn sạc điện thoại, khởi động lại máy, anh tìm WeChat, nhấp vào khung chat trên cùng.

Đầu ngón tay dừng nửa ngày, Trần Nghiên gõ một hàng chữ trên bàn phím gửi đi.

Kết quả một giây sau, một lời nhắc nhở xuất hiện.

[Tin nhắn đã được gửi, nhưng đối phương từ chối nhận. ]

Tống Tịnh Nguyên kéo đen anh rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-123)