← Ch.23 | Ch.25 → |
Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
Thanh minh qua đi, mưa hơn mười ngày, rả rích lạnh, khiến người phiền lòng.
Úy Trì Minh Nguyệt ngơ ngác ngồi trên hành lang uốn khúc, nhìn cảnh sắc hoa viên. Cành liễu mảnh mai uyển chuyển, hương đào hạnh, tuy là trong mưa, cũng có một vẻ đẹp riêng. Nhưng nàng, lại không có tâm tình thưởng thức.
Nàng không tự chủ được thở dài, đưa tay đón những giọt mưa, tiếp đó dùng ngón tay ướt ở trên lan can nhẹ nhàng vẽ vẽ. Nàng cau mày, nghĩ đến nỗi lòng mình, đến khi phục hồi tinh thần lại, đã thấy trên lan can rõ ràng viết một chữ "Tú". Nàng không khỏi tức giận, hung hăng tự lau đi, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
Lúc này, một đám tỳ nữ cười đùa, từ một đầu khác của hành lang gấp khúc đi tới.
Nhìn thấy Úy Trì Minh Nguyệt, tỳ nữ hành lễ.
Úy Trì Minh Nguyệt gật đầu đáp lại, nàng đang muốn rời đi, đã thấy trong tay một tỳ nữ, đang cầm chăn lông cáo trắng. Nàng trong lòng run lên, kinh ngạc không đi được bước nào.
Chẳng qua là trông thấy một món đồ vật như vậy, lại có thể khiến suy nghĩ quay cuồng.
Đêm đó tuyết lớn, nàng giơ chăn lông cáo trắng lên, thay hắn phủ thêm. "Chỉ có một cái chăn", lấy cớ này ngốc đến mức nào chứ. Nhưng nàng đã nói như vậy, sau đó, tiến sát vào trong lòng hắn. Đó là lần đầu tiên, hắn gọi nàng là "Minh Nguyệt"......
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ, ngực của nàng liền đau, cảm xúc thay đổi, không kềm chế được.
Tỳ nữ thấy nàng như thế, mở miệng nói: "Mấy ngày liền mưa dầm, chúng nô tỳ đang muốn đem những vật này hơ cho khô. Minh Nguyệt tiểu thư muốn giữ lại cái gì sao?"
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, nhíu mày phẫn nộ nói: "Ai muốn giữ lại? Ném hết đi!"
Đám tỳ nữ đều kinh hãi, hai mặt nhìn nhau.
Úy Trì Minh Nguyệt không nói thêm lời nào, bước nhanh rời đi, dường như đang trốn tránh. Nàng đi trở về phòng, lập tức bổ nhào lên giường. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng chua xót, ướt khóe mắt.
Rõ ràng đã qua một tháng có thừa, trống vắng trong lòng, cũng chưa từng mất đi nửa phần. Đêm không ngủ được, ăn không thấy ngon. Tâm tình như thế, không biết phải kéo dài bao lâu, lại càng không biết phải làm thế nào để thoát khỏi.
Mỗi khi bên cạnh yên tĩnh, giọng nói của hắn liền quanh quẩn bên tai:
"Chuyện xảy ra khi tâm trí bị phong, Địch mỗ không nhớ rõ."
"Địch mỗ tâm ngoan thủ lạt, vô tình vô nghĩa, khiến tứ tiểu thư thất vọng rồi......"
"Thiệt tình giả ý, đối với tứ tiểu thư mà nói, có gì khác biệt?"
......
Những lời này, như kim châm trong lòng, khiến nàng đau lòng. Dần dần, không chỉ có đau lòng, ngay cả tâm thần hồn phách cũng đau lên......
Thật lòng giả ý, có gì khác biệt?
Nàng bỗng nhiên nhớ tới Mai Tử Thất từng nói qua:
"...... Ngươi là cháu ngoại của Nam Lăng Vương, từ nhỏ đến lớn, người phụ họa hùa theo còn nhìn chưa đủ sao? Vương tôn công tử, danh môn tài tuấn, đối với ngươi ân cần lấy lòng giả dối không biết bao nhiêu mà kể, thật lòng giả ý ngươi chưa từng quan tâm. Vì sao chỉ có hắn, nhất định phải một tấm chân tình?"
Vì sao......
Nàng nghĩ đến đây, vừa tức vừa giận, âm thầm mắng mình vô dụng.
Hắn tâm ngoan thủ lạt, vô tình vô nghĩa, tiếu lí tàng đao, không từ thủ đoạn...... Đây mới là hắn chân chính. Mà nàng, lại vì một người như vậy mà rối rắm thương tâm, quả thực là ngu xuẩn hết sức!
Nhưng mà, mỗi khi nhớ tới sự quá quắt của hắn, nàng liền lại không tự chủ được nhớ tới điểm tốt của hắn ......
Nhớ kỹ sở thích của nàng, quý trọng đồ vật của nàng, hết sức bảo hộ nàng, lại thêm xả thân cứu giúp. Những chuyện này, cũng không phải đều là chuyện sau khi hắn si ngốc mới làm ra.
Nàng từng vì mình không hiểu hắn mà ân hận ray rứt đến thế nào. Ngày trước mỗi chuyện không tốt đối với hắn, mỗi một lần làm nhục, đều làm cho nàng hối hận đau lòng. Nàng một lòng hy vọng có thể báo đáp, hết sức bồi thường...... Nhưng là, vì sao sự tình lại biến thành như vậy?
Nàng nghĩ đến mờ mịt, vào lúc này, Minh Sương Thần đẩy cửa, đi vào.
Minh Sương Thần thấy bộ dáng Úy Trì Minh Nguyệt như vậy, khe khẽ thở dài. Nàng khẽ cau mày, bước đến bên giường, ngồi bên mép giường, vươn tay sờ sờ đầu Úy Trì Minh Nguyệt.
Úy Trì Minh Nguyệt lúc này mới phát hiện có người tiến vào, nàng đầy nước mắt, nhìn Minh Sương Thần một cái, cúi đầu kêu: "Nương."
Minh Sương Thần lấy khăn tay, nhẹ nhàng thay nàng lau nước mắt, cau mày, nói: "Minh Nguyệt...... vì một nam nhân thương tâm thành bộ dạng này, không đáng."
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, lau ánh mắt, quật cường nói: "Con không vì hắn thương tâm! Hừ!"
"Nếu là như thế, không còn gì tốt hơn......" Minh Sương Thần trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng nói, "Hắn sắp thành hôn."
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được câu này, toàn thân cứng đờ, kinh ngạc vạn phần.
"Ngày mười tháng năm." Minh Sương Thần nói, "Cùng nhị tỷ con, Úy Trì Thái Ngọc......"
Nhị tỷ?
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, đầu óc hỗn loạn. Người phái người tập kích nàng, thiếu chút nữa đẩy nàng vào chỗ chết nhị tỷ? Người làm cho hắn suýt nữa chết, một lòng muốn giết hắn nhị tỷ? Hắn thế nhưng, thế nhưng muốn cùng nhị tỷ nàng thành thân?!
"Người gạt con!" Úy Trì Minh Nguyệt không nhịn được hô một tiếng.
Minh Sương Thần nhíu mày, "Thiệp cưới ở thư phòng ngoại công con......"
Không đợi Minh Sương Thần nói xong, Úy Trì Minh Nguyệt liền nhảy xuống giường, đi thẳng đến thư phòng. Trên đường, tỳ nữ thấy nàng như thế, đều kinh ngạc vạn phần.
Nàng vọt vào thư phòng, chỉ thấy Nam Lăng Vương đang cùng Mai Tử Thất nói chuyện. Giờ phút này nàng đã không còn tâm trí đi bận tâm hai người kia, ánh mắt gắt gao dán vào phong thiệp cưới đỏ thẫm nằm trên bàn.
Nàng không nói hai lời, ào tới cạnh bàn, cầm lấy phong thiệp cưới kia.
Chữ đập vào mắt, tựa như cương đao, làm đau nhói tim nàng, thúc giục nàng rơi lệ.
Nam Lăng Vương thấy nàng như thế, vội mở miệng nói: "Nguyệt nhi......Con......"
Không đợi ông khuyên giải an ủi, Úy Trì Minh Nguyệt đã khóc thành tiếng, nàng ném thiệp cưới, chạy ra ngoài.
Nam Lăng Vương lo lắng không thôi, quay đầu nhìn Mai Tử Thất. Mai Tử Thất gật đầu, đi theo.
Úy Trì Minh Nguyệt cũng không biết mình muốn tới nơi nào, chỉ liều mạng chạy không có mục đích. Nàng chạy ra hành lang gấp khúc, xuyên qua hoa viên, mưa thấm ướt quần áo của nàng, nàng hoàn toàn không để ý. Nàng cứ chạy như vậy, đến khi xoay người lại, đã đứng trên mã trường.
Dưới sắc trời u ám ngày mưa, ngựa không ở trong chuồng, mà nghỉ ngơi trong lán cỏ. Duy độc con hắc tuấn kia, phi nước đại dưới trời mưa, tùy tiện chạy. Bộ yên ngựa trên người nó đã không còn, chỉ còn lại dây cương cùng hàm thiếc. Màu đỏ rực cháy kia, sáng đến chói mắt.
Nàng mở miệng, không tự chủ được gọi một tiếng: "Tịch Truy......"
Tuấn mã nghe tiếng, hí dài một tiếng, hướng nàng chạy tới.
Không biết vì sao, trước mắt Úy Trì Minh Nguyệt, hiện ra cảnh tượng dưới ánh tịch dương, vó ngựa nhanh nhẹ, đạp vỡ nắng chiều. Hắn ở trên lưng ngựa, mỉm cười với nàng, vươn tay với nàng......
Tuấn mã dừng lại ở trước mặt nàng, khẽ hừ nhẹ vài tiếng. Nàng run nhè nhẹ, đưa tay, xoa cổ ngựa.
Lúc này, một cây dù xuất hiện trên đầu, thay nàng chắn mưa. Nàng giương mắt, chỉ thấy Mai Tử Thất đang cười cười, nhìn nàng.
"Tiểu Tứ a, ngươi hành hạ mình như vậy, sẽ sinh bệnh. Theo ta trở về đi." Mai Tử Thất mở miệng, nói như thế.
Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày lại, trầm mặc hồi lâu, mở miệng hỏi: "Tiên sinh...... người hắn thích là ta, đúng hay không?"
Mai Tử Thất nghe vậy, cười nói: "Việc này, ta làm sao mà biết. Ngươi nên hỏi hắn a."
Úy Trì Minh Nguyệt hơi ngẩn ra, không nói gì trầm mặc.
Mai Tử Thất nói: "Có một số việc, nếu không nói, ai có thể biết. Tiểu Tứ, ngươi thì sao?"
Úy Trì Minh Nguyệt bỗng nhiên hiểu được cái gì, đôi mắt cất chứa lệ quang, lấp lánh chiếu sáng. Nàng xoay người, chạy gấp rời đi.
Mai Tử Thất vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ nhàng cười thở dài một tiếng.
......
Lúc Úy Trì Minh Nguyệt chạy về thư phòng, Nam Lăng Vương đang nhíu chặt mày, chắp tay dạo bước. Thấy nàng tiến vào, ông nở nụ cười, dịu dàng gọi: "Nguyệt nhi."
Úy Trì Minh Nguyệt chậm rãi đi qua, mở miệng: "Ngoại công......"
Nam Lăng Vương thấy nàng toàn thân ướt đẫm, đau lòng không thôi. Ông nhăn mi, cả giận nói: "Nguyệt nhi, đừng thương tâm! Bổn vương nhất định thay con san bằng Úy Trì sơn trang, cho con hết giận!"
Úy Trì Minh Nguyệt lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ngoại công, Minh Nguyệt từ nhỏ đến lớn, có từng đề cập qua yêu cầu vô lý với người hay không?"
Nam Lăng Vương nghe vậy, khó hiểu lắc lắc đầu.
"Vậy Minh Nguyệt xin người một chuyện, người đáp ứng con đi." Úy Trì Minh Nguyệt nói.
"Con cứ nói, việc gì ta cũng đồng ý với con." Nam Lăng Vương lập tức đáp.
"Được." Úy Trì Minh Nguyệt giọng nói có chút bá đạo, "Con muốn cướp cô dâu."
Nam Lăng Vương ngây ngẩn cả người, "Cướp...... Cướp cô dâu?"
Tronng vẻ mặt Úy Trì Minh Nguyệt có nét phẫn nộ, nàng run nhè nhẹ, nói: "Con sẽ không cho hắn cưới nhị tỷ! Tuyệt đối không!"
"Hoang đường!"
Thanh âm Minh Sương Thần chợt vang lên, mang chút trách cứ.
Úy Trì Minh Nguyệt quay đầu, nhìn nàng, vẻ mặt vẫn kiên định như trước.
"Con mang thân phận gì, sao có thể làm ra chuyện hoang đường vô lý như vậy?!" Minh Sương Thần tiến lên, trách mắng.
"Con mặc kệ." Úy Trì Minh Nguyệt ngữ điệu quật cường, không chút thỏa hiệp.
"Minh Nguyệt...... Hắn muốn thành hôn, con chẳng lẽ còn chưa từ bỏ ý định?" Minh Sương Thần phẫn uất, lại có chút thương tiếc bất đắc dĩ.
"Chính là không có cách nào để hết hy vọng!" Úy Trì Minh Nguyệt rống thành tiếng.
"Hắn hư tình giả ý, con tội gì phải khăng khăng một mực?" Minh Sương Thần cũng lớn giọng, nói như thế.
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn nàng, nói: "Nương...... con không phải người. Kiêu ngạo quyết tuyệt của người, con sẽ không học."
Minh Sương Thần nghe được lời này, hơi lo sợ.
Úy Trì Minh Nguyệt thoáng thu cảm xúc, nói: "Ngày hắn đi, đã hỏi con: Thật lòng giả ý, có gì khác biệt? Con không trả lời được......" Trong giọng nói của nàng không còn do dự chần chờ, kiên định phi thường, "Nay, con rốt cục cũng hiểu. Chân tình giả ý, không có gì khác biệt. Hắn gạt con cũng tốt, muốn lợi dụng con cũng được, con không quản được nhiều như vậy. Muốn con nhìn hắn cưới người khác làm vợ, tuyệt đối không thể! Mặc kệ hắn hư tình hay giả ý, con muốn hắn ở bên cạnh con!"
Lời này vừa nói ra, trong thư phòng, một mảnh trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Nam Lăng Vương bỗng nhiên nở nụ cười.
"Ha ha ha...... Không hổ là cháu ngoại Minh Vĩnh Tĩnh ta! Nói thật hay!" Nam Lăng Vương cười nói, "Mặc kệ hắn hư tình giả ý! Mặc hắn lừa gạt dối trá! Đoạt hắn trở về, muốn yêu muốn hận, mặc con cao hứng! Người đâu!"
Ông tiếng nói vừa dứt, một gã tôi tớ cung kính đáp: "Vương gia có gì phân phó?"
"Truyền khẩu dụ của ta, điều động hai trăm cung thủ, hai trăm kỵ binh, hai trăm kiếm sĩ. Ngay hôm nay khởi hành, đến Úy Trì sơn trang. Cần phải đến trước ngày mười tháng năm, bắt Địch Tú kia trở về!" Nam Lăng Vương giọng nói như chuông đồng, một hơi nói xong.
Tôi tớ lĩnh mệnh, rời khỏi cửa.
Minh Sương Thần thấy thế, muốn nói lại thôi.
Nam Lăng Vương cười đi đến bên cạnh nữ nhi, vỗ vỗ bả vai của nàng, "Sương Thần. Ngày xưa ta ra sức phản đối hôn sự của con cùng Úy Trì Tư Nghiễm, khi đó lời con nói với ta, còn nhớ không?"
Minh Sương Thần nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Là đúng hay sai, con tự mình chịu. Cho dù có bị bỏ rơi, cũng không nửa lời oán hận."
"Đúng vậy." Nam Lăng Vương nở nụ cười, "Người Minh gia ta, sao phải sợ chứ?!"
Lời này vừa nói ra, Minh Sương Thần cùng Úy Trì Minh Nguyệt nhìn nhau, một lát sau, nở nụ cười.
Ngày hôm đó, sáu trăm tinh binh từ Nam Lăng vương phủ xuất phát, chậm rãi tiến về Úy Trì sơn trang. Cờ hiệu tung bay, đem sắc trời âm u, cắt thành từng mảnh......
← Ch. 23 | Ch. 25 → |