Vay nóng Tima

Truyện:Người Đàn Ông Kiên Cường - Chương 05

Người Đàn Ông Kiên Cường
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Khuôn mặt Lâm Tuấn Nam vui mừng, Tổng giám đốc luôn rất lạnh nhạt, cho nên anh ta rất hy vọng có thể thấy nụ cười xuất hiện trên mặt của Tổng giám đốc, bởi vì tối thiểu công việc lúc mặt đối mặt sẽ thoải mái một chút.

Mà từ khi Tổng giám đốc cùng phu nhân kết hôn tới nay, biểu cảm trên mặt có rất nhiều rất nhiều, hiện tại là tốt rồi, anh ta có thể thấy rõ ràng khóe miệng Tổng giám đốc hơi giơ lên!

"Trợ lý Lâm, hôm nay tâm tình của Tổng giám đốc dường như đặc biệt tốt, hay là tôi bị hoa mắt nữa à, tôi thấy hình như Tổng giám đốc đang mỉm cười!" Vị quản lý tài vụ tuổi gần năm mươi tuổi vừa ra khỏi phòng tổng giám đốc, liền lập tức đi tới bên cạnh bàn của anh ta nhỏ giọng hỏi.

See! Không phải chỉ ông ta nhìn thấy mà thôi, đây đã là người thứ ba hôm nay hỏi Lâm Tuấn Nam như vậy.

"Giám đốc Trần, ông không có hoa mắt, hôm nay tâm tình của Tổng giám đốc thật rất tốt." Lâm Tuấn Nam bình tĩnh vỗ vỗ bờ vai của ông ta, trời còn chưa sập xuống, mặt trời vẫn là là mọc từ phía đông thôi.

"Tổng giám đốc là vì chuyện gì mà vui vẻ đến ngay cả họp cũng mỉm cười vậy?" Không phải ông yêu Bát Quái, mà là ông chưa bao giờ nhìn thấy Tổng giám đốc cười, một gương mặt thủy chung không nhìn ra hỉ nộ ái ố, thâm trầm đến nỗi khiến người ta đoán không ra anh đang nghĩ cái gì, cũng chính là bởi vì như thế mới có thể khiến mọi người kính sợ Tổng giám đốc như vậy.

"Tôi không rõ lắm." Mình cũng tò mò muốn chết a, nhưng anh ta không dám trực tiếp đi hỏi ông chủ.

"Dù là trước kia khu đất ở Đài Trung giá trị liên thành bị chúng ta thu mua, ngay cả lão Lương có bối cảnh chánh trị cũng chịu thua chúng ta, chuyện vui to lớn như vậy cũng không thấy Tổng giám đốc cười, cho nên tôi thật sự cảm thấy rất kỳ lạ."

Tuổi còn trẻ lại hết sức kín kẽ, tác phong làm việc lại sắc bén cứng rắn khiến đống lão hồ ly bên ngoài cửa giận đến nghiến răng, càng làm cho thành viên hội đồng quản trị khó tính trong công ty tin tưởng ủng hộ anh.

"Không biết nữa." Vậy thì có cái gì? Ngay cả khi Tổng giám đốc kết hôn cũng không có cười, khu đất ở Đài Trung giá trị vàng hàng trăm tỉ tính là gì! Lâm Tuấn Nam xem thường, cũng chỉ có thể cười theo, nếu không vị Giám đốc Trần này nguyện ý hy sinh vì mọi người, mạo hiểm trở thành mối nguy cấp bách, đi hỏi nguyên nhân Tổng giám đốc thất thường?

Tiền Thiên Dương ngồi ngay ngắn ở bên trong phòng làm việc Tổng giám đốc rộng rãi, không biết anh đang bị thuộc hạ len lén khiến anh trở thành chủ đề nóng.

Trong đầu anh đều là nụ cười như chuông bạc của Ngải Dĩ Ưu, còn có cảnh tượng bọn họ vui vẻ thả diều.

Đó là lần đầu tiên từ lúc anh chào đời tới nay, cảm nhận được sự vui vẻ từ đáy lòng.

Đó là lần đầu tiên từ lúc anh chào đời tới nay, vui đùa đuổi theo làm càn như vậy.

Đó là lần đầu tiên từ lúc anh chào đời tới nay, phát hiện cười là chuyện thoải mái như vậy.

Cả ngày hôm qua, anh làm rất nhiều chuyện trước kia chưa từng làm hoặc từ nhỏ bị cấm, anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng, mà tất cả này đều là bởi vì bên cạnh anh có cô.

Lần đầu tiên đến MacDonald, anh căn bản không biết gì còn có phục vụ không xuống xe, chỉ ngây ngốc theo chỉ thị của cô lái vào chọn món ăn, phía trước đã có một hàng xe lớn xếp hàng, những chiếc xe trước mặt từng chiếc một rời đi, lo lắng của anh cùng mờ mịt cũng theo đó tăng lên, bởi vì anh căn bản không biết nên làm như thế nào!

Sau đó, đến phiên bọn họ thì Dĩ Ưu đợi không được anh mở miệng chọn món ăn, mới vội vã nói với cô bán hàng bọn họ muốn ăn gì đó, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, cư nhiên anh lại cảm thấy mặt nóng lên!

Từ nhỏ chưa từng ăn, đại nhân cũng không cho anh đụng tới thức ăn nhanh, đối với anh mà nói rất mới mẻ, nhưng mà anh không thích thức ăn như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Dĩ Ưu ăn được đồ ngon, đột nhiên anh cảm thấy Hambueger trên tay rất ngon.

Đây cũng là lần đầu tiên anh đi thả diều, thật ra thì anh không có ý nghĩ phải cùng cô chơi đùa, chẳng qua là cảm thấy cô rất đáng yêu nên rất thích hợp đuổi theo diều chạy nhảy vui đùa, cho nên mới quyết định muốn dẫn cô đi thả diều, nhưng khi cô tràn đầy khát vọng nhìn anh, giống như rất chờ mong anh là cao thủ thả diều, anh cũng không biết cái gân nào của mình không đúng, lại nghĩ thầm, chơi diều có gì khó khăn? Vậy thả diều với cô thôi.

Ai biết diều của anh căn bản không bay được, nhiều lần thất bại làm cô cười đến chảy nước mắt rồi.

Kết quả anh đường đường là một đấng mày râu lại khiến một nha đầu dạy anh thả diều như thế nào, còn chơi đến điên nữa, cho đến khi thể lực của cô cạn kiệt ngồi trên cỏ, anh còn một mình thả diều rất vui vẻ.

Vừa nghĩ tới ngày hôm qua cô chơi đến nỗi dứt khoát nằm ở trên cỏ ăn vạ không đứng lên, anh liền không nhịn được cười phá lên.

Nếu như lúc này có người xông vào phòng làm việc, nhìn thấy nụ cười trên mặt anh sẽ bị dọa sợ đến chạy mất thôi.

Bao lâu rồi, anh không có thả lỏng tự nhiên cười to như vậy?

Bao lâu rồi, anh cố giả bộ kiên cường giả trang chính mình là một người không có hỷ nộ ái ố?

Trong đầu anh dần dần hiện lên một bóng dáng rõ ràng, trong quá khứ cuộc đời anh chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện một bóng dáng mỹ lệ—— cô vợ nhỏ của anh.

Anh muốn nhìn thấy cô, không chỉ là khát vọng nhu cầu sinh lý mà thôi, nội tâm cũng đang mong muốn nhìn thấy sự hoạt bát của cô, có thể ở chung với cô lâu một chút.

Anh bắt đầu không kềm chế được khát vọng của mình, giống như là một chàng trai mới nếm thử tư vị của tình yêu.

Hiện tại mới hơn ba giờ chiều, mà anh lại muốn về nhà!

Đúng sáu giờ chiều, trợ lý Tổng giám đốc Lâm Tuấn Nam tiên sinh của tập đoàn Kình Thiên, đang mặt ngu si nhìn người đàn ông đứng trước bàn làm việc của anh ta.

"Tan việc." Tiền Thiên Dương nhàn nhạt bỏ lại một câu, liền đi tới cửa thang máy.

"Tổng giám đốc?!" Lâm Tuấn Nam ngây ngô ánh mắt theo dõi bước đi của anh, cho đến khi ý thức được Tổng giám đốc thật sự chuẩn bị rời đi, mới vội vàng hấp tấp đuổi theo."Thân thể sếp không thoải mái sao?"

"Không có." Anh nhìn trợ lý của mình cảm thấy kì lạ."Thế nào? Tôi không thể tan việc sớm một chút sao?"

"Dĩ nhiên không phải, chỉ là sếp chưa bao giờ tan việc sớm như vậy thôi!"

"Tôi không sao, nếu như không có chuyện gì cậu cũng tan việc sớm một chút đi." Đúng vậy a, từ khi vào công ty tới nay, mỗi ngày bận rộn anh cảm giác thời gian vĩnh viễn không đủ dùng, cơ hồ không có tan sở đúng giờ.

Nhưng hôm nay thế nhưng anh lại nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay, cảm thấy thời gian trôi qua chậm hơn bình thường.

Anh biết, nguyên nhân là vì người phụ nữ đó, anh không kịp chờ đợi muốn gặp cô. Tiền Thiên Dương nâng lên ý cười, bấm nút thang máy, thang máy đến rất nhanh, ngay sau đó anh liền đi vào.

"Trời ạ, rốt cuộc Tổng giám đốc là thế nào? Hôm nay chẳng những mặt mày hớn hở, còn tan ca sớm nữa?"

Nhìn cửa thang máy đóng lại, ánh mắt của Lâm Tuấn Nam đều muốn lòi ra, anh ta lại nhìn thấy Tổng giám đốc lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Tiền Thiên Dương dĩ nhiên không biết ý nghĩ của trợ lý Lâm, chỉ lái xe thật nhanh rời khỏi công ty, đi đến nơi vợ mình làm việc.

Tiếng chuông gió treo ở cửa vang lên, ánh mắt của phái nữ cũng không nhịn được nhìn về phía cửa, ngay cả Liễu Hạnh Quyên cũng quên lên tiếng chào hỏi.

Cô khác thường dĩ nhiên không phải vì người đàn ông anh tuấn tiêu sái tới, mà bởi vì ông xã thân ái vô hại của cô giờ phút này vẫn còn ở công ty, hơn nữa người không nên xuất hiện ở chỗ này.

"Xin chào, tôi đón Dĩ Ưu tan việc." Trên gương mặt của Tiền Thiên Dương là một mảnh hờ hững, nhưng kỳ thật nội tâm chính là bởi vì có thể thấy cô vợ nhỏ của anh mà kích động.

"Bây giờ?" Liễu Hạnh Quyên nhìn đồng hồ treo tường. Mới sáu giờ mười lăm hơn! Nếu anh ta đã rời khỏi công ty rồi, vậy ông xã đáng thương của cô cũng tan ca rồi hả?

"Dĩ Ưu đâu?"

"Dĩ Ưu, chồng em tới đón em tan việc kìa." Tiểu Hân hưng phấn hướng về phía phòng bếp kêu to.

"Trời ạ, chồng của Dĩ Ưu đúng là công tử mặt lạnh hù chết người mà, đẹp trai hơn so với trên tạp chí nữa!" Tiểu Đình vừa mới tới phục vụ kinh ngạc kêu lên.

"Ờ, anh ta chẳng những diện mạo mê người, ngay cả thân hình cũng cao nữa!" Tiểu Tú thân cao 1m68 ái mộ nhìn anh.

"Làm sao có thể, anh ấy tới 10h mới về nhà, huống chi, anh ấy làm sao có thể sẽ đến đón em...Thiên?!" Ngải Dĩ Ưu ở phòng bếp học rửa rau chọn món ăn, nghe được tiếng kêu, khốn hoặc i từ bên trong đi ra, lúc nhìn thấy người đàn ông trước cửa mặt kinh ngạc.

Tiền Thiên Dương cau mày, chẳng lẽ anh thật sự không thể tan việc sớm một chút sao? Tại sao ngay cả cô cũng có vẻ mặt kinh ngạc đó?

"Sao anh lại đến đây?" Ngải Dĩ Ưu không thể tin được anh lại có thể biết mà tới đón cô tan việc.

"Anh muốn đưa em đi ăn tối." Nụ cười anh nhạt nhòa rồi, thấy cô sẽ không tự chủ được trở nên dịu dàng.

Liễu Hạnh Quyên mở to mắt, không thể tin được khối băng lớn lại biết cười, còn cười đến dịu dàng như vậy!

Bên ngoài có ở trời mưa sao? Là mưa máu sao?!

Còn ngày mai là ngày tận thế?

"Nhưng giờ tan ca của em vẫn chưa đến." Mặt cô vui vẻ cùng tiếc nuối nhìn anh.

"Dĩ Ưu, em tan việc trước đi, chị nghĩ ông xã của chị một chút cũng sẽ tới." Liễu Hạnh Quyên liếc anh một cái, lại nói: "Tuấn Nam sẽ giúp chị."

"Tôi tan việc, Tuấn Nam không cần đợi ở trong công ty." Đối mặt người khác thì Tiền Thiên Dương lại khôi phục mặt lạnh nhạt.

Lúc này, chuông cửa lại vang lên.

"Bà xã anh nói cho em nghe...... Tổng giám đốc?!" Vốn là vui vẻ, nghĩ nói cho bà xã đại Bát Quái của Lâm Tuấn Nam nghe, vừa vào cửa liền lại ngớ ngẩn.

"Chúng ta đi thôi." Nếu trợ lý tới, như vậy anh cũng có thể mang bà xã đi.

"Hạnh Quyên thật xin lỗi, em tan việc trước." Ngải Dĩ Uu vui vẻ đem món ăn trên tay cùng tạp dề trên người để lại phòng bếp, cầm túi xách của mình đi ra ngoài, đi đến bên cạnh chồng mình.

Tận mấy đôi mắt cứ nhìn bọn họ chằm chằm rời đi như vậy, bước qua cửa, tiếng kinh hô cũng bỗng nhiên vang lên.

"Trời ạ, Quý công tử hạng nhất của Đài Loan." Người khách thứ nhất.

"Thật không nghĩ tới lại đây cũng nhìn thấy anh ta, rất đẹp trai đó." Người khách thứ hai.

"Mới vừa rồi chính là bà xã của anh ta đó?" Người khách thứ ba, vị này là người khách già, đã từng được Ngải Dĩ Ưu phục vụ.

"Rất xứng với nhau a! tuấn nam mỹ nữ." Người khách thứ tư.

"Người con gái kia chân tay vụng về một chút, chỉ là nhìn cô ấy luôn là gương mặt vô tội, cũng không nở tâm mắng cô thôi." Người khách thứ năm, một trong những người khách quen.

Tiếng thảo luận vang lên, ngay cả những người nữ phục vụ cũng hưng phấn thảo luận.

"Thì ra là tới đón phu nhân, chẳng lẽ hôm nay tính tình tốt bụng cũng là bởi vì phu nhân sao?" Lâm Tuấn Nam bừng tỉnh hiểu ra.

"Anh ở đây nói nhỏ cái gì vậy?"

"Bà xã em biết không? Hôm nay tâm trạng của Tổng giám đốc cực kỳ tốt, tốt đến nổi khi họp cũng cười, hù chết nhiều Giám đốc. Hôm nay lại đột nhiên tan sở đúng giờ...... Em biết Tống giám đốc chúng ta chưa từng tan sở đúng giờ, chuyện này thật làm cho người ta rất không ngờ được, anh vội vã chạy tới tiệm chính là muốn nói cho em biết chuyện bát quái này."

Mặt của Liễu Hạnh Quyên chẳng có biểu cảm gì ghê gớm lắc đầu, bởi vì chuyện cô muốn nói mới không ngờ được."Dĩ Ưu nói, ngày hôm qua khối băng lớn đưa em ấy đi dã ngoại thả diều."

"Thiệt hay giả?!" Cái này so với chuyện bát quái của anh còn kình bạo hơn!

"Lừa anh có tiền sao? Dĩ Ưu tan việc, đổi lại anh giúp em thôi." Cô nâng lên nụ cười thắng lợi, vỗ vỗ cánh tay của chồng.

"...... Dạ, bà xã đại nhân." Haizz, anh cho là hôm nay thật khó mới có thể về nhà sớm nghỉ ngơi.

Phòng tổng thống cao cấp nhất trong nhà hàng năm sao, Ngải Dĩ Ưu đang vuốt bụng nhỏ no, thỏa mãn khẽ híp mắt.

"Hôm nay sao anh tan việc sớm thế, còn tới đón em đi ăn tối?" Vừa chờ sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, vừa hỏi người đàn ông trước mắt đang nhìn chằm chằm cô.

"Em không thích?" Anh chỉ thích sự tự nhiên không giả nai của cô, nhìn dáng vẻ vui vẻ khi ăn cơm của cô, thật giống như không có gì là không ngon.

"Thích nha, chỉ là mỗi ngày không thể đều như vậy." Có tiền cũng không cần xài hoang phí như vậy.

Sau khi đến tiệm của Hạnh Quyên làm việc, cô mới biết có rất nhiều người khổ cực làm việc mới có cơm ăn, giống như Tiểu Hân chính là sinh viên một vừa học vừa làm.

Cũng biết được, trước kia mình có nhiều hạnh phúc, có nhiều sự xa xỉ, không phải trước kia cô cũng là sâu gạo đơn thuần mà thôi.

Một đôi giày cao gót hàng hiệu của cô bằng với một tháng tiền lương của Tiểu Hân, mà Tiểu Hân lại phải lấy số tiền kia trả tất cả chi tiêu hàng ngày còn phải đóng học phí nữa.

Khi lần đầu tiên cô biết được, thật sự là trợn tròn mắt, càng hiểu rõ hơn, cuộc sống lúc trước của cô có nhiều xa hoa đến nổi khiến người khác đỏ mắt.

Cũng hiểu được, trên cái thế giới này chỉ có số ít người trải qua cuộc sống xài tiền như nước giống cô.

"Nếu như em thích, mỗi ngày anh đều đón em tan việc tới đây ăn tối." Nếu cô thích, anh nguyện ý mỗi ngày đúng giờ tan sở ở bên cạnh cô.

"Không thể, Hạnh Quyên sẽ rất bận." Cô không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp từ chối, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm phục vụ đưa đá tuyết tới.

Khuôn mặt tươi cười của Tiền Thiên Dương vì lời nói của cô mà nhất thời cứng đờ, trong nháy mắt nhiệt độ của khuôn mặt từ 50o xuống còn 0o nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngồi ăn đá tuyết.

"Hơn nữa như vậy rất tốn tiền, em biết anh rất có tiền á... , nhưng cũng không thể xài như vậy, về sau thỉnh thoảng chúng ta đi ra ngoài ăn là được rồi, nhưng anh phải nhớ cho em biết trước, Hạnh Quyên mới có thể sắp xếp nhân viên được, thời gian ăn cơm trong tiệm của Hạnh Quyên rất bận...... Ah? Anh không ăn sao?" Tốc độ rớt đá tuyết trên tay cô rất nhanh, còn tham lam nhìn chằm chằm đá tuyết trước mặt anh.

Vốn là gương mặt của người đàn ông rất lạnh lẽo, nhưng sau khi nghe cô nói xong, rồi lại khôi phục nụ cười cưng chiều.

Anh nghĩ tới cô bây giờ giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt bộ dáng đáng yêu nhìn chằm chằm ly đậu đỏ ướp lạnh của anh, anh nhẹ nhàng đẩy ly đa tuyết tới trước mặt cô.

Mà cô lập tức vui vẻ đón lấy ăn một ít phần của anh, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt biến hóa của anh."Thật ra thì chúng ta có thể ăn ở nhà là được rồi, nếu không ngày mai chúng ta sẽ ở nhà cùng ăn bữa tối, anh thấy có được không?"

Anh nên đối với nha đầu này như thế nào mới tốt đây?

Từng chữ từng câu cũng động tới tâm trạng của anh, cô từ chối khiến anh không vui, nhưng yêu cầu của cô lại khiến anh vui vẻ.

"Mỗi ngày tới nơi này ăn sẽ không hao phí nhiều tiền." Bởi vì nơi này là nhà hàng cao cấp năm sao thuộc sự quản lý của tập đoàn Kình Thiên.

"Chẳng lẽ nhà hàng này cũng là của anh sao?" Cô dừng một chút, mắt to nháy nháy nhìn anh.

"Ừ." Anh thích khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của cô khi nhìn anh, khiến anh thật muốn ôm lấy cô.

"Tại sao?" Cô lộ vẻ nghi ngờ."Anh đã có nhiều tiền như vậy, Kình Thiên lớn như vậy, tại sao ngay cả nhà hàng cũng muốn góp một chân?"

"Những công ty dưới chướng của tập đoàn Kình Thiên đều là nhân tài kiệt xuất trong các ngành nghề, không phải là anh muốn góp một chân, mà hoàn cảnh chính là như thế, Đại Công Ty hợp mua doanh nghiệp Bào ngư nhỏ có tương lai, có triển vọng là chuyện đương nhiên, anh chỉ là thuận theo mà làm thôi." Tương lai, Ngành giấy Ngải thị cũng sẽ là một phần tử của tập đoàn Kình Thiên.

"Khó trách anh bận như vậy, cũng để cho người khác kiếm một chút nha, như vậy anh mới có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày anh quản lý nhiều công việc khác nhau như vậy sẽ không mệt sao?" Mặc dù ba cô cũng là ông chủ của một công ty, nhưng trước kia mỗi ngày ông đều sẽ về nhà ăn cơm tối với cô.

"Em đang quan tâm anh sao?" Ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô, đáy lòng được cô nhét vào đầy sự quan tâm.

"Đương nhiên rồi." Cô cắn thìa không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái.

"Tại sao?" Anh không biết mình làm gì hỏi vấn đề này, lại vì đáp án của cô mà khẩn trương lo lắng.

"Bởi vì chúng ta là người một nhà mà." Cô nói như lẽ đương nhiên.

"Là như vậy?" Cảm giác hơi mất mác nhẹ nhàng đập vào tim của anh, đây không phải là đáp án anh muốn nghe.

Nhưng thực ra, anh cũng không biết mình nên mong đợi cô nói ra đáp án gì, hoặc là anh đang chờ mong một đáp án nào đó từ trong miệng cô nói ra.

"Dĩ nhiên, chúng ta kết hôn rồi, cho nên là người một nhà nha, người một nhà vốn là nên quan tâm lẫn nhau."

Hơn nữa cô muốn cùng anh yêu thương nhau như vợ chồng.

Chỉ là những lời này cô không dám nói ra, sợ bị anh cười hoặc là...... từ chối, vậy cô nhất định sẽ khổ sở muốn chết.

Kể từ lúc cô bắt đầu quyết định muốn giành lấy hạnh phúc của mình cho đến bây giờ, thật ra thì cũng xem là thuận lợi, tối thiểu anh từng đưa cô đi dã ngoại thả diều, hôm nay cũng lần đầu tiên cùng bữa tối, coi như là có chút tiến triển, cũng khiến cô mong đợi nhiều hơn.

"Dĩ Ưu." Tiếng kêu lên dịu dàng, trầm thấp đầy từ tính.

"Hả?" Ngải Dĩ Ưu lần đầu nghe anh kêu tên mình, không khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên, ngực có một chút tê dại, thân thể vì không biết làm sao mà hơi xao động.

"Tại sao muốn làm điểm tâm cho anh ăn?" Tròng mắt đen kia giống như muốn nhìn thấu người khác đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.

"Bởi vì em là vợ của anh mà." Trời ạ, âm thanh của anh tại sao khiến cô cảm thấy đáy lòng càng ngày càng ngứa ngáy tê tê vậy chứ.

"Trong nhà có quản gia, thật ra thì em không cần khổ cực như vậy." Có lẽ ở nhà người khác đây là chuyện rất bình thường, nhưng ở trong sự nhận thức của anh, trong môi trường anh lớn lên, vợ anh không cần phải làm những chuyện này.

Ít nhất, mẹ anh qua đời chưa từng làm qua những chuyện này.

"Anh không thích sao?" Nhưng anh đều ăn hết nha, còn làm cho cô cảm động, chẳng lẽ là cô hiểu lầm?

"Anh thích." Không đành lòng nhìn cô thất vọng, anh giải thích."Anh chỉ cảm thấy như vậy quá cực khổ cho em, dù sao em cũng mới làm, nấu ăn rất khó?"

"Thật sự rất khó khăn, nhưng vì anh, em đồng ý tiếp tục làm." Cô ngại ngùng gật đầu một cái, bởi vì cô biết mấy ngày nay làm bữa ăn sáng, mùi vị đều đáng sợ cực kì.

"Tại sao đồng ý?" Lời của cô khiến trong lòng Tiền Thiên Dương nổi lên từng cơn sóng.

"Bởi vì em là vợ của anh mà!"

"Cho nên?" Tại sao lại trở về điểm ban đầu rồi hả?

"Muốn bắt được anh......" Lúc sắp nói ra bởi vì ý thức được mình sắp tiết lộ bí mật mà đột nhiên dừng lại.

"Cái gì?" Anh kinh ngạc nhìn cô. Cô muốn bắt được cái gì?

Dạ dày của anh sao? Hay là trái tim...... của anh?

"Không có, không có gì!"

"Em muốn bắt được cái gì của anh?" Anh không nhịn được trong lòng rung động, chậm rãi xoa nhẹ lên gương mặt non nớt của cô, lần nữa nhẹ giọng hỏi.

Anh không tin tình yêu, nhưng anh tin tưởng cảm giác của mình, anh biết mình rất muốn người phụ nữ trước mắt, không chỉ là ham muốn trên thân thể, còn có trái tim của cô.

Anh không cách nào cho cô tình yêu, nhưng anh nguyện ý những ngày tháng sau này thương yêu cưng chiều cô, bởi vì cô làm anh cảm thấy mình thật sự tồn tại, là có người quan tâm.

"Em... em......" Ngải Dĩ Ưu khẩn trương bắt đầu cà lăm, nhất là bàn tay lớn của vuốt ve mặt cô thì càng làm cho cô xấu hổ đến mức hoàn toàn không dám động.

Mặc dù bọn họ ngày ngày đều gặp nhau, tiếp xúc da thịt, nhưng cô vẫn rất ngượng ngùng.

"Dạ dày của anh sao?" Nhìn cô khẩn trương cũng khuôn mặt đỏ ửng không biết làm sao, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng sâu xa."Hay là...... em muốn trái tim của anh?"

"Làm sao anh biết?" Cô kinh ngạc nhìn anh, quên luôn sự e lệ lúc nãy, quên đó là mục tiêu bí mật của cô.

"Tại sao muốn trái tim của anh?" Tiền Thiên Dương yêu thương nhìn cô, đau lòng vì suy nghĩ của cô rồi lại mừng rỡ vì suy nghĩ của cô.

Đau lòng vì cô, là bởi vì anh không tin tình yêu, không cách nào cho cô thứ cô cần, nhưng lại không nhịn được mà mừng rỡ vì trong trái tim cô có vị trí cho anh.

"Bởi vì chúng ta đã là vợ chồng, em hi vọng chúng ta có thể làm một đôi vợ chồng yêu nhau thật lòng." Nếu anh thông minh như vậy đều biết hết rồi, vậy cũng không cần che giấu, đối với cô bí mật không giấu được, đây là một giải thoát.

"Em biết trên thế giới này có bao nhiêu cặp vợ chồng sớm đã không còn tình cảm, chỉ còn dư lại trách nhiệm và nghĩa vụ thôi?" Giống như cha mẹ anh, giống như cuộc hôn nhân thương mại giữa bọn họ, giống như cuộc sống vợ chồng bần cùng liều mạng chỉ vì ba bữa cơm ấm no.

"Làm sao có thể? Anh xem trợ lý Lâm và Hạnh Quyên cũng rất ân ái đó thôi." Trong thế giới đơn thuần của Dĩ Ưu chỉ có yêu và hòa bình, cô nhìn thấy cha mẹ ân ái, tình cảm chân thành của vợ chồng Liễu Hạnh Quyên và Lâm Tuấn Nam.

"Em hi vọng chúng ta cũng giống bọn họ?" Đó là có tiền, có cuộc sống ổn định mới có thể có được, đối với anh mà nói tình yêu là nông cạn, mà tàn khốc, trên cái thế giới này khắp nơi tràn ngập những thứ nông cạn như vậy.

Trên cái thế giới này căn bản không có tình yêu thật lòng, đây chẳng qua là giống như thương nhân bọn anh thay cho cuộc sống ổn định giả tượng mà nam nữ tự tạo ra thôi.

"Đây là đương nhiên, em biết rõ chúng ta không phải yêu mà kết hôn, nhưng hôn nhân là cần kinh doanh nha, sau khi kết hôn cũng cần yêu, cho nên dù bây giờ chúng ta mới bắt đầu bồi dưỡng tình cảm cũng không coi là trễ."

"Là ai nói?" Là ai thay cô đan ra những mộng đẹp không thiết thực như vậy?

"Em xem trên ti vi chuyên gia lưỡng tính nói."

Thật đúng là "Chuyên" môn thuyết phục người "Nhà" của chuyên gia, anh khinh thường nghĩ, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng đáng yêu vui vẻ của cô, anh thật sự không đành lòng đánh nát mộng đẹp của cô.

"Dĩ Ưu, quả thật tình cảm giữa chúng ta có thể bồi dưỡng." Nhưng không phải là tình yêu."Giống như em nói vì chúng ta kết hôn rồi, đúng là nên bồi dưỡng tình cảm, dù sao chúng ta phải cùng nhau sống chung cả đời." Bởi vì ngoại trừ lúc còn bé duy nhất chỉ có vú nuôi mới khiến anh cảm thấy được quan tâm, cảm nhận được ấm áp.

"Cám ơn, đã tối rồi, vậy chúng ta có phải nên về nhà rồi không?" Nếu không bữa ăn sáng ngày mai phải làm sao đây? Cô cũng không thể mượn phòng bếp khách sạn đi? Vậy thì thật mất hết cả mặt mũi rồi!

"Không, hôm nay chúng ta ở đây luôn." Anh cởi áo khoác xuống, tiếp theo là kéo lỏng cà vạt.

"Nhưng......" Như vậy cô không thể tự mình nấu bữa ăn sáng cho anh ăn.

"Em không phải là hi vọng chúng ta có thể bồi dưỡng tình cảm sao?" Anh kéo cô khỏi ghế sofa."Như vậy thì kể từ bây giờ giờ khắc này bắt đầu đi." Dục vọng muốn ôm cô, chưa bao giờ dừng lại, từ đêm tân hôn đến nay, vẫn không biết chán, chỉ cảm thấy vĩnh viễn muốn không đủ, vĩnh viễn chưa đủ.

"Anh muốn kéo em đi đâu?" Cô bị anh lôi kéo vào gian phòng bên trong.

"Tắm." Anh quay đầu lại cười một tiếng, tràn đầy hấp dẫn cùng nhiệt tình, làm cho người ta không khỏi mất cỡ tim đập nhanh.

"Cái gì!" Tắm làm gì phải kéo cô đi cùng?

"Chúng ta muốn bồi dưỡng tình cảm, cho nên bắt đầu từ hôm nay chúng ta đều phải ăn chung bữa ăn sáng cùng bữa ăn tối, buổi tối dĩ nhiên cũng phải cùng nhau tắm rửa." Nói vừa xong, bỗng chốc anh bế cô lên, tiếp tục đi về phía phòng tắm không cho cô kháng cự.

"Nhưng......"

"Đây cũng là một phương pháp bồi dưỡng tình cảm."

Cửa đùng một tiếng, chuẩn bị bắt đầu trình diễn 18 cấm!

Ngải Dĩ Ưu khẽ nhếch môi, không hiểu vì sự tình gì sẽ diễn biến thành ra như vậy, cái này với "Vận động" mỗi tối ở nhà có gì khác biệt chứ!

Mặc dù là không thể thiếu á... , nhưng cái này cái này không phải là phương pháp cô muốn bồi dưỡng tình cảm nha!

"Cho nên em không thể tiếp tục làm ở chỗ chị?" Sau khi nghe xong, nhìn vẻ mặt mệt mỏi, đi làm trễ của Ngải Dĩ Ưu, Liễu Hạnh Quyên không nhịn được phá lên cười.

Cô không ngờ Dĩ Ưu thật sự có thể công phá tuyến phòng ngự trong lòng của khối băng lớn, tiến tới công chiếm trái tim của anh ta, thì ra là khối băng lớn thật sự có khả năng hòa tan!

"Chị cần gì mà cười khoa trương như vậy chứ?" Cô chưa từng nghĩ khi cô nói mình không thể tiếp tục làm thì phản ứng của Hạnh Quyên cư nhiên là cười điên cường không thôi.

"Chị đang vui vẻ thay em thôi, rốt cuộc cũng bắt được lòng của khối băng lớn nhá."

"Nhưng sau này em cũng không thể nữa." Cô bắt đầu có chút cảm giác tịch mịch, bởi vì cô ở đây rất vui vẻ, có thể học tập rất nhiều thứ mà trước kia cô không hề biết.

"Ai nói, em chỉ là không thể tiếp tục công việc mà thôi, lúc nào em cũng có thể tới hết." Liễu Hạnh Quyên thương yêu nhìn cô."Nhưng, trước kia em tới chị phải đưa tiền cho em, bắt đầu từ hôm nay, em tới sẽ phải được tiền uống cà phê ăn bánh ngọt cho chị nha." Cố ý chống nạnh cười to ba tiếng.

"Cũng phải nha." Ngải Dĩ Ưu suy nghĩ một chút, chỉ cần cô kịp làm bữa tối trước khi về đến nhà là được rồi mà."Nhưng vẫn ngại quá, em nói sẽ tới, nói không làm liền không làm, gây thêm phiền toái cho chị rồi."

"Đứa ngốc, ban đầu chị để em tới đây giúp một tay là vì để cho em linh hoạt, độc lập một chút, không phải như một con chim Hoàng Yến mơ hồ được nuôi dưỡng trong lồng tre, nhưng bây giờ em đã không giống như trước nữa rồi, em có rất nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm."

Liễu Hạnh Quyên vui mừng nhìn Ngải Dĩ Ưu như em gái của mình, từ vị đại tiểu thư chuyện gì cũng không biết, đến bây giờ chẳng những đã biết làm phục vụ khôn khéo trong giao thiệp công việc, còn có thể làm những công việc đơn giản trong phòng bếp, thậm chí ngay cả làm điểm tâm cho chồng mình ăn cũng biết, mặc dù thỉnh thoảng sẽ phạm sai lầm hoặc làm không được hoàn mỹ, nhưng ít ra Dĩ Ưu đã trưởng thành, thay đổi Dĩ Ưu vốn là phương thức sống.

"Hạnh Quyên...... Cám ơn chị đã đồng ý tiếp nhận người cái gì cũng không biết lại dễ dàng gây họa như em! Em thật sự vô cùng vui mừng khi quen biết được người bạn tốt như chị." Hiện tại cô mới biết tại sao ban đầu Hạnh Quyên ủng hộ cô như vậy.

"Chị biết rõ em là một cô gái tốt lương thiện đơn thuần, ban đầu là em muốn thay đổi cách sống của mình, chị chỉ là giúp em một tay mà thôi."

"Nhưng chị đã dạy em rất nhiều rất nhiều, làm cho em cảm nhận được nỗi khổ cực của những người khác trong cuộc sống, cho nên em cũng phải tận tâm sống hết cuộc đời của mình, sẽ bắt đầu từ việc bắt lấy hạnh phúc của chính mình." Ngải Dĩ Ưu vui vẻ lập chí nguyện.

"Có mục tiêu là rất tốt, nhưng em cũng đừng cho là hiện tại khối băng lớn nguyện ý rộng mở trái tim của anh ta, em không cần tốn tâm tư tại trên người của anh ta, sau này mới là bắt đầu cho tình cảm chân chính, hôn nhân là cần kinh doanh, em nhất định phải nhớ những lời này, còn có tài nấu nướng của em cũng phải tiếp tục luyện tập, chị tin tưởng những chuyện này đã đủ khiến em bận rộn."

"Ừ, cám ơn chị, em sẽ cố gắng! Em sẽ chăm chỉ rèn luyện tài nấu nướng của mình, về sau cũng sẽ thường xuyên tới đây thỉnh giáo bí quyết nấu ăn của chị đó."

"Còn có bí quyết giữ lấy chồng nha!" Liễu Hạnh Quyên nháy mắt ra hiệu chen thêm một câu.

"Ưm hừm, Hạnh Quyên!" Ngải Dĩ Ưu bị xấu hổ thoáng chốc đỏ mặt.

Nhưng bây giờ niềm vui vẻ hạnh phúc trên mặt cô có thể thấy rõ nhất, không công kích được.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)