Vay nóng Tinvay

Truyện:Dưới Bóng Cây Sồi - Chương 233

Dưới Bóng Cây Sồi
Trọn bộ 458 chương
Chương 233
Chương 233
0.00
(0 votes)


Chương (1-458)

Siêu sale Shopee


Riftan lẩm bẩm một cách thô thển, như một người bị chết đuối.   "Ta còn lâu mới trở thành anh hùng.   Ta không giống như thế..."

Giọng chàng dừng lại khi Max chạm vào ngực chàng dưới lớp vải quần áo.   Riftan nhìn Max với đôi mắt nặng nề, bối rối.   Max hôn lên má chàng và luồn những ngón tay mình vào mái tóc đen của chàng, thứ ánh lên màu xanh lam đậm.   Khi Max dùng ngón tay vén tóc gần gáy Riftan, một cơn rùng mình nhẹ lướt qua cơ thể sắt đá của chàng.

"Maxi... dừng lại..."

Max giả vờ như không nghe thấy, trong khi hôn dưới vành tai của Riftan.   Một tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng Riftan.   Chàng nắm lấy vai Max với đôi tay run rẩy và kéo nàng đi.

"Tới đây là đủ rồi."

Max sợ hãi đỏ bừng mặt và lo lắng nhìn Riftan.   "Chàng không... muốn em a-nữa sao?"

Có điều gì đó giống như sự thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt Riftan. Chàng lẩm bẩm mấy câu chửi thề, thô bạo dùng một tay quét mặt.

"Nàng có nghĩ rằng... điều đó có thể hay sao?  Ta đã muốn có nàng ngay cả khi nàng quá gầy và mỏng manh."

"Sau đó..."

Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, Max đưa tay lướt qua cẳng tay của chàng.   Vào lúc đó, Riftan nắm lấy cánh tay Max như thể đang  chạm vào một chiếc bàn là nóng.   Đau đớn thoáng qua trong mắt chàng.

"Nhưng ta không muốn làm điều đó.   Nàng không biết sao?  Ngay cả khi ta nhìn thấy nàng quá đau, ta vẫn còn cảm thấy kinh khủng như một con vật đang động dục!"  Riftan dụi trán vào tay Max, thở hổn hển.   "Ta không muốn làm phiền nàng nữa.   Ta muốn bảo vệ nàng.   Ta muốn đối xử đúng mực với nàng dù chỉ một lần".

"Em-nó không làm phiền em đâu."  Khi Max đến giữa hai đầu gối của Riftan, chàng rên rỉ và đưa Max đến giường.   "Chàng... những điều chàng làm với em khi chúng ta làm điều đó không khiến em bận tâm đâu.   Riftan... Em thích tất cả những gì chàng làm với em. Và em muốn đáp lại điều đó... cho chàng."

Cổ Riftan run lên rất nhiều.   Riftan đưa tay ra và cố gắng ôm lấy Max, nhưng chàng lại thu và nắm chặt tay lại.   Đáng ngạc nhiên, đó là nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của chàng.   Một người đàn ông không chớp mắt ngay cả với những con quái vật đáng sợ ngay trước mắt của mình, nhưng lại sợ một người phụ nữ thậm chí không thể cắt chàng làm đôi.   Riftan quay đầu lại và lùi lại khỏi Max, nghiến chặt răng cho đến khi miệng chàng trắng bệch.

"Không.   Ta không thể.   Ta không có đủ tự tin để trở nên nhẹ nhàng.   Ta chắc chắn rằng ta sẽ làm điều đó một cách mất trí..."

Lời nói của Riftan ngưng lại khi Max tháo thắt lưng của chàng và thọc tay vào quần.   Riftan hít vào một cách cuồng nhiệt, muốn chắc chắn rằng anh có thể tự chủ được.   Trong lúc lưỡng lự, Max nhẹ nhàng áp môi mình lên đôi môi đang hé mở của Riftan rồi đưa lưỡi vào. Vị rượu ngọt ngào được cảm nhận trên đầu lưỡi.   Như thể đang trực tiếp kiểm tra, Max nhẹ nhàng liếm môi chàng và Riftan lao vào hôn Max một cách thèm thuồng.

Riftan nắm sau đầu Max, hung hăng quấn lấy lưỡi của nàng.   Sau đó, Max vòng tay qua chiếc cổ dày và nhứt nhối của Riftan.   Riftan nghiêng đầu để tiếp cận tốt hơn, đưa lưỡi vào sâu hơn trong miệng của Max và vòng tay lên ngực Max qua vạt áo.   Điều đó  làm sôi máu bên trong cơ thể Max.   Nàng rên rỉ, bắt chước chàng, chạm vào chàng giống như vậy.   Sau đó, khuôn mặt của Riftan đỏ đến mức có thể nhận ra rõ ràng trong bóng tối.   Như thể muốn xé toạc hết quần áo của Max, chàng cởi bỏ vạt áo của nàng và đặt môi mình lên trước đầu nhũ hoa của Max.

Max rùng mình ôm đầu Riftan.   Chàng cảm thấy bên trong cơ thể tan chảy như một ngọn nến.   Chàng kéo chiếc váy nhàu nhĩ quanh eo Max đến gần chân nàng, xoa xoa tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của nàng bằng lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai.   Sau đó, đặt những nụ hôn ướt át lên vùng bụng trắng nõn của Max.   Đột nhiên Max đang nằm trên giường với toàn thân hồng hào.   Những bóng đen đung đưa từ ngọn lửa chạy khắp cơ thể họ.   Max kéo áo choàng của Riftan và kéo nó qua đầu.   Riftan nghiêm khắc ôm Max vào lòng.

Thứ kia của anh, phồng to lên vì kích thích, chen vào giữa hai chân Max.   Riftan từ từ nghiến cơ thể của mình lên người Max, hôn khắp ngực và cổ nàng.   Bị kích thích bởi sức nóng, Max ấn móng tay của nàng vào vai Riftan.   Vào lúc đó, Riftan đột ngột nâng người lên và kéo ra như thể chàng đang muốn lấy lại ý thức của mình.   Max nhìn chàng khó hiểu.   Khuôn mặt chàng bất mãn cứng đờ, toàn thân khẽ run lên.   Tuy nhiên, Riftan đã tự chủ, kìm lại và kéo chăn lên cổ Max.   Một nụ cười cứng ngắc xuất hiện trên miệng Riftan.

"Hôm nay... chúng ta tới đây thôi. Chưa được bao lâu kể từ khi cơ thể nàng hồi phục lại."

Max ngây người nhìn Riftan khi chàng ngồi dậy và vén quần lên.   Nàng cảm thấy xấu hổ và nhục nhã.   Sau đó Max bắt đầu bối rối và tức giận.   Nàng đã chán ngấy việc bị đối xử như một người bệnh.   Max nhìn thấy Riftan đang túm lấy chiếc áo choàng mà chàng nhặt lại trên mặt đất.   Max cố gắng kéo Riftan lại trên giường, nhưng chàng thậm chí không có một chút cử động vì chàng nặng hơn Max gấp đôi.   Max leo lên đầu gối của người đàn ông có khuôn mặt vô hồn và đẩy đôi môi sưng tấy của mình lên đôi môi mọng nước ẩm ướt của anh ta.   Sau đó Riftan rên rỉ, hít thở sâu và gục xuống.   Max nhìn Riftan với một cảm giác chiến thắng kỳ lạ.

"Em, em ... em không phải là một đứa trẻ mà chàng phải bảo vệ và chăm sóc.   Em... em là vợ chàng."

Riftan nhìn Max với một vẻ mặt hoang mang, rồi dần dần nheo mắt nhìn nangd.   Trái tim Max, vốn đã rất phấn chấn, liền co rút lại.   Riftan thấp giọng lẩm bẩm, nguy hiểm nhăn lại khuôn mặt nam tính.

"Vậy thì... nàng định làm gì bây giờ?"

"Về cái-gì...?"

Max, người nghĩ rằng mình sẽ chủ động, nhìn xung quanh một cách khó chịu.   Riftan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Max, di chuyển xuống bộ ngực trần và bụng của nàng, sau đó nhắm mắt lại, và lông mày chàng nhíu lại.   Một chút bình tĩnh trở lại sau phản ứng của chàng, vì vậy Max đưa tay vuốt lên ngực Riftan, nơi đang đau nhói dữ dội đến mức nàng sợ nó sẽ nổ tung, và nói bằng một giọng trầm.

"Em đã nói điều này là tự nhiên ... là làm chuyện giữa vợ và chồng."

Sau đó, Max hôn lên đỉnh cằm của Riftan và lướt tay qua xương quai xanh của chàng rồi chuyển xuống vùng bụng vạm vỡ.   Một tiếng rên rỉ trào ra từ miệng Riftan.

"... Nàng đang giết ta đấy."

Vì giọng nói của Riftan có vẻ thực sự rất khó chịu, Max rút tay nàng ra và Riftan lấy tay xoa lông mày của mình.   Mặc dù chàng ấy nói rằng chàng ấy lo lắng cho cơ thể của mình, nhưng chàng ấy có thể thực sự không muốn mình.   Max nhẹ nhàng rút tay nàng ra khỏi Riftan.

"Nếu chàng không... cảm thấy tốt ... em sẽ dừng lại ngay bây giờ."

Riftan mở mắt và nhìn nàng với vẻ phẫn uất, như thể nàng đã bị nhầm lẫn.   Max do dự, không biết phải làm gì.   Sau một hồi đấu tranh, Riftan, người có suy nghĩ xung đột từ lâu, nói một cách bất lực.

"Ta không có đủ tự tin để làm điều đó và ta không muốn làm tổn thương cơ thể nàng.   Nàng phải hiểu cho chính nàng chứ."

Khi Max đảo mắt vì xấu hổ, nàng lắp bắp nói.   "H-làm sao em có thể... p-làm ơn giải thích cho em rằng em nên làm như thế nào..."

Riftan kéo quần xuống với đôi tay run rẩy.   Sau đó, chàng nâng cơ thể Max lên trên mình và đưa ra các chỉ dẫn.   "Dang chân của em ra.   Tốt... đặt đó... Dưới..."

Max ngồi trên người Riftan và từ từ đưa thứ đó của chàng vào bên trong mình.   Có một chút choáng ngợp khi cảm thấy chàng quá căng thẳng và khó chịu.   Môi của Riftan co giật khi Max ngừng di chuyển bàn tay của mình trên cơ bụng của chàng.   Khi Riftan cố gắng giữ mình lại, cơ thể chàng nóng như đốt đồng.   Riftan rên rỉ, tạo ra một âm thanh ân ái, và hỏi.

"... Có đau không?"

Nhất thời hơi đau nhưng nàng lắc đầu.   Nàng chạm vào Riftan và chàng nắm chặt tay đến nỗi bàn tay của Max trắng bệch, và đặt nàng trở lại giường.

"Hãy thử di chuyển một chút.   Di chuyển theo cách sẽ không làm nàng cảm thấy đau... uh...."

Nàng từ từ di chuyển lên xuống theo hướng dẫn của Riftan và Riftan nghiêng đầu chàng vùi đầu vào gối, nắm chặt chăn bông.   Chàng bây giờ giống như một con sư tử bị trói vào dây xích và không thể làm gì được.   Max mờ mịt nhìn Riftan, quấn lấy chàng từ trên cao rồi từ từ nhún lên.   Khi nàng lặp đi lặp lại việc di chuyển lên xuống, cơn đau biến mất, và một cảm giác khoan khoái kỳ lạ xuất hiện.

Max đưa anh vào hết lần này đến lần khác.   Riftan rên rỉ như thể nàng đang giết chàng, toàn bộ cơ thể chàng ướt đẫm mồ hôi và một hơi thở khoái cảm thoát ra từ miệng chàng.   Max không thể tin được rằng người đàn ông mạnh nhất trên thế giới lại bất lực dưới tay nàng như vậy.   Nàng càng di chuyển, Riftan càng lo lắng và đau đớn, nhưng chàng lại giữ mình trong im lặng.   Max muốn tiến nhanh hơn và mạnh hơn để thỏa mãn Riftan, nhưng điều đó không dễ dàng.   Nhanh chóng, những chuyển động đó đã đưa nàng đến giới hạn.   Phần cơ thể Max chạm vào Riftan đang đau nhói và những cơn co giật diễn ra liên tục bên trong nàng.   Vẫn chưa hài lòng, nàng lo lắng nhướng người lên người của Riftan và cúi xuống người chàng.

"Ri-Riftan... Giúp em với."

Riftan nuốt khan, vòng tay ôm chặt lấy Max và bắt đầu di chuyển sâu và nhanh.   Mắt Max trợn ngược lên vì sung sướng khi nàng bám chặt lấy cơ thể Riftan.   Bất cứ khi nào chàng đẩy vào, khoái cảm sắc bén liền chạy dọc theo lưng nàng.   Max nức nở điên cuồng, gục trán vào vai Riftan.   Riftan liên tục vuốt ve vai, lưng, cổ nàng bằng những cái vuốt ve nồng nàn.   Đối với Max, dường như chàng đang đấu tranh để kiểm soát bản thân, nhưng có vẻ như chàng không thể kiềm chế được nữa.

Riftan nhanh chóng lẩm bẩm những từ mà Max không thể hiểu được và di chuyển ngày càng nhanh hơn như một con chiến mã được thả khỏi dây cương.   Max vùng vẫy tay chân, rồi ngón chân co quắp lại.   Ngay lập tức, một cao trào mãnh liệt chạy khắp cơ thể nàng như muốn cắt xuyên nàng ra.   Riftan ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy và co giật của Max.   Sẽ thật tốt nếu họ có thể gắn bó với nhau như vậy và trở thành một, Max nghĩ khi nàng nhắm mắt lại.

***

Một lúc lâu sau khi tiếng mưa rơi làm Max thức giấc và nàng mở mắt.   Khung cảnh của một căn phòng xa lạ với bóng của ngọn lửa từ lò nung xuất hiện trong tầm mắt.   Sau một lúc bối rối, chớp chớp đôi mắt ngơ ngác, Max cảm thấy có một bàn tay đang vuốt ve đầu mình và nhìn lên.   Sau đó, nàng nhìn thấy Riftan đang ngồi dựa vào tường và nhìn ra cửa sổ.   Max ngây người nhìn chàng, và nhanh chóng nhận ra rằng nàng đang nằm trên đùi Riftan và ngồi dậy.   Riftan ấn đầu nàng trở lại đùi mình.

"Cứ thế này và nằm xuống."

Sau đó, chàng chạm vào dái tai của Max và dùng ngón tay chải mái tóc rối của nàng.   Vai của Max rung lên vì cảm giác nhột nhột.   Riftan nâng tấm khăn trải giường bị đổ lên vai Max và hỏi với vẻ mặt lo lắng.

"Nàng cảm thấy thế nào?"

"Em thấy ổn."

"Cuối cùng thì ta cũng cố gắng kìm lại được, nhưng nàng đã thôi thúc ta quá mạnh."

Sau đó Max mới tự hỏi liệu mình có quá táo bạo hay không.   Nàng cố gắng quay lại, che đi khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ trong mái tóc rối bù.   "L-có vẻ như bên ngoài trời đang mưa."

"Đó là cơn mưa mùa thu.   Sau đó, nhiệt độ sẽ giảm xuống".   Riftan đáp, nhìn những hạt mưa trên cửa sổ.

Max liếc nhìn khuôn mặt đen sạm của chàng, rồi cẩn thận vòng tay mình quanh bàn tay đang đặt trên đầu gối chàng.   Max cảm thấy Riftan hơi căng thẳng khi nàng sờ soạng những ngón tay dài, mạnh mẽ và đầy quyến rũ của chàng.   Max nắm lấy tay chàng và thì thầm trong hơi thở của mình.

"Chàng có thể yên tâm n-bây giờ.   Thành thật mà nói... em rất vui vì không phải chứng kiến ​​Riftan ra trận."

"Nàng có ghét người đàn ông đó không?"

Mặt Max tối sầm lại.   Khi nàng nghĩ đến cha mình, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là sự sợ hãi.   Sau khi bị nhấn chìm bởi nỗi sợ hãi sâu thẳm, một cảm giác bất lực và xấu hổ kéo theo.   Có lẽ, bên dưới những cảm xúc đó là sự hận thù và uất hận.   Tuy nhiên, nỗi sợ hãi quá dữ dội khiến sự căm ghét không có thời gian để nổi lên.   Max đáp lại bằng một giọng trống rỗng, nghịch ngợm các ngón tay của mình.

"Em không muốn nghĩ về bất cứ điều gì... liên quan đến người đó."

Bỗng cả hai im lặng.   Trong một lúc lâu, chỉ có tiếng củi cháy, và tiếng mưa rơi âm thầm vang lên, Riftan đột nhiên cất tiếng.

"Ta biết nàng trông không được hạnh phúc cho lắm."  Đôi mắt trũng sâu của Riftan rơi xuống gương mặt Max.   "Ta thậm chí đã nghĩ đến việc lẻn vào lâu đài và bắt cóc nàng."

Môi Riftan nhếch lên trong vô vọng.   "Sau suy nghĩ đó, khung cảnh chói lọi xung quanh nàng hiện ra trước mắt ta.   Nếu nàng không hạnh phúc ngay cả trong một lâu đài đẹp như vậy, ta tự hỏi phải làm thế nào ta có thể làm cho nàng hạnh phúc."

Max ngước đôi mắt run rẩy nhìn Riftan.   Một nụ cười méo mó đọng lại trên môi Riftan.   "Đáng lẽ ta phải gạt bỏ những suy nghĩ vô bổ đó, bắt cóc nàng và chạy trốn."

"Em cũng thực sự nghĩ rằng... điều đó sẽ rất hay."

Khi Max nhẹ nhàng đồng ý, nụ cười của Riftan tắt lịm.   Riftan nhìn nàng với ánh mắt mơ hồ, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nếu ta làm điều đấy, nàng sẽ rất buồn.   Hồi đó, nàng rất ghét ta mà."

"Em không ghét chàng.   Em chỉ... sợ hãi.   Em đã nói với chàng điều đó trước đây rồi mà."

"Trong mắt ta, có vẻ như nàng rất ghét ta thì phải."

"Trong mắt em cũng vậy..."

Max trừng mắt nhìn Riftan và ngậm chặt miệng nàng.   Khi đợi nàng nói tiếp, Riftan quấn tóc Max quanh ngón tay. Max ngập ngừng và thở dài.

"Trong mắt en... Riftan dường như ghét em thì phải

."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-458)