Vay nóng Tima

Truyện:Dưới Bóng Cây Sồi - Chương 220

Dưới Bóng Cây Sồi
Trọn bộ 458 chương
Chương 220
Chương 220
0.00
(0 votes)


Chương (1-458)

Siêu sale Lazada


"Em kiệt sức rồi sao?" 

Nhận thấy vẻ mặt bị động của nàng, công chúa mỉm cười hỏi, Max đỏ mặt xấu hổ.

"K-không. Em chỉ cảm thấy tiếc cho những người đi cùng chúng ta... rằng em lại đang đi một cách quá thoải mái..."

"Không sao đâu! Em là một bệnh nhân, Maximillian. Bên cạnh đó thì, việc di chuyển bằng xe ngựa cả ngày có thể gây nhiều áp lực cho cơ thể em." 

Công chúa dựa khuỷu tay vào bệ cửa sổ và thở dài."Ta đã từng nên nghĩ dừng lại ở cảng để cho em hoàn toàn bình phục, nhưng tốt hơn hết là ta nên đưa nàng đến chỗ của người chữa trị hoàng gia..."

Công chúa Agnes gõ nhẹ vào lớp áo bằng những ngón tay thon dài của mình một cách trầm ngâm, lời nói của cô dần ngắn lại. Max liếc nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên u ám của công chúa và cau mày. Trong suốt hành trình từ Ethylene đến Drakium, nàng đã được chăm sóc tận tình. Ngay cả khi lên tàu, hai người hầu thường xuyên ở bên cạnh nàng cùng với một người chữa trị. Khi cập bến, họ đi đến Drakium trên một chiếc xe ngựa được trang bị một tấm đệm lớn và sang trọng.   Trong mắt Max, việc nhận được những phương pháp điều trị hoàng gia như vậy là điều không cần thiết đối với nàng, và nàng cảm thấy không thoải mái khi bị đối xử như một bệnh nhân trên giường bệnh.

"Đó chỉ là một chút sự... thiếu sức chịu đựng. Em đã nghỉ ngơi và uống rất nhiều loại thuốc... trong nhiều tuần không dứt.   Em đã thực sự khỏe rồi."

Nhưng sẽ không hại gì nếu gặp một người chữa trị có trình độ phù hợp. Trong cung điện hoàng gia, chúng ta có một vị archmage đến từ tháp phù thủy, ông ta thông thạo các loại thuốc từ lục địa phía Nam. Ông ấy chắc chắn sẽ có thể giúp em phục hồi sức khỏe."

Max muốn nói với cô ấy một lần nữa rằng mình không sao, nhưng thấy công chúa cứng đầu thế nào, nàng đành ngậm miệng lại. Nàng không có lý do chính đáng để từ chối điều trị từ một người chữa trị tốt. Mặc dù thái độ của công chúa hơi quá đáng, nhưng Max không muốn tranh cãi với cô và chỉ im lặng chấp nhận yêu cầu đó.

"À, cung điện Drakium ở đằng kia kìa."

Max nhìn về nơi Agnes đang chỉ và nhanh chóng nhìn thấy một lâu đài tráng lệ màu trắng xám được lấy cảm hứng từ Kiến trúc Roem. Cung điện rộng lớn giống như một ngọn giáo nguy nga, sừng sững trên các tòa nhà gạch đỏ khác với những ngọn tháp của nó. Cung điện hoàng gia không có vẻ lộng lẫy như lâu đài của cha nàng, nhưng có vẻ lớn hơn. Xe ngựa băng qua đám đông và đi vào quảng trường hình tròn khổng lồ của thị trấn. Max có thể nhìn thấy tháp chuông lớn của ngôi đền và lối vào hình vòm dẫn đến cung điện vương giả.

Đội trưởng đội hiệp sĩ tiến lên phía trước, người lính bảo vệ thành phố kéo tay quay để mở cổng sắt. Max nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy các hiệp sĩ đang trên lưng ngựa của họ hành quân về phía sân cung điện theo hàng lối. Xe ngựa đi theo sau họ, và chẳng bao lâu sau, một khu vườn rộng lớn với những bụi cây hiện ra trước mắt. Đôi mắt nàng ấy mở to.   Mặc dù đã sống 20 năm trong Lâu đài Croy, nơi được coi là một trong những lâu đài tráng lệ nhất ở Lục địa phía Tây, nhưng nàng vẫn không khỏi ngạc nhiên trước sự hùng vĩ của lâu đài Drakium.

"Chúng ta phải đến cung điện trung tâm trước để thông báo về sự xuất hiện của mình với cha ta. Sau đó, chúng ta hãy về lại cung điện của ta."

Công chúa bước ra khỏi xe ngựa trước cả khi người hầu định mở cửa. Sau đó công chúa chìa tay ra đỡ Max để giúp nàng bước xuống.

"Người, cung điện của người?"

Max hỏi với vẻ hơi bối rối vì công chúa đang đóng vai một hiệp sĩ và hộ tống nàng ra khỏi xe ngựa.

"Cung điện của ta ở một nơi hẻo lánh, gần gũi với thiên nhiên hơn thủ đô, bởi vì việc sử dụng pháp thuật ở đây rất nghiêm ngặt. Khi ta mười ba tuổi, cha ta đã xây dựng cung điện đó cho ta như một món quà. Bây giờ thì hãy mau xuống đây ngay đi."

Trước sự nài nỉ của công chúa, Max miễn cưỡng khoác tay cô và bước ra khỏi xe ngựa. Uslin và Elliot đến gần và thở dài khi thấy Agnes giành lấy công việc của mình.

"Điện hạ, chúng tôi có thể tự chăm sóc phu nhân của mình."

"Maximillian là khách của ta, nên đương nhiên ta phải chăm sóc nàng ấy về mọi mặt."

Công chúa xua đuổi các hiệp sĩ và dẫn Max lên cầu thang.   Nàng đi theo Agnes đến lối vào của cung điện chính được trang trí bằng hàng trăm ô cửa kính. Bên ngoài ô cửa hình bầu dục trang trọng, có hàng ngàn người hầu mặc quần áo lụa và lính canh mặc áo giáp thép đứng sừng sững. Công chúa bước vào, theo sau là các hiệp sĩ và pháp sư tham gia trận chiến. Max tò mò nhìn xung quanh khi bước vào hành lang yên tĩnh lạ thường. Những bức tượng tuyệt đẹp được đặt giữa những cột đá, và những chiếc đèn chùm vàng chói treo từ trần nhà hình vòm cao. Khi họ đi đến cuối, Max nhìn thấy lối vào phòng ngai vàng.

"Thưa Bệ hạ, công chúa Agnes Reuben đã trở về cùng với các hiệp sĩ Hoàng gia!"

Người phục vụ đứng ở cửa lớn tiếng thông báo và cánh cửa bằng gỗ gụ kép đã mở ra, và Lord Vuitton xuất hiện trên ngai vàng của ông ta. Max bước lên tấm thảm đỏ ở hai bên căn phòng lớn và tò mò ngước nhìn nhà vua. Vua Ruben III ngồi trên ngai vàng của mình, mặc một chiếc áo choàng sang trọng làm từ da beo và một chiếc áo choàng lụa với những đường thêu tinh xảo. Sự thờ ơ và giễu cợt trên khuôn mặt của vị vua hoàn toàn không giống như một vị vua tốt bụng mà nàng tưởng tượng.

Đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của ông, nàng cảm thấy lo lắng. Vua Vuitton là một người đàn ông đẹp với một bầu không khí bí ẩn. Mái tóc vàng của ông ấy giống như bờm của một con sư tử phía dưới vương miện. Khuôn mặt căng, nhiều nếp nhăn khác xa với tuổi thật của ông được bao phủ bởi bộ râu vàng rối bù. Sự xuất hiện của ông khiến nàng liên tưởng đến một con mèo bơ phờ.

Sau đó, nhà vua đưa cuộn giấy mà ông đang đọc cho người ghi chép đang đứng bên cạnh, đưa bàn tay vụng về đang đeo nhẫn của mình cho Agnes.

"Kho báu của ta. Ta rất vui khi thấy con trở về an toàn. Chào mừng trở về nhà, niềm tự hào và niềm vui của ta, người kế thừa nâng cao sự vinh quang của đất nước ta."

"Chúng con đã trở lại sau chuyến thám hiểm, thưa Bệ hạ."

Agnes bước tới và hôn lên chiếc áo choàng dài của nhà vua trên sàn trải thảm. Các hiệp sĩ và pháp sư cúi đầu và quỳ gối trước vị vua của họ. Max nhanh chóng bắt chước họ, quỳ gối và cúi đầu. Ngay sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói uy quyền và mạnh mẽ có chút khó chịu.

"Ngẩng đầu lên đi. Bổn vương không muốn nói trong khi thấy chiếc vương miệng trên đỉnh đầu của ngươi đâu."

Max nhìn xung quanh và thấy Uslin và Elliot ở hai bên đang từ từ ngẩng đầu lên, nàng cũng nhìn lên. Vua Ruben III chống khuỷu tay lên tay vịn và dửng dưng nhìn xuống kẻ đang quỳ trước mặt mình. Ông ấy lại nói, với giọng điệu trầm và mạnh mẽ.

"Có khá nhiều người đã không trở lại."

"Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, vì vậy con đã ra lệnh cho một bên thứ ba ở lại Livadon."

"... Còn ai ở lại?"

"Vẫn còn khá nhiều người của hiệp sĩ Remdragon, Khu vực phía Tây và Khu vực phía Bắc. Tất cả sẽ trở về muộn nhất là sau một tháng."

Đôi mắt vàng của nhà vua cẩn thận nhìn vào khuôn mặt của thần dân của mình, và sau đó khi ông ta nhìn sang Max, ánh mắt của ông đột nhiên dừng lại. Nàng cảm thấy cổ họng mình thắt lại, nuốt nước bọt trước áp lực mạnh đến mức tim nàng dường như ngừng đập. Mặc dù nhà vua có vẻ thờ ơ và xa cách, nhưng ông ta lại toát ra một khí chất đáng sợ.

"Nếu mắt của ta không nói dối, thì những người đó không phải đến từ quân đội Remdragon sao?"

Khi nghe đến sự hiện diện của mình, Uslin và Elliot cúi đầu xuống."Thần là Elliot Caron, hiệp sĩ đến từ Remdragon."

"Thần là Uslin Rikaido, hiệp sĩ đến từ Remdragon. Theo lệnh của lãnh tể Calypse, chúng thần đến đây để tháp tùng phu nhân."

"Phu nhân... ?"

Đôi mắt sắc bén của nhà vua ngay lập tức khóa chặt vào nàng và Max đứng hình ngay tại chỗ. Nàng nhanh chóng mở miệng, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.

"Thật vinh dự khi được diện kiến ngài... thưa Bệ hạ. Tôi là Maximillian Calypse."

"Hừm."

Đôi mắt vàng của nhà vua lạnh lùng nhìn Max. Ngay lúc đó, nàng có cảm giác như mình đang đứng trước một con sư tử ngụy trang dưới da người. Ông ta vuốt bộ râu dày và xoăn của mình, miệng nhếch lên một cách gian xảo.

"À. Bây giờ thì ta nhớ ra rồi, hoá ra tên hiệp sĩ cứng đầu đó đã nhiều lần từ chối hoà hôn với con ta vì cô."

Nhiệt độ trong đại sảnh ngay lập tức giảm mạnh, đủ để nàng lạnh cóng xương. Max vội vàng cúi đầu, gương mặt tái mét và sợ hãi nhưng Agnes đã nhanh chóng cứu cánh nàng.

"Phụ thân, phu nhân Calypse là một thuật sĩ và là một trong những người đóng góp lớn nhất cho trận chiến Ethylene. Nàng ấy bị thương nặng trong chiến tranh, vì vậy con đã vội vàng đưa nàng ấy đến đây để giúp nàng hồi phục".

"Đó là một câu chuyện rất thú vị đấy."

Trái ngược với những lời của mình, vua Ruben III có một biểu hiện thờ ơ trắng trợn trên khuôn mặt của ông ta."Riftan Calypse là niềm tự hào của Whedon và là tên hiệp sĩ bổn vương sủng ái nhất. Chúng ta sẽ không thể bỏ qua việc chăm sóc vợ của cậu ta. Cô ấy phải được chăm sóc thật tốt và điều trị đặc biệt trong thời gian ở lại".

"Tôi rất biết ơn... vì sự hào phóng của Bệ hạ."

Max gần như không thể lẩm bẩm với một giọng run rẩy. Sau đó, nhà vua ngoảnh mặt đi, giống như một con mèo mệt mỏi vì chơi với đồ chơi của nó, rồi đưa tay ra hiệu về phía những thần dân vẫn đang quỳ trước mặt mình.

"Ta sẽ rất vui khi nghe kể chi tiết về chuyến thám hiểm của các ngươi, nhưng ta không thể giữ các ngươi ở đây, những người vừa trở về sau một cuộc hành trình dài và chiến đấu gian khổ. Ta sẽ nghe về chuyến thám hiểm vào một thời điểm khác. Bây giờ hãy đứng dậy đi. Tối nay, ta sẽ cho tổ chức bữa tiệc sẽ được tổ chức để vinh danh các ngươi."

Người ghi chép nhanh chóng viết ra mệnh lệnh của Nhà vua và giao cho một người hầu, người này sau đó vội vàng thực hiện mệnh lệnh. Tất cả đều cúi đầu thành kính và đứng dậy sau đó lặng lẽ bước ra khỏi sảnh. Chỉ khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Max mới thở phào nhẹ nhõm.

Agnes nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và mệt mỏi của nàng chỉ biết mỉm cười đau khổ."Cha ta có tật xấu là khiến người khác cảm thấy khó chịu. Ông ấy chỉ muốn chọc tức em thôi, đừng suy nghĩ nhiều."

Ngay cả khi nghe công chúa nói vậy, Max cũng không cảm thấy được an ủi. Vua Ruben là người muốn Riftan ly hôn với Max và để chàng kết hôn với Công chúa Agnes. Trong mắt đức vua, sự tồn tại của nàng chẳng khác nào cái gai trong mắt.   Nàng lo lắng cắn môi, ý thức được nàng đang bối rối, Uslin đang nhìn nàng lặng lẽ mở miệng nói.

"Đừng lo lắng thưa phu nhân, đức vua rất tốt bụng và công bằng. Người sẽ không bị thương đâu."

Max nở một nụ cười nhạt. Vua Ruben dường như không có lòng thương xót. Như thể cô ấy biết chính xác nàng đang nghĩ gì, Agnes mỉm cười.

"Ta biết ông ấy gắt gỏng và có thể hơi xấu tính, nhưng ông ấy chỉ hành động theo cách mình muốn. Khi biết được đóng góp của em, ông ấy sẽ lại khen ngợi em thôi. Ta sẽ kể chi tiết chuyện đó cho ông ấy."

Họ rời cung điện trung tâm và lên xe lần nữa. Cung điện Drakium có kích thước như một ngôi làng nhỏ. Họ đi qua nhà nguyện lớn, một sân tập khổng lồ có thể dễ dàng chứa 10. 000 người, và một khu rừng cây du rậm rạp xanh tốt. Chỉ sau đó, nơi ở của công chúa mới xuất hiện. Khi Max được dẫn vào một phòng khách rộng rãi và thoải mái, nàng ấy đã hoàn toàn kiệt sức, nhìn ra vườn cây ăn quả và hồ chứa.

"Ta sẽ gọi bác sĩ trị liệu. Hãy nằm xuống giường và nghỉ ngơi đi."

"Người không cần phải làm như vậy bây giờ đâu. Agnes điện hạ hẳn cũng phải kiệt sức rồi..."

"Ta đã hứa với Riftan, ta sẽ chăm sóc cho em. Vì niềm tự hào và danh dự của ta, ta sẽ làm vậy, vì vậy đừng lo lắng về bất kì điều gì hết.".

##### Truyện đề cử: Đan Vũ Càn Khôn#####

Agnes ngay lập tức triệu tập hai nữ trị liệu, và khi nàng đang nằm cứng đờ trên giường, họ đã kiểm tra cho nàng. Họ nghiên cứu làn da và xem xét vùng bụng của nàng. Bọn họ hỏi nàng vài câu, sau đó ném một tá dược liệu khác nhau vào ấm trà sứ pha chế dược liệu. Max nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đen, có mùi hôi và quay lại nói chuyện với những người trị liệu.

"Đây là loại thảo dược gì? Ta chưa từng thấy qua mấy loại thảo dược này..."

"Đây là một loại thuốc có thể giúp cơ thể người phục hồi nhanh hơn."

Công chúa vội ngắt lời người trị liệu và trả lời một cách mơ hồ.

"Những loại thuốc này tốt cho sức khỏe của em, vì vậy đừng lo lắng, hãy cứ sử dụng nó."

Max ngửi thấy mùi trà thảo mộc đắng và nghĩ đến công chúa vẫn đang chăm sóc mình dù hành trình đã rất mệt mỏi, nàng nhắm mắt và nuốt nó. Khi nàng cạn cốc, người trị liệu tiếp tục phương pháp điều trị bí ẩn và đắp một gói đá nóng lên chăn để sưởi ấm cho nàng, sau đó bôi một loại dầu lạ lên bàn tay và bàn chân của nàng.

"Xin lỗi vì sự đường đột của tôi, công chúa cho triệu tập tôi..."

Ngay khi Max nghĩ rằng việc điều trị đã kết thúc, một giọng nói khác vang lên từ ngoài cửa. Agnes quay lại và nhanh chóng gọi ai đó vào. Ông ta là một người đàn ông gầy gò khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng màu xám sẫm. Khi đến gần nàng, ông ta vuốt bộ râu rối bù của mình.

"Tên ngốc nào có thể sử dụng ma lực của mình đến khi cạn kiệt như vậy chứ? Kẻ ngốc này là ai? Đúng là một kẻ ngu dốt. Hắn ta sẽ phải sẵn sàng lắng nghe thuyết giảng của ta."

"Simon, ta sẽ không dung thứ cho sự thô lỗ này đâu."

Công chúa nhìn người đàn ông một cách nghiêm khắc, nhưng người đàn ông tên là Simon không hề nao núng.   Ông khinh khỉnh khịt mũi, rồi quay lại nhìn Max một cách nghiêm túc.

"Trông cô không giống như thuật sĩ ở tháp phù thuỷ. Cô đã học câu thần chú với tên ngốc nào mà lại làm chuyện liều lĩnh như vậy?"

"Tôi..."

"Simon." Công chúa cảnh báo một lần nữa, và tên thuật sĩ bĩu môi.

Sau đó ông kéo một chiếc ghế và ngồi xuống mép giường.   "Vâng, vâng. Được rồi. Tôi sẽ ngừng cằn nhằn và kiểm tra cho cô ấy. Bây giờ, xin hãy đưa tay cho tôi."

Max do dự và đưa tay ra, người đàn ông giữ nó giữa những ngón tay khô ráp, mảnh mai, và truyền một ít ma lực vào tay nàng. Khi cảm thấy ma thuật lạnh lẽo thấm vào cơ thể, nàng không khỏi rùng mình. Gã thuật sĩ làm việc này trong khoảng mười phút, sau đó buông tay ra với một tiếng thở dài.

"Tình trạng cạn kiệt năng lượng của cô ấy không nghiêm trọng như tôi mong đợi. Tuy nhiên, cô vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt trong một tháng hoặc lâu hơn."

"Như vậy, em ấy sẽ hoàn toàn bình phục chứ?"

Nghe câu hỏi đầy lo lắng của công chúa, gã thuật sĩ chớp chớp đôi mắt to như cú vọ và lại thở dài.   "Cơ thể của cô ấy sẽ hồi phục trong một thời gian. Tuy nhiên, cô ấy không nên sử dụng ma thuật lần nữa trong thời gian này. Trừ khi năng lượng ma thuật của cô được bổ sung đầy đủ một cách tự nhiên, nếu không nó có thể gây ra tổn thương vĩnh viễn."

"K-kiểu... sát thương vĩnh viễn như thế nào... ?"

"Một thứ có thể rút ngắn tuổi thọ của cô."

Cơ thể của Max rùng mình trước giọng nói trầm thấp đáng sợ của ông ta. Để chứng tỏ rằng mình không hề phóng đại, gã thuật sĩ làm một vẻ mặt nghiêm túc và khoanh tay trước ngực.

"Ma lực là năng lượng mà tất cả chúng ta có được từ lúc sinh ra. Các pháp sư lấy năng lượng từ thế giới tự nhiên truyền vào cơ thể của họ và sử dụng nó để thi triển phép thuật.   Năng lượng vốn có trong cơ thể giống như nam châm giữ năng lượng ma thuật cho mình. Cô nương đây không chỉ sử dụng hết năng lượng ma thuật của mình, mà còn cả ma lực cung cấp năng lượng và sức mạnh cho cơ thể chúng ta đủ để sống. Những gì cô đã làm giống như cố tình rút ngắn tuổi thọ của mình".

"Đ-đó không phải là ý định của tôi. Chỉ là tại thời điểm đó... tôi không còn sự lựa chọn nào khác..."

Thuật sĩ thở dài ngao ngán trước lời bào chữa của nàng."Có một số thuật sĩ lại hành động hấp tấp với tư cách là một quý cô trên chiến trường."

Ông ta lẩm bẩm một cách cay đắng và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình."Hiện giờ, cơ thể của cô nương đây đang rất yếu ớt và mỏng manh như một đứa trẻ sơ sinh. Đó là lý do tại sao cô luôn không ngừng chìm vào giấc ngủ. Ngủ nhiều và nghỉ ngơi nhiều nhất có thể để giúp cơ thể bổ sung những gì đã mất. Và thậm chí đừng nghĩ đến việc làm bất cứ điều gì vất vả cho đến khi cô có thể trở lại bình thường."

Max gật đầu. Người thuật sĩ nói thêm một vài lời cảnh báo để đề phòng trước khi đi. Công chúa và hai người trị liệu cũng rời đi, nhưng nàng hầu như không thể yên tâm nghỉ ngơi. Kể từ khi đến Cung điện Drakium, tất cả những gì Max làm là ăn và ngủ như một đứa trẻ sơ sinh. Giữa lúc đó, nàng sẽ uống thuốc mà các thầy lang đã chuẩn bị và thỉnh thoảng nhận được phép thuật chữa bệnh từ các thuật sư. Một bữa tiệc linh đình được tổ chức hàng đêm, nhưng Max không bước một bước nào ra khỏi cung điện của công chúa.   Nàng đã quá mệt mỏi và không còn tâm trạng để hòa nhập với môi trường xung quanh ồn ào như vậy.

Mặc dù nàng ấy đã rời khỏi chiến trường và mọi thứ vẫn ổn, nàng vẫn không thể rũ bỏ sự lo lắng và trầm tư của mình.   Riftan cứ hiện lên trong tâm trí nàng, và điều đó khiến nàng đau đớn, lo lắng rằng chàng có thể đã hoàn toàn thờ ơ với mình. Choáng ngợp với bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực, Max nhắm mắt đi ngủ. Nàng bất lực chống lại bản thân, tự hành hạ tâm trí mình bằng những suy nghĩ tàn bạo. Nàng đã dùng thời gian của mình một cách nhàn rỗi, giống như một con cá vàng bơi xung quanh bể cá.

Tin tức về chiến thắng truyền về từ Livadon sau hai tuần.   Người đưa tin thông báo rằng lực lượng đồng minh đã mở rộng quy mô lên cao nguyên Pamela và phá hủy hoàn toàn căn cứ chính của lũ quái vật. Khi nhận được tin tức tuyệt vời như vậy, tiếng hoan hô không chỉ nổ ra từ cung điện Drakium mà còn vang vọng khắp thủ đô.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-458)