Đêm gặp mặt
← Ch.041 | Ch.043 → |
"Tiểu tử này chạy đi đâu thế?" Tề Thiên Ngạo vừa nhìn thấy Tề Thiênduyệt mặt mũi tràn đầy tươi cười lập tức đổ ập xuống mà hỏi.
"Ha ha! Lão ca, huynh không phải nói đệ ngay cả vòng thứ hai cũng không tham gia được sao? Nói cho huynh biết, đệ đã đánh vào trận chung kết rồi!" Đôi mắt đáng yêu như mảnh trăng non của Tề ThiênDuyệt theo thói quen híp lại thành một đường, trên gò má dễ thương xuất hiện hai má lúm đồng tiền, "Hì hì...... , tiểu muội, muội xem ca ca huynh rất không tệ, đúng chứ!"
"Hai đối thủ của đệ là ai?" Thiên Tung rất là bình thản hỏi.
"Cái này......" Tề Thiên Duyệt gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Là Từ Hoài và Tiêu Đàm."
"Mẹ nó!" Mọi người nghe Tề Thiên Duyệt trả lời đều không nhịn được tức miệng mắng to.
Nhắc tới mấy người nổi danh nhất lần đại hội Thánh môn này, trừ Năm anh tài của Thánh môn, nhóm người Tề Thiên Tung phải kể đển Từ Hoài và Tiêu Đàm này! Trọng lượng của Từ Hoài đã đủ khiến người ta ghé mắt rồi, ước chừng có đến 300 cân! Nhưng hắn tuyệt đối là loại người tốt mã dẻ cùi, nghe nói mới vừa đạt tới trình độ kiếm sĩ thôi, có thể tham gia lần tranh tài này hoàn toàn dựa vào tài lực trong nhà hùng hậu. Lại nói đến Tiêu Đàm kia, hoàn toàn là do chiếm lấy hào quang của cha hắn Tiêu Kiếm, tiêu chuẩn thế hệ thứ hai của tổ tiên, thực lực tuyệt đối khiến người ta không dám khen tặng. Cũng khó trách mọi người dành cho Tề Thiên Duyệt khinh bỉ cực lớn như thế, bất kể là ai, gặp phải hai kẻ vô dụng này không thắng mới là lạ!
"Mẹ nó, tiểu tử ngươi thật quá may mắn!" Ngay cả Lục Thăng ở bên cạnh Thiên Tung cũng không nhịn được lớn tiếng nói.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Mục Nhạc Ca cũng ở một bên lớn tiếng phụ họa.
"Ta đây chính là dùng thực lực!" Tề Thiên Duyệt rất ủy khuất sử dụng đôi mắt trăng non đáng thương của hắn nhìn Thiên Tung, "Thiên Tung, muội nói có phải không!"
Mọi người cho là với tính tình lạnh nhạt của Thiên Tung tuyệt đối sẽ không để ý tới loại tranh chấp không có dinh dưỡng này, ai ngờ ThiênTung cũng hé miệng ngọc, cực kỳ quả quyết nói: "Không sai! May mắn cũng là một phần của thực lực. Tam ca, làm tốt lắm!"
"Tiểu muội! Huynh biết vẫn là tiểu muội đối với huynh tốt nhất!" Tề Thiên Duyệt được Thiên Tung khen ngợi quả thật đắc ý vênh váo, lập tức ôm lấy Thiên Tung xoay vài vòng.
Bởi vì chuyện phát sinh trong nháy mắt, tất cả mọi người còn không kịp phản ứng. Cho đến khi Tề Thiên Duyệt đặt Thiên Tung xuống, lửa giận của mọi người mới có thể bùng nổ. Chẳng qua là không nghĩ tới người đầu tiên bùng nổ lại là Lục Thăng.
"Mẹ nó! Tiểu tử ngươi cao hứng thì cao hứng đi, cho dù Thiên Tung là muội muội của ngươi cũng không thể ấp ấp ôm ôm như thế! Ngươi không biết cái gì gọi nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Mọi người nghe được lời nói dõng dạc này của Lục Thăng thiếu chút nữa quất tới, đại ca ngươi đã quên mới vừa rồi là ai chẳng thèm ngó tới 'nam nữ thụ thụ bất thân' hay sao? Giờ còn dám đem ra nói chuyện? Trong lúc nhất thời, đối tượng mọi người nhất trí khinh bỉ biến thành Lục Thăng, nhất là gương mặt tuấn tú của Mục Nhạc Ca hoàn toàn biến thành gương mặt mẹ kế. Bây giờ nếu không phải mọi người đều cùng chung kẻ địch, đoán chừng đã sớm nội bộ đánh nhau rồi!
"Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, chưa nghe nói qua!" Tề Thiên Duyệt mặc dù thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng lời nói ra cũng không hề đáng yêu chút nào, "Ta ôm muội muội của ta huynh quản được sao? Thành thật mà nói, huynh không phải là ghen tỵ với ta đó chứ?"
"Tề Thiên Duyệt!" Lục Thăng hét lớn một tiếng, rõ ràng có mấy phần lúng túng vì bị nói trúng tâm sự. Nếu không phải là Lục Thăng còn đang mang khuôn mặt bao công vì bị Thiên Tung đánh, đoán chừng có thể thấy khuôn mặt Lục Thăng dâng lên mấy phần đỏ bừng hiếm thấy.
Đúng lúc này, trước tháp Thánh môn truyền tới một giọng nói quen thuộc, kéo suy nghĩ của đám người bọn họ trở về hiện trường cuộc đấu.
Chỉ thấy Tần Duyệt Đại Trưởng Lão đứng trước tháp Thánh môn, rất kích động nói: "Các vị, trải qua gần một ngày đấu võ, danh sách tiến vào trận chung kết rốt cuộc đã có. Tiếp theo ta tuyên bố những người tiến vào trận chung kết có Tề Thiên Tung, Tề Thiên Ngạo, Bạch Tử Nhan, Tiêu Ngọc Thương, Bắc Thần Diêm, ......"
"Chúng ta hãy cùng chúc mừng những tuyển thủ này đã đạt được tư cách bước vào trận chung kết!" Tần Duyệt Đại Trưởng Lão dẫn đầu vỗ tay, "Tiếp theo, ta xin tuyên bố quy tắc trận đấu ngày mai. Bắt đầu từ ngày mai sẽ chính thức tiến vào vòng chung kết. Chúng ta có 25 tuyển thủ, tiến hành đấu loại trực tiếp. Đầu tiên, 25 tuyển thủ chia ra rút thăm quyết định đối thủ tỷ thí. Điểm duy nhất khác với mười mấy cuộc tranh tài trước là: 25 người này sẽ có một người không phải thi đấu mà trực tiếp được chọn. Còn dư lại 24 người tiến hành tỷ thí với nhau, chọn ra 12 tuyển thủ. Sau đó, 12 tuyển thủ này sẽ cùng với tuyển thủ trực tiếp được chọn kia tiếp tục rút thăm. Lần này mặc nhiên có một tuyển thủ trực tiếp được chọn. Còn dư lại 12 tuyển thủ tỷ thí. Cuối cùng, có bảy tuyển thủ trực tiếp tiến vào top mười, từ sáu tuyển thủ còn dư lại sẽ tiến hành rút thăm để chọn lấy ba người. Về phần top 10, ai tranh được đầu tiên sẽ được lựa chọn hình thức khiêu chiến. Được! Cuộc đấu hôm nay đến đây là kết thúc. Mọi người hãy trở về nghỉ ngơi thật tốt, dùng tư thái sung mãn nhất để đối mặt với trận đấu ngày mai!"
Khi cuộc thi kết thúc, mọi người tán loạn như chim như thú. Chỉ có tiếng nứt vỡ trên võ đài, từng tiếng đá vụng chung quanh võ đài là minh chứng cho cuộc so tài kịch liệt.
Đêm lạnh như nước. Mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Giờ này, Thiên Tung đang tu luyện trong phòng của mình. Qua trận đánh với Lục Thăng, nàng cảm thấy thực lực của mình lại có chút nâng cao. Thực lực Kiếm Tông cấp một chẳng những được củng cố, còn mơ hồ có khuynh hướng bước vào cấp hai. Đặc biệt là việc nắm vững nguyên tố ánh sáng, nàng dường như đã chạm tới ranh giới vô cùng kì diệu. Ngay trong trận đấu sáng nay, cơ thể nàng vốn không chịu nổi việc phút chốc xuất ra nhiều năng lượng như vậy, thế nhưng trong nháy mắt nàng cầm cự không nổi nữa, Thiên Tung lại cảm thấy Chư Thần quyết trong thân thể bắt đầu cấp tốc xoay tròn. Năng lượng ánh sáng sau khi được phóng xuất lại mạnh mẽ quay trở về bên trong cơ thể nàng, mới khiến nàng bình yên vô sự không chút thương tổn.
Đây quả thực không hợp với lẽ thường! Không thể tưởng tượng nổi! Nếu nàng thật sự có thể không ngừng hấp thu năng lượng chung quanh, thậm chí chuyển hóa năng lượng khác biến thành nguyên tố mình cần, vậy quả thực có thể sánh ngang với lực chiến đấu của cấp bậc Kiếm Đế rồi. Bởi vì sự khác biệt lớn nhất của Kiếm Tông và Kiếm Đế không phải là sự chênh lệch năng lượng, mà là lực bền bỉ. Đến cấp bậc Kiếm Đế, người ta có thể liên tục không ngừng mượn nguyên tố năng lượng trong trời đất để bổ sung năng lượng tiêu hao của mình. Thế nhưng hôm nay, Thiên Tung hiểu được nội dung này lại cùng với việc mượn năng lượng để đạt tới cấp bậc Kiếm Đế có điều không giống. Nàng rõ ràng cảm thấy, những năng lượng này là bị mình hấp thu!
Thiên Tung mặc dù không hiểu vì sao, nhưng nàng vẫn cố gắng nhớ lại cách thức vận hành của năng lượng trong cơ thể ngày hôm nay, kết hợp với không ngừng tìm tòi Chư Thần quyết. Nàng không hề phát hiện, trong lúc vô tình, quanh người nàng tạo thành một màn khí đặc biệt, dường như một vũ trụ nhỏ. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ không ngừng tràn vào trong cơ thể Thiên Tung, còn có lượng lớn khi tức bên dưới của Thiên Tung cùng với sức sống của cây cối chung quanh. Lúc này Thiên Tung dường như một hang động đen tối không ngừng hấp thu năng lượng chung quanh mà không biết.
Từ lúc trở về từ Ma Thú Sâm Lâm, cữu vĩ tuyết hồ vẫn sống trong phòng Thiên Tung lúc này cũng mở to đôi mắt ti hí của nó, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Thiên Tung, trong mắt hiện đầy nghi ngờ. Nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện trong mắt Tiểu Hồ còn có chúta sợ hãi như ẩn như hiện. Thế nhưng, Tiểu Hồ vẫn lẳng lặng canh giữ bên người Thiên Tung một bước cũng không rời đi.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động. Tiểu Hồ lanh lợi kêu một tiếng.
Thiên Tung vốn đang bị vây trong cảm giác cực kỳ huyền diệu, nhưng nghe được báo động của Tiểu Hồ, vẫn nhanh chóng mở mắt ra."Ai to gan vậy? Nửa đêm canh ba không ngờ xuất hiện ngoài cửa phòng ta?"
Thiên Tung mở cửa, hướng ra ngoài đuổi theo.
Bóng dáng màu xanh kia cực kỳ nhanh nhẹn, cho dù là thực lực của Thiên Tung cũng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của hắn, hai người cứ như vậy một trước một sau đi tới rừng đào đẹp như yên hải kia.
Rốt cuộc đến cuối rừng đào, Thiên Tung cũng thấy rõ khuôn mặt hoàn mỹ lạnh như băng tuyết.
"Tần Mộ Ngôn? Không ngờ là ngươi?" Thiên Tung hơi kinh ngạc.
"Là ta." Lời nói của Tần Mộ Ngôn đơn giản quá đáng.
Hai người cứ như vậy đưa mắt nhìn đối phương, ai cũng không nói thêm lời nào. Trong mắt người khác: chỉ thấy rừng đào lúc này, một tiểu cô nương thanh khiết lạnh lùng xinh đẹp như tuyết liên trên đỉnh núi và một nam tử hoàn mỹ lạnh lùng như thiên thần đứng đối diện nhau, cảnh tượng kia đẹp như một bức tranh khiến người ta say mê thật sâu.
Nhưng trên thực tế chính là một hồ lô bí ẩn đụng phải một hồ lô băng, nhìn nhau chẳng nói gì.
Không biết qua bao lâu, Tần Mộ Ngôn từ từ đi tới bên cạnh Thiên Tung, cùng nàng sóng vai đứng dưới bầu trời đầy sao.
Gió mát phất phơ, mái tóc đen của hai người không tự chủ ở trong gió quấn bện, xoắn xuýt.
"Ta cần hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên!" Trong bầu trời đêm đột nhiên truyền đến giọng nói kiên định của Tần Mộ Ngôn. Ngoài suy nghĩ của nàng, âm giọng của Tần Mộ nghe cực kỳ êm tai, giống như hoa quế tháng tám, có một loại thư thái dễ chịu thấm vào ruột gan, không cảm thấy chút lạnh nào.
"Sau đó thì sao?" Thiên Tung nhàn nhạt hỏi."Cái này có quan hệ gì với ta?"
"Ta nhất định sẽ đánh một trận với nàng!" Tần Mộ Ngôn dường như đối với thái độ xem thường này của Thiên Tung hết sức căm tức.
"Huynh sợ đánh không lại ta?" Thiên Tung vẫn như cũ không biến sắc.
"Không phải!" Đôi mắt Tần Mộ Ngôn đã bắt đầu lộ ra dữ dằn.
"Huynh sợ ta không đủ tư cách?"
"Không phải!!" Tần Mộ Ngôn đã gần như nổ tung. Hắn không biết vì sao chính mình vốn vẫn kiêu ngạo tự chủ từ lúc nào thì trở nên không chịu nổi đòn tấn công như vậy. Hắn cũng không hiểu tâm tình của mình, 24 năm qua, hắn chưa từng có cảm giác sợ hãi hoặc lo lắng. Thế nhưng, hôm nay, hắn đột nhiên rất sợ, sợ sẽ cùng với nàng trở thành đối thủ của nhau, sợ đứng đối diện với nàng, sợ trở thành người mà nàng chán ghét, ngay cả mục tiêu mình luôn luôn kiên trì cũng từ từ dao động.
Thiên Tung yên lặng nhìn ánh mắt biến hóa của nam tử trước mắt, cuối cùng dằng dặc thở dài một cái.
"Ta chưa từng nghĩ tới phải lấy được hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên. Nhưng nếu ta và huynh đối chiến, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó, bởi vì huynh là đối thủ đáng để ta đánh một trận!" Thiên Tung đột nhiên lộ ra một nụ cười làm băng tuyết tan rã, trong giây lát đó như ánh trăng mới lên, khiến cho trái tim yên lặng đã lâu của Tần Mộ Ngôn không nhịn được nhảy lên."Ta muốn huynh dốc toàn lực đối chiến với ta!"
"Nàng......" Tần Mộ Ngôn không biết nên nói gì. Trên thực tế, tối nay tùy tiện tìm đến Thiên Tung, hắn cũng không biết sẽ có được đáp án như thế. Nhưng, hiện giờ câu trả lời của Thiên Tung cũng làm hắn yên tâm không ít.
Tần Mộ Ngôn rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, sử dụng âm giọng khiến người ta sảng khoái nói: "Tề Thiên Tung, ta mong đợi cùng nàng đánh một trận!" Nói xong, cả người lập tức như một trận gió bay đi.
Thiên Tung nhìn bóng lưng Tần Mộ Ngôn đột nhiên lạnh lùng toát ra một câu: "Stop! Giả bộ lạnh lùng cái gì!"
← Ch. 041 | Ch. 043 → |