Ta cần nơi an ổn!
← Ch.05 | Ch.07 → |
Nhìn dáng người như muốn né tránh mình. Nguyệt Nhan lại càng sáp lại gần hơn. Nàng muốn tránh? Không dễ đến thế đâu.
Tay vòng ra sau lưng nắm lấy thắt lưng nàng mà cố định. Ngón tay thon dài cầm bánh quế hoa đee trước bờ môi căn đỏ. Mắt đỏ nheo lại tà mị, phả hơi thở vào chốt mũi đỏ nồng khi hắn đến gần.
"Ngoan.. ăn đi nào. Từ sáng đến giờ nàng không ăn gì cả"
"Ta không đói. Thật đấy... không đói mà."
"Vậy ta cho nàng ăn cái khác......"
Yêu Tử giật mình đưa tay nắm lấy cổ tay đang cầm bánh của hắn muốn rút lại. Đem miệng mở ra cắn một miếng trên bánh, nhìn vẻ mặt của người đối diện. Hắn ta nheo mắt nở nụ cười trêu chọc nàng. Nàng sợ hắn, nếu hắn đem nàng ra ăn tiếp. Và chính lời nói của hắn cũng đã nói đến hai con đường. Một ăn bánh, hai thì để hắn ăn.
Yêu Tử ngoan ngoãn ăn hết phần bánh của mình. Nguyệt Nhan lại đẩy một đĩa màng thầu với tách trà gừng cho nàng. Ánh mắt cảnh cáo phải nghe lời, ngược lại chính mình thư thái chống cằm nhìn bảo bối, ôm tâm tình vui nhộn nghĩ đến cả ngày hôm nay đã bên nàng. Hắn muốn đem cho nàng món ăn nương hắn đã dạy, món ăn từ nhỏ đến lớn vẫn không thể quên được. Lần này còn dâu của bà sẽ được thưởng thức.
Vươn tay xoa đầu nàng, vút nhẹ mái tóc tím trên má. Ánh mắt bất giác cứng lại khi nhìn thấy khuôn mặt nàng.
"Khụ.... . hahaha.... nàng xem nên đổi lại tộc khi mình sinh ra"
".... ."
Yêu Tử không hiểu đưa mắt nhìn hắn, nhận lấy tách trà uống vào. Đến khi đặt tách trà xuống khuôn mặt Nguyệt Nhan đã phóng đại quá gần. Trong con ngư đỏ kia, dường như đã in bóng hình nàng. Một tầng lại một tầng si mê. Yêu Tử nhận ra rõ điều đó.
"Rồi... thật là ăn như mèo ấy"
Trong khi nàng ngẩn ngơ, Nguyệt Nhan đã dùng khăn lau sạch thức ăn dính trên mặt nàng. Xem nàng ngốc nhìn mình. Khoé môi lại mỉm lên nụ cười chế giễu:"Thật không có tiền đồ!".
Cúi môi chắp nuốt mùi vị thơm ngọt mà mềm mại. Nàng thật khiến ta say mê. Yêu Tử! Yêu Tử!
Bị bàn tay thô ráp chạm vào da thịt, môi lại đính chặt vào môi người ta. Có muốn động cũng không được, cứ thế bị hắn quấy rồi đến phá hư môi, đau nhói. Khi chớp lấy khoảng khắc hắn nhả nàng ra cũng là lúc hơi thở ngấp tìm lên mũi, máu treo cao làm hai má nóng rực ra.
"Nàng phải muốn nói gì?!"
"...."
"Nếu không nói?!"
"...... ngươi cũng nên ăn đi.. ngô... ừm... ngươi... đã nhịn đói... ừm... Khoan từ sáng đến giờ"
Hắn hỏi, thực chất là không chờ nàng cơ hội để nói. Chỉ mở miệng được vào câu, môi lại bị hắn hôn ngưng lại. Dùng sức tay cố gắng đẩy hắn ra thuận lợi tìm đường thoát.. không nghĩ là...
Nguyệt Nhan nheo mắt cười kiểu hồ ly. Nởi lỏng tay bên eo nàng, đem tách trà trên bàn mà uống vào. Đưa tay lấy miếng bánh cắn một miếng nhỏ, liếc sang nàng rồi lại nhìn món ăn trên bàn.
"Tử nhi! Nàng ăn rất ít!"
"Ta... ta nhường ngươi"
"Hửm!?"
Nguyệt Nhan nghe nàng viện kế, nhìn lại bàn ăn. Đem màng thấu ăn hết một lượt phần trên tay, xoay người, hai tay cuốn lấy eo nàng nghiên đầu hôn lên. Đáp trả làn môi những lời nói dối. Khi nhận được thức ăn trong miệng đã chuyển dời hết. Nhẹ nhàng ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, cất giọng lãnh tanh, mang theo chút xúc cảm của trừng trị ép nangd nuốt vào.
"Đối với ta?! Không cần ăn thì vẫn có rất nhiều"
Di chuyển nàng ôm vào lòng, giữ chặt. Đặt đầu tronghòm vai hít thở. Ánh mắt mờ đi, khép lại thưởng thức. Trong đầu không ngừng vang lên tên nàng. Thật yên bình, thật dễ chịu. Có lẽ từ này, hắn không cần phải gặp phiền muộn khi trở về nhà. Sau lên triều, ngoài những thời gian khác, hắn có nàng. Vẫn sẽ ôm nàng thật chặt như thế này, sẽ bên nàng giữ lấy những khoảng khắc đẹp đi. Và hắn cũng nên tính một chút cho lễ vui với nàng.
"Yêu Tử này. Nàng thích oa nhi không?!"
".... . ngươi có ý gì?"
"Là cách cách hay tiểu vương gia nhỉ?!"
"Ngươi ý gì?!"
Nguyệt Nhan vờ khồn nghe thấy, đặt nàng trên ghế. Ngồi song song với nàng. Tay ở eo vẫn giữ chặt đầu tựa vào vai nàng mắt nhìn phương xa. Từng áng mây trắng cuối trời hiện lên đường nét mồt một, ánh sánh loé lói của mặt trời núp sau mây cũng đã mở ra khi dứt mưa.
"Ta đang nghĩ sẽ đưa nàng làm Nguyệt phu nhân."
"Không thể!"
Ngẩn đầu nhìn nàng, cố ý nhìn sâu vào đôi ngư tím kia. Hắn biể hắn đã làm nàng sợ. Nhưng hãy để từ nay hắn bồi đắp. Sẽ không vội vàng nữa, sẽ nhẹ nhàng an ủi nàng hơn. Nhưng nàng nói không thể? Cơ thể bị nhìn thấy hết, còn đem quan hệ như một cặp phu thê. Nàng lại muốn quay đi phủi sạch?!
"Ngươi từng nghe nói người và yêu không thể sống?!"
"Thì sao?!"
"Vì..."
"Nói thật đi Yêu Tử. Tử nhi, là nàng muốn trốn ta? Nếu thế giới này không có luận đó chắc chắn nàng không hoá nguyên dạng, nếu như có luật đó. Ta không ngại sẽ phá bỏ"
".... ngươi có nghe đến hồ ly trắng?! "
"Ta sẽ không như thế"
"Vì đàn ông con người luôn đổi thay. Tộc hồ bọn ta cũng không muốn qua lại thêm. 1000 năm hồ ly mới Tử được một kiếp người. Giống con người trong thời gian đó sẽ chết đi và sống trong hình hài mới thân hận mới. Nhưng Nguyệt Nhan, ngươi có biết không? Điểm khác giữa ta và ngươi là kí ức."
"Ta nguyện luân hồi vẫn để nàng quyến rũ. Sống chểt vì nàng"
Yêu Tử mỉm cười lắc đầu, đưa tay nâng mặt hắn lên. Nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Một khi đã chuyển kiếp, tất cả những lời hứa này sẽ như bèo trôi, mây bay. Nước mơ rơi xuống đất, nước sông chảy ra nguồn. Chuông vỡ không lành, đá mòn bị vứt. Mãi mãi sẽ không còn nhớ gì kiếp trước nữa"
"Bèo trôi sẽ gặp lúc bị chặn lại. Mây bay cũng thành mưa, mưa rơi nơi đất sẽ nuôi cây phát triển, chuông vỡ vẫn ôm tiếng xưa, hòn đá mòn thì làm sao xoá được? Chỉ mong người chịu quay lại nhìn ra nàng một lần thôi."
Yêu Tử không nói nữa, ngón tay nhẹ vút lại tóc loạn trên trán Nguyệt Nhan. Nhìn mồ hôi rị ra trên trán, cười nhẹ đưa vạt áo lau đi. Ôm hắn vào lòng. Nàng không biết khi vui vẻ hay buồn bực. Một tháng qua ở bên hắn, nàng có chút run động. Nhưng không muốn phải thêm sâu. Vậy nên chấm dứt. Yêu Tử chưa bao giờ mơ đến một tình yêu tốt đẹp.
Tình yêu sét đánh? Chỉ có trong truyện ngôn tình.
Người và hồ vĩnh viễn không được ở bên. Huống hồ lúc này nàng muốn một nơi an ổn để sônhs thầm lặng tránh xa sự truy lùng của ca ca. Cuộc đời này khó đoán làm sao nàng hiểu được tương lai mình sẽ ra sao mà tiếp tục tránh né? Không thì chỉ thêm phiền cho những người liên quan bên cạnh.
"Tử nhi bên ta trọn đời có được không?!"
" ...... xin lỗi... Nguyệt Nhan ta nên đi rồi... một ngày nào đó ngươi sẽ quên ta tìm được nơi ngươi cần bảo vệ. Một ngày nào đó, ta sẽ quay lại nhìn ngươi với nương tử ấm áp và đứa trẻ."
"Tử nhi... nàng sẽ đi đâu?!"
Bất giác Yêu Tử cảm giác được vòng tay lại xiết chặt hơn, một vòng lại một vòng khiến nàng ngạt thở.
"Đi đến nơi mãi mãi không gặp ngươi. Để ngươi xoá hết tất cả những kí ức đã xảy ra. Những thật tiếc.... ta không có phép thuật xoá kí ức đó. Vậy thì phiền ngươi tươi cười khi ta đi rồi!"
"Tử nhi ta không muốn...."
Nàng thật sự nên để cuộc sống con người này được yên. Tốt nhất ngay từ đầu đã không nên gặp mặt. Cũng sẽ không khiến hắn lưu luyến đến thế này.
"Yêu Tử nàng thật lãnh tâm"
"..."
Ôm nàng trong lòng, tự lúc nào chỉ còn vòng tay trống rỗng. Yêu Tử như một làng khói vội đến rồi vội đi. Nàng nói thật nhiều, bữa nói chuyện lần đầu tiên và cũng là cuối cùng Nguyệt Nhan được bên nàng?! Không! Hắn vẫn chưa muốn như thế, vẫn chưa đủ đối với hắn. Nàng vẫn không được rời đi, vẫn không có quyền quyết định quyền tự do này. Hắn sẽ tìm nàng.
Dù là lục tung hết cả đại lục này.
Yêu Tử nói quên nàng đi?! Nguyệt Nhan hắn từ khi sinh ra đến nay chưa có ai dám ra lệnh cho hắn. Vì vậy nàng cũng đừng mong thoát được. Xoá hết kí ức? Cười khi nàng biến mất không rõ nguyên do?! Hắm chưa bao giờ đồng ý với điều kiện đó. Vì vậy
Yêu Tử nàng cứ chạy ta sẽ đuổi theo.
Đến khi nào nàng mệt thì ta sẽ đem nàng về là Nguyệt phu nhân!
--- ------ ------phân cách---- ------ ------ -----
Triệu Kiện thẩn thờ bước chân rời khỏi phủ Vương gia. Về phòng mình, đóng cửa. Vứt kiếm sáng một bên ngồi bệch trên nền đất. Hắn nhìn thấy, nhìn thấy tất cả. Nàng là Yêu Tử, một loài hồ ly trong truyền thuyết mị hoặc lòng người. Nàng rơi đi, biểu ca không còn bị nguy hiểm. Hắn nên vui chứ? Lâu rồi như thế phải mở tiệc chứ?!.
Nhưng tại sao thế đây?! Đem tay đặt trên ngực mình, nàng rời đi. Hồ Tử câu hồn rời đi. Sẽ không biến nơi này thành địa ngục như truyền thuyết Đắc Kỉ. Nhưng... hồ yêu rơi đi rồi.... . hắn còn muốn nhìn thấy ánh mắt kia???
Và bất trị bất giác Triệu Kiến không nghĩ, hắn đac trở thành nạn nhân trong lời nói của hắn.
--- ------ ------ ----phân cách---- ------ --------
Bầu trời về đêm trong rừng cũng không ít sao đi. Dù trời có mưa một chút, nắng ít đi một chút thì trời kia vẫn cao thôi. Mây kia vẫn bay.... và có chút lạnh nữa.
Ngồi trên cây ôm người, vội tuột xuống thân cây đem lửa đốt lên, rồi rời đi kiếm củi. Sẵn tiện đem vào con thỏ không thì cá nướng lên. Dẹp đi mối ngỗn ngang trong lòng. Vui vẻ ngâm nga trong cổ họng vài khúc hát, tay ôm bó củi về đống lửa mình đang nhóm. Bước thêm hai ba bước khi nhìn thấy đốm sáng, thêm vài bước nữa liền nấp vào bụi cây gần đó. Lắng tai nghe tiếng người nói chuyện.
Thật ra là không biết thời gian bao lâu khi nàng đi kiếm củi đã có nhóm người đến chiếm đoạt nguồn sưởi ấm cuối cùng của nàng. Muốn cẩn thận khi phải gặp pháp sư hoặc thứ gì đó phiền toái vẫn nền xem tình hình hẳn ra hoặc chạy đi.
Bên đốm lửa, ba nam nhân một lục, một trắng, một huyết ngồi. Nhìn trang phục cùng phụ kiện có thể xem là con nhà quyền quý, còn có thể là công tử hay bằng chủ nhà ai. Yêu Tử chợt nhớt môi trêu đùa số phận, cái số đi đâu cũng có nghề để thử sức lấy tiền thì không sợ chết đói. Chẳng phải ở Nguyệt phủ mỗi đem chỉ cần nằm bên hắn ta làm một cục bông to to là sẽ thành sâu gạo? Bây giờ ban đêm giữa rừng.... tự nhiên thiên tạo thờ thế cho đạo chích hoàng hoành nha.
"Thiếu chủ, độc giáo rất đông. Tuy bây giờ ngươi yên ổn chưa chắc sẽ thêm vết thương chi bằng để nô tài giúp người!"
"Ân"
Bước chân khự lại, bên tai nghe tiếng nói chuyện của hai người nằm nhân ý phụ lục và chàm kia. Ánh mắt sáng rực, vậy từ từ trộm thôi, bây giờ màng đam mỹ trước mắt không xem là có tội với sức sống hủ nữ hai kiếp người.
Nhìn áo lục nhẹ nhàng lột áo trên người áo chàm. Làng da bị chạm bởi ngón tay lạnh băng trên cơ bắp khẽ rung lên, thân hình nóng ẩm. Áo lục cuối xuống đưa lưỡi trườn qua lưng người áo chàm nhẹ nhangd nhẹ nhàng áp sát bên mình. Trong miệng người áo chàm đã phát ra tiếng rên khẽ. Rất kiều mỹ.
Á nước bọt a~ Nước bọt a~
(Thực chất, áo lục chỉ cởi áo và dùng thuốc trong lọ rắc lên vết thương đang chảy máu. Vì đau áo chàm cắn răng chịu đựng, trong miệng phát ra tiếng khự trong cổ. Áo lục tỷ mỉ dùng đao rạch vào vể thương lôi ra vật gì đó, rồi mới cúi thấp đầu đem thuốc rắc thật dày trên nơi cũ)
"Ai?!"
"...."
Tâm liền thân không ổn. Cái gì thì cái cũng nên để cho người ta xem hết phim. Tên áo lam kia rảnh quá mà, thật mất hứng!!!! Đưa tay ôm bó cúi ra khỏi bụi cây, ngồi bên bếp lửa cho thêm củi vào.
"Xin cho hỏi..."
"Đốm lửa này là của ta"
Chất giọng lạnh tanh liếc sang người áo lam. Rồi im lặng tiếp tục cho thêm củi vào. Tưởng tượng đến cảm hứng bị đứt đoạn. Thật sự nàng muốn đem tên rảnh rỗi sinh mỡ kia ra đốt.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |