Vay nóng Tinvay

Truyện:Quay Đầu - Chương 038

Quay Đầu
Trọn bộ 131 chương
Chương 038
0.00
(0 votes)


Chương (1-131)

Siêu sale Lazada


Editor:Yankui

Say rượu, lái xe vượt quá tốc độ, vượt đèn đỏ...... Nhan Duệ có cộng giấy phạt từ trước đến nay của anh cũng không thể nhiều như hôm nay.

Anh phát huy trọn vẹn sở trường đua xe thiên tài của mình, lái xe cực nhanh, đến xe cảnh sát cũng bị rớt lại phía sau. Sau khi đến bênh viện, liền lảo đảo chạy vội vào trong, trên đườnghỏi thăm rất nhiều y tá, nhưng không ai biết người anh nói tới là ai.

Dĩ nhiên là chẳng có ai biết, chuyện con dâu nhà họ Nhan sảy thai tuyệt đối không thể để xuất hiện trên báo chí, cho nên ông bà Nhan đã chọn phương án bí mật nhập viện, may mà Nhan Tư Tư ra ngoài để chờ anh, mới kịp thấy anh đang gần như nổi điên rồi đưa anh lên lầu. Trong thang máy, Nhan Tư Tư quyết không nói chuyện với Nhan Duệ, không ngừng khóc nức nở, Nhan Duệ gắt gao giơ nắm đấm đe dọa, mắt nổi đầy tia máu.

Thấy trên người Nhan Duệ đầy mùi rượu lẫn mùi nước hoa, Nhan Tư Tư hận không thể đập chết anh, cô cũng không hiểu, anh tại sao lại u mê như thế, như thể một ngày không chơi bời thì sẽ chết hay sao, đối với anh sức hấp dẫn của phụ nữ và đua xe thật lớn hơn gia đình hay sao?! "Anh ... Anh biết không? Đứa nhỏ trong bụng chị dâu mới vừa được hơn ba tháng, mất rồi."

Nhan Duệ không trả lời cô, anh chỉ nghiến răng két két, còn lại không nói nổi câu nào.

Nhan Tư Tư không nhịn được lại muốn khóc: "Làm sao anh độc ác như vậy hả? Nếu đã đồng ý kết hôn, anh phải gánh vác trách nhiệm như một người đàn ông chứ, về điểm này ngay cả em cũng hiểu, làm sao anh lại không hiểu hả? Tự do, phụ nữ ... thật quan trọng như thế sao? Chẳng lẽ vợ con của anh không thể thay thế được mấy cái đó sao? Nếu như anh không gánh nổi trách nhiệm vcủa người đàn ông thì ngay từ đầu cần gì phải đồng ý kết hôn? Chỉ cần anh thẳng thắn cự tuyệt, ba mẹ sẽ ép được anh sao? Sao phải như vậy? Để đến tình trạng như bây giờ ... anh đi nhìn chị dâu xem, chị ấy sắp phát điên rồi."

Nhan Duệ thủy chung không nói gì, anh há miệng, mắt rũ xuống. Nhan Tư Tư không biết anh đang nghĩ gì, cô cũng không muốn biết. Đúng lúc thang máy tới nơi, tiếng "Đinh" vừa vang lên, cô không thèm nhìn Nhan Duệ lấy một cái liền đi ra ngoài, Nhan Duệ trầm mặc đi theo phía sau cô.

Anh đã nghĩ đến rất nhiều cách biểu hiện của Ninh vi Nhàn khi gặp anh, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến là cô lại mỉm cười. Cô cười, nhưng nụ cười kia rõ ràng là khiến lòng người chua xót, chua xót đến mức cảm thấy không thể hít thở nổi.

Nhìn thấy anh, Ninh Vi Nhàn chỉ cười nhẹ, giống hệt nụ cười của cô lúc bình thường, chỉ khác là gương mặt nhợt nhạt trắng bệch không chút huyết sắc. Cô nhẹ giọng: "Anh tới rồi."

Nhan Duệ không biết mình nên làm gì, hai tay anh nắm chặt buông xuôi bên người, cố gắng kiềm chế bàn tay muốn vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô. Ninh Vi Nhàn nhìn anh, ông bà Nhan và Nhan Tư Tư cũng đều nhìn anh.

Sâu bên trong, tựa hồ như có cái gì đó điều khiển anh, Nhan Duệ đi lên trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Ninh Vi Nhàn, sau đó run rẩy cầm tay cô, thấp giọng nói một câu "Thật xin lỗi."

Ninh Vi Nhàn vẫn mỉm cười, cũng không trách gì anh: "Là em không cẩn thận, không liên quan đến anh." Nói thì nói như thế, nhưng lòng của cô đau như muốn vỡ ra. Đứa bé của cô ... người thân duy nhất của cô ... cứ như vậy không còn rồi. Bởi vì cô không cẩn thận. Là tự mình kiên quyết tới gần, sao có thể trách Nhan Duệ đây? Muốn trách, cũng chỉ có thể trách mình quá sơ suất, em bé cũng đã ba tháng rồi, thế nào mà mình lại hoàn toàn không ý thức được.

Nghĩ đến đứa bé từ trong thân thể mình biến thành một vũng máu rời đi, Ninh Vi Nhàn thiếu chút ngất đi. Nhưng cô không thể. Nhan Duệ nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nhìn cô miễn cưỡng mỉm cười, bỗng thấy đau đớn giống như tim mình bị người nào đó hung hăng cắt ra, sau đó ném xuống đất giẫm đạp lên. Ninh Vi Nhàn nhìn anh, cười với anh, nhưng anh lại cảm thấy cô đang khóc. Trước mặt nhiều người như vậy, cô không thể khóc, cô không chỉ là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, cô còn là đại tiểu thư nhà họ Ninh, đại diện cho thể diện nhà họ Ninh, cô đã được giáo dục trong điều kiện chuẩn mực nhất, sức kiềm chế cực tốt, cho dù dưới tình huống nào thì cũng không thể khóc, không thể để mất mặt nhà họ Ninh.

Cô nhất định phải cư xử sao cho xứng với thân phận của mình.

Nhan Duệ bỗng ôm chặt lấy cô, kéo Ninh Vi Nhàn áp chặt vào trong ngực anh, nghẹn ngào: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi ... anh sẽ không đi nữa, không bao giờ rời em nữa ... Anh sẽ làm người chồng tốt ... chúng ta sau này vẫn có thể sinh con, Vi Nhàn, Vi Nhàn em đừng khóc ... Anh ở đây rồi ..."

Mọi người trong phòng nghe thấy lời này của anh đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Ninh Vi Nhàn cũng ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên kinh ngạc nhìn anh, thật lâu sau mới mấp máy môi nói thành câu: "Thật, thật không?"

Không, không phải vậy... Anh không định nói như thế, anh không có! Nhan Duệ căng thẳng nhìn vào cặp mắt tràn đầy chờ mong của Ninh Vi Nhàn, nhưng thế nào anh cũng không thể nói ra được lời nói tàn nhẫn này, cuối cùng chỉ có thể cứng đờ người gật đầu một cái.

Nhan Tư Tư há to miệng, thật không dám tin là mình vừa nghe thấy gì, chẳng lẽ mấy câu chửi rủa của mình vừa rồi đã đem anh trai mình trở về con đường chính đạo rồi sao?! Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Vậy thì vì cái gì? Lẽ nào trong lòng anh trai thật sự có chị dâu? Lẽ nào một câu nói của cha thành sấm truyền rồi sao? Lẽ nào là bởi vì mất đi đứa bé?!

Cô cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, anh trai cô đức hạnh thế nào cô là người hiểu rõ nhất, nhưng để cô nói ra chuyện không đơn giản ở chỗ nào thì cô không thể nói ra được, chỉ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng cô nhìn xung quanh, gương mặt của ba mẹ cùng chị dâu đều hiện lên mừng rỡ, coi như cô cảm thấy anh trai không đáng tin nhưng cũng không thể nói gì.

Ninh Vi Nhàn ôm chặt Nhan Duệ, nỗi đau mất đi đứa bé vẫn còn đây, nhưng cô lại xúc động đến phát khóc. Nhưng do đã quá nhiều năm không khóc, cô đã sớm quên mất làm thế nào để rơi nước mắt, hiện tại coi như cô thật muốn khóc, cô cũng khóc không nổi nữa rồi.

Chỉ có thể ôm anh thật chặt, chặt hơn nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-131)