← Ch.035 | Ch.037 → |
Edit: meoluoihamngu
"... Duệ, anh còn đang ở nhà sao? Chúng em chờ anh thật lâu, không phải anh nói chỉ về nhà thay quần áo thôi sao? Tại sao lại lâu như vậy chứ, người ta đợi anh cả một đêm, anh đến nhanh lên một chút nha! Duệ, Duệ? Anh có nghe không? Duệ? Duệ ---"
Ninh Vi Nhàn run rẩy thu tay lại, cô đem điện thoại của Nhan Duệ bỏ xuống đầu giường, ôm Chocolate đi ra khỏi phòng ngủ. Rõ ràng cả đêm tối hôm qua triền miên, nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy cách anh xa đến như vậy chứ?
Lại một hồi chuông điện thoại chói tai, Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, mới phát hiện là điện thoại bàn trong nhà kêu. Cô nhận điện thoại, lại là giọng phụ nữ, cô định cúp máy, người phụ nữ kia lên tiếng: "Cô chính là vợ của Duệ sao? Đại tiểu thư nhà họ Nhan phải không?"
Cô không biết mình nên phản ứng như thế nào, cô chỉ mím môi, cô được giáo dục đàng hoàng cho nên cô không có cách nào cúp điện thoại, cũng không có cách nào vui vẻ với người phụ nữ này, nắm chặt điện thoại đến mức khớp xương hơi trắng bệch, Ninh Vi Nhàn hít một hơi thật sâu, Chocolate nằm trên đầu gối cô làm nũng, cô sờ sờ đầu vuốt ve nó.
Người phụ nữ đó cười, ngông cuồng đắc ý nói: "Chính là cô nha, ngay cả đàn ông cũng không giữ được. Nhưng mà cô cũng rất lợi hại, có thể chiếm đoạt Duệ lâu như vậy, phải biết rằng một tuần anh ấy đổi phụ nữ một lần, tôi thật sự muốn gặp cô một lần, xem cô có lợi hại như vậy thật không, có thể ôm Nhan Duệ đến tận nửa năm. Không lẽ vì cô là thiên kim đại tiểu thư nên có hứng thú hơn sao?" Nói xong lại tự nhiên cười, Ninh Vi Nhàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của người phụ nữ đầu dây bên kia như thế nào, có lẽ đang thổi móng tay sơn đỏ tươi, lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô đã thấy rất nhiều lần, phụ nữ của cha ở bên ngoài đều có nụ cười như vậy.
Thấy Ninh Vi Nhàn không lên tiếng, người phụ nữ kia bắt đầu nóng nảy: "Ôi chao, tôi nói này, tại sao cô không lễ phép như vậy, tôi đang nói với cô, cô không biết trả lời một câu sao?"
Trong lòng Ninh Vi Nhàn cười, tiểu tam gọi điện thoại đến nói vợ cả không lễ phép, có người như vậy sao?
"Chính vì như vậy, cô mới không thể nắm giữ được trái tim của Nhan Duệ, Duệ không thích những người phụ nữ không thú vị như cô, sáng sớm hôm nay Duệ đã đến đây, anh ấy thật nhiệt tình... Nhiệt tình quá tôi không chịu được nha, cô nghe thấy âm thanh trong nhà tắm không? Là anh ấy đang tắm đấy! Anh ấy còn mang tôi đi ra ngoài ăn cơm, cô nhất định chưa có hưởng thụ qua đi? Duệ quan tâm đến người tình như vậy, cô nên biết điều một chút, điểm tâm sáng đã chuẩn bị rồi chứ!"
"Đô" một tiếng, bên kia đã cúp điện thoại. Ninh Vi Nhàn kinh ngạc nhìn điện thoại trên tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc, cô không nghĩ đến sẽ nhận được điện thoại của người phụ nữ khác gọi đến ra oai, cô thế nào cũng không nghĩ đến, thế nào cũng không nghĩ đến!
Chocolate nhận ra được cô đau lòng, đầu lưỡi nho nhỏ liếm qua liếm lại trên bàn tay cô, Ninh Vi Nhàn cúi đầu, hít một hơi thật sâu, cúp điện thoại xuống tay run rẩy.
Đêm qua anh ở với cô, sáng nay liền động vào người phụ nữ khác.
Cô dùng sức lắc đầu, muốn đem hình ảnh trong đầu vứt bỏ, sau đó ôm Chocolate đứng dậy, đi lấy đồ cho nó ăn. Mở cửa sổ phòng bếp ra, Ninh Vi Nhàn không muốn ăn uống cái gì, liền xuống nhà kiếng trồng hoa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh. Ninh Vi Nhàn nhớ nửa năm trước cô còn là đại tiểu thư nhà họ Ninh, hiện tại là vợ của nhà họ Nhan. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi.
Ninh Vi Nhàn không lên mạng, cô luôn luôn không thích Internet, cảm thấy nó chính là thứ mà loài người tạo ra để hủy diệt loài người, nếu không cần thiết thì nhất thiết cô không động vào. Nhan Duệ không trở về nhà, cô cũng không muốn tham gia dự tiệc, hơn nữa từ khi gả cho anh, cô cũng chưa có đi định kỳ làm SPA và không đi thẩm mỹ viện, cả ngày ở nhà xem sách dạy nấu ăn, chờ Nhan Duệ quay về.
Nhưng kể từ khi anh đi lần này, anh không quay về.
Ninh Vi Nhàn sạc điên thoại cho anh đủ pin, lẳng lặng đợi ở nhà, không có người đến quấy rầy cô, trừ người mang rau quả tươi đến, trong nhà an tĩnh chỉ có một mình cô, nhưng cũng may còn có Chocolate bên cạnh cô, cũng không tính là cô đơn.
Ở chỗ này, với nhà họ Ninh trước kia, lại có gì đó khác nhau? Ít nhất ở nhà họ Ninh, cô không cảm nhận được đau lòng như thế, cũng không nhận được nhiều điện thoại ra oai như vậy.
Đúng vậy, ngắn ngủi một tuần lễ, cô nhận được mười mấy cuộc điện thoại của phụ nữ gọi đến. Lúc đầu có đau lòng, sụp đổ... Đến bây giờ đau lòng cũng như không, Ninh Vi Nhàn không thể hình dung được tâm tình mình giờ phút này như thế nào.
Đang ngồi trên ghế salon trêu chọc Chocolate, chuông điện thoại lại vang lên. Ninh Vi Nhàn thở dài, đưa tay lấy điện thoại nghe máy: "Thật xin lỗi, Nhan Duệ không có ở đây ----" một câu chưa nói xong liền cứng đờ.
"Vi Nhàn, con đang ở nhà?"
Là điện thoại người nhà gọi.
"... Phải." Ninh Vi Nhàn theo thói quen cuộn tròn người lại: "Mẹ gọi cho con có chuyện gì không?"
"Mẹ gọi cho con chỉ xác định xem con có làm được những điều mẹ dạy cho con trước kia không, để bây giờ con sẽ không vì những tin tức kia mà mất khống chế, thế là được rồi." Nói xong liền cúp điện thoại, không để Ninh Vi Nhàn hỏi thêm.
Tin tức... Tin tứcgì?
Ninh Vi Nhàn nhíu mày, cô thường không thích đọc báo, thích ru rú ở trong nhà, nhưng trong thư phòng có máy tính vẫn có thể kết nối Internet, suy nghĩ một chút, liền để Chocolate xuống, nhưng tiểu tử kia không thể rời cô, theo cô đi vào thư phòng.
Mở tin tức ra, ngay trang đầu là hai hàng chữ đỏ tươi: Thiếu gia nhà họ Nhan qua đêm với mỹ nữ ở khách sạn, nửa tháng không về nhà. Để làm chấn động sự kiện, còn thêm ba dấu chấm than ở phía sau.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |