Yêu em anh liền có hơi sức (19)
← Ch.0637 | Ch.0639 → |
Nhất thời Cố Lan San cảm thấy thẹn thùng, người đàn ông này như thế nào lại không biết xấu hổ đến vậy, cô hận không thể muốn đập chết anh!
Cô nghĩ cũng không nghĩ mới muốn rút chân ra, sau đó hung hăng mà đá bay anh.
Nhưng mà Thịnh Thế lại một tay nắm một cái, nắm thật chặt, mở miệng nói, rơi vào trong tai Cố Lan San lại đê tiện như vậy a: "Sở Sở, em như thế nào lại đáng yêu như vậy a? Hiện tại anh bị em trêu chọc toàn thân đều hưng phấn, chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề chính, cũng đã trêu chọc như vậy rồi... Tình hình chúng ta trêu chọc cũng cần phải có chừng mực, đều quá mức, dục hỏa đốt người, không có làm trước bỏ mình cũng không phải tốt a... Em nói có đúng hay không hả Sở Sở? Ừ... ngoan, ngoan chút..."
Thịnh Thế vừa nói, một bên đặt hai chân của cô lên trên vai của mình, sau đó cả người hướng lên trên người cô hung hăng mà đi đến gần, chuẩn xác tiến vào trong thân thể cô không sai lầm.
Nhất thời Cố Lan San liền không có chút sức lực, cô đỏ mặt, tức giận mạnh mẽ trừng mắt Thịnh Thế, liền hung hăng mắng: "Thập nhị, anh là tên vô lại, anh không biết xấu hổ, anh mới dục hỏa đốt người, anh mới không có bỏ mình, anh..." Cố Lan San mắng một chuỗi dài, liền hết từ, cô thấy vẻ mặt Thịnh Thế một dạng ẩn ý thâm sâu, sau đó chép miệng, nói: "Em không có muốn quyến rũ anh, em... em thật sự là muốn đi ngủ..."
"A..." Lời Cố Lan San vừa nói xong, liền trầm thấp kêu lên một tiếng, cô cảm giác được anh khắc sâu, sau đó một chữ cũng không nói ra được.
Thịnh Thế mỉm cười nhìn Cố Lan San, đặc biệt hư hỏng, hèn hạ nhất quyết không tha mà lôi kéo cô nói: "Tốt lắm nha... Em thật sự muốn đi ngủ, chúng ta liền... ngủ... cảm giác..."
Mặt Cố Lan San càng đỏ hơn, đàn ông vô sỉ nhất thế giới, chính là Thịnh Thế, đúng hay không?
Cô nhìn chằm chằm anh, cắn răng nghiến lợi nói: "Vâng, đi ngủ, đi ngủ, đi ngủ! Nhắm mắt lại, đi ngủ!"
"A..." Cô lúc này lại dấy lên, lại bị anh hung hăng mà công kích, liền lại hét lên thất thanh.
Cô lập tức cắn chặt môi dưới, ngăn cản chính bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào, gắt gao trừng mắt nhìn anh.
Anh không biết xấu hổ mà hướng về phía cô nở một nụ cười phong tình vạn chủng, sau đó vẻ mặt trở nên đặc biệt nghiêm túc, dù giọng nói cực kỳ nghiêm cẩn, cắn chữ, ngừng một lát nói: "Sở Sở, đi ngủ nhiều không tốt để chơi đù nha, anh ngủ thật tốt nha..."
Cố Lan San chán nản.
Thịnh Thế giống như chưa xong vậy, tiếp tục nói: "Nếu em nhất định muốn đi ngủ, anh cũng có khả năng ngủ... Không đơn giản có thể nhắm hai mắt lại ngủ, mở to mắt ngủ anh lại càng thích, tư thế còn có nhiều thay đổi, nếu như em không thích ở phía dưới, nằm phía trên ngủ cũng có khả năng, nói tóm lại, em muốn ngủ như thế nào liền có thể ngủ như thế đó... Khách tùy chủ tiện, tự nhiên muốn làm gì cũng được...."
Trong lúc bất chợt Cố Lan San đột nhiên muốn giết người, cô chưa bao giờ biết, Thịnh Thế mở miệng sẽ nói được như thế, mà còn vô sỉ như vậy!
Thịnh Thế cười ha ha, cúi đầu, hôn lên khóe môi của cô, chậm chạp nói: "Sở Sở, hung dữ một chút nữa, hung dữ thêm một chút... Em không biết đâu, bộ dạng em như thế này, rất mê người a!"
Anh nói xong, liền trực tiếp hướng về phía môi của cô liên tục cắn vài cái trên môi.
← Ch. 0637 | Ch. 0639 → |