Nhị thập, trong sạch rất quan trọng (9)
← Ch.0237 | Ch.0239 → |
Thịnh Thế cảm thấy một tiếng kia thật êm tai thật trêu chọc người, ánh mắt của anh trở nên thâm thúy vô biên, cúi đầu, hung hăng cắn môi dưới của cô, động tác vô cùng kịch liệt, đến khi hít thở không thông mới lui ra ngoài một chút, cô xấu hổ không thôi muốn mím chặt môi, tuy nhiên lại bị anh quấn quít lấy môi dưới mãi không tha.
Anh nghĩ, có như vậy, anh liền có thể ảo tưởng thành, cô đang chìm đắm trong cuộc ân ái với anh. Cô được phục vụ vừa thoải mái vừa sung sướng, không nhịn được khẽ uyển chuyển rên một tiếng thật thấp.
Thịnh Thế nghĩ tới đây, hành động yêu cô lại càng điên cuồng. Anh biết, trong phòng khách, cô nói cho Vương Giai Di mấy cái lời kia, toàn bộ đều là cố ý đả kích những gì Vương Giai Di nói chính là giả tưởng. Nhưng mà những lời đó lại làm cho cả người anh bộc phát tất cả dục vọng cùng niệm tưởng ngay ở giây phút đó. Anh hận không thể đè cô xuống dưới thân mà hung hăng yêu thương.
Sức lực của Thịnh Thế rất nặng, Cố Lan San giống như con cá chết nằm trên thớt bị anh làm thịt, không cách nào trốn tránh, chỉ có thể run rẩy thừa nhận.
Thậm chí, cô dùng sức nắm dưới người ga giường cũng không thể ổn định thân thể của mình. Cô cảm thấy cô giống như là sắp bị anh âu yếm đến bay lên trời rồi. Cô giơ tay lên, bấu lấy tấm lưng rộng của anh, ngón tay cô bởi vì dùng sức, trở nên trắng bệch, vùi lấp trong bắp thịt của anh.
Động tác đó của cô như thế lại càng khiến anh ra sức thêm một phần, rốt cuộc toàn thân cô hoàn toàn vô lực, tứ chi cũng bị mất sức, rũ xuống. Thân thể cô mềm mại dịu ngoan, chỉ có thể theo sức lực của anh mà chìm chìm nổi nổi.
Anh thấy cô như thế, đáy lòng đáy mắt đều là một mảnh mềm mại, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi cô, tiếp tục yêu thương cô thật sâu thật sâu, ánh mắt của cô cũng ánh lên tia nước sáng loáng, nhìn anh mà trời đất quay cuồng.
Sức lực của anh giống như là vô cùng vô tận, đổi sang các loại tư thế kỳ quái có độ khó cao hành hạ cô. Càng về sau, dần dầnanh chẳng còn cuồng dã thô lỗ nữa, tuy nhiên mỗi lần tiến đến đều khiến cô run run, cả người vô cùng khó chịu.
Đến cuối cùng, Cố Lan San ngay cả mọi thứ xung quanh, Đông Tây Nam Bắc cũng phân biệt không rõ.
Đối với chuyện như thế này, từ trước đến giờ Thịnh Thế đều là đế vương, cũng sẽ không theo tâm tình của cô, mãi cho đến khi tận hứng, mới có thể lưu luyến không rời kết thúc cuộc yêu.
Vậy mà, hôm nay, anh mới vừa đến rồi, liền nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Loại chuyện như vậy lại bị kẻ không biết điều nào đó quấy rầy, đáy lòng Thịnh Thế rất tức giận, trong khi đáy lòng Cố Lan San chỉ toàn là sự xấu hổ.
Thịnh Thế tức giận hỏi với một câu ra ngoài cửa:
"Người nào?"
Âm thanh xen lẫn một chút tình cảm gì đó không rõ.
"Là tôi, Ân Ân."
Tiếng Cố Ân Ân từ bên ngoài truyền đến, Thịnh Thế rõ ràng cảm thấy thân thể Cố Lan San lập tức buộc chắt, hung hăng cắn nuốt thân thể anh, thoải mái đến mức anh phải hít vào một hơi, suýt nữa cứ như vậy mà kết thúc. Dừng lại mấy giây, anh mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ động, giọng điệu bình tĩnh làm cho người ta nghe không ra nửa điểm sơ hở:
"Thế nào?"
"Tôi tới gọi hai người ăn cơm."
"Biết, sau đó tôi cùng Sở Sở liền xuống."
"Ừ."
Cố Ân Ân đáp một tiếng liền nghe được tiếng giày cao gót càng lúc càng xa.
Lúc này Cố Lan San mới thật dài thở ra một hơi, còn chưa có thở dút hơi, đã cảm thấy Thịnh Thế vừa mạnh mẽ đụng vào, cô kêu một tiếng "A", nghĩ đến một phòng toàn người chờ bọn họ ăn cơm, liền không nhịn được lên tiếng thúc giục:
"Anh nhanh lên một chút."
← Ch. 0237 | Ch. 0239 → |