Không thành công cũng thành nhân
← Ch.095 | Ch.097 → |
"Cái gì cái gì? Cậu... cậu bảo tớ đi nói với hắn?" Tạ Hải Nhạc cà lăm, "Tớ không làm được, tớ sợ... tớ sợ đến lúc đó hắn không thích tớ, mà có thể còn giễu cợt tớ, dẫm nát tự tôn của tớ dưới chân hắn nữa, không, không, tớ cũng không làm được đâu." Tạ Hải Nhạc đau đớn lắc đầu, muốn cô thổ lộ với hắn, đến lúc đó bị nhục nhã, cô thà vĩnh viễn chôn giấu trong lòng còn hơn.
Nhã Nghiên tức giận nói: "Lá gan của cậu nhỏ quá rồi đó? Cái này không được, cái kia cũng không được, aiz, vậy cậu cũng chỉ có thể tiếp tục đau khổ mà thôi! Kỳ thật cũng không có gì hết, ai nói thế nào cũng phải để con trai thổ lộ với con gái chứ, con gái hoàn toàn cũng có thể thổ lộ với con trai mà, cậu cứ lo chuyện này lo chuyện kia, hoang mang sợ sệt, Tạ Hải Nhạc, mạnh mẽ lên một lần đi! Không muốn để cho mình cứ sống đau khổ như vậy nữa, thì hãy mạnh mẽ đứng lên đi! Cướp anh Thư Dật từ trong tay chị cậu trở về!"
"Cướp về? Vậy chị tớ phải làm sao bây giờ?" Tạ Hải Nhạc ngơ ngác nói, thật sự phải làm như vậy sao? Nếu vậy... không phải rất có lỗi với chị hai ư?
Nhã Nghiên đưa tay đỡ trán: "Aiz, được rồi, chữ "cướp" làm cậu sợ, chứ thật ra cũng không phải là cướp, cậu chỉ là đi thổ lộ... thổ lộ với anh Thư Dật mà thôi, anh ấy muốn lựa chọn ai, đó là quyền của anh ấy! Anh ấy chọn chị của cậu, cậu cũng không gì cần phải hối hận, nếu mà anh ấy chọn cậu, đó là lựa chọn của anh ấy, chị hai của cậu không thể nào trách cứ gì cậu được, cạnh tranh rất công bằng, rất rất công bằng a, cho nên, cậu không cần phải áy náy gì với chị hai cậu cả."
Nhã Nghiên xuất ra tất cả vốn liếng của mình, muốn thuyết phục tiểu bạch thỏ lương thiện đang mất hết hi vọng trước mặt này.
"Thật không? Thật sự chỉ là cạnh tranh công bằng à? Không phải là tớ cướp bạn trai của chị hai tớ ư? Cậu không gạt tớ đấy chứ? Lúc này tớ thật sự là rất mất bình tĩnh, cậu không được gạt tớ đâu đấy." Tạ Hải Nhạc nói yếu ớt.
Nhã Nghiên giữ chặt tay cô, nói vô cùng chân thành: "Tin tớ, tớ sẽ không hại cậu, cậu chỉ cần lo đi thổ lộ với anh Thư Dật thôi, anh ấy chọn ai, đó là chuyện của anh ấy, trách nhiệm của cậu, chính là đi thổ lộ! Hiểu chưa?" (Ôi nữ vương a***onion_msn_smilies-01)
"Nhưng mà, thật sự có tác dụng không? Vạn nhất... vạn nhất hắn từ chối tớ, tớ... tớ nên làm cái gì bây giờ?"
"Từ chối? Nếu từ chối mà nói... thì hãy chết tâm với hắn a! Trên thế giới nhiều con trai như vậy, không chỉ mỗi tớ hắn, có thể còn sẽ xuất hiện nhiều người khác yêu cậu a, không có việc gì hết, Hải Nhạc, tớ ủng hộ cậu hết tớ, không thành công, cũng thành nhân! Chắc chắn!" Nhã Nghiên kéo Hải Nhạc đứng dậy, hai người đập tay nhau một cái.
"Vậy... vậy tớ phải làm như thế nào a? Tớ nghĩ, hẳn là nên tìm một cơ hội tốt mà thổ lộ với hắn, không thể tùy tùy tiện tiện nói ra khỏi miệng, trước hết phải tìm thời cơ đi?" Hải Nhạc lại bau mày.
"Ngốc a, lễ tình nhân sắp đến, ngay tối hôm Valentine đi thổ lộ với anh ấy, vạn nhất anh ấy không từ chối cậu, hai người các cậu ở cùng nhau, vậy hôm đó, sẽ trở thành ngày kỷ niệm ý nghĩa biết bao nhiêu, hắc hắc." Nhã Nghiên vui vẻ nói.
Đôi mắt Hải Nhạc sáng lên, nhưng tức thì lại ảm đạm xuống: "Nhưng mà, tớ nghĩ hôm đó chắc chắn hắn phải dành cho chị hai tớ rồi."
Nhã Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ: "Nếu vậy... cậu hãy nghĩ ra cách nào đó, nghĩ ra một cách làm cho anh ấy rút bớt thời gian đến gặp cậu, cậu nhất định phải thổ lộ với anh ấy vào ngày hôm đó, chỉ có ngày đó, mới có ý nghĩa mà thôi."
"Được rồi, tớ biết rồi." Hải Nhạc đột nhiên thoáng cái liền thoải mái lên, trong lòng cô vô cùng chờ mong Valentine mau đến một chút.
Thích Hán Lương ở bên kia đã biến thành người đá từ lâu, nhìn hai cô bé đã làm cho hắn chấn kinh, đồng thời cũng làm cho hắn vô cùng tuyệt vọng rời đi, Tạ Hải Nhạc lại thích một người đàn ông khác, mà người đàn ông kia không phải ai khác, chính là Tạ Thư Dật, hơn nữa, đến ngày Valentine cô sẽ bày tỏ với Tạ Thư Dật! Thích Hán Lương hắn, vô hình trung đã trực tiếp bị knockout. Thích Hán Lương suy sụp ngồi đó, toàn thân hắn đều yếu hết, không thể nào đứng lên.
Thất tình, đây là mùi vị thất tình sao? Xem hắn đường đường là sinh viên Havard tài giỏi, dáng vẻ đường đường phong lưu tiêu sái, cho tới bây giờ cũng chỉ có để cho người khác thương tâm, còn bản thân tớ thì lại chưa từng hưởng qua mùi vị tan nát cõi lòng, lúc này đây, hắn đã thật sự nếm trải được rõ ràng rồi! Hơn nữa, lại là vì một cô học trò mới mười sáu tuổi! Phải làm gì bây giờ đâu? Vì thân phận giáo viên và học sinh ngăn cách, hắn không cách nào làm cho cô biết được, hắn cũng thích cô! Có phải là không làm giáo viên của cô, có thể công khai theo đuổi cô chăng?
Giả như có thể, phần công việc này, hắn cũng không cần! Nhưng, cô đã thích Tạ Thư Dật rồi! Thích Hán Lương đau đớn cúi đầu.
Không thể làm cho tất cả chuyện đó đừng xảy ra ư? Không thể làm cho hôm đó Hải Nhạc không thể thổ lộ với Tạ Thư Dật được hay sao?
Thích Hán Lương bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Đúng vậy, chỉ cần ngăn cản sao cho hôm đó Tạ Hải Nhạc không thể thổ lộ với Tạ Thư Dật là được! Thích Hán Lương nheo mắt lại, làm thế nào mới có thể khiến cho tối hôm đó Hải Nhạc không thể thộ lộ với Tạ Thư Dật đây nhỉ? Làm thế nào để cho Hải Nhạc hết hy vọng với Tạ Thư Dật đây?
Thích Hán Lương trầm tư, thật lâu sau, ánh mắt của hắn đột nhiên chợt lóe lên.
Thích Hán Lương ngồi trong một chiếc Maybach màu đen, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cánh cổng trường trung học Thánh Nam, hẳn là sắp tan học.
Quả nhiên không lâu sau, cửa trường học mở ra, các học sinh từ trong trường Thánh Nam đua nhau ùa ra như cá.
Gần như tất cả học sinh trong trường học đều đã đi ra hết, mà vẫn chưa nhìn thấy bóng người hắn cần tìm đâu cả.
Thích Hán Lương nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ cô bé gọi là Trì Hải Hoan này, vẫn còn chưa đi học?
Lúc đó, cuối cùng lại đi ra một bóng dáng mặc váy đồng phục màu xanh biển, Thích Hán Lương gần như hít vào một ngụm khí lạnh, nếu không phải trên người cô đang mặc là đồng phục Thánh Nam, hắn cơ hồ sẽ nghĩ rằng cô bé đó, chính là Tạ Hải Nhạc.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |