Tim tôi thật sự đau đớn quá
← Ch.065 | Ch.067 → |
Hải Nhạc không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống: "Tôi không phải là người của anh, là anh cưỡng bức tôi! Tôi vốn chưa từng muốn làm người của anh! Tạ Thư Dật, đừng làm như vậy, van xin anh, nếu để cho người khác biết, tôi sẽ không thể ngẩng đầu lên được! Nếu như vậy, tôi tình nguyện đi tìm cái chết!"
Tạ Thư Dật lập tức túm lấy bả vai của cô, nghiến răng nghiến lợi quát nhỏ: "Tạ Hải Nhạc, đừng dùng cái chết đi làm tôi sợ, trong mắt em, quan hệ của tôi và em, cứ làm cho em cảm thấy sỉ nhục như vậy sao? Chẳng lẽ, trong lòng của em, em đang nhớ đứa con trai nào khác sao? Là Thích Hán Lương? Hay là Hứa Chí Ngạn? Nói, nói a! Ở trong lòng em, em sợ ai khác biết thì em sẽ không ngẩng đầu lên được? Nếu hắn biết quan hệ của tôi và em, em sẽ đi tìm cái chết sao? Là ai? Là ai? Là Hứa Chí Ngạn phải không? Ở trong lòng em, hắn có quan trọng như vậy không? Nói! Nói! Nói a!"
Tạ Hải Nhạc bị hắn lắc đầu sắp hôn mê, có phải chỉ cần nói cô có người trong lòng, hắn sẽ buông tha cho cô hay không? Có lẽ, nếu hắn biết trong lòng cô thật sự thích một người con trai, nếu người đó là Hứa Chí Ngạn, là cậu thân của hắn, không phải hắn sẽ hết cách với cô chứ? Không phải nói con trai trọng tình cậu hơn tình yêu sao? Nếu cô nói cô thích Hứa Chí Ngạn, có phải sau này, hắn xem tình cậu nhiều năm với Hứa Chí Ngạn, không bao giờ quấn quít lấy cô nữa hay không?
Cô có nên thử một lần chăng?
Nghĩ xong, đầu óc đã sắp hỗn loạn một mảnh, cô hoảng hốt nói bừa: "Đúng! Đúng! Đúng! Tôi thích Hứa Chí Ngạn! Tôi thích anh ấy! Tôi lúc nào cũng thích anh ấy! Từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, tôi đã thích anh ấy rồi!"
Tạ Thư Dật nghe cô vừa nói như vậy, như bị sét đánh đứng lặng ở nơi đó, hắn ngơ ngác nhìn Tạ Hải Nhạc, trong mắt là sự kinh hoàng không thể tin, cùng với đau xót và tuyệt vọng không thể tin!
Hải Nhạc ổn định hơi thở nhìn hắn, nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, trong lòng, đột nhiên có chút không nỡ, cô, có phải đã làm sai hay không?
Thật lâu sau, Tạ Thư Dật lùi về phía sau mấy bước, thì thào: "Thì ra, em thật sự thích nó, em thật sự thích!"
Sau đó, hắn dùng sức kéo tóc mình một chút, lẩm bẩm: "Thì ra, người trong lòng em là nó? Thì ra, tôi lấy đi lần đầu tiên của em, em đau đớn, là vì nó, thì ra là thế, thì ra là thế!"
Sau đó, hắn ngẩng đầu, dùng một ánh mắt trống rỗng vô cùng bi thương vô cùng nhìn Tạ Hải Nhạc, nói: "Hải Nhạc, em thật sự thích nó sao? Tôi phát hiện tôi..." Hắn đưa tay dùng sức ấn lấy ngực trái của mình, "Chỗ này của tôi, thật sự đau quá, đau quá, Hải Nhạc, Hải Nhạc, em thích, thật sự là Hứa Chí Ngạn sao?"
Càng về sau, giọng nói của hắn càng trở nên mờ mịt như vậy, trống rỗng như vậy, ánh mắt của hắn, không hề có tiêu cự, Hải Nhạc cơ hồ cảm thấy hắn nhìn không phải là mình, mà là cái gì khác, lòng của cô, bởi vì ánh mắt chưa từng xuất hiện trong mắt hắn kia, mà quặn đau.
Nhìn hắn cái dạng này, hắn cũng không như trước đây bá đạo nói cô không được phải thế này thế nọ, lần này, hắn không có, có phải hắn thật sự rất để ý người cậuHứa Chí Ngạn này hay không?
Không cần tiếp tục dùng những thứ này nọ làm lý do lẩn tránh nữa, một câu xong hết?
"Tạ Thư Dật, chúng ta là anh em, là anh em..." Tạ Hải Nhạc còn chưa nói hết, Tạ Thư Dật cộc cằn cắt nang: "Không, không, không! Cho tới bây giờ tôi chưa từng xem em là em gái của tôi, trong lòng tôi, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng xem em là em gái của tôi!"
Hải Nhạc cười đau khổ: "Đó là bởi vì, anh cho là tôi không xứng làm em gái của anh, tôi vẫn luôn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tôi gọi anh là anh trai, anh lại tát tôi một cái, anh còn nói với tôi, mẹ anh chỉ sinh ra một tớ anh, anh không có em gái, nhớ không? Cho tới bây giờ, buổi tối có khi tôi còn nằm mơ thấy khung cảnh lúc đó, cuối cùng tôi sẽ hoảng sợ tỉnh lại từ trong mộng, Tạ Thư Dật, anh có biết không? Không, anh chắc chắn không biết, anh không biết mới trước đây tôi sợ anh đến mức nào, sợ đến mức chỉ cần anh liếc tôi một cái, hai chân của tôi sẽ không thể tự chủ được mà run lên, anh lúc nào cũng căm ghét tôi như vậy, hận tôi như vậy, với mẹ tôi nữa, chính vì anh căm ghét tôi, hận tôi, cho nên, cũng luôn không thừa nhận tôi là em gái của anh!"
Nói xong, cổ họng của cô nghẹn ngào hết, nhớ tới tuổi thơ luôn bị hắn bắt nạt của tớ, và còn thời niên thiếu cho đến bây giờ vẫn không thể thoát khỏi ma chưởng của hắn, thậm chí còn bị hắn chiếm đoạt đêm đầu tiên, Tạ Hải Nhạc không khỏi ôm kín mặt, nức nở bật khóc.
"Tạ Thư Dật, anh không biết, ở trong lòng tôi, thật sự từng khát vọng có một người con trai, rất tốt với tôi, dịu dàng với tôi, sủng tôi yêu tôi, giúp tôi thoát khỏi những đau đớn kia, nhưng, một ngày này còn chưa tới, anh đã đem tôi... đem tất cả của tôi hủy hết! Anh chẳng những hủy người của tôi, anh còn hủy cả cuộc sống của tôi! Anh có biết trong lòng tôi thống hận anh đến mức nào không? Anh cho là, bây giờ anh thoáng tốt với tôi một chút, tặng quà này nọ cho tôi, là có thể lau đi những vết thương anh tạo ra cho tôi hay sao? Không có chuyện đó đâu! Không có đâu! Tôi nghĩ, suốt đời này vĩnh viễn tôi cũng không thể nào quên được! Tạ Thư Dật, anh còn muốn thế nào đây? Tổn thương của anh tôi nhận đã đủ nặng, tôi sợ, tôi thật sự sợ có một ngày tôi sẽ chết ở trong tay anh! Nếu tôi chết, tôi không thể tưởng tượng mẹ tôi sẽ đau lòng thế nào! Bà nhất định sẽ vì tôi mà hận không thể đi chết theo tôi! Không, tôi nghĩ, đó chính là kết quả anh muốn! Không phải anh muốn lấy tôi đi trả thù mẹ tôi đấy sao? Anh không cho phép tôi chết sớm, là vì còn chưa đạt tới mục đích của anh, tôi nghĩ, chừng nào ngày đó tới, anh sẽ ước gì tôi chết nhanh lên một tí? Tôi đang nghĩ, ngày đó, có phải sắp đến hay không?"
"Không, không phải như em nói đâu!" Môi Tạ Thư Dật lập bập va vào nhau, nhưng không phát ra chút thanh âm nào.
Ai nói không phải như vậy? Hắn nghĩ chính xác như cô nói thì có! Hắn thậm chí đã làm như vậy vô số lần, hắn bắt nạt cô, nhục nhã cô, thế nào cũng phải khiến cho cô rơi nước mắt, hắn mới buông tha!
Tạ Thư Dật chỉ cảm thấy tay chân của mình từ từ trở nên lạnh lẽo, sau đó, tim của hắn, vì lạnh lẽo tột độ, giá lạnh đến cực hạn, "két" một tiếng, trái tim trong lồng ngực hắn vỡ đầy những mảnh vụn.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |