Thứ gì càng độc sẽ càng đẹp
← Ch.035 | Ch.037 → |
"Trời ạ, chủ nhiệm chúng ta thật đẹp trai! Tao thật may mắn được xếp vào khoa dự bị đại học 1018 a!"
"Đúng vậy a, tao cũng vậy, có thầy giáo đẹp trai như vậy, đọc sách khổ bây giờ cũng hết khổ rồi, có thể mỗi ngày nhìn thấy soái ca a."
Trong mắt đám nữ sinh ứa ra màu hồng, nước miếng cũng muốn chảy đầy đất.
"Ai da, chỉ sợ thầy giáo không thể nào yêu lũ học trò chúng ta đi, như vậy nếu trên trường biết, sẽ có nguy cơ mất việc luôn a." Đột nhiên có người phản bác.
"Đi chết đi!" Có người quăng sách vào cô.
"Đừng đánh tao, tao chỉ nói đúng sự thật!" Có người ôm đầu né ra.
"Nhưng, Ngũ Châu được xưng là học viện nhiều soái ca mỹ nữ nhất, e là chắc tụi mày vẫn chưa nhìn thấy tứ đại thiên vương Ngũ Châu đi, nếu tụi bay thấy được ban người bọn họ, phỏng chừng Thích thầy trong lòng tụi bay cũng không phải là một soái ca duy nhất." Đột nhiên lại có nữ sinh bà tám nói.
Sau đó, là một mảnh tiếng hít không khí thật to.
"Chẳng lẽ, mày từng nhìn thấy tứ đại thiên vương, chết tiệt, sao tao có thể quên tứ đại thiên vương chứ?" Có người kêu to.
"Tạ Thư Dật, Sở Lâm Phong, Long Đế Uy, Hứa Chí Ngạn, nghe nói tất cả đều là người thừa kế của tứ đại gia tộc gì đó, đẹp trai muốn chết luôn! Anh tao là đại nhị, nói đến tứ đại thiên vương thì chuyện gì cũng biết, tụi mày nghe chưa? Nghe nói năm ngoái có người vì Tạ Thư Dật tự sát nữa kìa, cô bé kia chạy lên trên lầu, nói là Tạ Thư Dật mà không nói yêu cô ta, cô ta sẽ đi tự sát, nhưng mà, Tạ Thư Dật nói thế nào, tụi bay có biết không?" Bà tám thừa nước đục thả câu, dừng lại không nói.
"Nhanh lên, nhanh lên, hắn nói cái gì?" Mọi người sốt ruột.
Bạn gái mê tám nói từ từ: "Hắn nói, muốn tôi nói yêu cô? Nằm mơ! Muốn chết thì đi chết! Đừng làm phiền tôi!"
"A?" Tất cả nữ sinh đều trợn mắt há mồm.
Thật không ngờ, Thư Dật ca ca đã vậy còn quá vô tình!? Hứa nhã Nghiên không nhịn được rùng tớ một cái.
Xem ra việc này hẳn là sự thật, đây là tác phong từ trước đến nay của hắn, ai cũng đừng mơ uy hiếp được hắn! Tạ Hải Nhạc cúi đầu cười khổ.
"Thật đáng sợ! Loại nam sinh này, đáng sợ!" Có người vuốt ngực nói.
"Đáng sợ còn ở phía sau kìa, sau đó cô gái kia không có nhảy đi xuống, nhưng mà, từ đó về sau, cô lại không đến trường học nữa, nghe nói Tạ Thư Dật đem chuyện cô gái này trình lên ban giám hiệu, cô gái đáng thương, cứ thế mà bị chuyển trường luôn!" Bà tám nói.
"Tại sao phải như vậy a? Khôngnói yêu cô ta coi như xong, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt, khiến cho người ta rời đi đây? Thật là!"
"Tạ Thư Dật, là người đẹp trai nhất trong tứ đại thiên vương, nhưng cũng là người vô tình nhất, nếu ai chọc giận hắn, cũng đừng nghĩ tiếp tục ở lại Ngũ Châu này! Ai, không người nào dám chọc đại ma đầu này đâu, nhưng hắn càng như vậy, người thương hắn lại càng nhiều, mày nói có phải bây giờ người ta đều là cuồng ngược a, tao cũng không hiểu sao nữa." Bé tám nói.
"Không phải là cuồng ngược, mà là bởi vì, thứ gì càng độc sẽ càng đẹp, mọi người nhìn thấy bề ngoài mỹ lệ, mà không để mắt đến bên trong vẻ ngoài mỹ lệ đó tất cả đều là độc dược, có vài người không tin, cho là tớ có thể biến đổi độc tố, không tiếc lấy thân thử độc, cho nên, một đám trúng độc chết thảm." Hải Nhạc đột nhiên mở miệng nói.
"Thật uyên bác a? Ngươi nói thật sâu sắc nha." Có nữ sinh nói.
Hải Nhạc mỉm cười, không nhắc lại.
Nhã Nghiên nhìn Hải Nhạc, cô lần đầu tiên phát hiện, cô gái này có thể nói ra những lời nói uyên thâm như thế, vậy nội tâm của cô hẳn là cũng không nhu nhược yếu đuối như cô biểu hiện thế kia!
← Ch. 035 | Ch. 037 → |