Thi đậu ngũ châu
← Ch.014 | Ch.016 → |
"vâng, con cũng vậy, hi vọng sớm được thấy chị." Hải Nhạc gật gật đầu.
Mẹ Hải Nhạc nhìn cô, nói: "Hải Nhạc, con đã nói nghe mẹ, về sau đừng có làm rồi việc chuyển cấp này nữa được không?"
"Mẹ, chỉ cần người muốn, con nghe lời mẹ." Hải Nhạc nói.
"Nhưng mà, mẹ cũng muốn con vui vẻ a, nha đầu ngốc, về sau con đối xử với anh hai tốt một chút, nó cũng là vì tốt cho con, biết không?"
"Mẹ a, anh ta có cái gì tốt đâu? Anh ta biểu hiện tốt, chỉ là ngoài mặt mà thôi a, còn trong lòng, là một đại phôi đản a!" Hải Nhạc nội tâm đắng như ăn Hoàng Liên, nhưng cũng như người câm, một câu cũng không thể nói ra.
"Con đã biết, mẹ." Hải Nhạc run rẩy nói.
Cô thật sự cảm giác tớ rất cô đơn a, không ai ở cùng trận tuyến với tớ, mẹ của tớ, nhưng chính tớ lại không thể nói thật với bà, còn có cái gì bi ai hơn chuyện này chứ?
Cô chỉ cảm thấy tương lai phía trước của tớ là một mảnh đen kịt hắc ám, mà cô, một tớ một người đi xuyên qua bóng tối kia, không ai có thể giúp đỡ cô!
Sau khi thi thử xong, Hải Nhạc ở nhà chờ đợi kết quả, một tháng sau có kết quả, côquả nhiên bị Ngũ Châu chọn, Thần Phong tổng cộng thi đậu ba người, một là Hải Nhạc, một người nữa là Hứa Nhã Nghiên, một người khác là một nam sinh.
Mẹ Hải Nhạc cao hứng muốn chết, nữ nhi thật sự không thua kém ai a.
"Tư Nguyên, có muốn làm một cái tiệc chúc mừng hay không, chúng ta vui vẻ một chút cũng tốt." Tạ ba ba nói.
"ba, không cần, thật sự không cần, thi đậu Ngũ Châu cũng không phải một tớ con mà." Hải Nhạc lên tiếng ngăn cản.
Có cái gì tốt mà chúc mừng đây? Cô vốn không muốn vào.
Tạ Thư Dật nãy giờ vẫn không hé răng, Hải Nhạc có thể lấy thi đậu Ngũ Châu cao như vậy, hắn có chút ngoài ý muốn, thật không nghĩ Hải Nhạc học hành lại tốt như vậy.
"Thư Dật, em con trúng tuyển Ngũ Châu, về sau con cần phải chiếu cố em a." Tạ Trường Viên chân thành nói với con trai.
"ba yên tâm, con tuyệt hội sẽ chiếu cố em ấy thật tốt." Tạ Thư Dật mang mặt mỉm cười nói, ánh mắt rơi xuống trên người Hải Nhạc, nhìn thấy Hải Nhạc vì lời nói của hắn mà thân tớ run lên nhè nhẹ, trong lòng hắn vui vẻ không nói nên lời.
Tạ Hải Nhạc, cô không phải khiêu chiến tôi sao? Đi Ngũ Châu, tôi xem cô còn khiêu thế nào, cô muốn vào Mary, cô muốn từ bên cạnh tôi chạy đi, có chuyện nào dễ dàng như vậy?
"Ân, ba đây an tâm." Tạ ba ba gật gật đầu.
Bỗng, điện thoại Tạ Thư Dật vang lên, hắn tự tay nhận.
"Này, là ai a, nga, Chí Ngạn a, có chuyện gì sao? À, sinh nhật muội muội của cậu, mời tớ đi? A? Còn mời Hải Nhạc cùng đi? Như vậy? Được rồi, để tớ hỏi nó đã." Tạ Thư Dật nói.
Tạ Thư Dật để điện thoại xuống, nhìn về phía Tạ Hải Nhạc: "Tối hôm nay là sinh nhật Hứa Nhã Nghiên, ở nhà cô ấy tố chức tiệc sinh nhật nhỏ, mời em với anh cùng đi, em có muốn hay không?"
"Không, em không muốn đi." Hải Nhạc trực tiếp lắc đầu.
Sắc mặt Tạ Thư Dật trầm xuống.
Mẹ Hải Nhạc thấy thế, cười nói với Hải Nhạc: "Nhạc Nhạc, người ta mời con, con không đi, Nhã Nghiên sẽ nghĩ con có ý kiến gì với nó nữa, đi thôi, con gái, con khó được tham gia tiệc tùng gì, lần này cùng anh con cùng tham gia đi, ngoan, vui vẻ lên chút."
Hải Nhạc thấy mẹ mở miệng yêu cầu, chỉ có thể gật gật đầu.
"Được rồi, vậy mẹ với con đi ra ngoài mua quần áo, con ngay cả một bộ đồ giống như váy cũng không có." Mẹ Hải Nhạc nói.
"Mẹ!" Hải Nhạc hô một tiếng, "Chỉ là tiệc sinh nhật mà thôi, con cũng không phải nhân vật chính, không cần ăn mặc cầu kì làm chi."
"Như vậy sao được, con gái của mẹ, nhất định phải thật xinh đẹp!" Mẹ Hải Nhạc không đồng ý.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |