Lại chính là ngươi
← Ch.355 | Ch.357 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mọi người đi ở phía sau bởi vì không tranh đoạt bảo vật mà may mắn còn sống sót, đồng thời trong lòng có chút may mắn, nếu không phải như thế, chỉ sợ bọn họ cũng không thể tránh được như những người kia, hóa thành một làn khói. Lúc này lại nghe thấy lời nói vô sỉ của đại trưởng lão, nhất thời chuyển ánh mắt đầy khinh về phía ông ta.
Vừa rồi rõ ràng nàng đã lên tiếng nhắc nhở, ông ta lại bởi vì lòng tham lam kia mà khinh thường, cuối cùng còn đổ tất cả sai lầm lên trên người người khác, sao trên đời này lại có loại người vô sỉ như vậy.
Cho dù mọi người sớm biết Vân tông thích ỷ thế hiếp người, đổi trắng thay đen, nhưng lại không biết, đại trưởng lão có thể vô sỉ đến loại tình trạng này, chả trách đệ tử Vân tông cũng nhiễm một phẩm tính như thế.
"Ta không có nghĩa vụ và trách nhiệm phải bảo vệ an toàn cho người Vân tông các ngươi." Ánh mắt lạnh nhạt của Hạ Như Phong nhìn khuôn mặt giận dữ của đại trưởng lão, ở sâu trong đôi mắt hiện ra một tia khinh thường và châm chọc: "Huống chi, lúc ta nhắc nhở, ngươi nói ta là đang lừa bảo vật của ngươi, cho nên xét đến cùng, toàn là tham lam gặp phải tai họa, không trách được bất kì kẻ nào."
Mọi người đều gật đầu, quả thật như lời nàng nói, gặp xui mà chết người, là vì bọn họ tham lam, phải trả giá đại giới.
Dù sao đây là di tích viễn cổ, há có thể không công đưa ngươi nhiều bảo vật như vậy? Nếu như đối mặt với quý hiếm dị bảo, vậy đợi ngươi chính là nguy cơ cường đại.
Dứt lời xong, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Vân Liên, nàng không ngờ rằng là, với thực lực Chân Linh của Vân Liên, có thể đủ ở trong nổ mạnh may mắn sống sót. Nhưng sau khi trông thấy vòng tay bằng ngọc lưu ly lan tỏa ra ánh sáng trên tay Vân Liên, thì có chút bình thường trở lại.
Xem ra, hẳn là bởi vì vòng tay này...
"Như Phong, ngươi không có đoán sai, vòng tay lưu Ly kia có công hiệu là tự động phòng ngự, có thể để phòng ngự một kích toàn lực của cường giả Thánh Linh ngũ cấp, xem ra, vòng tay lưu ly còn có thể sử dụng hai lần..."
Nghe thấy giọng nói từ trong linh hồn truyền đến, sau khi ánh mắt của Hạ Như Phong đảo qua vòng tay lưu ly thì thu trở về, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, có thể phòng ngự công kích của cường giả Thánh Linh? Vòng tay lưu ly này, nàng cảm thấy rất hứng thú...
"Ha ha, vị cô nương này nói đúng." Trình Thụy Nho liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Vu Lạc Linh bên cạnh, vì trấn an lòng hắn, đứng ra đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, mặt đầy tươi cười nho nhã: "Nàng cũng không có trách nhiệm kia, cũng không cần phụ trách sống chết cho người Vân tông các ngươi, như theo lời nàng nói, tất cả đều là các ngươi gieo gió gặt bảo, nếu không là các ngươi có lòng tham, những người đó cũng sẽ không chết."
Nhìn thấy Trình Thụy Nho ra mặt, Vu Lạc Linh khẽ thở ra, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, ngay cả hắn cũng không cảm giác, ánh mắt của hắn đã xảy ra biến hóa.
"Đại trưởng lão." Vân Liên nhìn thấy đại trưởng lão muốn nhấc lên xung đột với Trình Thụy Nho, vội vàng lên tiếng, ngăn lời nói ông ta sắp đến bên miệng, sau đó kiêu căng nhìn Hạ Như Phong, giọng nói chứa tia cao ngạo duy ta độc tôn: "Làm gì phải tức giận với loại quê mùa này? Miễn cho bôi nhọ thân phận cao quý của người Vân tông chúng ta, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ vì hành động của mình mà trả giá đại giới."
Nghe vậy, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, tuy giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại đè ép lời nói cao ngạo của Vân Liên xuống: "Chúng ta đây nhìn xem, rốt cuộc cuối cùng là ai sẽ vì việc này mà trả giá đại giới, ta còn chưa từng sợ qua bất kì kẻ nào."
Giờ phút này, tất cả ánh mắt đều đặt ở trên người Hạ Như Phong.
Khuôn mặt thanh tú của nữ tử tỏa ra tự tin nhàn nhạt, chính là cổ tự tin kia lung lay ánh mắt của mọi người, so với Vân Liên, bỗng nhiên phát hiện vị nữ tử lạnh nhạt tự tin này, còn chói mắt hơn Vân Liên.
Hạ Như Phong tự tin khác với Vân Liên cao ngạo, trên người người trước, chỉ để lộ ra tin tưởng với mình, mà người sau đó lại là mắt cao tận trời, lỗ mũi hếch lên, cũng không để bất kì kẻ nào vào mắt, chính là loại cao ngạo này khiến nàng kém hơn Hạ Như Phong một đoạn rất lớn.
Nếu không phải Vân Liên có bối cảnh cường đại, và thiên phú trác tuyệt kia, chỉ dựa vào khuôn mặt đoán chừng không có ai sẽ yêu thương nàng ta, tính cách của nữ nhân này thật là quá kém.
Nhưng nàng ta lại có bối cảnh cường thịnh, nhưng có được thế lực và hậu trường cũng kém quá lớn Hạ Như Phong, nhưng mà thân phận này của Hạ Như Phong trong đó cũng chỉ có Mộ Dung Tường là biết, đáng tiếc bởi vì dùng Dịch Dung Đan, nên Mộ Dung Tường không nhận ra nàng, tự nhiên cũng không biết nàng chính là nhân vật thiên tài được truyền đi ở đại lục kia.
"Chúng ta lại đi lên phía trước nhìn xem, thế nào?" Trình Thụy Nho hơi cười, ánh mắt đặt ở trên người Hạ Như Phong, nếu như Hạ Như Phong không đi trước, ông cũng không dám mạo muội đi trước, nếu không lại xảy ra biến cố gì đó, vậy mất nhiều hơn được.
Đồng thời, mọi người còn lại nhìn về phía Hạ Như Phong, như đang chờ đợi quyết định của nàng.
"Được" Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, với đề nghị của Trình Thụy Nho, nàng cũng không có ý kiến, huống chi nàng cũng muốn biết, tiếp theo chờ đợi nàng lại là cạm bẫy gì.
Không cần trong giây lát đã thông qua phòng ở đây, lại đi vào một thông đạo, chỉ là Hạ Như Phong lại cảm giác được, chính mình đang đi một mảnh không gian khác, đầu bỗng nhiên bị đau đớn một chút, chợt lắc đầu, lại không có phát hiện dị thường gì.
Lúc này, trong phòng bí ẩn nhất di tích, nam tử y phục đen ngồi ở phía trên vương tọa màu đen, ngón tay khẽ vuốt đầu cự long màu đen, hắn từ từ ngẩng đầu lên, sương mù màu đen bao trùm khuôn mặt của hắn, chỉ có đôi mắt màu đen khí phách làm khiếp hồn người, thái độ như bễ nghễ thiên hạ.
Người y phục đen bên cạnh không hiểu nhìn phía nam tử, không rõ vì sao vương phải thông qua loại phương pháp này để xem xét trí nhớ của nữ nhân này?
"Ta muốn biết, nhân tính, rốt cuộc là cái gì?" Nam tử khẽ nhắm mắt lại, giọng nói đầy từ tính vọng lại ở trong phòng đầy yên lặng.
Trong đầu hắn dần hiện ra một hình ảnh, mà có vẻ hình ảnh đó là trí nhớ của Hạ Như Phong...
Từ khi nàng bắt đầu xuyên qua Tây Huyễn đại lục, đến lúc đã xảy ra chuyện kia, đều truyền vào trong đầu nam tử bằng tốc độ nhanh.
Nữ tử kia vì người thân mà quyết chí tự cường, không tiếc mạo hiểm nguy hiểm chiếm đoạt Hỏa Linh, chỉ vì có đủ thực lực đi bảo vệ người nhà. Nàng vì bằng hữu, một mình gánh vác tất cả, dù là kẻ thù và gia tộc cường đại cũng sẽ không tiếc, nàng vì sư phụ mà liều mạng tàn phế hoặc trọng thương cũng phải mạo hiểm luyện chế đan dược vượt qua cấp bậc của nàng, khi sư tổ đối mặt với uy hiếp cái chết, cũng không lui, sắc mặt bình tĩnh chắn ở trước mặt sư tổ...
Quan trọng nhất là vì người yêu, nàng nhuộm máu hoàng thành, dùng thủ đoạn khát máu diệt đi tiếng nguyền rủa, hơn nữa ở lúc người yêu đối mặt với kẻ địch mạnh, làm việc nghĩ không chùn bước lựa chọn sóng vai với hắn mà chiến.
Một nữ tử, sao có thể có quyết đoán như vậy?
Hắn có thể cảm nhận được, lúc người thân bằng hữu bị thương, trong lòng nàng đầy tức giận, người yêu vì bảo vệ người thân của nàng mà chết, trong lòng nàng bi thương mãnh liệt, lại không tiếc thông qua cấm địa Phong, đi vào Minh Giới cứu người. Nhưng cấm địa Phong kia, dù là Thánh Linh đều không thẻ thông qua, mà khi đó nàng chỉ là Linh Tôn nhỏ bé. Nhưng mà nàng lại găng gượng vết thương đầy người, cắn răng thông qua cấm địa Phong...
"Đây chính là nhân tính sao?" Mở hai mắt ra, lúc này đôi mắt của hắn lại sáng ngời trước nay chưa từng có: "Nhân loại ở trong mắt ta đều là tham lam, như đám người vừa rồi vì cướp đoạt tài bảo mà chết kia, nhưng mà nàng và vị hôn phu của nàng kia, đều là khác nhau..."
Nếu là có người nói với hắn, hắn khẳng định sẽ không tin tưởng, nhưng việc này là chính hắn tận mắt nhìn thấy, sao lại giả bộ?
"Vương..." Người bên cạnh bất giác gọi ra một tiếng, ánh mắt lo lắng nhìn về phía nam tử, cắn chặt răng, nhưng vẫn mở miệng nói: "Vương, chúng ta cũng không cần nhân tính..."
Nam tử nhướng mày, đôi mắt nhìn về phía người mở miệng nói chuyện kia, chỉ là bình thản không dao động nhìn một cái như vậy, người nọ lập tức không lên tiếng, trên người đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt đầy hoảng sợ, rõ ràng là nam tử thật sự tức giận, hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, đầm đìa mồ hôi lạnh nói: "Vương, thuộc hạ biết sai rồi."
"Không có tiếp theo." Nam tử thu ánh mắt của mình lại, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa: "Có lẽ kia chính là nhân tính."
Người hắc y quỳ ở trên mặt đất nắm chặt nắm đấm, trong mắt đầu sầu lo, nếu như vương nhìn đã hiểu nhân tính mà từ bỏ bọn hắn, vậy bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Hơn nữa, người nọ là huyết mạch của Bạch Thần, phong ấn Cổ Ma thành thật vất vả mới xuất hiện động tĩnh bị phá, bọn họ mới có thể rời khỏi, nếu như bị sửa chữa, vậy không phải cố gắng sẽ uổng phí sao?
Vương cũng thật là, với năng lực của vương là đủ chinh phục đại lục, nếu vương không muốn động thủ, để cho bọn họ rời khỏi Cổ Ma thành, chinh phục đại lục cũng không nói nữa, ai ngờ vương lại truyền xuống mệnh lệnh, ma nhân gì đó, không có hắn cho phép, không được phép rời khỏi Cổ Ma thành.
Cho nên có thể xuất hiện ở đại lục, trừ vương ra, thì chỉ có một mình hắn.
Lúc này, đám người Hạ Như Phong đã đi đến một phòng khác, so với lúc trước, phòng này trống không, cái quái gì cũng đều không có, cũng bởi vì vậy mà tràn đầy cổ quái.
Khẽ nhíu mày, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn bốn phía xung quanh, cũng không phát hiện cạm bẫy bị che dấu, thông qua linh hồn hỏi Bạch Thụy, ngay cả Bạch Thụy cũng không thể phát hiện ra, chẳng lẽ nói nơi này cái gì cũng đều không có? Không, không có khả năng, nhất định nơi này sẽ không bình tĩnh như bề ngoài này.
Nhìn Hạ Như Phong trầm mặc không nói, khóe môi của đại trưởng lão cong lên một tia nhạo báng: "Ta còn cho rằng ngươi thật sự cái gì cũng đều biết, ta thấy nơi này căn bản là không có cạm bẫy gì, bộ dáng kia của ngươi là muốn lừa ai? Đừng nghĩ đến ngươi là thiên tài thì cái gì cũng sẽ biết."
Dứt lời cũng không để ý đến mọi người, đại trưởng lão đi thẳng về phía trước.
Hạ Như Phong lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, lão gia hỏa này như mặc kệ ăn bao nhiêu thứ mệt, cũng sẽ không nhớ kỹ. Đột nhiên, Hạ Như Phong chú ý đến đại trưởng lão đang đi đến phía trước nàng, mặt đất bỗng nhiên xuất hiện ký hiệu.
Thì ra cạm bẫy này phải đi một bước mới xuất hiện.
Sắc mặt mạnh mẽ thay đổi, Hạ Như Phong quát to: "Đứng lại cho ta!"
Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, đại trưởng lão nhớ đến chuyện hai lần trước, muốn dừng chân lại, cũng đã không còn kịp nữa rồi, chân phải đã giẫm lên phía trên ký hiệu, ngay lúc này, ánh sáng tràn đầy ở trong phòng, ở trong sánh sáng màu vàng kia, một bóng dáng thật lớn chạy nhanh đến, theo động tác của hắn, cả phòng đều rung lắc.
Ánh sáng vàng dần tiêu tán, ở lúc mọi người trông thấy cự nhân này, trong mắt đều hiện ra thâm trầm kinh ngạc và sợ hãi.
"Thái Thản viễn cổ!"
Mọi người đêu hít một ngụm khí lạnh, ở trong di tích viễn cổ, vì sao lại có sinh vật Thái Thản viễn cổ này? Nhưng hiển nhiên Thái Thản trước mặt đã bị khống chế, hai mắt vô thần, nhìn người bị bàn tay to lớn của nó xách lên, oanh qua, hoàn toàn không có một chút ý thức.
"Ầm ầm!"
Đại trưởng lão vội vàng lui về phía sau, mới tránh thoát khỏi một kích này, lau mồ hôi lạnh rơi trên trán, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi.
"Đã bảo ngươi đứng lại, vì sao ngươi còn giẫm lên?" Gân xanh trên trán Trình Thụy Nho nổi lên, nho nhã trước sau như một từ biến cố này biến mất, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đại trưởng lão, phẫn nộ quát; "Ngươi muốn chết thì tự ngươi đi tìm chết, vì sao phải liên lụy đến người khác!"
Hai trận biến cố lúc trước đều không liên quan đến ông, ông cũng không quản những người xui xẻo đó, nhưng chuyện xảy ra lần này, chết tiệt uy hiếp đến tính mạng của ông, ông có thể cho đầu sỏ gây nên sắc mặt hoà nhã mới là lạ.
"Sao ta biết, cũng không phải là ta cố ý." Lúc nói lời này, đại trưởng lão rõ là không hô hấp đủ, cảm nhận được những ánh mắt chứa đầy địch ý, pông hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Như Phong: "Đều là do nữ nhân này, nàng không nói sớm, nếu nàng nói sớm một bước, ta cũng sẽ không giẫm lên rồi."
Mọi người cũng khinh thường đại trưởng lão, vừa rồi Hạ Như Phong không nhúc nhích, bọn họ đều không dám coi thường vọng động, chỉ sợ sẽ xảy ra loại chuyện này. Chỉ có đại trưởng lão Vân tông như muốn tìm sĩ diện mình mất đi về, mới gặp phải tai họa này, đến lúc này, ông ta vẫn còn trốn tránh trách nhiệm.
Vì sao Vân tông lại xuất hiện một người vô sỉ như ông ta như vậy? Ông vô sỉ đã có một cảnh giới, cảnh giới kia không phải người thường có thể đạt đến.
"Đủ rồi, bây giờ nói những lời này đều vô dụng." Ánh mắt của Hạ Như Phong đặt ở trên thân thể to lớn của Thái Thản viễn cổ, khuôn mặt hiện ra vẻ cảnh giác: "Chủ yếu là giải quyết kẻ địch, về phần chuyện khác, sẽ tính sổ sau."
Đại trưởng lão Vân tông khắp nơi đều đối nghịch với nàng, nhiều lần muốn giết nàng, lại bởi vì ông ta mới dẫn viễn cổ cự nhân này đến, tất cả mọi chuyện thêm vào một chỗ, đều không cho phép nàng buông tha cho đại trưởng lão.
"Hừ." Đại trưởng lão khinh thường hừ lạnh một tiếng, theo ông, lấy thực lực của Hạ Như Phong và đội Dong Binh Đoàn phía sau nàng, sẽ bị Thái Thản áp thành cự nhân đầu tiên. Như thế mình cũng không cần mạo hiểm đắc tội với Trình Thụy Nho mà nguy hiểm giết nàng.
Dù sao hiện tại ở Vân tông đoàn người trong mắt, Hạ Như Phong không thể nghi ngờ là cái người chết. Bởi vì lúc này, trình thụy nho không thời gian bảo hộ nàng, coi hắn sức lực lại có cái gì năng lực tự bảo vệ mình? Liền liền bọn hắn đều không có nắm chắc có thể ở viễn cổ bình yên thản công kích hạ hoàn hảo không tổn hao gì.
"Xem ra, đã không quản được nhiều như vậy." Hạ Như Phong khẽ thở dài, đầu ngón tay chỉ ở trong không khí một chút, từng lớp sóng gợn từ giữa ngón tay khuếch tán ra, không cần trong giây lát, một quyển vương miện triệu hồi thư xuất hiện ở trong tay của nàng: "Yêu Quái, đi ra."
Ánh sáng đỏ hiện lên, nam tử cường đại mà yêu mỵ, ở trong ánh mắt của mọi xuất hiện ở trước mặt Hạ Như Phong.
Nam tử y phục đỏ như lửa, tóc dỏ không gió tự bay, đôi mắt màu xanh biếc đảo qua mọi người, tỏa ra lạnh lẽo, mà chỉ có khi đối mặt với Hạ Như Phong, mới nhu hòa đi, môi hé mở, ôn nhu nói: "Nữ thần, tìm ta có chuyện gì? Ai ăn hiếp ngươi."
Nhưng mà lúc Yêu Quái hiện thân, lúc đại trưởng lão bỗng nhiên dại ra, thật lâu sau mới có một giọng nói phẫn nộ nói ra: "Lại chính là ngươi?"
← Ch. 355 | Ch. 357 → |