Biến cố, nguy cơ
← Ch.337 | Ch.339 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Khụ khụ..."
Trên quảng trường Ồn ào, một tiếng ho khan vang lên ở trong không khí náo nhiệt này, tiếng ho này chấm dứt, khắp quảng trường như kỳ tích khôi phục lại yên tĩnh.
Chỉ thấy ở trung tâm quảng trường, dáng người lão giả đóng gió mà đứng, áo bào trắng theo gió khẽ bay, một tay đặt ở sau lưng, ngón tay vuốt mấy chòm râu ít ỏi, đôi mắt uy nghiêm nhìn bốn phía xung quanh, giọng nói già nua từ trong miệng phát ra: "Ta rất vinh hạnh, lần tụ hội này là do viện dược sư ta làm chủ trì, mỗi lần trước khi bắt đầu tụ hội, mấy thế lực lớn đều phái ra đại biểu tiến hành luận bàn võ nghệ, đây cũng là chính các đệ tử thiên tài của thế lực lớn tán thành, bây giờ, năm thế lực lớn có thể phái ra mấy người chiến đấu, mà tụ hội tiếp theo, sẽ do thế lực chiến thắng tổ chức."
Đây không chỉ là luận bàn giữa mỗi đệ tử, hơn nữa còn là các thế lực lớn đánh giá và so tài, cho nên mỗi thế lực lớn đều vô cùng coi trọng với lần tỷ thí này.
"Như Phong nha đầu, Phong Nhi, Cuồng Phong, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Mắt đẹp nhìn ba người bên cạnh, trong mắt Doãn Nhân ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, quyến rũ cong khóe môi lên: "Ta tin tưởng, với thực lực của ba người các con, tất nhiên có thể làm cho viện Linh Sư ta vẻ vang, nhất là Như Phong nha đầu."
"Sư phụ, yên tâm đi!" Lam Phong ôn nhu cười, xem như thay Hạ Như Phong trả lời lời của bà.
Doãn Nhân như còn muốn nói gì, thiên tài các thế lực lớn đã lên sân khấu, bà chỉ đành phải thu lời nói trong miệng lại, đôi mắt đen nhìn mọi người đi lên trên đài.
Bởi vì Ma Ngạo Thiên là cung chủ Ma Cung, cũng không tính là đệ tử, vì vậy hắn không cần lên đài luận bàn, nhưng hắn đã sớm phân phó xuống, nhìn thấy người Lý gia, giết không tha. Cho dù là hắn tự mình động thủ, hay là để cho người khác đi làm chuyện này, kết quả đều giống nhau.
Những người Lý gia kia, tuyệt đối không có kết quả tốt.
Địch lại với viện Dược Sư thì thế nào? Ma Ngạo Thiên hắn cũng không e ngại viện Dược Sư, chỉ cần là kẻ thù của nàng, vậy hắn sẽ vì nàng mà giết sạch kẻ thù, không giữ một ai.
"Vẫn là quy định lúc trước, áp dụng hỗn chiến, ai ở lại trên đài cuối cùng, người đó chính là người chiến thắng cuối cùng." Dược Tình lạnh nhạt nói một câu, ngay ở dưới chú ý của mọi người, dần rời khỏi trung tâm, để lại mảnh đất kia cho đệ tử thiên tài của các thế lực lớn.
"Ha ha, cô nương, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, chiến đáu chung trên một đài." Lý Nhược Nhiên ra vẻ tao nhã phe phẩy quạt giấy, đôi mắt thường thường nhìn lên người Hạ Như Phong, yết hầu lên xuống lăn lộn một phen, nuốt nước miếng, nói: "Yên tâm, lập tức ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi."
Hắn không thể ngờ rằng, nữ tử này lại đại biểu cho viện Linh Sư xuất chiến, chẳng lẽ nàng không phải là người của Tử Minh phủ, mà là viện Linh Sư sao? Huống chi, thực lực của nàng hẳn là không mạnh, viện Linh Sư phái nàng xuất chiến, không phải là làm mất mặt của mình sao?
"Hừ, khẩu vị của Lý công tử thật sự là độc đáo." Giọng nói hận nghiến răng nghiến lợi từ bên cạnh truyền đến, Bách Linh đi đến trước mặt Hạ Như Phong, kiêu căng liếc nàng một cái, trong mắt đẹp không che dấu oán hận chút nào: "Lại thích nữ nhân như vậy."
Mà lời nói của Bách Linh khiến tính khí nóng nảy của Chiến Cuồng Phong bị kích phát ra, khoanh hai tay, khinh thường đem giá Bách Linh cao thấp một phen: "Tuy tiểu tử này không có tư cách thích Như Phong, nhưng Như Phong vĩ đại gấp trăm lần hơn loại nữ nhân không dung mạo không đức, lỗ mũi hếch lên trời như ngươi, loại người như ngươi và Phiêu Miểu Tiên là cái quái gì."
"Ngươi nói cái gì!" Bách Linh lặng yên chợt biến đổi, đôi mắt lạnh xuống, nắm chặt hai tay, nói: "Có gan ngươi nói lại lời ngươi vừa mới ở cho ta một lần nữa!"
Hỗn đản này, lập tức tỷ thí bắt đầu, đầu tiên nàng muốn xử lý chính là ba người viện Linh Sư này.
Không giết bọn họ, sao có thể giải trừ tức giận trong lòng nàng? Cho dù nữ nhân này là luyện dược sư cửu phẩm, nhưng ở trong tỷ thí này cũng không phải luyện dược, mà là thực lực, cho nên nàng sẽ không bỏ qua cho nữ nhân chết tiệt này.
"Ta nói mấy lần đều là giống nhau, nữ tử như ngươi, có thể so với nàng sao, so như thế nào? Ngươi còn kém hơn một cái tóc gáy của nàng, còn không nhanh chạy trở về Phiêu Miểu Tiên của ngươi đi, đừng ở đây làm mất mặt xấu hổ, ta đều cảm thấy xấu hổ cho ngươi." Chiến Cuồng Phong lắc đầu thở dài một tiếng, như thật sự vì hành vi của nàng mà cảm thấy xấu hổ.
Lam Phong sắc mặt lạnh như băng, khi nghe thấy lời nói của Chiến Cuồng Phong, nhịn không được nở nụ cười, bụng đầy tức giận cũng dần bình ổn lại.
"Ha ha, Bách Linh tiên tử, Chiến công tử, các ngươi..."
Lý Nhược Nhiên tao nhã phe phẩy quạt, bờ môi nở một nụ cười tự nhận là anh tuấn, hắn cố ý muốn ở trước mặt Hạ Như Phong biểu hiện một phen, như muốn bằng vào lời nói hóa giải trận tranh đấu này, nhưng mà hắn còn chưa nói xong, Bách Linh và Chiến Cuồng Phong đồng thời nhìn phía hắn, rống giận lên tiếng: "Cút!"
Khuôn mặt nháy mắt âm trầm, mắt phóng ra tia lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt kia hận không thể bầm thây vạn đoạn bọn họ.
"Đáng chết! Chiến Cuồng Phong, bản tiên tử muốn giết ngươi!" Bách Linh từ hàm răng rít ra mười mấy chữ này, trong mắt lộ ra tia hung ác, rút kiếm bên hông ra, như tia chớp bắn về phía Chiến Cuồng Phong.
"Ngươi không phải là đối thủ của nàng, tránh ra!" Ngay lúc này, một bàn tay bên cạnh duỗi ra, đẩy Chiến Cuồng Phong ra, rút trường côn sau lưng ra, gậy gộc đỏ rực chứa nhiệt độ cực nóng xẹt qua phía chân trời, dùng sức đánh về bụng của phía Bách Linh.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên trừng lớn hai mắt, cơ thể của Bách Linh nhanh chóng bay ra, ở trong kinh ngạc của mọi người từ từ rơi xuống đất.
"Cái gì, nàng lại dùng một chiêu đã đánh bại Bách Linh?"
"Chân Linh lục cấp, nàng lại là Chân Linh lục cấp..."
Bất ngờ xảy ra biến cố, khiến cho tất cả mọi người đều có vẻ mặt khiếp sợ nhìn màu đỏ tươi ở giữa quảng trường kia, bọn họ mở to miệng như có thể nhét một quả trứng rồng khổng lồ vào bên trong, nhất là người Lý gia bởi vì Lý Nột mà xem thường Hạ Như Phong, lúc này như kiểu thấy quỷ, trong mắt hiện ra thâm trầm kinh ngạc.
"Không... Không thể." Lý Phong liều mạng lắc đầu, ông không muốn tin tưởng nữ tử một khắc trước còn bị mình vũ nhục, ngay sau đó dùng chiến đấu chứng minh thực lực của mình, hung hăng đánh một cái tát ở trên mặt của ông, loại cảm giác này, sao có thể chịu được?
Lý Nột lại nhận một thiên tài như vậy làm chủ, đây... Là thật vậy sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lý Phong nhìn về phía Lý Nột, lúc đầu, ông cũng không để ý nhiều với Lý Nột, tự nhiên cũng không thấy cái gì không đúng, mà lúc này, ông tinh tế đánh giá một phen, cơ thể đột nhiên run lên, không khỏi trợn tròn mắt.
"Chân Linh? Phế vật này cũng có thể đột phá đến Chân Linh?"
Thật ra với tuổi của Lý Nột như vậy, đột phá Chân Linh cũng không tính là cái gì, nhưng mà ông ta cũng là bị nhận định là phế vật chỉ sợ tu luyện ba trăm năm, cũng đều không thể đột phá Chân Linh, đến loại phế vật này cũng đều có thể đột phá Chân Linh? Điều này sao có thể?
"Rốt cuộc nữ tử là người phương nào, vì sao thiên phú có thể vượt qua Bách Linh tiên tử, càng khiến cho một phế vật có thể đột phá Chân Linh?" Hơi nheo đôi mắt lại, đôi mắt của Lý Phong nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua tia sáng tinh nhuệ: "Nữ tử này không đơn giản, ngay từ đầu là ta xem thường rồi..."
Vì sao trên đời này lại có thiên tài như nàng như vậy? Loại thiên tài này, căn bản không thể sống ở trên đời này, nếu không cũng quá nguy hiểm.
"Ngạo Thiên, con biết nha đầu kia, chẳng những thiên phú luyện dược kiệt xuất, tu luyện cũng không kém." Bạch Phong đáng yêu trừng mắt nhìn, đôi mắt mỉm cười đảo qua là những người há hốc mồm: "Ha ha, nhìn thấy thiên phú tu luyện của nàng, đã kinh hãi thành như vậy, nếu biết nàng là luyện dược sư cửu phẩm, đoán chừng đều bị dọa chết, thiên phú tu luyện của nha đầu là tốt lắm, dù thế nào cũng không bằng thiên phú luyện dược của nàng."
Ma Ngạo Thiên trầm mặc không nói, mắt đỏ vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng màu đỏ trên quảng trường, trong mắt tỏa ra tia sáng nhu hòa, trong nhiều người như vậy, mắt hắn lại chỉ nhìn thấy một mình nàng.
Tử Minh Dạ lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, mắt tím đảo qua đám người nhìn ngây người kia, nhíu mày, cong khóe môi lên: "Cho dù nàng biến thái như thế nào, cũng là người của Tử Minh phủ ta, nhưng Lý gia Lý Nhược Nhiên kia, ngược lại thật dám đánh chủ ý lên nàng, Tà Nhi không đây, ta làm phụ thân, nên thay nhi tử nhi tức dạy dỗ hỗn đản kia."
Sau đó, ánh mắt của Tử Minh Dạ chú ý đến vẻ mặt đắc ý dào dạt của Kha Kính Lâm, nhún vai, bất đắc dĩ thở dài: "Trước để cho ngươi đắc ý chút, dù sao Như Phong nha đầu và Tà Nhi đã gạo nấu thành cơm, nhất định gả cho Tử Minh phủ ta, cho nên cuối cùng nên đắc ý chính là người Tử Minh phủ chúng ta."
Tốt nhất là lỡ lầm mang thai, như vậy nàng sẽ càng trốn không thoát.
Nàng là phó viện trưởng viện Linh Sư ngươi thì thế nào? Cuối cùng tất nhiên sẽ trở thành tức phụ của Tử Minh phủ ta.
"Chư vị." Ngay ở lúc mọi người kinh ngạc, Lệ Nham mại bước chân đi nhanh về giữa quảng trường, vì hắn xuất hiện, chiến đấu không tự chủ được dừng lại, đủ đều đưa ánh mắt nhìn về phía ông. Hiển nhiên không biết, phó viện trưởng Lệ Nham chặn ngang tỷ thí là vì sao.
"Lệ Nham, ngươi làm gì vậy?" Dược Tình nhướng mày, đôi mắt uy nghiêm nhìn Lệ Nham, lạnh giọng hỏi.
Lệ Nham không có trả lời câu hỏi của ông, khuôn mặt già nua nở nụ cười âm hiểm: "Hôm nay, vì cảm ơn các vị đến tham gia lần tụ hội này, Lệ Nham ta có một phần đại lễ muốn tặng cho chư vị, hy vọng chư vị sẽ thích..."
Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không biết lệ Nham đang đánh chủ ý gì.
"Ha ha, phân đại lễ này, là ta từ trong một di tích viễn cổ đạt được." Lệ Nham lại khẽ cười, chỉ là đôi mắt kia lại lạnh xuống, ngẩng đầu hét: "Sát Thánh Trận, mở ra!"
"Cái gì? Sát Thánh Trận?"
"Oanh ầm ầm!"
Mọi người đều đứng lên, loại thời điểm này, bọn họ đều có một cảm giác bất an đến từ trong lòng.
"Ha ha ha." Nghe thấy lời nói của Lệ Nham, Bách Linh ngửa đầu phá lên cười, tiếng cười tràn đầy điên cuồng, thật lâu sau mới vừa ngừng cười, dẫn theo mọi người Phiêu Miểu Tiên đi đến bên cạnh Lệ Nham, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hạ Như Phong: "Cuối cùng ngươi cũng phải chết."
Đồng thời như thế, Tề Cộng cũng đi về phía lệ Nham, đứng ở bên cạnh ông ta, mỉm cười nhìn mọi người: "Sát Thánh Trận, ngay cả cường giả Thánh Linh đều có thể giết, các ngươi ở trong này mà hưởng thụ đi, chỉ cần các ngươi chết, khắp Đông vực sẽ thuộc về huynh đệ chúng ta."
"Tề Cộng, ngươi..." Sắc mặt của Kha Kính Lâm chợt đại biến, nắm chặt nắm đấm, đau lòng nhức óc nhìn về phía Tề Cộng: "Ta đối xử với ngươi không tệ, vì sao ngươi pahri làm như vậy? Nếu như chết nhiều Thánh Linh như vậy, sớm muộn gì ma nhân sẽ chiếm theo đại lục, lúc đó, các ngươi chính là đắc tội người khắp đại lục."
"Hừ, vậy thì sao?" Tề Cộng hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường đánh giá Kha Kính Lâm: "Ta đã sớm chịu đủ làm việc ở dưới tay người khác rồi, huống chi ma nhân căn bản là không thể đến đến đại lục, chỉ có các ngươi đám ngu ngốc này, mới có thể có suy nghĩ ma chiến Tây Vực, theo ta thấy, làm loại chuyện này, căn bản chính là lãng phí tinh lực."
"Tốt lắm, đừng nhiều lời với bọn họ nữa, để cho bọn họ ở chỗ này, Sát Thánh Trận sẽ thay chúng ta giải quyết bọn họ, chúng ta đi!" Lệ Nham không kiên nhẫn nhíu mày, bàn tay nhẹ nhàng vỗ thân cây ở bên cạnh, thấy không gian vặn vẹo, bóng dáng của bọn họ cũng từ từ biến mất.
Ở khoảnh khắc bọn họ biến mất, vô số người hung thần ác sát thoáng hiện ra, thấy vậy, Hạ Như Phong nhíu mày, ánh mắt chứa một tia ngưng trọng: "Sát Thấnh Trận, quả nhiên không giống bình thường, tuy những người đó là hư ảnh, nhưng vẫn có thể kiến người bị thương hơn nữa dẫn đến chết, nhưng mà bọn họ lại sẽ không chết, nếu như một Thánh Linh cao nhất đến đây, cũng không thể thoát khỏi trận pháp này."
Chẳng lẽ, hôm nay bọn họ đều không thẻ tránh được kiếp nạn này sao?
← Ch. 337 | Ch. 339 → |