Vay nóng Tima

Truyện:Tà Phượng Nghịch Thiên - Chương 337

Tà Phượng Nghịch Thiên
Trọn bộ 379 chương
Chương 337
Tập trung ở viện Dược Sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-379)

Siêu sale Shopee


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thèm nhỏ dãi trong mắt Lý Nhược Nhiên tự nhiên không thể thoát khỏi mắt của mọi người, nhất thời, ánh mắt của vật nhỏ trầm xuống, lóe ra tia lạnh lẽo, chỉ là không đợi hắn có động tác gì, trên trời không, một ánh sáng đỏ bắn xuống, chắn trước mặt Hạ Như Phong, đôi mắt màu xanh kia chứa tia nhiếp người.

Nam tử trước người Hạ Như Phong, mặc một trường bào màu đỏ thẫm, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi còn hơn nữ tử, ngũ quan xinh xắn đầy vẻ lo lắng, mắt xanh môi mọng, trong tay cầm một cây thương đỏ, quanh người tỏa ra một hơi thở cường đại âm lãnh, nam tử này như yêu mỵ mang đến cho người ta áp bách hít thở không thông, như thiên hạ này cũng không có ai có thể so sánh với hắn.

Từ sau khi giải quyết Thanh Y trưởng lão kia, yêu quái vẫn chưa vội vàng trở về thế giới triệu hồi thư, mà là vụng trộm ở trên bầu trời đi theo Hạ Như Phong, lần trước vốn hắn đã muốn dạy dỗ nam nhân này, nhưng nhìn thấy người của Tử Minh phủ đến, hắn vốn không hiện thân, mà lúc này, nghe thấy có người nói xấu Hạ Như Phong, với tính khí của hắn sao có thể chịu được?

"Người mắng chửi nữ thần, chết!" Giơ trường thương trong tay lên, áo bào của Yêu Quái nổi lên một ánh sáng đỏ khát máu, hắn nói ra câu này, như là có một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho Lý Nhược Nhiên, Lý Hân Hà và đám người hầu phía sau bọn họ đều rùng mình một cái.

Rất lạnh... Bọn họ chưa từng thấy qua, có người nói ra lời nói lại lạnh như vậy...

"Yêu Quái." Hạ Như Phong nhìn lướt qua mọi người đang lạnh run, vẻ mặt vẫn hiện ra một vẻ đạm mạc, cũng không để nhóm người này vào mắt: "Chúng ta đi thôi, ta không có thời gian rỗi so đo với nhóm người này, một đám cẩu mà thôi, cũng không cần thiết phải để ở trong lòng."

Lý gia, sớm muộn gì nàng cũng sẽ tính sổ với bọn họ, chỉ là cũng không phải bây giờ mà thôi.

Không biết vì sao, sau khi đi vào viện Dược Sư, bất an trong lòng nàng càng ngày càng mãnh liệt, bất an lần trước là bởi vì Hạ gia gặp chuyện không may, như vậy lần này lại là cái gì? Xem ra vẫn là nhanh chóng tìm được người khác của viện Linh Sư thì có vẻ tốt hơn.

Yêu Quái âm lãnh nhìn lướt qua mọi người, thu mắt xanh lại, như kỵ sĩ canh giữ ở bên cạnh Hạ Như Phong.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, ánh mắt của Lý Nhược Nhiên càng thêm ám trầm, vỗ quạt thu vào, khóe miệng cong lên một nụ cười hưng trí nồng đậm: "Cho dù thế nào, ta cũng đều phải khiến ngươi cam tâm tình nguyện nằm ở trên giường của ta, trên đời này, còn không nữ nhân nào mà Lý Nhược Nhiên ta không chiếm được."

Nam tử mắt xanh tóc đỏ gì đó, thoạt nhìn rất cường đại, nhưng cũng chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt mà thôi, nếu không vì sao hắn không nhìn thấu thực lực của hắn ta? Dù sao chuyện Lý Nột là phế vật đã bày ra trước mắt, suy ra, đi chung với phế vật kia, cũng không mạnh được đến đâu.

Về phần vì sao vừa rồi không ai mạnh mẽ bắt người, chỉ là vì hôm nay là năm thế lực lớn tề tựu, không thuận tiện làm ra loại chuyện này, huống chi để cho nàng cam tâm tình nguyện lên giường của mình, khác với bắt buộc quá mức. Hắn tin tưởng, sớm muộn gì có một ngày nàng sẽ trở thành nữ nhân của mình.

"Viện trưởng, sư tổ, Lam Phong..."

Khi đi vào quảng trường, Hạ Như Phong phát hiện ra mọi người viện Linh Sư, ngay lập tức đi về phía mọi người, tất nhiên trừ ba người bọn họ ra, còn có phó viện trưởng viện Linh Sư Tề Cộng, Hắc Linh điện chủ và chiến đấu cuồng phong Chiến Cuồng Phong, với thiên phú và thực lực của hắn, lần này tất nhiên sẽ tùy theo đi trước, Hạ Như Phong thật không có nhiều ngoài ý muốn.

"Ha ha, Như Phong, chúng ta rất lâu rồi không gặp!" Chiến Cuồng Phong thấy Hạ Như Phong xuất hiện, ánh mắt sáng lên, bước qua, đưa tay vỗ bả vai của Hạ Như Phong: "Chuyện trong khoảng thời gian này ta đều nghe nói, đáng tiếc ta rời khỏi viện Linh Sư đi hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại không thể đối mặt nguy cơ chung với các ngươi."

Hạ Như Phong không nói gì sờ mũi, hình như nàng và Chiến Cuồng Phong cũng không quen thuộc như vậy đi?

"Như Phong, ngươi đã đến là được rồi." Khuôn mặt tuấn mỹ của Lam Phong hiện ra nụ cười ôn nhu, trong mắt cũng hiện tia nhu hòa, áo bào trắng như tuyết, như người của hắn sạch sẽ không có một tia tỳ vết nào: "Chuyện của ngươi, đã xong chưa?"

"Đã xong rồi." Hạ Như Phong hơi cười, ánh mắt nhìn qua xung quanh, phát hiện có mấy bóng dáng quen thuộc.

Người của Tử Minh phủ đều đã đến, trừ Tử Minh Dạ ra, còn có tử y trưởng lão và hắc y trưởng lão, mà có lẽ là phủ chủ vì Dạ Thiên Tà bế quan, vẫn chưa thấy đến... Nhưng khi đang nhìn thấy vị trí chỗ Ma Cung, Hạ Như Phong khẽ sợ run một chút.

Ma Ngạo Thiên, Bạch Phong? Bọn hắn là người của Ma Cung? Hơn nữa xem địa vị hình như không thấp, chả trách Ma Ngạo Thiên từng nói, có sức lực kia vì chính mình giết hết mọi kẻ thù, nếu hắn là người Ma Cung, thì thật sự có được thực lực kia.

"Hả? Chân Linh cửu cấp? Sau khi dùng xong Hỏa Thánh Đan, hắn trực tiếp tấn chức đến Chân Linh cửu cấp sao?" Hạ Như Phong ở trong lòng thì thầm một câu, nhưng mà nàng cũng biết, Bạch Phong đã ẩn giấu thực lực cho Ma Ngạo Thiên rồi, nếu như không phải vì Nghịch Thiên Quyết, nàng cũng không thể nhìn thấy cấp bậc của hắn.

Lam Phong chú ý đến ánh mắt của Hạ Như Phong, đôi mắt không hiểu nhìn về phía nàng: "Như Phong, ngươi biết cung chủ Ma Cung?"

Nghe vậy, Hạ Như Phong thu ánh mắt của mình lại, mày không dấu vết nhíu lại, đôi mắt đen xẹt qua một tia không hiểu: "Cung chủ Ma Cung?"

"Đúng." Lam Phong ôn nhu cười, kiên nhẫn giải thích nói: "Vị nam tử mắt đỏ kia chính là cung chủ Ma Cung, người thiếu niên tóc bạc mặt hồng hào bên cạnh hắn kia, là lão cung chủ Ma Cung, từ trước đến nay lão cung chủ đều thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi xuất hiện, mà Ma Cung vẫn giao cho bốn đại trưởng lão quản lý, không lâu sau, lão cung chủ trở lại Ma Cung, cũng truyền vị cung chủ Ma Cung cho hắn, chuyện này, đều đã truyền khắp đại lục, Như Phong ngươi không biết sao?"

Hạ Như Phong lắc đầu, nàng quả thật không biết việc này, khiến nàng ngoài ý muốn là, thân phận trân quý của Ma Ngạo Thiên này.

Có lẽ là Ma Ngạo Thiên phát hiện ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía bên này, quay đầu nhìn về phía nàng hơi cười, đôi mắt màu đỏ âm lãnh, ngay lúc này nhu hòa đi, với hắn trước kia thì như hai người vậy.

Một nụ cười này, cho dù nhàn nhạt khó có thể phát hiện, nhưng vẫn khiến cho người ta phát hiện hắn khác thường, nhìn thấy Ma Ngạo Thiên như thế, không ít thiếu nữ xuân tâm bập bềnh, mắt tỏa ra tình yêu nhìn chăm chú vào hắn, chỉ chờ đợi có thể được hắn nhìn trúng, như vậy có thể trở thành phu nhân cung chủ Ma Cung.

Đáng tiếc, Ma Ngạo Thiên đều không nhìn bọn họ một cái, không biết tan nát bao nhiêu trái tim của nữ tử.

"Thật ra trước kia năm thế lực lớn tụ hội, Ma Cung rất ít khi tham gia, nhưng mỗi lần tham gia, đều khiến cho người ta khắc sâu vào mắt, không biết lần này Ma cung muốn chơi cái gì." Kha Kính Lâm vuốt chòm râu, tao nhã ngồi ngay ngắn ở phía trên chiếc ghế, đôi mắt mỉm cười nhìn về phía Hạ Như Phong: "Chỉ là, cho dù bọn họ chơi cái gì, ta đều tin tưởng ngươi có thể trổ hết tài năng."

Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, không trả lời lời nói của Kha Kính Lâm, nhưng mà Kha Kính Lâm lại vẫn là từ trong tươi cười của nàng, nhìn ra một chút tự tin nhàn nhạt.

Bỗng nhiên, Hạ Như Phong cảm giác được một ánh mắt sắc bén sau lưng bắn lại, mày nhếch lên, xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lại, vì thế vừa lúc chống lại một đôi mắt chứa đầy hận ý, nhìn khuôn mặt dữ tợn của nữ tử, Hạ Như Phong bất đắc dĩ nhún vai: "Phiêu Miểu Tiên Bách Linh tiên tử? Đây có tính là oan gia ngõ hẹp không?"

Trong mắt Bách Linh tiên tử không che dấu địch ý chút nào, nàng vĩnh viễn không thể quên, chính là đêm đó, nữ nhân này đoạt đi ánh sáng thuộc về mình, hừ, cho dù nàng là luyện dược sư cửu phẩm thì thế nào? Hôm nay, bọn họ một người cũng đều đừng nghĩ thoát khỏi nơi này.

Có lẽ là nhĩ đến kế hoạch kế tiếp, tâm trạng của nàng ta không khỏi tốt lên, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong như là đang nhìn một người chết...

Ở trong góc tương đối yên lặng trên quảng trường, Thạch Kiếm Lăng lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong, từ từ đi đến trước mặt một lão giả, cúi đầu ôm quyền nói: "Phó viện trưởng, lúc trước chính là nàng phá hủy kế hoạch của chúng ta, làm hại trong tranh đấu giữa thuộc hạ và Linh Tháp... Thua."

"Chính là nàng sao?" Lệ Nham khẽ gõ thân cây bên cạnh, ánh mắt hơi tìm tòi nghiên cứu nhìn Hạ Như Phong, trầm tư nửa ngày: "Nghe Tề Cộng nói, nàng là một luyện dược sư cửu phẩm, nhưng không muốn phục tùng chúng ta, một khi đã như vậy, cũng không cần thiết phải giữ lại nàng, đúng rồi, chuyện kia chuẩn bị tốt chưa?"

Ánh mắt nhìn về phía Thạch Kiếm Lăng, giọng nói của Lệ Nham âm trầm, khuôn mặt chứa một tia ngưng trọng.

"Phó viện trưởng, đã chuẩn bị tốt rồi, không có vấn đề gì."

"Tốt, như thế rất tốt." Lệ Nham cười lạnh một tiếng, dã tâm ở chỗ sâu trong đáy mắt không áp chế được tỏa ra: "Hôm nay, ta sẽ khiến những Thánh Linh đó, tất cả đều chết ở chỗ này, lúc đó, Đông vực này còn có ai là đối thủ của ta? Đáng tiếc, lão gia hỏa Tử Minh phủ kia không đến, nhưng cũng không sao, nếu như những Thánh Linh đó chết, bằng vào một mình ông ta, cũng không lật được sóng gió gì, chỉ cần ta và Tề Cộng, tiên chủ Phiêu Miểu Tiên hợp tác, ông ta cũng không có bao nhiêu khó khăn, sau khi đối phó xong những người đó, nghĩ biện pháp nuốt Phiêu Miểu Tiên..."

Hợp tác? Nếu là hợp tác, vậy sau khi hợp tác chấm dứt, diệt người hợp cũng là đương nhiên.

Đông vực, chỉ có thể một nhà ông độc chiếm, Phiêu Miểu Tiên có uy hiếp ẩn bên rong, vì an toàn của mình ông cũng không thể không làm như thế.

Muốn trách, chỉ có thể trách tiên chủ Phiêu Miểu Tiên dễ dàng tin ông như thế...

Thạch Kiếm Lăng hung hăng rùng mình, với Lệ Nham vô tình nhẫn tâm lại có thêm một tầng hiểu biết, ông không biết đợi cho mình vô dụng? Phó viện trưởng sẽ coi mình như rác rưởi mà đá văng một cước hay không? Với cách làm người của ông ta, chuyện này quả thật làm ra.

"Viện trưởng, phó viện trưởng Tề Cộng, Doãn Nhân trưởng lão, Hắc Linh điện chủ, bốn vị đã lâu không gặp, không biết tiến vào được chưa?"

Lúc này, một giọng nói sắc bén truyền đến tai mọi người Hạ Như Phong, mọi người đều là nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía trước, khi trông thấy người đến, Kha Kính Lâm càng nhíu chặt mày: "Là Lý Phong viện Dược Sư, luyện dược sư bát phẩm cao cấp, ông ta đến đây làm cái gì?"

Từ trước đến nay người của viện Dược Sư lỗ mũi hếch lên trời, mọi người ở đây, trừ Kha Kính Lâm ra, ngay cả Doãn Nhân và Hắc Linh thân là Thánh Linh cũng không được ông ta để vào mắt.

"Ha ha, là do ta vô tình nhìn thấy phế vật nhiều năm trước bị Lý gia ta trục xuất ra khỏi cửa, xuất hiện ở viện Linh Sư ngươi, xuất phát từ tò mò mới đến xem." Ánh mắt của lý phong đảo qua Lý Nột, mày không dấu vết nhíu lại.

Lý Lịch Thanh nói rõ ràng, hắn là người của Tử Minh phủ, sao lại xuất hiện ở viện Linh Sư? Như vậy rốt cuộc bọn họ thuộc về Tử Minh phủ, hay là viện Linh Sư?

Mọi người từ ánh mắt của Lý Phong, chú ý đến Lý Nột sắc mặt xanh mét đứng ở phía sau Hạ Như Phong, tất cả đều dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Lý Phong, cho dù thế nào, Lý Nột cũng là thuộc hạ của Hạ Như Phong, vậy cũng chính là người của viện Linh Sư, sao thực sự cho phép người khác sỉ nhục?

"Xem đủ chưa?" Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chứa một tia lãnh ý: "Nếu đã xem đủ, vậy cút đi! Cấp dưới của ta, không đến phiên người khác nói ba nói bốn!"

"Hừ!" Lý Phong phất áo bào, hừ lạnh một tiếng, khinh thường đánh giá Hạ Như Phong: "Tục ngữ có nói, có nhiều cẩu, thì có nhiều chủ nhân, nhận một phế vật làm thuộc hạ, vậy khẳng định ngươi cũng không khá hơn chút nào, xem ra viện Linh Sư muốn đứng đầu tụ hội năm thế lực lớn, nhưng lại để cho một số phế vật đến tham gia, lập tức chiến đấu, ta sẽ cho các ngươi biết chênh lệch giữa viện Linh Sư ngươi và viện Dược Sư chúng ta, chỉ có chúng ta, mới là thế lực cường đại nhất Đông vực, viện Linh Sư căn bản không thể so với chúng ta."

Nếu nói vừa rồi mọi người chỉ là nhìn ông ta không thân thiện, sau khi ông nói xong những lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

"Của!"

Kha Kính Lâm vung trường bào lên, một ánh sáng trắng bắn qua, cho dù Lý Phong tránh nhanh, cũng bị ánh sáng trắng bắn trúng cánh tay, máu rất nhanh nhiễm cả tay áo, ông ta ngẩng đầu lên, cắn răng nói: "Chúng ta cứ nhìn xem, tốt nhất lập tức đừng để cho người của viện Dược Sư ta gặp đệ tử viện Linh Sư của các ngươi."

Đôi mắt lạnh như băng nhìn bóng dáng rời đi của Lý Phong, Kha Kính Lâm cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mỗi lần năm thế lực lớn tụ hội, cũng đều là phân biệt đệ tử có thiên phú và thực lực của các thế lực, cho nên các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, lập tức chiến đấu, nhìn thấy người Lý gia, không cần khách khí cho ta, hung hăng dạy dỗ, để cho bọn họ biết, viện Dược Sư ta không phải có thể bắt nạt như vậy."

Lam Phong và Chiến Cuồng Phong nhìn nnhau một cái, trong mắt hai người đều từ từ đốt cháy lửa giận, sớm đặt người Lý gia viện Dược Sư vào danh sách h bọn họ muốn dạy dỗ.

"Viện Dược Sư, Lý gia?" Biến cố ở đây, rơi vào trong mắt Ma Ngạo Thiên, hắn nắm chặt nắm đấm, sát khí trong mắt đỏ bắn ra bốn phía, thật lâu sau, mới thu ánh mắt lại, nhìn Bạch Phong phía bên cạnh, nói: "Sư phụ, ta muốn giết người Lý gia."

Hắn nói không phải "Nghĩ", mà là "Muốn", đã chứng minh trong lòng quyết định rồi.

"Con muốn giết, đợi lát nữa có thể giết tận hứng." Bạch Phong lung lay đầu, trên khuôn mặt đáng yêu chứa vẻ lão luyện không hợp: "Người Ma Cung chúng ta, làm việc vốn là muốn làm gì thì làm, vô lo vô nghĩ, nếu không cũng sẽ không bị dụ làm ma, con muốn giết người, vậy thì giết đi, nếu con muốn giết hết người trong thiên hạ, cũng có thể đi giết, đây là phương pháp làm việc của Ma Cung chúng ta."

Ma Ngạo Thiên không nói gì, nhưng mà mắt đỏ của hắn, lại luôn nhìn chằm chằm Lý Phong, quanh người tỏa ra một sát khí cường đại.

Hắn đã nói qua, hắn sẽ vì nàng mà giết người, diệt trừ kẻ thù của nàn, Lý gia ông ta chính là thế lực đầu tiên hắn khai đao...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-379)