Hai năm
← Ch.301 | Ch.303 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Đây... Đây sao lại thế này?"
Mọi người đều bị sự cố đột phát làm cho kinh sợ, vì sao thứ bọn họ cho là thần vật, lại là... Người? Nhưng lại là người cường đại không gì sánh kịp...
Sau đó một màn xuất hiện khiến người ta khiếp sợ, chỉ thấy nam tử được bọn họ lầm cho rằng là thần vật, cơ thể chợt lóe, biến mất từ không trung, lúc lại hiện thân đã đến trước mặt Hạ Như Phong, hắn vươn bàn tay của mình ra, nắm lấy bả vai của Hạ Như Phong.
"Dừng tay!" Đông Phương Thanh Tuấn biến sắc, một mình chắn trước người Hạ Như Phong, nhìn thấy động tác của hắn, người của Đông Phương thành đều biến sắc, mà trong mắt Lý Bích Du biện ra tia ghen tị.
"Tuấn nhi!" Đông Phương Khoảnh hét lớn một tiếng, chỉ một thoáng mặt xám như tro tàn, ông muốn ra tay nhưng đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì Mị Mị đã đến trước mặt hai người.
Vẻ mặt của Mị mị âm lãnh, cả người tỏa ra một hơi thở như quỷ mỵ, đôi mắt xanh biếc kia lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử tuấn tú che ở trước người Hạ Như Phong, sương mù màu đỏ vây khắp người, mở môi mọng ra, theo tiếng nói hạ xuống phát ra khí thế cường đại.
"Cút ngay!"
Đông Phương Thanh Tuấn kinh ngạc nâng khuôn mặt tuấn tú lên, cổ khí thế kia đánh vào trong ngực hắn, lập tức bay ra như đường vòng cung, ngã thật mạnh xuống mặt đất, "Phụt" một tiếng, một ngụm máu đỏ tươi từ trong miệng hắn phun ra.
"Tuấn nhi!" Đông Phương Khoảnh lâm vào kinh hãi, ông rõ ràng cảm nhận được, thực lực của nam tử này còn ở trên mình rất xa.
Ngay ở lúc yêu quái định ra tay với Đông Phương Thanh Tuấn lần thứ hai, một giọng nói lạnh nhạt từ từ bay vào tai: "Không được tổn thương hắn."
Nam tử vốn hung mãnh ngoan độc, sau khi nghe thấy câu này của Hạ Như Phong, thu tay lại như kỳ tích, hung hăng trừng mắt nhìn Đông Phương Thanh Tuấn một cái, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, đôi mắt ủy khuất: "Vì sao không cho ta giết hắn?"
Mọi người cũng không thấy ngây dại, đây là nam tử ra tay tàn nhẫn kia sao? Vì sao cảm giác như hắn là một hài tử vậy? Đây... Đây chuyển biến cũng quá nhanh đi?
"Vậy vì sao ngươi lại muốn giết hắn?" Hạ Như Phong bất đắc dĩ nhìn về phía yêu quái, có lẽ là hắn thường xuyên ngủ say ở đây, Hạ Như Phong cảm giác được hắn như một hài tử đơn thuần.
"Hắn không cho ta đến gần ngươi." Yêu quái hung ác trừng mắt nhìn Đông Phương Thanh Tuấn trên mặt đất đang bò lên, giọng nói lộ ra một tia âm lãnh trầm thấp: "Không cho ta đến gần ngươi, đều phải chết! Hơn nữa ta mới vừa ở trong mộng hẹn hò với ngươi, bọn họ lại đánh thức ta từ trong mộng đẹp, ta còn chưa thanh toán với bọn họ đâu!"
Mắt xanh lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, bị ánh mắt của hắn nhìn, mọi người đều cùng nhau đánh cái rùng mình.
"Yêu quái, hắn là cho rằng ngươi muốn tổn thương ta, mới muốn bảo vệ ta, ngươi hiểu lầm rồi." Hạ Như Phong bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu, bất đắc dĩ thở dài, : "Hơn nữa, nếu như ngươi không thức dậy, không phải chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau sao?"
Yêu quái trầm tư trong giây lát, ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt thế nở nụ cười nhạt, mắt xanh lóe ra tia sáng khác thường: "Mặc dù ở trong mộng hẹn hò với nữ thần rất tốt, chỉ là ta càng muốn làm bạn ở bên cạnh nữ thần hơn, bây giờ ngươi có danh ngạch khế ước chưa? Mau khế ước ta đi!"
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, ánh mắt ai oán nhìn mắt Hạ Như Phong, giọng âm u nói: "Ta ở đây đợi ngươi nhiều năm như thế, lần này cho dù thế nào, cũng sẽ không nữa để ngươi bỏ lại ta một mình nữa."
Nghe lời nói chứa tia ai oán của yêu quái, trong lòng Hạ Như Phong không khỏi mềm một chút, một ngày ở đại lục bằng mười năm ở Minh Giới, yêu quái ở trong này quả thật đã đợi mình nhiều năm, thật sự vất vả cho hắn. Không biết vì sao yêu quái lại xem mình trở thành nữ thần, nhưng Hạ Như Phong có thể biết đến, yêu quái rất ỷ lại mình.
Suy nghĩ một chút, Hạ Như Phong gật đầu, một giọt máu từ đầu ngón tay bay ra, bắn vào nốt chu sa đỏ giữa trán yêu quái kia.
Triệu hồi thư đồng thời hiện ra, tỏa ra ánh sáng màu xanh, bởi vì khế ước yêu quái đã có quá nhiều kinh nghiệm, lại trực tiếp khiến Triệu Hồi Thư từ Triệu Hồi Thư kim cương tấn chức lên Triệu Hồi Thư vương miện.
Đồng thời như thế, các thú trong Triệu Hồi Thư và Tiểu Bạch ở Phong Tà đại lục, đều được Hạ Như Phong thả ra, ở dưới ánh sáng của Triệu Hồi Thư, cấp bậc của các triệu hồi thú đều tăng lên, cũng may yêu quái có thể tự mình hiểu lấy, không có đi lên xen vào một chân, nếu không những kinh nghiệm đó chỉ đủ bị một mình hắn hấp thu.
Sau khi hấp thu xong kinh nghiệm, Vật Nhỏ được thăng đến bát giai nhị cấp, Tiểu Bạch đến thất giai cửu cấp, cách bát giai cũng chỉ là một bước xa, Tuyết Thiên đột phá đến bát giai, Quang Khâu là thất giai lục cấp, Đại Bằng và Tiểu Kim phá tan bờ lục giai, trở thành thất giai cửu cấp, cũng là thời điểm để bọn nó biến hóa, khiến người ta kinh ngạc là, lần này Hỏa Nhi cũng thẳng hướng tiến vào thất giai.
Nhìn thấy kẻ thù của Hạ Như Phong càng ngày càng mạnh, nó vẫn không thể giúp được chủ nhân mà cảm thấy thương tâm, vì vậy lần này sau khi Triệu Hồi Thư thăng cấp, nó liều mạng hấp thu, mới đột phá đến thất giai.
Hạ Như Phong thu Triệu Hồi Thư lại, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mọi người đều thạch đá, ánh mắt đều dại ra nhìn nàng...
Trời ạ, nàng lại là Triệu Hồi Sư, nữ tử này là Triệu Hồi Sư trân quý, Triệu Hồi Sư ở Minh Giới rất thưa thớt, bởi vì có một số người khi qua đời, Triệu Hồi Thư đi trở về không gian khác, sẽ không tiến vào Minh Giới, mới dẫn đến Triệu Hồi Sư Minh Giới còn ít hơn luyện dược sư.
Hơn nữa, Triệu Hồi Thư của nàng rõ ràng vừa tấn chức là Triệu Hồi Thư vương miện, lại có thể khế ước nhiều triệu hồi thú như vậy, hơn nữa triệu hồi thư thăng cấp tỏa ra một ánh sáng khiến triệu hồi thú cũng thăng cấp theo, đây... Đây quả thật chính là thần thoại: "Triệu Hồi Thư, huyết khế." Đông Phương Khoảnh nhướng mày, ánh mắt quang lãnh khốc nhìn về phía Hạ Như Phong, như là nhớ đến cái gì đó, đột nhiên trừng lớn đôi mắt: "Chẳng lẽ nàng... Đúng vậy, chỉ có Triệu Hồi Thư của viễn cổ thời đại, mới có thể thiết lập ra loại này..."
Hạ Như Phong không phát hiện ra Đông Phương Khoảnh khác thường, nàng đi về phía Đông Phương Thanh Tuấn, vươn tay ra, phía trên lòng bàn tay trơn bóng như ngọc, xuất hiện viên đan màu dược xanh đen: "Ăn viên đan dược này vào, thương thế của ngươi sẽ tốt lên, không phải Mị Mị cố ý muốn đả thương ngươi, ta để hắn đến nhận lỗi."
Đông Phương Thanh Tuấn há miệng, khi nhìn thấy yêu quái đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong như thị vệ, trong mắt hiện lên tia khác thường, chỉ là vẫn nhận đan dược trên tay Hạ Như Phong, gật đầu với nàng, nói: "Cảm ơn, Như Phong cô nương."
Dứt lời, nuốt đan dược vào, ở khoảnh khắc đan dược vào bụng, một dòng nước ấm lan khắp toàn thân, nhất thời thân thể cảm thấy dễ chịu, tất cả đau đớn đều nháy mắt biến mất. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, chưa từng dự đoán được Hạ Như Phong cho hắn đan dược thần hiệu như này.
"Ha ha, các vị, thì ra cái gọi là khai quật thần vật, cũng chỉ là một trò khôi hài, mọi người vẫn nên trở về gia tộc thôi!" Tây Môn Hồng hé miệng cười cười, đôi mắt yêu mị nhìn về phía Hạ Như Phong, trong đó không che dấu ý mị hoặc chút nào.
Chỉ là Hạ Như Phong cũng không thèm nhìn hắn một cái, điều này khiến cho Tây Môn Hồng bất đắc dĩ sờ mũi.
"Ngươi lập tức đi theo ta một chuyến." Đông Phương Khoảnh thản nhiên nhìn Hạ Như Phong, thở dài, phất áo bào dẫn theo người Đông Phương thành xoay người rời đi.
Lý Bích Du ghen tị nhìn Hạ Như Phong, nàng không rõ, vì sao nam tử cường đại như vậy, lại cam tâm tình nguyện khế ước với nàng? Nàng cũng chỉ là một Linh Tôn mà thôi, có tư cách gì được nam nhân này bảo vệ? Chỉ là bên cạnh nàng có nam nhân khác, sẽ không tranh đoạt Tuấn ca ca với mình.
"Tuấn ca ca, chúng ta đi thôi!" Lý Bích Du nắm tay áo của Đông Phương Thanh Tuấn, uốn éo vừa nói: "Cữu cữu đều đã đi xa, nếu chúng ta không đi theo sẽ không kịp mất."
"Bích Du biểu muội, ngươi đừng luôn lôi lôi kéo kéo, còn thể thống gì nữa?" Đông Phương Thanh Tuấn nhướng mày, lạnh lùng gỡ tay nàng ra, ánh mắt nhu hòa đi nhìn về phía Hạ Như Phong: "Như Phong cô nương, ngươi yên tâm, có ta ở đây, phụ thân ông sẽ không tổn thương ngươi."
"Hừ!" Mị Mị phất y phụ đỏ, chắn ánh mắt Đông Phương Thanh Tuấn nhìn về phía Hạ Như Phong, giọng nói như ma quỷ vang lên: "Nữ thần có ta bảo vệ là đủ rồi."
"Các ngươi đều cút cho ta!" Ngay lúc ánh mắt hai người nhìn nhau, một giọng nói mười phần trẻ con từ phía sau bọn họ truyền đến.
Hai tay Tiểu Bạch chống nạnh đi ra, thở phì phò phồng má, mở to đôi mắt trong veo như nước lườm hai người, khuôn mặt ngây thơ đầy tức giận: "Có ta ở đây, các ngươi còn muốn tiếp cận mỹ nhân tỷ tỷ, quả thật là nằm mơ!"
Tà lão đại không ở bên người, hắn phải trợ giúp Tà lão đại xem tốt mỹ nhân tỷ tỷ, không để cho bất kì kẻ nào có cơ hội lợi dụng.
"Chỉ bằng ngươi?" Mắt xanh âm lãnh bắn qua, sắc mặt của yêu quái âm trầm: "Một đầu ngón tay của ta là có thể nghiền chết ngươi, ngươi có năng lực gì để cho ta không tiếp cận nữ thần? Ta chờ nữ thần nhiều năm như thế, vì khế ước với nàng, ngươi để cho ta rời khỏi thì rời khỏi? Nếu không phải ngươi là triệu hồi thú của nữ thần, ta đã sớm một chưởng chụp chết bánh thịt ngươi rồi."
Hạ Như Phong rõ ràng cảm nhận được không khí khẩn trương giữa hai người, cau mày, quát: "Tiểu Bạch, Mị Mị!"
"Nữ thần." Mị Mị vẻ mặt ủy khuất, đến bên cạnh Hạ Như Phong, thật cẩn thận nhìn nàng, nhìn thấy nàng cũng không có tức giận, mới khẽ thở phào: "Nữ thần, trước kia ngươi nói qua, chờ lần sau chúng ta gặp lại, ngươi sẽ dẫn ta bên người, cho nên..."
Hắn nói trước kia, Hạ Như Phong hoàn toàn nhớ không ra, tuy nàng cho rằng yêu quái nhận sai người, nhưng Mị Mị đã nhận định nàng chính là nữ thần.
"Như Phong cô nương..."
Đông Phương Thanh Tuấn chống lại áp lực trước hai người, vừa định mở miệng, nhất thời, ánh mắt của Tiểu Bạch và yêu quái đều nhìn lại, bên trong xen lẫn ý tứ cảnh cáo, không khỏi khiến cho trên trán Đông Phương Thanh Tuấn chảy đầy mồ hôi lạnh, ở dưới ánh nhìn chăm chú của hai người bọn họ, lại có một loại cảm giác khiến hắn hít thở không thông.
Tiểu Bạch nhíu mày, nó đánh không lại yêu quái, nhưng đối phó với một Đông Phương Thanh Tuấn vẫn là dễ dàng.
"Chúng ta đi thôi!" Đôi mắt của Hạ Như Phong đảo qua mọi người xung quanh, khi nhìn thấy ánh mắt ngoan độc của Lý Bích Du, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
Trong phủ thành chủ, Hạ Như Phong vừa mới đi vào, đã bị người dẫn đến đại sảnh, mà Tiểu Bạch và Mị Mị một trái một phải ở bên làm bạn, bởi vì có Mị Mị, Tiểu Bạch ngay cả hứng thú ngược đãi hai cường giả Tạ gia cũng không có, cũng đi theo bên cạnh Hạ Như Phong.
Vốn Đông Phương Thanh Tuấn muốn đi theo vào, nhưng bị người ngăn ở ngoài cửa, hắn đành phải kiềm chế lo lắng ở trong lòng mà chờ đợi.
"Ngươi đã đến rồi?"
Trong chính sảnh, Đông Phương Khoảnh đưa lưng về phía Hạ Như Phong, ánh chiều tà chiếu trên mặt đất, ông từ từ xoay người, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra tia khác thường: "Nói đi, ngươi đến thành chủ phủ ta rốt cuộc là vì cái gì? Ta không tin ngươi là không có mục đích gì."
Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn Đông Phương Khoảnh, trầm tư nửa ngày, mới nói: "Ta đến đây là vì truyền tống trận."
"Truyền tống trận?"
"Đúng, bởi vì ta muốn đi Thiên Minh Giới."
"Cái này là mục đích của ngươi?" Đông Phương Khoảnh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ông suy nghĩ rất lâu, lại không nghĩ tới, mục đích nàng tiến vào thành chủ phủ chỉ là Thiên Minh Giới: "Ta có không mạo muội hỏi một câu, ngươi muốn đi Thiên Minh Giới làm cái gì không?"
Hít sâu vào một hơi, vẻ mặt của Hạ Như Phong đầy kiên định, đôi mắt cũng nhiễm tia nhu hòa: "Bởi vì phu quân của ta ở Thiên Minh Giới, ta là vì tìm hắn mà đến, cho nên Thiên Minh Giới ta không thể không đi."
"Cô nương, thiên hạ rất nhiều nam tử vĩ đại, vì hắn mà đi mạo hiểm, đáng giá không?"
Hạ Như Phong nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười của nàng tuyệt mỹ, lại lộ ra một tia tín nhiệm kiên định: "Ta vì hắn mà đến Minh Giới, huống chi chỉ là Thiên Minh Giới cách xa Minh Giới? Thiên hạ quả thật rất nhiều nam tử vĩ đại, nhưng trong lòng của ta chỉ có một mình hắn mà thôi, cuộc đời này không thay đổi."
"Cô nương cũng là một người si tình." Đông Phương Khoảnh lắc đầu thở dài một tiếng, trong đầu ông hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu, khuôn mặt anh tuấn cũng nhu hòa đi: "Đáng tiếc, cô nương đến không đúng dịp, truyền tống trận chỉ có thể mười năm mới mở ra một lần."
Sắc mặt của Hạ Như Phong đột nhiên biến đổi, nói như thế, nàng phải đợi mười năm, mới có thể lại nhìn thấy hắn?
"Thời gian mở truyền tống trận ra tiếp, là ở hai năm sau." Đông Phương Khoảnh nhìn Hạ Như Phong một cái, khóe môi cong lên: "Hai năm sau, những thiên tài trong tứ đại gia tộc đều tiến hành tỷ thí với thiên tài Thiên Minh Giới, lúc đó cô nương có thể đi với bọn họ, nhưng phụ thân ta ông ấy muốn gặp ngươi, cô nương theo ta đi xem đi."
Nghe thấy lời nói của Đông Phương Khoảnh, sắc mặt của Hạ Như Phong chuyển tốt, hai năm nhanh hơn mười năm nhiều, vậy thì nàng chờ hai năm đi.
Hạ Như Phong sờ mũi, gật đầu, đi theo Đông Phương Khoảnh rời khỏi chính sảnh, đi về phía tháp cao khiến người khác chú ý nhất thành chủ phủ.
Trong tháp cao, cảm ứng được lực lượng nguyên tố rất mãnh liệt, Hạ Như Phong hơi sửng sốt, ở loại địa phương này tu luyện, tuy tốc độ kém hơn Phong Tà đại lục, nhưng có thể khiến người ta nắm chắc lĩnh vực ở trong tay, bởi vì nếu Chân Linh đột phá Thánh Linh, phải nắm giữ lĩnh vực thuộc tính của mình.
Nhưng bây giờ nàng không cần cái đó, nhưng nếu ở bên trong này tu luyện, sẽ có trợ giúp rất lớn với đột phá Thánh Linh ngày sau.
"Phụ thân, chúng con đã đến." Dừng chân lại, Đông Phương Khoảnh cung kính nói với đỉnh tháp màu đen.
Nói xong, một bóng dáng hư vô mờ mịt mới hạ xuống, lão giả đưa lưng về phía hai người, chòm râu dài lê trên mặt đất, hai tay đặt ở sau lưng, sau đó từ từ xoay người lại, hai mắt dừng ở trên người Hạ Như Phong, khuôn mặt già nua tỏa ra tia sáng nhàn nhạt: "Ngươi là người của thời đại viễn cổ?"
Hạ Như Phong sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không phải."
"Vậy ngươi có được Triệu Hồi Thư mà nhân tài thời đại viễn cổ có như thế nào?"
"Là do ta may mắn mà thôi."
"Không, ngươi nói dối." Đôi mắt lão giả lóe ra tia cơ trí, chặt chẽ tập trung vào khuôn mặt của Hạ Như Phong, khóe miệng cong lên độ cong nhợt nhạt: " Cuộc đời này của ta trừ bỏ tu luyện, lạc thú lớn nhất đó chính là nghiên cứu văn minh của thời đại viễn cổ, Triệu Hồi Thư của thời đại viễn cổ, theo Triệu Hồi Thư thăng cấp, có thể gia tăng số lượng khế ước, hơn nữa lúc tình hình thăng cấp đặc biệt tỏa ra một ánh sáng cung cấp cho triệu hồi thú thăng cấp, nhưng sau khi thần chiến kết thúc, Triệu Hồi Thư viễn cổ cũng biến mất, sau đó Triệu Hồi Thư sinh ra công hiệu xấu đi, như thành loại tình huống bây giờ..." Hạ Như Phong nhất thời kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt già nua của lão giả, nàng không thể ngờ rằng, có người có thể hiểu biết hoàn toàn thời đại viễn cổ như thế, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có ông mới có thể nhận ra Triệu Hồi Thư của mình là Triệu Hồi Thư viễn cổ.
"Ha ha, ngươi không nói thật cũng không sao, lão già ta đây cũng không thích truy vấn tận gốc." Lão giả thản nhiên cười, đôi mắt đục ngầu nhìn bốn phía, hỏi: "Ngươi xem nơi này thế nào? Ngươi có nguyện ý ở đây tu luyện hay không? Nếu như ngươi nguyện ý, thì bái ta làm sư phụ đi!"
Lần này, đừng nói là Hạ Như Phong, chính là Đông Phương Khoảnh đều kinh sợ vì lời nói của lão giả, chỉ là ông biết, cho dù ông làm cái gì đều có đạo lý của mình, cho nên cũng không hỏi nguyên nhân.
"Ta đã có hai sư phụ rồi." Hạ Như Phong nhún vai, bất đắc dĩ mở miệng nói.
"Vậy cũng coi như nhiều thêm một người."
Lão giả mỉm cười, như phải thu Hạ Như Phong làm đệ tư, việc này không khỏi khiến Hạ Như Phong nghi hoặc, không hiểu nhíu mày: "Vì sao không phải ta thì không được?"
"Tuy không biết vì sao Triệu Hồi Thư viễn cổ biến mất rồi xuất hiện, nhưng ngươi là nhân loại duy nhất có được Triệu Hồi Thư viễn cổ trên đời này, ta tin tưởng ánh mắt của Triệu Hồi Thư viễn cổ, ngươi nhất định có chỗ đặc biệt, nói không chừng tương lai không lâu, thành chủ phủ chúng ta còn phải dựa vào ngươi mà sinh tồn."
Đông Phương Khoảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, ông không thể ngờ rằng, chính phụ thân mình, đường đường là cường giả Thánh Linh lại đánh giá cao nàng như thế. Tương lai không lâu, thành chủ phủ cần nhờ cậy một nữ tử chỉ hai hai tuổi? Sao có thể chứ? Chẳng lẽ thành chủ phủ sẽ xảy ra nguy hiểm gì sao? Cho dù có nguy hiểm nhưng ông có thực lực là Linh Tôn sao không thể giải cứu chứ? Chỉ sợ tự bảo vệ mình cũng đều thành vấn đề.
Cho nên Đông Phương Khoảnh rất không hiểu câu nói này của Đông Phương lão thành chủ.
"Nếu ngươi muốn làm sư phụ của ta, thứ tự của ngươi chỉ có thể xếp thứ ba."
Dù thực lực của Thu Phong không mạnh bằng Đông Phương lão thành chủ, quả thật là một người dưới đất, một người trên trời, nhưng mà địa vị của Thu Phong ở trong lòng nàng lại không ai có thể thay thế được, dù là một cường giả Thánh Linh cũng không thể, nếu ông không muốn trở thành thứ ba, như vậy nàng sẽ không nhận ông là sư phụ.
Ai ngờ, Đông Phương lão thành chủ chỉ là hơi cười, đồn ý yêu cầu của nàng: "Thứ ba thì thứ ba đi, so với thứ tự đều chiếm được chỗ tốt hơn."
"Ầm!" Đông Phương Khoảnh trực tiếp ngã xuống đất, ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Đông Phương lão thành chủ.
Phụ thân của mình muốn nhận đệ tử, còn chỉ có thể sắp thứ ba? Nếu để cho những người của Đông Phương thành chen chúc muốn bái phụ thân là sư phụ biết, không phải sẽ sợ hãi rơi một con mắt sao?
"Khoảnh nhi, con đi ra đi, trong khoảng thời gian này, nàng sẽ ở trong này tu luyện." Đông Phương lão thành chủ lạnh nhạt phân phó một tiếng, sau khi dời đi ánh mắt, nhìn thấy Mị Mị nhu thuận đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, trong mắt hiện lên một tia khác thường, cũng chợt lóe rồi lập tức biến mất, ngay cả Hạ Như Phong cũng không thể bắt được.
Cuối cùng Đông Phương Khoảnh nhìn Hạ Như Phong một cái, rồi ôm quyền, xoay người rời khỏi tháp cao.
"Hai năm..." Hạ Như Phong nắm quyền, khuôn mặt nhìn ra cửa sổ ngoài tháp cao, nàng sẽ dùng hai năm thời gian này tiến hành tu luyện, hai năm sau sẽ đi Thiên Minh Giới tìm kiếm tung tích của hắn...
← Ch. 301 | Ch. 303 → |