La Lan thành khiếp sợ
← Ch.292 | Ch.294 → |
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Nơi này cũng không thích hợp để luyện dược, chúng ta đi sân khác đi?" Hạ Như Phong tay nâng dược đỉnh, ngẩng đầu nhìn đỉnh Linh tháp, thản nhiên nói.
Nếu luyện dược ở trong này, đoán chừng cả tòa Linh tháp đều sẽ bị hủy hoại.
"Đúng là hợp ý ta." Thạch Kiếm Lăng cười lạnh một tiếng, hắn muốn luyện chế là đan dược bát phẩm, ở trong này tự nhiên không có cách gì luyện chế.
Hai người cũng không nói chuyện, sau đó Thạch Kiếm Lăng đi nhanh ra cửa, nhìn bóng lưng của hắn, Hạ Như Phong xoa nhẹ mũi, khóe miệng hiện ra một chút cười lạnh.
Chỉ trong giây lát, cư dân La Lan thành đều biết trưởng lão của viện Dược Sư muốn tỷ thí với tháp chủ tân nhiệm của Linh tháp, rất nhanh xung quanh Linh tháp đã tụ tập dày đặc người, trong đó không thiếu một vái thám tử trong gia tộc thế lực.
Bởi vì chuyện này liên quan đến viện Dược Sư và viện Linh Sư ai mạnh hơn ai, bọn hắn không thể không cư xử cẩn thận.
Đường phố sau giờ ngọ ngã, ánh mặt trời phủ đầy cả con đường, Hạ Như Phong và Thạch Kiếm Lăng đối mặt nhau, đồng thời lấy ra dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược, bàn tay đều là "Đằng" một tiếng, hỏa diễm từ từ bốc cháy lên, nhiệt độ cực nóng khuếch tán đến chung quanh.
"Hỏa linh?" Thạch Kiếm Lăng cảm nhận được đến được nhiệt độ đặc biệt từ hỏa diễm ở trong tay của Hạ Như Phong, lúc này sửng sốt một chút rồi cười lạnh một tiếng: "Không nghĩ tới ngươi sẽ có loại thiên tài dị bảo Hỏa linh này, nhưng vậy thì như thế nào? Hỏa linh ở trong tay của ngươi hoàn toàn là lãng phí."
Hạ Như Phong chưa từng để ý tới sự khiêu khích và châm chọc của Thạch Kiếm Lăng, ánh mắt đặt lên dược liệu ở trước mặt.
Bàn tay vung lên, một gốc cây dược liệu bay vào lòng bàn tay, nàng thả tinh thần lực ra để trừ bỏ tạp chất của dược liệu trước mặt.
Thạch Kiếm Lăng thu hồi khinh thường trong mắt, cũng bắt đầu lần lượt đi trừ bỏ tạp chất của dược liệu.
Giờ phút này, mọi người đồng thời thu liễm hô hấp, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm động tác trên tay bọn họ, chỉ sợ bỏ lỡ một bước, phải biết rằng, loại so đấu giống như hôm nay chính là không thể gặp nhiều, bọn hắn phải hảo hảo quý trọng cơ hội không dễ tới này.
Hạ Như Phong thủ pháp thuần thục làm rung động mắt mọi người, so với động tác hoa lệ kia của Thạch Kiếm Lăng, thủ pháp khống chế hỏa diễm của Hạ Như Phong thì vẻ có nhiều nội hàm hơn. Mà Thạch Kiếm Lăng lại thuộc loại hình có hoa không quả (chỉ có mẽ ngoài), cho nên ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người của Hạ Như Phong.
Cho đến lúc này, bọn hắn mới bắt đầu coi trọng vị tháp chủ mới tới của Linh tháp này.
"Hừ!" Sắc mặt Thạch Kiếm Lăng thay đổi, nheo mắt, ánh mắt âm hiểm liếc mắt Hạ Như Phong, khinh thường nói: "Thủ pháp không thể nói được cái gì, ta thừa nhận, kỹ thuật khống chế của ngươi rất thuần thục, chẳng qua phẩm giai lại không đủ, vậy cũng không có biện pháp nào."
Lời nói của hắn, Hạ Như Phong trực tiếp coi như không có, bởi vì nàng thói quen toàn tâm tập trung tinh thần khi đang luyện dược, nhân tố bên ngoài không mảy may ảnh hưởng đến nàng.
"Oanh ầm ầm!"
Tiếng sấm vang rất lớn trên bầu trời, một đám Lôi Vân (mây sấm sét) bao phủ bầu trời trong xanh.
Tầm mắt mọi người đều thu lại từ trên người của Hạ Như Phong, vẻ mặt chờ mong nhìn Thạch Kiếm Lăng.
"Đan dược bát phẩm, rốt cục muốn xuất thế sao?"
Thạch Kiếm Lăng dừng động tác trên tay lại, sau khi Lôi Vân xuất hiện thì thần sắc của hắn đầy ngưng trọng, ngửa đầu kích động mà nhìn về phía Lôi Vân và rống to ra tiếng: "Đến đây đi! Tất cả hãy xuống đây cho ta đi! Chẳng lẽ Thạch Kiếm Lăng ta còn có thể sợ Lôi Vân trong khu vực của các ngươi sao?"
Nghe vậy, tiếng sấm nổ vang, một tia lôi điện màu tím xẹt qua bầu trời, ầm ầm bổ về về phía cái ót của Thạch Kiếm Lăng.
Có vô số Luyện dược sư đã chết ngay trong đan kiếp của mình, cho nên Thạch Kiếm Lăng không dám khinh thường chút nào.
"Ầm vang!"
"Oanh ầm ầm!"
Từng tia lôi điện màu tím rơi vào trên người của Thạch Kiếm Lăng, Thạch Kiếm Lăng liều chết cắn răng gắng gượng chống đỡ, bình thường khi hắn luyện dược đều tùy tiện tìm mấy tên thủ hạ vì hắn chắn đan kiếp, mà lúc này là ở trong tỷ thí nên không thể dùng loại phương pháp này, hắn chỉ phải dùng chính thân thể mình đi nghênh tiếp lôi điện.
"Ầm vang!"
"Oanh ầm ầm!"
Lôi điện còn không có dừng lại mà đón đầu bổ tiếp xuống, một lát sau, cả người Thạch Kiếm Lăng đầy chật vật, một đầu tóc đen bị nổ mạnh bung ra, giống như ăn mày đi ra từ trong đống rác. Ngay thời điểm Thạch Kiếm Lăng sắp chống đỡ không được thì cuối cùng Lôi Vân lại chậm rãi di động về phía nơi khác.
"Ha ha, đan dược bát phẩm lần này, cuối cùng lại luyện chế thành công rồi..." Thạch Kiếm Lăng nhịn không được ngửa đầu cười lớn hai tiếng, ngay sau tiếng cười của hắn vừa xong thì Lôi Vân thế nhưng lại xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn, hù dọa Thạch Kiếm Lăng suýt chút nữa lảo đảo xém té ngã xuống đất.
Nhưng mục tiêu lần này của Lôi Vân không phải là Thạch Kiếm Lăng, mà là Hạ Như Phong đối diện hắn cách đó không xa...
"Cái gì? Nàng luyện chế cư nhiên cũng là đan dược bát phẩm?" Thạch Kiếm Lăng đột nhiên trừng lớn hai mắt, tình hình này hiển nhiên là ngoài dự kiến của hắn: "Nhưng cho dù nàng luyện chế cũng là đan dược bát phẩm, thì tính sao, ta cũng là cửu tử nhất sinh mới chống đỡ được, chỉ bằng bộ dạng tay chân lèo khèo kia của nàng, làm sao có thể ngay dưới lôi điện mà còn có thể sống sót?"
Trong Lôi Vân, lôi điện cuối cùng cũng xuất hiện, chỉ là lần này lôi điện so với Thạch Kiếm Lăng trải qua còn muốn mạnh hơn.
"Bát phẩm trung cấp, nàng luyện chế là đan dược bát phẩm trung cấp." Thi Phỉ Nhiên cũng là luyện dược sư nên nhìn thấy lôi điện hạ xuống thì cho ra một cái kết luận.
Chỉ có đan dược bát phẩm trung cấp mới có uy thế cường đại như vậy.
Chỉ là lôi điện hung dữ mạnh mẽ như vậy, nàng có thể chống đỡ được sao? Bất giác, những người có quan hệ với Hạ Như Phong đều lo lắng cho nàng.
Đáng tiếc là khi tỷ thí, người ngoài không thể giúp đỡ, bằng không thì sẽ tương đương với gian lận.
Hạ Như Phong nhìn về phía Lôi Vân đang xôn xao bất an, khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh: "Như thế nào, ăn khổ còn chưa đủ sao? Còn muốn so với ta sao?"
Lôi Vân tựa hồ nghe hiểu lời của nàng nên im lặng, lôi điện màu tím lập lòe ở trong không trung nhưng lại chậm chạp không có hạ xuống. Mà nhìn thấy một màn như thế, không biết vì sao, tất cả mọi người đều phát hiện, Lôi Vân đối với nữ tử này giống như có một tầng sợ hãi... Không sai, là sợ hãi, Lôi Vân vậy mà lại sợ hãi một nhân loại?
"Ngươi đã muốn chiến, ta đây sẽ để cho nghịch thiên lôi của ta đến tiếp ngươi."
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều biết rõ ràng, nghe được lời nói của Hạ Như Phong, Lôi Vân run mạnh lên, lôi điện kia bởi vì nó run rẩy mới hạ xuống nhưng lại bị nó vội vàng thu trở về.
Hiển nhiên, Lôi Vân không có quên chuyện mình bị nghịch thiên lôi ngược cực kỳ thảm không lâu trước đó.
Trên đời này, vậy mà còn có lôi điện có thể đánh bại chính mình? Chẳng những đánh bại mình mà còn làm nó dấy lên nổi sợ hãi, thế cho nên khi nhìn thấy Hạ Như Phong thì cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng không phải bản thân nó muốn đến đây, chỉ là đan dược bát phẩm xuất thế đã cưỡng ép bắt nó đến bên này.
Lôi Vân dù sao cũng là vật của thiên, tuy nó sẽ không nói chuyện nhưng không có nghĩa là nó không có suy nghĩ của mình.
Thời điểm khi nó bởi vì đan dược bát phẩm của Thạch Kiếm Lăng mà hiện thân, phát hiện Hạ Như Phong tỷ thí với Thạch Kiếm Lăng thì chỉ cầu nhanh chút rời khỏi nơi này, cho nên nó cũng không có thi triển bao nhiêu lực, ai biết nó vừa rời khỏi không lâu thì đã bị hút trở lại.
Nếu như có thể, nó thật sự không muốn đến, nhưng người sáng tạo mảnh thế giới này đã thiết trí (thiết lập và bố trí) cho nó chính là, ở đâu có đan dược bát phẩm xuất thế thì nó sẽ đi nơi đó, hoàn toàn không phải do nó.
Mắt thấy ngón tay của Hạ Như Phong chỉ về phía bầu trời, Lôi Vân liền biết nàng muốn triệu hồi nghịch thiên lôi, ngay lập tức từng cái "Hưu" một tiếng chuồn mất.
Nó không thể tránh thoát khỏi sức hút của đan dược bát phẩm xuất thế, sau khi đã tới thì lại trốn vậy thì không có vấn đề gì, dù sao cuộc đời này của nó cũng không cần phải đại chiến với nghịch thiên lôi kia, nhưng tốt nhất là không cần gặp lại biến thái này.
Mọi người nhìn thấy bộ dáng như là bị quỷ đuổi theo của Lôi Vân, cũng không nhịn được mà ngây người cứng họng, trong mắt khiếp sợ, mà Hạ Như Phong vẫn còn chỉ sợ thiên hạ không loạn lại thêm một câu: "Như vậy mà đã đi rồi sao? Ngươi thật sự không muốn đánh một trận với nghịch thiên lôi của ta sao? Nó thật là có chút không thể chờ đợi được."
Lôi Vân suýt chút nữa lảo đảo một cái rớt xuống từ trên bầu trời, nó vội vàng ổn định thân hình, "Cấu" một cái hướng phương xa chạy đi, chỉ trong nháy mắt nó đã biến mất ở trong mắt của mọi người.
"Này... Đây là Lôi Vân sao?"
"Mẹ kiếp, có lầm hay không? Nó như thế nào phải chạy trốn?"
Tất cả mọi người đều cả kinh không gì sánh nổi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong cũng là đang thay đổi, có thể làm cho Lôi Vân sinh ra sợ hãi, nữ tử này đơn giản sao? Chẳng lẽ nàng là nữ nhi tư sinh của thuộc tính Lôi Vân? Nếu không như thế nào có thể làm cho Lôi Vân này sợ hãi như thế?
Có thể làm cho Lôi Vân sợ hãi, đoán chừng cũng chỉ có thời điểm thuộc tính Lôi Vân của Thánh dược cửu phẩm xuất thế.
"Không, không có khả năng!" Thạch Kiếm Lăng lui lại sau mấy bước, một bộ dáng bị đả kích thật sâu: "Lôi Vân làm sao sẽ sợ nàng? Đây là giả, ta nhất định nhìn lầm rồi, nhất định là..."
Mọi người khinh bỉ nhìn hắn một cái, bởi vì mọi chuyện liên quan tất cả mọi người đều xem ở trong mắt, là thật hay giả sớm đã rõ ràng rồi.
"Hiện tại, chúng ta sẽ lấy đan dược ra để bán đấu giá, sẽ căn cứ vào vật phẩm chất đống cùng một chỗ mà mọi người báo ra để định giá, người nào giá cả nhiều hơn thì người đó chính là người thắng, quyền sỡ hữu Hỏa Linh Trì cũng nằm ở trong cuộc tỷ thí lần này." Hạ Như Phong nhìn thần sắc chật vật của Thạch Kiếm Lăng, giọng điệu lạnh nhạt như gió.
Thạch Kiếm Lăng rốt cục phục hồi tinh thần lại, hắn nắm chặt nắm đấm, lần định giá này chính là một cơ hội cuối cùng của hắn...
"Của ta là Hồi Linh đan bát phẩm cấp thấp, có thể khôi phục phần lớn linh lực cho một Chân linh." Hít thật sâu vào một hơi, Thạch Kiếm Lăng mở dược đỉnh ra, một viên đan dược màu xanh biếc được bao bọc bởi tinh thần lực và bay vào lòng bàn tay của hắn.
Nghe được lời nói của hắn, những người ở đây đã từng tham gia đan dược giao dịch hội mà Hạ Như Phong tổ chức, cũng đã đối đan dược của hắn mà đánh mất hứng thú.
Lúc trước, Hạ Như Phong luyện chế đan dược Hà Linh đan bát phẩm, có thể khôi phục toàn bộ linh lực Chân linh, tuy đều là đan dược bát phẩm, nhưng rõ ràng dược hiệu thu được của Hạ Như Phong tốt hơn so với Hồi Linh đan.
Nhìn thấy ngoại trừ quần chúng bên ngoài vây xem thì chỉ có ánh mắt của một số ít người dừng lại ở trên đan dược của hắn, trong lòng Thạch Kiếm Lăng bỗng nhiên nảy lên một cổ cảm giác bất an.
Lúc này, Hạ Như Phong cũng đưa ra đan dược chính mình luyện chế, tại khoảnh khắc đan dược ra lò, nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ tập ở trên tay của nàng, dường như là muốn biết nàng luyện chế là cái đan dược gì.
"Viên đan dược này tên là Trữ Linh đan, dược hiệu của nó là, có thể dự trữ linh lực trong cơ thể cho một Chân linh, và cung cấp sau khi linh lực ở trong Linh Hải được sử dụng hết, nói cách khác, có Trữ Linh đan thì chẳng khác nào thêm một cái Linh Hải, hơn nữa hiệu lực và tác dụng này là vĩnh viễn."
"Rầm!"
Hạ Như Phong vừa mới nói xong, toàn sân ồ lên, đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn Hạ Như Phong.
"Ngươi như thế nào có thể chứng minh, ngươi là nói lời thật?" Đưa ra nghi vấn này là một thế lực trong La Lan thành, bọn hắn bất kể như thế nào cũng không tin lời nói của Hạ Như Phong là thật.
"Ở đây nhiều người như vậy, ta còn có thể lừa gạt các ngươi sao? Nếu có chút không tin, có thể chờ sau khi kết thúc buổi bán đấu giá thì sẽ do người giành được đan dược tự mình dùng, lại tản ra toàn bộ linh lực trong cơ thể để cho các vị cảm giác, đến lúc đó các ngươi sẽ biết lời nói của ta rốt cuộc là thật hay giả."
Đối mặt với nghi vấn của mọi người, Hạ Như Phong vẫn là cười nhạt một tiếng, dung nhan tuyệt mỹ của nàng toả sáng ánh sáng tên là tự tin.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không tự chủ được đều tin lời của nàng, bởi vì cho dù nàng có chỗ dựa lớn hơn nữa thì cũng sẽ không nói dối đối với nhiều người như vậy, hơn nữa, người có thể nói dối nhưng linh lực lại không có cách gì giúp đỡ người ta nói dối, đến lúc đó để cho người giành được đan dược sử dụng và tản mát ra linh lực của hắn, tất cả chân tướng sẽ được bày ra ở trong mắt mọi người.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như nàng nói là thật, vậy thì chỗ tốt mà đan dược này có thể mang đến cho bọn hắn không phải chỉ là một chút.
"Ta ra dược liệu bát giai Thanh Lăng Hoa và linh kỹ kim giai cấp thấp Tử Long Thiên Hống." Hai tay Tử Minh Dạ vung lên, một cây quạt lông màu tím xuất hiện ở trong tay, khóe môi của hắn cong lên nụ cười tà khí, mắt tím ẩn chứa đầy ý cười, đầu quay về phía Hạ Như Phong.
Lời nói của Tử Minh Dạ đã phá vỡ sự yên lặng này, mọi người cũng đều chen lấn bắt đầu đấu giá.
"Ta ra là dược liệu bát giai Hồn Hương Thảo, Kiền Niên Tuyết Tham và Hắc Thược Dược."
"Như Phong đại sư, ta nguyện ý cho ngươi năm cây bát giai dược liệu, ngươi nhất định phải đem đan dược cho ta a!"
"Như Phong đại sư, ta vì đan dược của ngươi mà chuyên môn đi vào sơn mạch nguy hiểm hái dược liệu quý trọng, xin ngươi nhất định phải cho ta cơ hội này."
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên này của Hạ Như Phong, và nhìn về phía Thạch Kiếm Lăng cô đơn đứng một mình đứng ở trên đường, lần tỷ thí này rốt cuộc ai thắng ai thua đã cực kỳ sáng tỏ rồi.
Vốn là đám người kia đứng ở phía sau Thạch Kiếm Lăng, lại xin lỗi hướng hắn ôm quyền rồi cũng gia nhập bán đấu giá.
Trên đời này, không có đồng bọn vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích tuyệt đối, lúc trước bởi vì Thạch Kiếm Lăng cho bọn hắn chỗ tốt để quan hệ của bọn hắn và Linh tháp huyên náo xa lạ, mà hiện tại đan dược của Hạ Như Phong rõ ràng có lực hấp dẫn lớn hơn đối với bọn hắn, vì vậy bọn hắn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) từ bỏ Thạch Kiếm Lăng.
Ngược lại, Hạ Như Phong coi như là may mắn, bởi vì bên cạnh nàng có một nhóm người thân và bằng hữu thề sống chết không bỏ, còn có thuộc hạ và triệu hồi thú đối với nàng tuyệt đối ủng hộ: "Ta lựa chọn Hồn Hương Thảo, Kiền Niên Tuyết Tham và Hắc Thược Dược." Trong rất nhiều dược liệu, Hạ Như Phong vẫn là lựa chọn loại nàng cần nhất.
Hồn Hương Thảo chính là một gốc cây dược liệu để luyện chế Đề Thần đan, không nghĩ tới vừa mới bắt đầu thì đã có thu hoạch, vậy thu hoạch kế tiếp tất nhiên là không nhỏ.
Nghe được lời của nàng, ngoại trừ người có được Hồn Hương Thảo ra thì những người còn lại cũng không nhịn được mà sốt ruột lên.
"Như Phong đại sư, ngươi nhìn dược liệu của ta lần nữa đi, ngươi còn chưa có xem qua nha, nói không chừng của ta càng hợp tâm ý ngươi."
"Như Phong đại sư, còn có ta, ngươi xem của ta một chút đi!"
"Như Phong đại sư..."
Hạ Như Phong có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ giơ tay lên và hét lớn một tiếng: "Đều dừng lại cho ta!"
Chỉ một thoáng, toàn sân yên tĩnh không tiếng động, những người có mặt đều dùng chờ mong ánh mắt nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong.
"Lần này, ta là vì dược liệu nên mới mời các ngươi đến, mà nơi này của ta còn có một chút đan dược, các ngươi đều lấy dược liệu của các ngươi ra để cho ta chọn lựa, sau khi ta chọn xong thì các ngươi có thể đổi lấy dược liệu đồng giá, hoặc là nói ra công dụng đan dược mà các ngươi mong muốn, ta còn có thể ở lại Linh tháp ngốc một đoạn thời gian, vừa lúc luyện chế cho các ngươi, nhưng ngay lúc này, người nào cũng không được phép để cho ta nghe thấy một tiếng động lớn nào!"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều lấy dược liệu ra và bọn hắn chỉ là im lặng đứng ở một bên, cũng không có giống như vừa rồi tranh cãi ầm ĩ như vậy.
Ánh mắt của Hạ Như Phong xẹt qua những đan dược đó, lúc nhìn đến người thứ hai thì nàng phát hiện một cây dược liệu khác để luyện chế Đề Thần đan.
"Vài cây dược liệu của ngươi ta đều cần." Hạ Như Phong thu dược liệu trước mặt người kia, tầm mắt nhàn nhạt nhìn về phía hắn hỏi: "Ngươi có cần cái đan dược gì?"
Hốc mắt nam tử hiện ra ánh sáng kích động, hắn hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, thật cẩn thận liếc nhìn Hạ Như Phong: "Ta có thể muốn viên Trữ Linh đan vừa rồi được không?"
"Ngày mai lại đây lấy." Hạ Như Phong gật đầu, giọng điệu đạm mạc nói.
"Thật... Thật sự? Cám ơn, thật cám ơn ngươi." Nam tử suýt chút nữa kích động mà nhảy dựng lên, ra sức nói lời cảm tạ, gia tộc phái hắn tới đây làm nhiệm vụ, cuối cùng hắn thành công hoàn thành, trở về khẳng định sẽ đã được khen thưởng, cho nên hắn làm sao không thể không kích động.
Sau đó xem xét dược liệu của những người khác thì lại phát hiện vài cây dược liệu nàng cần, tất cả đều thu vào, nhưng Linh Thánh quả và Sinh Mệnh Diệp nàng cần nhất lại thủy chung không có tung tích.
"Như Phong đại sư... Nơi này của ta có một cây dược liệu, ta cũng không biết phẩm giai và tác dụng của nó, còn thỉnh Như Phong đại sư nhìn một cái, có thể hay không nói cho ta hiệu dụng của nó?" Một vị lão giả nhìn thấy Hạ Như Phong rốt cục đi đến trước mặt hắn, lúc này nét mặt già nua đầy kích động, thật cẩn thận xuất ra một cái hộp, mở nắp hộp ra và bày ở trước mặt Hạ Như Phong.
"Đây là một Sinh Mệnh Chi Diệp?" Khi nhìn thấy lá cây tản ra ánh sáng xanh biếc ở trong hộp kia, trong lòng Hạ Như Phong đột nhiên run lên, đi nhanh về phía trước và cầm lấy cái hộp, dùng sức kìm chế kích động trong lòng, cảm xúc ôn hoà lại và nói: "Đây là dược liệu cửu giai, Sinh Mệnh Chi Diệp."
Dược liệu cửu giai? Đây cư nhiên là dược liệu cửu giai?
Tất cả mọi người đều bị kinh sợ, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía lão giả, không nghĩ tới một lão nhân không thu hút như vậy, trong tay lại có được dược liệu cửu giai.
Lão giả ánh mắt không tha nhìn về phía Sinh Mệnh Chi Diệp, sau đó mạnh mẽ thu hồi ánh mắt của mình và nói: "Như Phong đại sư, không biết Sinh Mệnh Chi Diệp này của ta có thể đổi được cái loại đan dược gì?"
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Hạ Như Phong cực kỳ cần Sinh Mệnh Chi Diệp này, huống chi dược liệu đặt vào trong tay của mình lại không có tác dụng gì, sao không dùng nó để đổi lấy đan dược mình cần chứ?
"Dược liệu cửu giai có thể đổi lấy hai viên đan dược bát phẩm." Hít sâu vào một hơi, Hạ Như Phong không chút khách khí thu đan dược vào Giới chỉ Vô Tận Không Gian, nâng mắt nhìn lão gỉa trước mặt.
"Ta muốn một viên Trữ Linh đan và một viên Linh Chân đan..."
"Viên Linh Chân đan này cho ngươi, Trữ Linh đan thì ngày mai tới lấy." Hạ Như Phong gật đầu, tay vung lên và một viên đan dược bắn về phía lão giả.
Lão giả vội vàng vươn tay tiếp được đan dược, thật cẩn thận để vào linh giới, dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hạ Như Phong.
Sau đó Hạ Như Phong không có phát hiện được bất kỳ loại dược liệu cần thiết nào, dưới cái nhìn đầy lưu luyến của tất cả mọi người, lần trao đổi này rốt cục cũng kết thúc, bọn họ chỉ phải chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Người vừa rồi lấy được Trữ Linh đan, ở trước mắt bao người ăn vào Trữ Linh đan, linh khí kia liên tục không ngừng tản mát ra, nghiệm chứng được thật giả của chuyện này, La Lan thành cũng lại một lần nữa oanh động lên, mà sự thất bại của Thạch Kiếm Lăng dường như là bị người lãng quên... Ngày thứ ba sau yến hội, cơ bản tất cả các thế lực đều rời đi, chỉ có người của gia tộc Bắc Ảnh và Tử Minh phủ được giữ lại.
"Tháp chủ..."
Hạ Như Phong mở cửa phòng ra, vừa định đi ra thì Hồ Thanh bỗng nhiên chạy vào và nói: "Tháp chủ, thủ lĩnh của tất cả các thế lực ở La Lan trong thành đều tiến đến bái phỏng tháp chủ."
"Bọn họ?" Nghe vậy, khóe môi Hạ Như Phong nở nụ cười lạnh: "vậy thì theo ta đi ra xem một chút đi, giải quyết chuyện ở này xong thì cũng đã đến lúc ta trở về viện Linh Sư báo cáo nhiệm vụ."
← Ch. 292 | Ch. 294 → |