Ban đêm tập kích
← Ch.268 | Ch.270 → |
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Chư vị, ban đêm ở Nam lĩnh có chút hung hiểm, buổi tối mọi người trăm ngàn lần đừng rời khỏi doanh địa." Mộ Thanh từ trong lều trại đi ra, tầm mắt nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà.
Những lời này của hắn chính là nói cho hai người bọn họ, sợ hai người mới gia nhập phá vỡ quy định của bọn hắn, dưa tới tai họa cho bọn họ.
Dạ Thiên Tà lạnh nhạt gật đầu, nhếch môi cười: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ không tùy ý rời khỏi."
Mộ Thanh liếc nhìn hai người một cái, xoay người xốc lều trại lên và đi ra ngoài.
Trong bóng đêm, rất nhiều người đều đã đi vào giấc mộng, chỉ có một số ít người là tuần tra ở bên ngoài.
Gió đêm lướt qua lá cây vang lên sào sạt, ánh trăng mờ chiếu trên núi, một đêm này, không khí yên lặng có chút không tầm thường.
"Không tốt, Tật Phong lang bao vây chung quanh chúng ta rồi..."
Đêm đầu tiên ở Nam lĩnh, có rất ít người có thể hoàn toàn đi vào giấc ngủ, ngay khi đang ngủ mơ mơ màng màng, bên ngoài lều trại truyền đến tiếng cảnh báo của người tuần tra, ngay lập tức mọi người đều thức dậy.
"Đáng chết, nhiều Tật Phong lang như vậy!"
Nhìn ra bên ngoài lều trại, mọi người đều trợn tròn mắt.
Vị Tiêu Nhiên của Tiêu gia kia thì cắn chặt hàm răng, sợ hãi nhìn đàn Tật Phong lang hung ác trước mặt này.
"Như Phong, xem ra đêm nay chúng ta không thể nghỉ ngơi thật tốt rồi." Hai tay Dạ Thiên Tà ôm ngực, khóe miệng nở nụ cười tà mị, hai mắt nhàn nhạt quét nhìn đàn Tật Phong lang đang vây quanh bọn họ, giọng điệu bình thản nói.
Trong này, có vẻ như chỉ có hai người bọn họ mới có thể giữ nguyên thái độ lạnh nhạt.
"Dạ công tử, Như Phong cô nương, đợi lát nữa, các ngươi núp ở phía sau, không cần đánh nhau với đàn Tật Phong lang." Mộ Bạch quay đầu nhìn Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong dặn dò một tiếng, rút ra vũ khí của mình ra và tiến lên đứng cạnh Mộ Thanh.
"Hừ, theo ta thấy, cứ để cho hai đứa con riêng kia đi làm vật hi sinh là tốt nhất, Mộ Bạch, hiện tại bọn họ liên lụy không chỉ là Mộ gia các ngươi mà còn có nhóm người Tiêu gia ta và gia tộc khác." Tiêu Nhiên mắt lạnh đảo qua Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, lạnh giọng nói.
Mộ Bạch nhướng mày, muốn mở miệng biện giải, Mộ Thanh bên cạnh lại đưa tay ra và ngăn cản lời đã đến bên miệng của hắn.
"Đủ, Mộ Bạch, hiện tại chiến đấu là quan trọng nhất, muốn cãi nhau thì chờ sau khi chiến thắng đàn Tật Phong lang này đã."
"Dạ, Tam thúc." Mộ Bạch mím môi và cúi đầu, cung kính lên tiếng.
"Chiến thắng Tật Phong lang? Nhiều Tật Phong lang như vậy, chúng ta có thể chiến thắng sao?" Tiêu Nhiên ngoéo môi một, cười lạnh một tiếng rồi thu hồi ánh mắt, ngửa đầu khẽ thở dài: "Xem ra chúng ta hôm nay, đều phải để lại mạng ở đây, tại sao những năm qua khi đi ngang qua Nam lĩnh đều là một đường thái bình, nhưng hôm nay bọn họ vừa gia nhập thì lại phát sinh chuyện như vậy, theo ta thấy, nhất định là bởi vì bọn hắn đến đây nên mới đưa tới đàn Tật Phong lang."
"Tiêu Nhiên, ngươi có chứng cớ gì?" Mộ Bạch hung tợn trừng mắt Tiêu Nhiên, nắm chặt hai đấm và nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chứng cớ? Cái này còn cần chứng cớ gì sao?" Tiêu Nhiên lại cười lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn từ từ trở nên âm ngoan.
Theo lý, Tiêu Nhiên và hai người Như Phong chẳng qua chì là mới quen biết lần đầu, không nên đối đầu nhau gay gắt như vậy, nhưng ai bảo thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) hai người này lại chính là Mộ gia.
Hắn muốn mượn những gia tộc khác làm cho địa vị Mạc gia xuống dốc không phanh.
Quả nhiên, nghe được lời nói của Tiêu Nhiên, mọi người đều nhao nhao nghị luận, ánh mắt nhìn về phía Mộ gia và hai người Hạ Như Phong từ từ đã xảy ra thay đổi.
"Tiêu Nhiên!" Sắc mặt Mộ Thanh thay đổi, quát lạnh một tiếng: "Ở Nam lĩnh, vốn dĩ là sẽ luôn gặp phải nguy hiểm, năm nay vận khí không tốt, gặp phải Tật Phong lang ban đêm đi kiếm ăn cũng không phải là cái chuyện lạ gì, thật không rõ, ngươi vì sao già bắt lấy hắn nhóm không để?"
Tiêu Nhiên há miệng, dường như là còn muốn trang cãi nữa, nhưng mà, đàn Tật Phong lang lại có vẻ không kiên nhẫn, bắt đầu rối loạn khó chịu.
Thủ lĩnh đàn Tật Phong lang là một sói xanh uy phong dung mãnh, trong cặp mắt kia của nó lóe ra mũi nhọn màu xanh khiếp người, mắt xanh khinh thường đảo qua trên gương mặt của những người này và nói: "Các ngươi đã ầm ĩ đủ chưa? Hay là muốn thương lượng ai sẽ là đồ ăn của chúng ta sao?"
"Súc sinh! Muốn chết!" Mộ Thanh nắm chặt trường kiếm, mũi chân điểm một cái lên mặt đất và nhún người nhảy lên, xoay người trên không trung, trường kiếm trong tay lóe ra ánh sáng màu bạc và đón đầu đâm hướng đầu lĩnh Tật Phong lang.
Tật Phong lang ngửa đầu rống to một tiếng, thân hình lóe lên như một cơn gió và trường kiếm của Mộ Thanh đâm vào khoảng không, hắn vội vàng thu hồi kiếm, ngay lúc xoay người thì nhìn thấy đầu lĩnh Tật Phong lang há mồm đánh tới.
Dưới sự khẩn trương, hắn đặt ngang thanh kiếm, sử dụng thanh kiếm chặn cái mồm to như chậu máu của đầu lĩnh Tật Phong lang.
"Keng!"
Đầu lĩnh Tật Phong lang dùng lực đóng miệng lại, thanh trường kiếm chắc chắn đột nhiên bị bẻ gãy, nó phun ra một ngụm và nhổ thanh kiếm bị cắt thành hai đoạn xuống đất.
"Rống!"
Rống to một tiếng, đầu lĩnh Tật Phong lang lại đánh về phía Mộ Thanh.
Dưới sự khẩn cấp, Mộ Thanh nằm úp sấp ở trên mặt đất và lăn vài vòng, lúc này mới tránh thoát được công kích của đầu lĩnh Tật Phong lang.
Mà đầu lĩnh Tật Phong lang thi triển thực lực làm cho tất cả mọi người đều kinh hoảng lên, ngay cả Mộ Thanh thực lực cao nhất ở đây cũng không phải đối thủ của nó, vậy thì ai có thể đánh bại nó?
"Đầu lĩnh Tật Phong lang này, thực lực là Thất giai nhị cấp." Hạ Như Phong vuốt cằm, lạnh nhạt nhìn lướt qua đầu lĩnh Tật Phong lang: "Bất quá là vẫn chưa hóa hình, nếu không thì Mộ Thanh không có cách nào có thể tránh thoát công kích của nó."
Bỗng nhiên, một tiếng hét thất kinh xẹt qua bầu trời đêm.
"Không, Tật Phong lang đại gia, các ngươi trăm ngàn lần đừng ăn ta, nhóm người này cũng đủ lấp đầy bao tử của các ngươi, chỉ cần các ngươi buông tha ta, để cho ta làm người hầu của các ngươi đều có thể."
Dứt lời, ngay lập tức, mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhiên.
Cùng so sánh với Mộ Thanh dũng cảm tiến lên chiến đấu, thì Tiêu Nhiên nhát như chuột rõ ràng chỉ có thể nhận được sự trào phúng của mọi người.
Nhưng giờ phút này, cao ngạo hay yếu đuối khiếp đảm, rốt cuộc Tiêu Nhiên không quản được ánh mắt của mọi người, theo ý hắn, chỉ cần mình còn sống, nhóm người này đều đã chết, thì có ai có thể biết được hết thảy chuyện đêm nay chứ?
"Không, tam thúc!" Bỗng nhiên, Mộ Bạch kinh hoảng hô lên, hấp dẫn chú ý của mọi người.
Vì thế, ngay lúc này, bọn họ rõ ràng nhìn thấy Mộ Thanh bị bại lộ dưới móng vuốt của đầu lĩnh Tật Phong lang.
Mộ Bạch bất chấp xông tới chỗ Mộ Thanh, mà nhìn thấy Mộ Bạch xông tới thì sắc mặt Mộ Thanh chợt trở nên trắng bệch, hét lớn: "Mộ Bạch, đi mau, mặc kệ ta!"
Hết thảy, đều không còn kịp rồi...
Mắt nhìn móng vuốt sói đánh về phía Mộ Thanh, rốt cục hai chân của Mộ Bạch cũng mềm nhũn và ngã xuống đất, vẻ mặt đầy nước mắt nhìn vẻ mặt anh tuấn kiên nghị của Mộ Thanh...
Tất cả mọi người đều có thể dự đoán được, dưới móng vuốt sói kia, Mộ Thanh tuyệt đối sẽ bị đập thành thịt nát.
Ngay thời khắc nguy cơ, trong trời đêm, một tiếng quát nhàn nhạt bỗng nhiên truyền đến: "Bát Trọng Hỏa Hỏa Diễm Côn, tầng thứ năm..."
"Ầm ầm!"
Tiếng vang mãnh liệt, vang lên dưới bầu trời đêm ở Nam lĩnh.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng dáng màu đỏ được bao phủ dưới ánh trăng kia, và con đầu lĩnh Tật Phong lang bị đánh bay ra ngoài kia, biểu cảm đều lộ ra thật sâu không dám tin, giống như người đang ở trong mộng.
Tuy gương mặt của nữ tử vẫn rất bình thường như cũ, nhưng mà giờ phút này, trong mắt người khác ngoại trừ Tiêu Nhiên ra, nàng xinh đẹp giống như nữ thần, phong tư trác tuyệt như vậy.
"Ngươi! Nhân loại, ngươi sẽ phải trả giá thật lớn vì đã làm bị thương ta, rống!" Tật Phong lang lại ngửa đầu phát ra một tiếng rống to, lắc lắc đầu sói, từ trên mặt đất bò lên và nói: "Tất cả Tật Phong lang nghe lệnh, tất cả lên hết cho ta và ăn đám nhân loại này!"
Nghe vậy, tất cả Tật Phong lang đều chạy cực nhanh tới và đánh về phía nhân loại cách chúng nó gần nhất.
Chiến đấu, vĩnh viễn là máu tanh tàn nhẫn, cực kỳ khó coi, chỉ cần đối mặt với tất cả những điều này, phần lớn mọi người đều dũng cảm liều mạng tiến lên phía trước.
Tục ngữ nói, bắt giặc thì bắt vua trước, Hạ Như Phong nhìn đầu lĩnh Tật Phong lang, suy nghĩ trong giây lát, cơ thể chợt lóe, nơi mà bóng dáng nàng biến mất còn lưu lại lờ lờ tia chớp màu tím.
Đầu lĩnh Tật Phong lang mắt thấy Hạ Như Phong mất đi tung tích, thân thể cao lớn run lên, trong mắt xanh tràn đầy cảnh giác.
Vừa rồi, nếu như nàng muốn giết nó, quả thực là dễ dàng!
"Nói, ngươi có nguyện ý thần phục?"
Ngay lúc đầu lĩnh Tật Phong lang cảnh giác, sau lưng vang lên tiếng nói của nữ tử, nhàn nhạt lại mơ hồ lộ ra một cổ khí phách cường thế.
Trong lòng đầu lĩnh Tật Phong lang đột nhiên cả kinh, ngay cả nữ tử xuất hiện sau lưng nó khi nào nó cũng không có cảm giác.
"Ta nói cho ngươi biết, ta đường đường là Tật Phong lang, là không có khả năng nguyện trung thành với đám nhân loại ti bỉ của các ngươi!" Đầu lĩnh Tật Phong lang giơ cái đầu cao ngạo lên, nó có kiêu ngạo của nó, tuyệt đối không thần phục nhân loại.
"Thật không?" Hạ Như Phong nhàn nhạt cong lên khóe môi, ánh mắt nhìn nam từ đứng ở phía trước: "Tà, nghe nói mùi vị của Tật Phong lang cũng không tệ, nếu không, chúng ta bắt nó làm thịt kho tàu được không?"
"Uhm." Xoa nhẹ cằm, Dạ Thiên Tà trừng mắt nhìn, khóe miệng nở nụ cười đùa bỡn: "Ta cảm thấy thịt kho tàu, chiên, xào, thì thịt kho tàu cũng không sai, hơn nữa, ta nghe nói, thừa dịp lúc nó còn sống cắt thịt xuống thì có vẻ tươi mới ngon hơn, đã chết thì sẽ mất đi phần hương vị kia, kỳ thật, chúng ta cũng có thể thử xem."
Nghe đối thoại vô đạo đức của hai người thì thân hình đầu lĩnh Tật Phong lang run lên, hoảng sợ nói: "Ngươi... Các ngươi muốn làm cái gì?"
"Muốn làm cái gì?" Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, từ Vô tận không gian giới chỉ lấy ra cây dao găm, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái đến trước mặt đầu lĩnh Tật Phong lang trước mặt nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, "Ngươi hẳn là biết, ngươi không phải là đối thủ của ta, nói, ngươi là muốn bị cắt một chút thịt khi vẫn còn sống, hay là nguyện ý thần phục ta?"
Đầu lĩnh Tật Phong lang theo bản năng nuốt nước miếng, sau đó lui lại mấy bước: "Ta... Ta, để cho ta cân nhắc một chút..."
Liếc nhìn đầu lĩnh Tật Phong lang một cái, Hạ Như Phong gật đầu: "Làm cho chúng nó đều dừng lại đi!"
Đầu lĩnh Tật Phong lang cảnh giác nhìn Hạ Như Phong, hét lớn: "Đều dừng lại cho ta!"
Tất cả Tật Phong lang đều thu liễm động tác, không hiểu nhìn về phía đầu lĩnh Tật Phong lang, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc không lên tiếng lui trở lại phía sau đầu lĩnh Tật Phong lang.
"Nói đi, ngươi cân nhắc như thế nào rồi hả?" Hạ Như Phong ngắm nghía dao găm, nhàn nhạt nhìn lướt qua đầu lĩnh Tật Phong lang.
Đầu lĩnh Tật Phong lang không phải là Tiểu Bạch, cũng không phải Quang Khâu, đối với hai đầu thú này, nàng áp dụng thế công ôn nhu, mà đầu lĩnh Tật Phong lang sẽ không ăn một bộ này, huống chi nó đến đây đã nói là muốn ăn bọn họ, nàng tự nhiên là cường ngạnh để cho nó nguyện trung thành.
Ngay cả triệu hồi thư của nàng không có trang khế ước mới, nhưng Tật Phong lang cũng có thể đưa cho nhóm người Lam Đồng, hoặc là giao cho Tam ca, dù sao thực lực của thú Thất giai cũng không yếu.
"Như Phong, xem ra nó không muốn thần phục, một khi đã như vậy..." Dạ Thiên Tà hai tay ôm ngực, khóe miệng nở nụ cười tà mị, trong mắt xẹt qua một chút đùa bỡn, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong.
"Ta..." Trong lòng đầu lĩnh Tật Phong lang đột nhiên run lên, hoảng sợ liếc nhìn nữ từ hồng y trước mặt, hắn biết, nếu như nàng lại thi triển ra bộ pháp linh kỹ kia, chính mình nhất định không phải nàng đối thủ của nàng.
Cân nhắc trong giây lát, cuối cùng đầu lĩnh Tật Phong lang vẫn cúi thấp cái đầu cao quý của mình xuống.
"Ta nguyện ý thần phục!"
← Ch. 268 | Ch. 270 → |