Như Phong tức giận
← Ch.231 | Ch.233 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong phòng đặc biệt, Hạ Như Phong nhắm mắt ngồi khoanh chân, linh lực chạy quanh thân, thật lâu sau, nàng mở hai mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí, ngay lúc này, linh hồn rung rung một chút, giọng nói đầy thống khổ từ từ truyền đến.
"Chủ nhân, ta thật là khó chịu..."
"Đại Bằng." Hạ Như Phong đột nhiên ngẩng đầu, cơ thể chợt lóe, rất nhanh đã biến mất ở trong phòng.
Trong hậu viện yên tĩnh, hai cánh của Đại Bằng ôm toàn bộ thân thể, thống khổ ở trên mặt đất lăn lộn, tình trạng này duy trì rất lâu, nó mới dừng động tác lăn lộn lại, trong miệng phả ra hơi thở mỏng manh, hiển nhiên là đang hấp hối.
Sau cây, hai bóng dáng tránh đi, hai người này chính là nữ hoàng Băng Tuyết và Huyết Thiên Ly.
"Không phải ngươi nói, trong ba giây đan dược này sẽ khiến thú tử vong, vì sao nó giãy dụa lâu như vậy rồi mà còn chưa chết?" Nữ hoàng Băng Tuyết nhíu mày lại, giọng nói lạnh lùng, lúc nhìn thấy Đại Bằng trên mặt đất, trong mắt hiện ra sát khí.
Huyết Thiên Ly lắc đầu, cũng nhíu mày: "Ta cũng không biết, độc dược của Huyết Quy Môn ta không có sai, có lẽ là nó thân là thú lục giai, năng lực chống đỡ rất mạnh! Hy vọng không ai phát hiện ra nơi này, chúng ta nhanh bắt nó rồi giải quyết thôi."
"Hừ, thật sự là triệu hồi thú tham ăn, nó mà chết, cũng không trách được lên đầu chúng ta, bây giờ quốc sư đang bế quan, triệu hồi thú lại tử vong, sẽ không ai có thể bảo vệ nàng được nữa, đến lúc đó nàng cũng khó trốn khỏi ngày chết."
Bởi vì Linh Quân hoàng cung đều thuộc về thái thượng hoàng quản lý, không có Linh Quân giúp, rất khó vô thanh vô tức giải quyết Đại Bằng, vì vậy hai người mới quyết định độc chết nó trước.
Kể từ đó, nàng sẽ mất đi bảo vệ, với thế lực thủ hạ của nữ hoàng Băng Tuyết, có thể lặng yên tiêu diệt nàng.
Rút kiếm ra, nữ hoàng Băng Tuyết từ từ đi về phía Đại Bằng, ngay lúc nàng dùng sức đâm, một tiếng rống giận dữ đột nhiên truyền đến sau lưng: "Dừng tay lại cho ta!"
"Đáng chết, sao nàng đến đây nhanh như vậy?"
Nghe thấy tiếng, sắc mặt của nữ hoàng Băng Tuyết đột nhiên biến đổi, Kim Sí Đại Bằng còn chưa chết, nếu bị nàng cứu trở về, chuyện kia cũng đã nguy rồi...
Nghĩ đến đây, kiếm của nữ hoàng Băng Tuyết lại đâm về phía ngực của nó.
"Muốn chết! Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ năm..."
Nhiệt độ cực nóng từ trên đầu đánh thốc xuống, trong lòng nữ hoàng Băng Tuyết cả kinh, rốt cuộc không thể làm được gì khác, thu kiếm lại, nghênh đón công kích về phía đối phương.
Hạ Như Phong trong phẫn nộ xuất lực còn hơn lúc trước, cấp bậc lại có được đột phá, cho nên dưới một chiêu, nữ hoàng Băng Tuyết bay ngược ra ngoài, ngã thật mạnh xuống, trong miệng phụn ra một ngụm máu tươi.
Nàng ngẩng đầu lên, hai tay chống mặt đất đứng lên, tay ngọc ôm ngực đau đớn, cắn răng nhìn Hạ Như Phong.
Lúc này Hạ Như Phong một thân áo bào đỏ như máu lay động trong gió, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh như băng, con ngươi đen nhìn về phía nữ hoàng Băng Tuyết, giọng nói như băng sương: "Ngay cả người của ta mà cũng dám tổn thương, gan cũng lớm lắm."
Tiếng rống giận vừa rồi của nàng đã truyền khắp toàn bộ cung điện, không bao lâu, có rất nhiều người chạy về phía bên này.
"giết cho ta, tất cả các ngươi giết cho ta!"
Nữ hoàng Băng Tuyết phất tay, lạnh lùng phân phó, nếu như ánh mắt có thể giết người, Hạ Như Phong sớm đã bị nàng giết rất nhiều lần rồi.
Trong lòng nhóm thị vệ do dự trong giây lát, ngay lập tức chỉ thương về phía Hạ Như Phong, bao vây nàng ở bên trong. Những người đó cũng biết thân phận luyện dược sư thất phẩm của Hạ Như Phong, và nàng cũng là khách nhân thái thượng hoàng mời.
Nhưng mệnh lệnh của nữ hoàng, bọn họ không thể không tuân theo.
Hạ Như Phong lạnh lùng nhìn qua mọi người, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, sau đó triệu hồi chúng thú ra, giọng nói khát máu kia từ từ truyền khắp toàn bộ hậu viện: "Giết cho ta!"
Nhóm thú nhìn thấy cảnh này sớm không nhẫn nại nổi rồi, rống lớn một tiếng, ngay lập tức xông lên.
"Hỗn đản chết tiệt, dám ăn hiếp chủ nhân chúng ta, muốn chết à."
"Hừ, ta phải đi về nói với Tà lão đại diệt Băng Tuyết quốc của các ngươi."
"Đại Bằng là bằng hữu của chúng ta, độc hại Đại Bằng, nhất định phải bị chúng ta bất chấp trả thù."
Chúng thú kịch liệt tức giận mắng chửi, không khỏi khiến người trợn mắt há hốc mồm, cả người run rẩy...
Thú lục giai, ngoại trừ Hỏa Lang, còn những tiểu thú không biết tên kia đều là thú lục giai, trong đó cũng có một là thú biến hóa, trời ạ, rốt cuộc thiếu nữ này là quái vật gì vậy?
Tuyết Cầu rúc vào chân của Hạ Như Phong, nó không có lực công kích gì, tự nhiên lực chiến đấu cũng không dùng được.
Nắm Tuyết Cầu lên đặt lên trên vai, Hạ Như Phong đi về phía Kim Sí Đại Bằng, lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Đại Bằng, rồi mới xoay người, lạnh lùng nhìn chiến đấu đẫm máu trước mặt.
"Xảy ra chuyện gì?"
Trên bầu trời, một giọng nói bỗng nhiên vang lên, bóng dáng lão bà từ từ xuất hiện, bà nhìn một màn bên dưới, áp chế tức giận đầy ngực, giọng cũng lạnh thêm.
"Mẫu hoàng." Nhìn thấy lão bà xuất hiện, ánh mắt của nữ hoàng Băng Tuyết sáng lên, đi ra phía trước, muốn cáo trạng kẻ xấu, nhưng trước khi nàng muốn mở miệng, Kim Sí Đại Bằng bất ngờ tỉnh dậy, mê mang mở to đôi mắt vàng, như là vẫn không rõ tình hình đang xảy ra.
"Đây... Đây là làm sao vậy..." Đưa cánh vỗ đầu, lúc nó nhìn thấy nữ hoàng Băng Tuyết, cơ thể đột nhiên run lên: "Chủ nhân, là nàng, là nàng dụng độc dược hại ta, ta còn nghe được nàng nói, muốn giết chủ nhân, chiếm đoạt quốc sư, còn nói nàng mới là vua của Băng Tuyết quốc, thái thượng hoàng kia tính cái gì, sớm muộn gì cũng có một ngày lão thái bà kia chết không có chỗ chôn."
"Ngươi..." Nữ hoàng Băng Tuyết bị Đại Bằng nói một mạch làm tức giận đến vẻ mặt đều đỏ bừng.
Khi nào thì nàng nói muốn mạnh mẽ chiếm quốc sư? Khi nào thì sỉ nhục mẫu hoàng? Nó quả thực là đang ngậm máu phun người.
Nhìn thấy ánh mắt nàng ta tức giận, Đại Bằng không trốn tránh chút nào mà nghênh đón ánh mắt của nàng, cũng trừng mắt nhìn nàng, trong đôi mắt vàng chứa đùa giỡn tàn bạo.
Chủ nhân là thần tượng của nó, phải học tập chủ nhân như vậy, nhất là học tập phúc hắc của nàng......
"Mẫu hoàng, người đừng nghe nó nói bậy, ta cái gì cũng không làm!" Nữ hoàng Băng Tuyết vội vàng biện hộ cho mình, tuy nàng là nữ hoàng Băng Tuyết quốc, nhưng người làm chủ chân chính của Băng Tuyết quốc vẫn là mẫu hoàng.
Thái thượng hoàng lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi chuyển ánh mắt về phía Hạ Như Phong, ôm quyền, nói: "Đại sư, ta nguyện ý bồi thường cho ngươi, không biết ngươi có thể cho ta sĩ diện hay không, dù sao thú của ngươi cũng không có trở ngại gì, việc này cứ như vậy bỏ qua, thế nào?"
Đại Bằng đảo cặp mắt trắng dã, mắt vàng lặng lẽ lưu chuyển, tính kế ở trong lòng, hai cánh ôm thân thể khổng lồ, trong đôi mắt vàng đầy ủy khuất: "Chủ nhân, vừa rồi thật là khó chịu, hu hu, ta đã cho là ta sắp chết, sẽ không còn được gặp lại chủ nhân nữa, hơn nữa nữ nhân đó còn liên hợp lại với người của Huyết Quy Môn ăn hiếp ta, chủ nhân, ngươi phải báo thù cho..."
Nghe lời nói của nó, khuôn mặt của Hạ Như Phong càng thêm âm trầm, sau khi nhìn lướt qua Huyết Thiên Ly, giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Ai cầu xin cũng đều không có tác dụng, hai người này, hôm nay phải chết!"
Khuôn mặt của thái thượng hoàng biến đổi, giờ phút này bà lại do dự, rốt cuộc là cứu người, hay là...
Ngay lúc này tức, đột nhiên xảy ra dị biến.
Triệu hồi thư trên tay Hạ Như Phong bay lên trên không, triệu hồi thư ngân sắc tỏa ra ánh sáng chói mắt, hào quang kia dần chuyển đổi, từng chút biến thành kim sắc.
Triệu hồi thư lại thăng cấp vào hôm nay.
Cùng một thời gian, nhóm thú trở về dưới triệu hồi thư, ánh sáng kim sắc bao phủ xuống, cấp bậc đột nhiên tăng lên.
Tuyết Thiên lên thất giai tam cấp, Quang Khâu đột phá đến lục giai thất cấp, Vật Nhỏ thành lục giai lục cấp, Tiểu Kim và Đại Bằng đều ở lục giai ngũ cấp, Hỏa Nhi phá tan ngũ giai, đạt đến lục giai nhất cấp.
Tuyết Cầu không phải thú bình thường, nó không có cấp bậc.
Để cho người khiếp sợ là, Tiểu Bạch lại từ lục giai lục cấp, trực tiếp vượt qua tứ cấp, đột phá đến thất giai, bởi vì Linh Thú trời sinh thân cận với nguyên tố, chúng nó đột phá thất giai, cũng như bình cảnh của nhân loại vậy.
Tiểu Bạch cũng thật không hổ là tứ thú trong gia tộc Linh Thú, ở triệu hồi thư xuất ra linh lực, nó hấp thu nhiều nhất, cấp bậc vượt qua cũng nhiều hơn thú lục giai khác.
Việc này với Hạ Như Phong mà nói, không thể nghi ngờ là một kinh hỉ.
Lúc mọi người nhìn thấy một màn phía sau, ngay lập tức hoàn toàn trợn tròn mắt, hai thú thất giai, trong đó còn có một hóa hình, Băng Tuyết quốc bọn họ có thể ngăn cản sao? Ngăn cản thế nào?
Thái thượng hoàng thở dài, đau lòng nhắm hai mắt lại, sau đó từ từ mở mắt, ánh mắt nhìn về phía nữ hoàng Băng Tuyết: "Tuyết Nhi, mẫu hoàng... Chỉ có thể có lỗi với ngươi..."
"Mẫu hoàng, ta..."
Lông mi của nữ hoàng Băng Tuyết khẽ run, ngẩng đầu lên, không đợi nàng nói xong, một bàn tay đã hạ xuống, vỗ thật mạnh vào đầu của nàng, một khắc cuối cùng, trong mắt của nàng vẫn chứa không thể tin và tuyệt vọng...
Ánh mắt của thái thượng hoàng thâm trầm đau đớn, chỉ là, vì Băng Tuyết quốc, không thể không làm như thế.
Chỉ vì, bà không chỉ là mẫu thân của nàng, mà còn là thái thượng hoàng Băng Tuyết quốc, ở trong lòng bà, Băng Tuyết quốc vĩnh viễn quan trọng nhất.
Mà lúc đầu nguyện đánh cược chịu thua, thật ra thái thượng hoàng cũng không cam nguyện, những vật phẩm đó bà cũng không cần, nhưng bà không muốn để quốc sư rời khỏi, nhưng nhìn thấy tự tin trên mặt của thiếu nữ, lại nghĩ đến tâm trí của nàng, thái thượng hoàng thu sát ý trong lòng lại.
Thiếu nữ có tâm trí như thế không phải ngu ngốc, nàng dám tiến đến, chứng minh có mười phần nắm chắc, vì vậy, thái thượng hoàng mới lựa chọn nhận thua, bởi vì, bà không dám mạo hiểm.
Sau đó, nguyện ý đồng ý với nàng, nguyện dùng tất cả để đổi lấy đan dược thất phẩm.
Nếu Hạ Như Phong nói muốn Băng Tuyết quốc, bà cũng chắp tay đưa, chỉ là bà tin tưởng, ở dưới sự quản lý của thiếu nữ, Băng Tuyết quốc sẽ đạt được huy hoàng trước nay chưa từng có.
Cho nên, mặc kệ làm chuyện gì, bà đều đặt Băng Tuyết quốc ở vị trí thứ nhất.
bà biết, muốn tiêu trừ địch ý của nàng, nhất định phải tự tay mình giết nàng, như thế mới cho thấy quyết tâm, sau khi giết nàng, thống khổ này một mình mình tự thừa nhận.
"Đại sư, tất cả đều là lỗi của tiểu nữ, không liên quan đến người Băng Tuyết quốc, khẩn cầu đại sư thủ hạ lưu tình, ta lấy danh nghĩa nữ hoàng tiền nhiệm của Băng Tuyết quốc thề, tuyệt đối không vì thế mà đối địch với đại sư, lại càng không tổn thương người nhà của đại sư, nếu ta có vi phạm lời thề này, cam nguyện chịu tai ương ngũ lôi oanh đỉnh, trọn đời không thể siêu sinh."
Thái thượng hoàng tìm hiểu tính cách của Hạ Như Phong, vì khiến cho nàng yên tâm, bất đắc dĩ phát ra lời thề.
Cường giả như các nàng nếu phát ra lời thề, nhất định phải tuân thủ, nếu không sẽ bị người trong thiên coi là vô liêm sỉ, càng sẽ nhận phải đuổi giết của cường giả đồng cấp.
Huống chi bà không phải ngu ngốc, tổn thương người nhà thiếu nữ này? Vậy không phải là đặt Băng Tuyết quốc lên lưỡi đao sao?
Cho nên, bà sẽ không đi tìm nàng gây rối, không chỉ không thể đi tìm nàng gây rối, mà còn phải cố gắng nghĩ biện pháp khôi phục lại quan hệ hai bên.
"Chủ nhân, ta thấy bà ấy thật đáng thương, tha cho bọn họ đây, để cho hai người kia chết là đủ rồi." Kim Sí Đại Bằng vỗ chân Hạ Như Phong, ánh mắt nhìn qua vẻ mặt đau đớn của thái thượng hoàng, trong lòng cũng có chút không đành lòng.
Cho dù thế nào, thái thượng hoàng coi như khách khí với chủ nhân, cũng không phải quá xấu, huống chi việc này đều là vì nó mà xảy ra, chỉ là ai bảo người nọ muốn giết chủ nhân?
Nhìn bà tự tay giết người xấu kia, lại thành khẩn như vậy, nên thay bà cầu tình chủ nhân, thả cho bọn họ một con đường sống.
Hạ Như Phong nhìn Đại Bằng gật đầu, mà ở trong khoảng thời gian này, bọn thị vệ đều ngừng chiến đấu lại, Huyết Thiên Ly trốn thoát kia, cuối cùng vẫn không thể tránh thoát khỏi vận rủi tử vong.
Ngoại trừ Đại Bằng thì thu nhóm thú lại, Hạ Như Phong cũng không quay đầu lại rời đi.
Từ đầu tới cuối, không quay đầu nhìn lại một cái...
"Đại Bằng, diễn trò mệt không?"
Đi trên một đường nhỏ rộng rãi, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi một câu.
Đầu tiên là Đại Bằng sửng sốt, sau đó đùa giỡn tàn bạo từ trong mắt xẹt qua, trong mắt vàng chứa tươi cười: "Chủ nhân, bị ngươi phát hiện rồi?"
"Ngươi đã quên sao? Ta là luyện dược sư." Hạ Như Phong liếc nó một cái, khuôn mặt tuyệt sắc chứa một tia hờn giận: "Ngay từ đầu, ta thật sự nghĩ đến ngươi đã xảy ra chuyện gì đó, lúc nhìn thấy ngươi, ta mới biết được ngươi cũng không có trúng độc, ngươi đã muốn diễn trò, ta tự nhiên sẽ phụng bồi, chẳng lẽ ngươi không cảm giác ra, ta cho ngươi ăn đan dược là Dưỡng Khí Đan bình thường sao?"
Thè lưỡi, Đại Bằng chớp mắt, nói: "Là do ta không quen nhìn nữ hoàng chó má gì kia, muốn giúp chủ nhân ngươi tìm cớ trừ bỏ nàng mà thôi, hơn nữa nếu không phải như thế, cũng không thể dẫn người nọ của Huyết Quy Môn ra."
"Đại Bằng." Hạ Như Phong dừng chân lại, con ngươi đen bình tĩnh nhìn nó, thật lâu sau, mới khẽ mở miệng ra: "Nếu ngươi muốn giết nàng, nói với ta một tiếng là được, ta làm việc cho đến bây giờ đều là tùy tâm sở dục, không cần phải lấy cớ, ta muốn giết người, cũng không cần phải lý do, cho nên, về sau không cho phép ngươi làm cho ta lo lắng nữa, hiểu chưa?"
Thân mình Đại Bằng đột nhiên run lên, mắt vàng hiện ra tia cảm động, khẽ kêu một tiếng: "Chủ nhân..."
Cuộc đời này có thể gặp gỡ chủ nhân, là vinh hạnh của nó.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Lâu Ngọc Thần từ đối diện đi đến, một thân áo bào trắng khẽ bay, tư thái tao nhã, vver mắt ôn hòa, lúc nhìn thấy Hạ Như Phong và Đại Bằng, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười: "Như Phong, Đại Bằng, sao các ngươi lại ở đây?"
Hạ Như Phong thu ánh mắt lại nhìn về phía Lâu Ngọc Thần, hơi kinh ngạc nói: "Ngươi đã đột phá sao? Nếu như vậy, cũng là lúc chúng ta trở về rồi..."
Rừng cây trải rộng, mặt trời hạ xuống tia nắng ôn hòa, ngẫu nhiên có Linh Thú chạy qua, phát ra một trận tiếng vang.
Lúc này phía trên sơn đạo, nam tử mặc trường bào màu tím, tay cầm liêm đao màu đen trầm mặc bước chân, bỗng nhiên, hắn như là cảm nhận được cái gì đó, dừng chân lại, khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần kia nở nụ cười lạnh.
"Mấy vị, có thể đi ra không?" Giọng nói của nam tử trầm thấp, lại lộ ra một cổ khí thế cường đại.
Dứt lời, vài bóng trắng từ phía sau bay đến, hạ xuống trước mặt hắn, lúc thấy rõ y phục của mấy người này, sắc mặt của Dạ Thiên Tà không hề ngoài ý muốn, thật giống như tất cả mọi việc đều ở trong dự kiến của hắn.
"Thánh cung? Cuối cùng các ngươi cũng đến đây, bổn tọa đã chờ các ngươi rất lâu rồi..."
"Hừ, không ngờ tiểu tạp chủng năm đó, vẫn còn có một ngày xoay người." Lão giả áo bào trắng đi ở đằng trước tiến lên một bước, mu bàn tay đặt ở phía sau, trong đôi mắt sắc bén kia lờ mờ lộ ra lạnh lẽo: "Nhưng lần này chúng ta sẽ không lưu tình."
"Ta nhớ rõ ngươi, từng gặp qua ngươi ở Dạ gia ta." Dạ Thiên Tà thu nụ cười lại, mặt không chút thay đổi nhìn về phía ông ta, sát ý trong mắt tím chợt lóe lập tức biến mất: "Cũng đúng lúc nghe lén ngươi và Dạ Minh Nguyệt nói chuyện, nên mới biết được tất cả năm đó, cho nên ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục, đến lúc đó, mọi người của thánh cung cũng sẽ đi làm bạn với ngươi."
Sau khi nói xong lời này, quanh người Dạ Thiên Tà bỗng nhiên phát ra sương mù màu đen, sương mù kia quấn quanh người, thật lâu cũng không tiêu tan, ở trong sương đen, khóe miệng của Dạ Thiên Tà cong lên một độ cong quỷ dị.
"Ha ha, tiểu tử ngang ngược, ta ngược lại muốn nhìn xem, hôm nay sẽ là ai chết." Lão giả áo bào trắng cười lớn hai tiếng, sát khí ùn ùn kéo đến bao phủ toàn bộ sơn đạo, bỗng nhiên, ông rút kiếm bên hông ra, lớn tiếng phân phó nói: "Tất cả mọi người đều lên giết hắn cho ta!"
← Ch. 231 | Ch. 233 → |