Là bọn chúng tới quấy rối
← Ch.064 | Ch.066 → |
Giọng nói của thiếu nữ đột ngột vang lên trước cửa thành gần như là ném một trái bom nổ oanh một tiếng, khiến đám người ở đây chết ngay tại trận, không thể tin được chớp mắt mấy cái nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp kia. Dù có lấy tốc độ tối đa để suy nghĩ, bọn họ vẫn không hiểu thiếu nữ này có tư cách gì mà nói với Luyện Dược Sư tam phẩm như thế?
Dưới ánh chiều tà, dung nhan thiếu nữ tuyệt mỹ động lòng người, váy đỏ bay nhẹ, trên khuôn mặt chưa hết ngây thơ nở nụ cười thản nhiên, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào lão giả đang cưỡi trên Phong Lang.
"Ngươi là người nào? Ai cho phép ngươi lớn mật, dám nói chuyện với đại sư Nặc Ni của chúng ta như thế?" Hộ vệ bên cạnh lão giả phẫn nộ rồi, rút đao ra chĩa thẳng vào mặt Hạ Như Phong, ánh mắt mang theo cừu hận, nếu ai không biết còn tưởng giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì đó.
Lão giả vẫy bàn tay già nua ngăn hành động của hộ vệ lại, đôi mắt nhẹ nhàng nheo lại, ngón tay vuốt ve con Phong Lang bên dưới."Ta là một Luyện Dược Sư tam phẩm tôn quý, không nên so đo với người bình thường, nhưng bản thân ngươi không phải Luyện Dược Sư thì chạy tới Dược thành làm gì? Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì, mau mau nói ra thì còn có thể được chết thoải mái một chút."
Nặc Ni nói với vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, giống như Hạ Như Phong thật sự là kẻ xấu đến Dược thành muốn phá hoại.
Đám người đứng xếp hàng trước cửa thành liếc mắt qua Hạ Như Phong và mỹ nam phía sau nàng một cái, lại để ý thấy trước ngực bọn họ đều không có đeo huy hiệu Luyện Dược Sư thì không khỏi gật đầu, tới sáu mươi phần trăm số người ở đây tin lời Nặc Ni, chỉ có bốn mươi phần trăm còn lại không muốn tin hai người xinh đẹp lại là kẻ xấu tội ác tày trời.
"A..." Nam nhân tuấn mỹ tà mị ngáp một cái, vòng tay trước ngực đứng bên cạnh Hạ Như Phong, khẽ nhướn mày, có chút buồn cười nói: "Như Phong, dọc đường đi chúng ta thật đúng là nhàm chán, không ngờ vừa mới đến Dược thành lập tức có một thuyết thư giúp chúng ta giải trí, cũng không uổng công chuyến này."
Sắc mặt Nặc Ni đột ngột biến xấu, thuyết thư giả trong tửu lâu là loại người mà bọn hắn thấy trơ trẽn nhất. Dạ Thiên Tà so sánh như vậy, sắc mặt Nặc Ni tốt được mới là lạ.
Cùng giận dữ còn có đám hộ vệ bên cạnh Nặc Ni, đang muốn tức giận, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, vì thế lập tức thu đao lại. Mà lúc này, một nhóm người mặc đồng phục của Luyện Dược Sư đi tới. Người dẫn đầu có cơ thể cường tráng, đôi mắt hơi liếc qua tất cả mọi người một cái, âm thanh cao ngạo phun ra khỏi miệng: "Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại tụ tập ở đây?"
Làm chủ Dược thành là Công hội Luyện dược, đây cũng là một toa thành được xây nên vì Luyện Dược Sư. Ở đây cho dù là người giữ cổng hay người qua lại trên đường đều là Luyện Dược Sư, đó cũng bởi vì Dược thành chỉ cho Luyện Dược Sư bước vào. Cũng do nguyên nhân đó, Dược thành là một trong những thành ít dân nhất nhưng quyền lợi lại ở trong mức cao nhất.
Ở trong này, trừ người của tổng hội ở hoàng thành thì hội trưởng Công hội Luyện dược là người không ai dám trêu chọc nhất, bởi vậy địa vị của Công hội Luyện dược ở Dược thành càng thêm vững chắc.
"Đại nhân, đại sư của chúng ta là người của Công hội Luyện dược tới từ thành Lạc Khắc, còn là một vị Luyện Dược Sư tam phẩm, lúc xếp hàng ở đây, hai kẻ không phải Luyện Dược Sư này lại dám đến chen ngang, còn nhục mạ đại sư chúng ta, đại nhân nhất định phải làm chủ cho đại sư của chúng ta..." Gã hộ vệ đổi trắng thay đen chỉ trích hai người Hạ Như Phong trước, hắn cũng tin những người biết rõ ngọn nguồn sẽ không tố cáo, dù sao lửa giận của một Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp không phải thứ bọn họ chịu được.
Tên Luyện Dược Sư làm nhiệm vụ bảo vệ Dược thành kia nghe thấy đối phương là một Luyện Dược Sư tam phẩm, trong mắt chợt lóe vẻ kinh ngạc, thái độ cao ngạo ban đầu cũng dần dần mềm xuống, đưa tay lên che miệng ho khan hai tiếng, quay sang phía Hạ Như Phong dùng giọng điệu cao ngạo nói: "Các ngươi thật là to gan, dám đến Dược thành quấy rối, hiện tại ta phải bắt các ngươi."
Nam tử dẫn đầu phất phất tay, toàn bộ đội thủ vệ Luyện Dược Sư rút kiếm bao vây hai người Hạ Như Phong lại.
Ở Dược thành, đội thủ vệ Luyện Dược Sư chuyên giữ gìn trật tự là một sự tồn tại tối cao, bọn hắn cao ngạo, bọn hắn không coi ai ra gì, trừ phi có thuật luyện dược làm cho bọn hắn tâm phục khẩu phục, nếu không bọn hắn sẽ không nhìn nhiều thêm một cái.
Bởi vì đại hội luyện dược, toàn bộ thành viên của đội thủ vệ đều bị phái đến cửa thành giữ gìn trật tự. Có sự góp mặt của bọn hắn, bât kỳ kẻ nào đến gây chuyện đều phải bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thế nhưng dù bị đội thủ hộ Luyện Dược Sư bao vây, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà vẫn là mặt không đổi sắc, thật giống như căn bản không đặt đám người trước mặt vào mắt.
"Hừ hừ, để cho ngươi biết Luyện Dược Sư không có dễ trêu chọc như vậy, muốn đối đầu với ta? Vĩnh viễn sẽ không có kết quả tốt!" Nặc Ni cười vui sướng khi người khác gặp họa, dường như đã tưởng tượng ra cảnh hai người trẻ tuổi trước mặt máu chảy đầm đìa.
Tiểu đội trưởng đội thủ hộ - cũng chính là nam tử đứng đầu kia thấy hai người căn bản không coi mình ra gì, trong mắt nhất thời trào ra lửa giận, hạ quyết tâm nhất định phải dạy dỗ cho tốt. Ngay một giây này, từ trên không trung vang rền một giọng nói như sấm, hung hăng quất vào trong đầu mọi người.
"Ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe được giọng nói kia, mọi người chăm chú nhìn lại. Trên bầu trời, bóng dáng cao lớn tựa thần linh chiếu rọi vào mắt, không khỏi làm cho mọi người sinh ra một loại cảm giác muốn quỳ bái.
Cường giả Linh quân, vậy mà lại là cường giả Linh quân, chỉ có cường giả Linh quân mới có thể tự do di chuyển trên không trung như ở dưới đất bằng, mà cường giả Linh quân ở trong lòng mọi người chính là cao thủ đứng đầu. Dù là cường giả đứng đầu Lâm Phong quốc cũng chỉ là Linh quân.
Ngay lúc này bọn họ có thể nhìn thấy cường giả Linh quân, sao có thể không hưng phấn kích động?
Lão giả chậm rãi hạ xuống từ không trung, mỗi bước lại như đè bẹp một người. Bóng dáng tiên phong đạo cốt dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ngày càng rõ nét, mặt những người ở gần đều đỏ rực lên, trong đó Nặc Ni là nghiêm trọng nhất.
"Lâm Lập, có thể nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì sao?" Tuy tuổi tác lão giả đã cao nhưng sắc mặt lại phơi phới như người trẻ tuổi, ngón tay vuốt vuốt chòm râu trắng thật dài, khuôn mặt hồng nhuận sáng bóng mang theo mỉm cười thản nhiên. Ông giống như một lão tiền bối hòa nhã hiền lành, vẻ cao ngạo của cường giả Linh quân hoàn toàn không thấy có.
Lâm Lập không ngờ rằng hội trưởng của bọn họ - đường đường là cường giả Linh quân lại nhớ rõ tên một tiểu nhân vật như mình, nhất thời vẻ mặt kích động, nhưng không đợi hắn trả lời, Nặc Ni đã cướp lời: "Là như vậy, vị đại nhân này, ở đây có hai người không rõ thân phận, tôi hoài nghi bọn chúng có âm mưu gì đó."
Không chỉ là Lâm Lập, ngay cả lão giả thấy hắn cướp lời thì cũng nhíu mày, Lâm Lập theo sau đành ngăn chận lửa giận trong lòng, thưa lại: "Hội trưởng, người này nói đúng, tôi cam đoan hai người này không phải Luyện Dược Sư, nhất định bọn họ tới đây quấy rối, thậm chí không phục chúng tôi, vũ nhục người của đội thủ vệ, thỉnh cầu hội trưởng hạ lệnh, bắt giữ họ lại."
Hội trưởng? Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía lão giả, không ngờ đó chính là cường giả đứng đầu, đồng thời cũng là Luyện Dược Đại Sư giỏi nhất Dược thành, đại sư Thanh Điền. Càng làm cho mọi người khó hiểu là vì sao hội trưởng lại xuất hiện ở đây lúc này? Ngay cả Lâm Lập cũng thấy không hiểu.
"Ngươi nói đi?" Thanh Điền vuốt chòm râu trắng muốt, không đánh giá cậu chuyện từ một phía mà là nhìn về phía Hạ Như Phong.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |