Vay nóng Tima

Truyện:Hy Vọng Của Nhan Họa - Chương 107

Hy Vọng Của Nhan Họa
Trọn bộ 111 chương
Chương 107
0.00
(0 votes)


Chương (1-111)

Siêu sale Shopee


Tuy nghịch ngợm ranh ma nhưng dù sao cũng là con mình, Nhan Họa đành phải tuân lệnh ngồi dậy, nhìn đồng hồ mà chỉ biết xụ mặt.

Mới có sáu giờ sáng thôi mà! Con trai tương lai à, con vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà, sao lại thức dậy sớm thế?

Nhìn lại con trai thì thấy cậu nhóc vẫn đang mặc đồ ngủ, cô liền đoán ngay ra là cậu bé vừa tỉnh dậy thì đã mò vào đây luôn rồi, đoán chừng cũng không làm kinh động đến ba nó.

Đang lúc Nhan Họa bất đắc dĩ ôm lấy con trai nghịch ngợm chuẩn bị rời giường thì cửa phòng có tiếng gõ cửa, sau đó là một người đàn ông hơn 30 tuổi bước vào, vừa thấy anh là tim của Nhan Họa lại đập nhanh mấy nhịp.

Đây là Kỳ Trạch tương lai, Kỳ Trạch 32 tuổi, quả nhiên vĩnh viễn tồn tại một khoảng cách so với Kỳ Trạch 22 tuổi, đó là khoảng cách về thời gian.

Không thể phủ nhận rằng đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, đàn ông càng lớn tuổi thì lại càng toát lên nét quyến rũ của sự chững chạc thành thục, tuy mặt không còn trẻ, nhưng lại có một cảm giác lắng đọng của thời gian, giống như rượu vậy, càng ủ thì càng thơm, người đàn ông này cũng thuộc dạng đó. Nhìn anh cô lại cảm thấy bồi hồi về khoảng thời gian mười năm, nhưng tâm trạng cũng không quá xúc động, bởi vì cô còn có Kỳ Trạch ở bên, cô sẽ cùng anh từ từ già đi, tương lai lại có thể được nhìn anh với dáng vẻ giống như Kỳ Trạch tương lai bây giờ.

Kỳ Trạch vẫn còn mặc đồ ngủ, đầu tóc hơi rối, hiển nhiên là tỉnh lại không thấy con trai đang nằm cạnh đâu nên mới vội vàng chạy vào đây tìm, thấy con trai đang uốn éo trong lòng Nhan Họa thì nét mặt vô cùng bất lực.

"Duệ Duệ, sao con dậy sớm thế?"

Cậu bé năm tuổi cười hì hì vẫy tay nhỏ nói: "Hôm nay Duệ Duệ cùng ba mẹ đi bơi, Duệ Duệ nhớ mà ~"

Kỳ Trạch đi tới bế con lên, cắn nhẹ gương mặt trắng nõn của con để trừng phạt, nói: "Buổi trưa mới đi cơ mà." Con có dậy sớm cũng vô ích thôi.

Cậu bạn nhỏ nghiêng đầu hỏi: "Buổi trưa ạ?"

"Ừ, khi mà mặt trời lên cao nhất, trên đồng hồ kim giờ và kim phút đều chỉ vào số 12."

Nghe vậy, cậu bé liền lập tức tránh khỏi vòng ôm của ba, chạy nhanh tới trước bàn đọc sách, lưu loát nhảy lên ghế ngồi, ôm lấy cái đồng hồ hình con thỏ màu xanh lam trên bàn, thấy kim giờ mới chỉ đến số 6, kim phút chỉ số 12 thì khẽ chép miệng, hai cây kim vẫn còn chưa trùng nhau.

Lúc cậu nhóc đang mải nhìn đồng hồ, Kỳ Trạch quay sang nhìn Nhan Họa, nhướn mày hỏi: "Các em bên đó thế nào? Bây giờ em tốt nghiệp rồi, có định kết hôn không?"

Nhan Họa gật đầu nói: "Hôm qua bọn em đi chụp ảnh cưới rồi, mệt muốn chết luôn, thế mà sáng sớm lại bị Duệ Duệ đánh thức." Cô lau mặt rồi thở dài, nói tiếp: "Còn hai tháng nữa thì đến sinh nhật Kỳ Trạch, hôm đó là thứ sáu, bọn em sẽ tới cục dân chính đăng kí luôn."

Kỳ Trạch nghe xong tâm trạng rất vui vẻ, cười nói: "Chúc mừng nhé."

Nhìn gương mặt này Nhan Họa cảm thấy hơi hoang đường, lại có phần bất lực. Một người đàn ông rõ ràng là cùng một người với bạn trai mình lại đi chúc mừng mình kết hôn, thật không biết phải nói thế nào nữa, quá là khó tin. May là mấy năm nay cô đã quen nên mới không bị bối rối như lúc ban đầu.

Nhan Họa chần chừ một lát rồi nói: "Kỳ Trạch hơi nghi ngờ rồi, em nghĩ chắc rất nhanh thôi anh ấy sẽ đoán ra được chuyện này."

Kỳ Trạch cười nói: "Chuyện cậu ta hoài nghi không phải là quá hiển nhiên sao? Em đừng có nghĩ là bọn anh ngốc thế chứ. Thật ra việc cậu ta bây giờ mới nói ra có thể chứng minh được là cậu ta yêu em rất nhiều." Anh lại chậm rãi nói thêm một câu, "Cũng giống như anh và A Họa vậy."

Nhan Họa: "..." Người đàn ông này đúng là mặt dày, càng già lại càng dày, lúc này rồi mà vẫn còn trêu cô được.

"Vậy em không định nói cho cậu ta biết à?"

Nhan Họa suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Không, em sẽ nói cho anh ấy biết, chắc sẽ sớm thôi." Nói xong cô ngẩng lên nhìn anh, "Em có dự cảm là sau khi em và Kỳ Trạch kết hôn thì em sẽ không tới đây được nữa. Mấy năm nay cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của hai vợ chồng anh, cả nhà sắp được khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước rồi."

Kỳ Trạch khẽ mỉm cười, "Tuy có hơi bất tiện nhưng dù sao cũng rất thú vị, quan tâm bọn em cũng giống như quan tâm bọn anh vậy, vì dù sao chúng ta cũng là một mà."

Nhan Họa tươi cười, mặc dù vẫn còn hơi mệt nhưng cũng không ngủ được nữa, cô bèn đứng dậy thay quần áo, định ở đây hỏi thêm chút chuyện nữa rồi mới về.

Lúc cô rửa mặt rồi thay quần áo xong, liền thấy người đàn ông kia đã ở trong bếp bận bịu chuẩn bị bữa sáng, Tiểu Duệ Duệ thì đang ngồi trên ghế salon giở cuốn sách màu của trẻ con, tay cầm bút điện tử chọc xuống, chỉ vào tranh nào là đầu bút sẽ phát ra tiếng nói, nghe xong Duệ Duệ lại to giọng đọc theo.

Thế là trong phòng khách chỉ nghe thấy giọng đọc trên máy, nào là "quả táo", "quả lê", "quả chuối", "quả vải" vân vân, sau đó là đến giọng đọc trong trẻo của Duệ Duệ.

Nhan Họa nhìn một lúc rồi quyết định ngồi xuống chơi với con trai.

Lúc này cậu bạn nhỏ đã từ hoa quả chuyển đến động vật, thấy Nhan Họa đi tới thì cực kỳ vui vẻ.

Hai mẹ con chơi một lúc thì cậu bé bỏ bút xuống, quay sang nhìn mẹ mình.

Cậu bé càng lớn càng giống ba, nhưng đôi mắt lại giống Nhan Họa, to tròn đáng yêu.

"Mẹ ~~" Cậu bạn nhỏ làm ổ trong ngực mẹ, hai tay thân mật ôm cổ cô, khuôn mặt bánh bao nhìn mẹ chăm chú, mắt cũng không chớp.

"Sao thế?" Nhan Họa nâng mông nhỏ của con lên, em bé năm tuổi đã biết chia sẻ rất nhiều chuyện rồi, đằng này Duệ Duệ còn thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, Nhan Họa cảm thấy điều này có thể là di truyền từ Kỳ Trạch.

Cậu bạn nhỏ nhìn Nhan Họa, tủi thân nói: "Mẹ, có phải hôm qua mẹ lại cãi nhau với baba không?"

Nhan Họa: "=. =!"

Con trai à, sao con lại kết luận như vậy hả? Nhan Họa nghiêm túc hỏi: "Sao Duệ Duệ lại hỏi thế? Ba mẹ vẫn ổn mà." Hai người ở với nhau sẽ khó tránh khỏi cãi vã, nhưng đại đa số đều có thể vượt qua, con trai cũng đã lớn vậy rồi, lại sống với nhau đã lâu, hiểu nhau như thế rồi còn có gì để cãi nhau chứ? Quan trọng là hai người rất yêu nhau mà!

Cho nên trong lúc nhất thời Nhan Họa thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của con trẻ.

Cậu bạn nhỏ vẫn có chút thương tâm nói: "Mẹ nói dối, anh Dương Dương đã bảo với con rồi, tối thứ sáu tuần nào mẹ với baba cũng ngủ riêng, nhất định là cãi nhau."

Nhan Họa: "=. =!"

"Anh Dương Dương bảo là chỉ có cãi nhau thì mới ngủ riêng thôi, chứ bình thường thì sẽ ngủ chung với nhau. Với cả nếu ba mẹ mà cãi nhau thì sẽ ly hôn, Duệ Duệ sẽ không còn ba mẹ nữa đâu!" Cậu bạn nhỏ có trí nhớ rất tốt, bạn nhỏ Âu Dương Dương nói gì thì cậu đều nhớ hết, mặc dù không hiểu hết ý nghĩa nhưng vẫn có thể nói ra được.

Đây là con cái nhà ai mà lại biết suy nghĩ nhiều thứ vậy hả? Lại còn biết lấy ý kiến của người anh trai lớn tuổi hơn để xác thực nữa chứ, Nhan Họa chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước mặt con trai tương lai thôi.

May là Kỳ Trạch đã nấu xong bữa sáng, lập tức đi tới giải cứu cho cô.

Nghe Nhan Họa kể lại xong, Kỳ Trạch liền ôm lấy con trai vẫn còn đang buồn bã, đưa tay bấm lên mặt cậu bé một cái, lực đạo không chút lưu tình khiến cậu bạn nhỏ phải mím môi chịu đựng, nhưng không hề kêu đau.

"Duệ Duệ sau này không được nghe lời anh Dương Dương nói nhé, phải nghe baba này, anh Dương Dương của con suy nghĩ không được bình thường giống chú Âu Dương, cho nên lời anh Dương Dương nói là không đúng."

"Không đúng ạ?" Cậu bạn nhỏ nhăn mày, "Nhưng tối hôm qua baba ngủ với Duệ Duệ, bỏ mẹ lại một mình!"

Nhan Họa: "..."

"Đấy là bởi vì nửa đêm Duệ Duệ đi vào quấn lấy baba, muốn baba ngủ cùng con, cho nên baba phải sang ngủ với Duệ Duệ, không còn cách nào khác là phải để mẹ ngủ một mình." Kỳ Trạch mặt không đổi sắc nói dối, "Tại lúc đấy Duệ Duệ chưa tỉnh ngủ hẳn nên mới không nhớ thôi."

Cậu bạn nhỏ mở tròn hai mắt ra nhìn, hiển nhiên là bị đả kích không hề nhẹ, thì ra cậu mới là người làm cho ba mẹ phải ngủ riêng sao?

Kỳ Trạch dễ dàng giải quyết được thắc mắc của con trai, liền đưa cậu nhóc đi ăn sáng, Nhan Họa thấy vậy cũng đi theo.

Cậu bạn nhỏ ngồi vào ghế riêng của mình, tay nắm chặt thành quả đấm, nghiêm túc nói: "Sau này Duệ Duệ không bao giờ...đòi ngủ cùng baba nữa! Baba không được bỏ rơi mẹ nhé, không cho phép baba đi tìm hồ ly tinh!"

Nhan Họa hóa đá rồi.

Kỳ Trạch mặt không đổi sắc đồng ý với con trai.

Này, sao anh bình tĩnh thế hả? Rốt cục là anh dạy con kiểu gì vậy? Chẳng lẽ là vì cô đợt trước bận nhiều chuyện, lần nào đến đây cũng vội vã rời đi nên mới không phát hiện thì ra con trai tương lai lại nhận biết được nhiều điều thế này, mà người đàn ông này lại cứ lừa con như vậy sao?

Sau khi hạ quyết định xong, Duệ Duệ lại ngọt ngào cười với mẹ, như thể vừa rồi cậu bé đã làm được một chuyện vĩ đại nhất thế giới, cần được khen ngợi vậy. Nhan Họa trong lòng rất thông cảm cho cậu bạn nhỏ bị bố lừa, nhưng ngoài mặt thì vẫn cười híp mắt khen cậu bé thông minh, là em bé đáng yêu nhất trên đời.

Cậu bạn nhỏ rất vui vẻ, tay cầm đũa trẻ con gắp mì vằn thắn trong bát ăn.

Nghĩ đến việc sau này mình sẽ sinh Duệ Duệ, Kỳ Trạch lại cứ hay lừa con như vậy thì không hay, đến lúc đó cô phải để ý một chút mới được.

Ăn bữa sáng xong, Nhan Họa lại bắt đầu hỏi thăm về chuyện bên Đức của anh, coi như tìm hiểu thêm về bốn năm du học của Kỳ Trạch. Dù sao thì cả hai cũng đều là một người, hẳn là trải nghiệm cũng giống nhau, dù hai thế giới có rất nhiều thay đổi, nhưng có rất nhiều chuyện thì vẫn trùng hợp đến kì lạ.

"Phải rồi, có điều này em vẫn muốn hỏi, tại sao lúc trước bố mẹ anh lại ly hôn vậy? Sau khi ly hôn tại sao lại phải lập ra cái ước định kia, để anh buộc phải đi Đức?"

Nghe xong, Kỳ Trạch khẽ cau mày, đây cũng chính là khúc mắc trong lòng anh.

Hồi lâu sau anh mới đáp: "Thật ra thì cũng không có gì, bố anh bị bệnh thiếu máu, sau khi lấy mẹ anh thì ngoài anh ra còn sinh được một em trai nhỏ hơn anh hai tuổi. Anh thì không bị di truyền bệnh này của bố, nhưng em trai anh..." Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Em trai anh từ lúc ba tuổi thì phát bệnh, mẹ anh sau khi biết chuyện thì gần như phát điên lên, sau đó là những trận cãi vã không có điểm dừng. Sau khi em trai anh mất thì hai người họ ly hôn."

Nhan Họa kinh sợ nhìn anh, không ngờ là còn có chuyện này, chẳng trách mà ông nội anh hình như cũng không có ý định chia sẻ cho bất cứ ai biết.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-111)