← Ch.043 | Ch.045 → |
Nhan Họa sợ đến mất hồn, đoán chắc là người đàn ông trước mặt cũng cảm thấy như vậy, cũng đúng thôi, tự nhiên lại thấy vợ mình bỗng biến thành một thiếu nữ ngây thơ thì ai mà chả giật mình chứ.
Kỳ Trạch mở mắt nhìn cô, thấy cô nhíu mày thì cho là cô đang đau đớn, hỏi: "Em không sao chứ? Đau lắm hả?"
Nhan Họa hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh thì thấy đây cũng là bệnh viện, cũng may đây là phòng vip nên chỉ có hai người họ, không sợ sẽ có người vào. Sau đó cô lại phát hiện chân của mình cũng bị bó thạch cao thì giật mình hỏi: "Sao Nhan Họa tương lai cũng bị thương phải nhập viện vậy ạ? Chẳng lẽ cũng bị tai nạn giao thông sao?"
"Cũng?" Ánh mắt Kỳ Trạch khẽ biến đổi, môi mím chặt, nói: "Sáng hôm qua A Họa bị ngã cầu thang ở công ty nên phải vào viện? Không lẽ..." Nghĩ đến một khả năng, tay của Kỳ Trạch bỗng run lên.
Nhan Họa nhíu mày nhìn chân voi của mình, lại nhìn ánh mắt lộ tia máu và khuôn mặt tiều tụy của Kỳ Trạch, hiển nhiên là tối hôm qua anh không ngủ ngon giấc.
"Duệ Duệ đâu ạ?" Nhan Họa không đáp mà hỏi ngược lại.
"Anh để con lại cho mẹ em chăm sóc rồi." Vừa nói anh vừa nhìn chằm chằm vào cô.
Nhan Họa không trụ được nữa, đành phải nói: "Hôm qua em bỏ học để tới đường xx cứu ông nội anh, sau đó bị ngã gãy chân. Ông nội anh không sao rồi, chiều hôm qua còn nấu canh mang đến cho em nữa."
Kỳ Trạch nghe xong bỗng giật mình, Nhan Họa nhìn dáng vẻ anh như vậy, không kìm được mà muốn rơi nước mắt.
Quả nhiên, ông nội là người vô cùng quan trọng đối với anh.
Nhan Họa đưa tay gãi cằm, nhìn người đàn ông có phần xa lạ bên cạnh, lại nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua Kỳ Trạch gọi cho cô, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, trái tim cũng trở nên mềm nhũn.
Được rồi, cô phải công nhận là mình có phần giống đức mẹ maria, chỉ cần nghĩ đến câu "có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với mình" của Kỳ Trạch là cô lại cảm thấy việc mình cứu ông nội cậu ấy là hết sức đáng giá. Cô thật sự không muốn sau này khi cậu ấy trưởng thành cũng sẽ giống người đàn ông này, mang theo tiếc nuối đến cuối đời.
May là khả năng khống chế cảm xúc của người đàn ông này rất mạnh, chỉ một lát là đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Nhan Họa khẽ dời tầm mắt, tỏ vẻ như mình không chú ý đến dáng vẻ thất thố vừa rồi của anh, để cho anh đỡ bối rối.
Kỳ Trạch nhìn cô, mỉm cười nói: "Anh biết, hai thế giới tuy tồn tại song song, nhưng hai em vẫn chỉ là một người, ở bên kia em ngã bị thương thì bên này A Họa cũng cùng lúc bị như em, chứ nếu chỉ vấp cầu thang thôi thì không thể thương nặng như vậy được." Nói xong anh liền thở dài, trong lòng cảm thấy nuối tiếc về quá khứ của bản thân, nếu lúc đó Nhan Họa cũng có thể xuyên đến tương lai như bây giờ thì chắc đã cứu được ông rồi.
Mặc dù có chút đau lòng vì Nhan Họa làm vậy, nhưng nếu việc đó xuất phát từ sự quan tâm của cô đối với anh thì anh vẫn sẽ tiếp nhận, thậm chí không có cách nào để trách mắng cô không biết thương tiếc bản thân mình, cho nên tâm tình của anh lúc này có phần rất phức tạp.
Nhan Họa nghe anh nói thì hiểu ngay, quả nhiên dù là hai thế giới song song, nhưng bất kể cô hay Nhan Họa tương lai mà ngã bệnh hay bị thương thì đều sẽ truyền lại cho nhau. Trước đó Nhan Họa tương lai bị ốm, cô cũng bị lây sốt theo; lần này cô vì cứu ông nội anh mà ngã gãy chân, thì tương lai cô cũng bị ngã gãy chân y như vậy.
Nhan Họa ho nhẹ một tiếng để kéo sự chú ý của anh lại, sau đó nói: "Ừm, em muốn hỏi một chuyện, có phải nguyên nhân năm đó anh chuyển trường là vì ông nội có đúng không?"
"Ừ." Kỳ Trạch đáp, "Vụ tai nạn kia làm chết hai người, một người thì bị thương nặng, sau khi lo hậu sự cho ông nội, đến học kỳ hai của lớp mười hai anh liền chuyển trường đến thành phố S. Sau khi thi tốt nghiệp, mẹ anh bảo anh sang Đức học đại học, tốt nghiệp xong anh mới trở về nước."
Thì ra là vậy, cuối cùng Nhan Họa đã hiểu, quả nhiên nguyên nhân là do ông nội anh mất.
"Khụ, ừm, bây giờ ông nội anh đã không sao rồi, vậy anh...Kỳ Trạch liệu có chuyển trường nữa không ạ?"
Kỳ Trạch có phần hứng thú nhìn cô, thấy dáng vẻ lúng túng của cô thì đáp: "Cũng không chắc, bởi vì khi đó mẹ anh vẫn luôn muốn anh theo mẹ ra nước ngoài học tập."
Nhan Họa nghe vậy chỉ đáp một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Kỳ Trạch nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi: "Em có muốn ăn sáng không? Để anh ra ngoài mua cho em."
Nhan Họa nhìn đồng hồ, lắc đầu đáp: "Em muốn ngủ tiếp, không quấy rầy hai người nữa." Nói xong, cô nhẹ nhàng nằm xuống rồi đi ngủ.
*
Nhan Họa còn chưa mở mắt thì đã nghe thấy tiếng kéo rèm cửa sổ, sau đó là cảm giác chói lóa đâm thẳng vào mắt khiến cho cô không được thoải mái.
"Mẹ..." Cô mơ mơ màng màng gọi, "Mẹ đừng kéo rèm ra, chói mắt quá."
Mẹ Nhan nghe vậy thì đành kéo rèm cửa lại rồi nói với cô: "Con dậy rồi à? Bố con đang đi mua đồ ăn sáng tới rồi đó, có cháo trứng muối thịt nạc con thích, bánh bao và sủi cảo nữa."
"Con không muốn ăn..."
Mẹ Nhan đỡ cô ngồi dậy, giúp cô sửa sang lại đầu tóc, sau đó không nhịn được mà thở dài, thật muốn nói với con gái rằng, nếu sang năm kết quả thi tốt nghiệp không tốt thì học lại một năm cũng được, không nên ép buộc bản thân đến khổ sở như vậy. Con cái nhà người ta trong thời điểm này thì ăn không biết no, còn con nhà mình thì lại kén ăn như vậy. Bác sĩ nói nguyên nhân là do Nhan Họa phải chịu áp lực quá lớn, nhưng vấn đề là trước giờ hai vợ chồng bà đâu có tạo áp lực gì cho con đâu.
Trước khi bố Nhan đến, Nhan Họa vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt dưới sự giúp đỡ của mẹ, sau đó lại thay một cái áo dày và váy ngắn, sợ rằng thời gian sắp tới cũng phải thường xuyên mặc váy rồi.
Sau khi bố Nhan tới, ông liền hỏi: "Hôm nay con thấy thế nào? Chân còn đau không?"
Nhan Họa mệt mỏi ăn cháo, "Không còn đau như hôm qua nữa, chỉ là không động đậy được nên hơi khó chịu thôi ạ."
Bố Nhan nghe xong liền xoa đầu cô rồi dỗ dành mấy câu, Nhan Họa bấy giờ mới dễ chịu hơn một chút.
Buổi sáng bác sĩ có vào kiểm tra, sau đó nhắc nhở mấy điều cần lưu ý rồi bảo bọn họ đến chiều là có thể làm thủ tục xuất viện rồi, ở nhà nghỉ ngơi, hai tuần sau lại đến bệnh viện kiểm tra. Về vấn đề tháo bột thì vẫn là câu nói cũ, phải đợi một tháng sau mới được, nhưng dù có tháo bột thì cũng sẽ chưa chắc có thể đi lại bình thường ngay được.
Nhan Họa có chút buồn bã, cuối cùng cô cũng hiểu được câu "đả thương động cốt một trăm ngày" rồi. Có nghĩa là phải đến ba tháng sau thì cô mới có thể bình thường đi lại được.
Buổi trưa, hai ông cháu Kỳ Trạch cùng nhau tới viện, ông Kỳ thì ở nhà nấu canh mang tới, còn Kỳ Trạch là trực tiếp xin nghỉ học rồi tới đây.
"Cậu bỏ học đấy à?" Nhan Họa kinh ngạc nói.
Kỳ Trạch nhìn cô đáp: "Mình đã nói rõ tình huống với thầy giáo rồi, cũng xin thầy là từ hôm nay mỗi ngày sẽ về sớm một tiếng, sau đó sẽ qua chỗ Bàn Tử lấy bài tập đưa tới cho cậu."
Nhan Họa khẽ run đáp: "Chủ nhiệm lớp của cậu đồng ý sao?" Dễ dàng như vậy à?
"Ừ." Kỳ Trạch lạnh lùng gật đầu, không giải thích gì thêm.
Cho dù là vậy, nhưng Nhan Họa cảm thấy chủ nhiệm lớp của cậu ấy chắc là khó xử lắm, đối với một học sinh giỏi thì đúng là đánh không được mà chửi cũng không xong, đặc biệt là cậu học sinh này còn làm cho thầy nở mày nở mặt, là tâm can bảo bối của thầy nữa. Nếu như Kỳ Trạch vì chuyện này mà làm giảm thành tích của mình thì e là chủ nhiệm lớp 12/3 sẽ hận cô chết mất.
Thấy vẻ mặt áy náy của Nhan Họa nhìn mình, Kỳ Trạch hắng giọng nói: "Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều."
Không, cô có nghĩ gì đâu, cô chỉ cảm thấy là thầy chủ nhiệm lớp cậu ấy thật đáng thương thôi.
"Thật ra thì cậu cũng không cần phải làm vậy, nếu thành tích của cậu mà giảm sút thì..."
"Không đâu." Kỳ Trạch ngắt lời cô, "Mình đã hứa với thầy là sẽ giữ vững được thành tích học tập rồi, cho nên cậu đừng quá lo lắng."
Cậu ấy đã nói đến thế rồi thì Nhan Họa còn có thể nói gì nữa đây.
Lúc mẹ Nhan đổ canh ra bát rồi đưa cho Nhan Họa, ông Kỳ liền cười híp mắt hỏi: "Nhan Họa, chân cháu còn đau không?"
Hình như người lớn câu đầu tiên đều hỏi chân cô còn đau không thì phải, câu đầu tiên mà bố cô nói lúc đến đây cũng như vậy, họ hàng gọi điện tới cũng hỏi như thế, hiện tại lại đến ông nội Kỳ Trạch. Nhan Họa vẫn như cũ đáp: "Ông yên tâm, chân cháu không còn đau nữa rồi ạ."
Nghe cô nói xong, Kỳ Trạch đứng ở trước giường liền đưa tay đâm đâm vài cái vào cái chân bó bột của cô, hoài nghi hỏi: "Có thật là không còn đau không?"
Mặc dù chân đã có thạch cao che chắn, nhưng hành động này của Kỳ Trạch vẫn làm cho cô kinh ngạc mà mở to mắt ra nhìn cậu.
Kỳ Trạch dường như cũng phản ứng được với hành động vừa rồi của mình, nhất thời mặt liền cứng đờ, sau đó lại yên lặng nhìn cô, làm như không có chuyện gì thu tay về, bộ dạng rất bình thản.
Gì chứ, cậu cho rằng cứ bày ra bộ mặt lạnh lùng đó là mình sẽ không nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cậu hả? Cậu nhóc à, tai nhỏ nhạy cảm của cậu đã bán đứng cậu rồi!
Nhan Họa trừng mắt lườm cậu một cái.
Xế chiều, sau khi làm thủ tục xuất viện, bố Nhan bế Nhan Họa, mẹ Nhan cầm đồ đạc, sau đó lái xe chở luôn cả hai ông cháu Kỳ Trạch về nhà Nhan Họa.
Nhan Họa ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhìn ba mẹ nhiệt tình mời ông cháu Kỳ Trạch vào nhà thì cảm thấy hơi kì kì. Mặc dù chuyện cô cứu ông Kỳ là thật, nhưng ông Kỳ đâu cần phải ghi nhớ kỹ trong lòng như vậy, chỉ cần khen cô vài câu là được rồi, sao bây giờ lại trở nên thân thiết mà ngồi nói chuyện trên trời dưới biển với ba mẹ cô như vậy, đã thế càng nói thì càng thấy tâm đầu ý hợp nữa chứ? Như thể ba người không hề có cái khoảng cách hai mươi năm tuổi đời vậy.
Hơn nữa lần này ông Kỳ tới nhà họ Nhan làm khách cũng không đến tay không mà còn đem theo mấy món quà rất quý giá, ngoài bức tượng điêu khắc gỗ quý hiếm ra thì còn có các thực phẩm dinh dưỡng dành riêng cho Nhan Họa, phải nói là vô cùng hào phóng, khác hẳn với vẻ ngoài giản dị của ông.
Nhan Họa cảm thấy ông Kỳ vì để tỏ lòng cảm ơn cô, có khả năng sau này sẽ vẫn tiếp tục qua lại nhà cô như vậy, nhất thời khóe miệng bỗng co rút.
Chuyện sau đó đã chứng minh, quả nhiên trực giác của cô là chính xác.
"Có muốn uống nước không?"
Nhan Họa cứng ngắc quay đầu nhìn cậu con trai vừa công khai bước vào nhà cô, ngồi đối diện cô, hỏi cô có muốn uống nước hay không kia, theo phản xạ liền lắc đầu.
"Có muốn đi vệ sinh không?"
"...Không muốn!"
"Đọc sách thì sao?"
"Được."
Sau khi nhận lấy một quyển tạp chí Kỳ Trạch đưa tới, Nhan Họa bèn trực tiếp giả làm con rùa, không muốn để ý đến tình huống gượng gạo lúc này nữa.
Trái với sự trốn tránh của cô, Kỳ Trạch lại đang thầm vui mừng trong lòng vì khả năng hành động nhanh như chớp của ông nội, sau mấy lần gặp mặt, ông cậu đã hiểu được phần nào về tính cánh của bố mẹ Nhan Họa. Đại khái hai bác là người rất tốt, nhiệt tình hiếu khách, tôn trọng người già, không bị ảnh hưởng hoàn toàn tư tưởng của người thành thị mà vẫn mang một chút nét hiền lành chất phác của người nông thôn, phải nói là rất hiếm gặp được người như vậy.
Có lẽ, cũng chỉ có những đôi vợ chồng như hai người họ thì mới nuôi dạy được một Nhan Họa ngoan ngoãn ít nói, biết quan tâm người khác như vậy.
Lúc biết ông Kỳ là bậc thầy điêu khắc gỗ nổi danh trong dân gian thì bố Nhan cực kỳ kích động, mặc dù ông không làm về nghệ thuật, nhưng vì lý do công việc nên thỉnh thoảng ông cũng phải tiếp xúc với một số nghệ nhân, cho nên đã từng được nghe danh của ông Kỳ.
Mẹ Nhan thì không quan tâm lắm đến mấy đồ nghệ thuật, nhưng thấy chồng vui mừng như vậy thì chắc hẳn ông Kỳ là một người rất nổi tiếng trong giới, cho nên thái độ của bà cũng trở nên khách khí hơn bình thường.
Mà phương thức khách khí bà thể hiện chính là mời người ta ở lại ăn cơm, giết gà giết vịt để chiêu đãi =. =!
Nhan Họa dùng cuốn tạp chí để che mặt, dáng vẻ như không muốn xem tiết mục người một nhà tương thân tương ái này.
Lúc chiều khi Nhan Lãng tan học về nhà, cậu liền thấy hai ông cháu Kỳ Trạch đã quang minh chính đại ở trong nhà của mình rồi, nhất thời tâm trạng trở nên khó hiểu giống như chị mình, thậm chí lúc thấy Kỳ Trạch và chị mình đang ngồi trên sô pha nhàm chán xem TV thì tâm trạng càng trở nên bức bối hơn nữa.
Aaa! Tại sao cậu bỗng dưng có suy nghĩ rằng từ nay về sau gia đình họ và gia đình của tên Kỳ Trạch kia sẽ dây dưa không dứt thế này?
Thế nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài đến khi ông Kỳ tặng cho Nhan Lãng một con ngựa gỗ được điêu khắc tinh sảo, trong nháy mắt cậu liền ném hết mấy ý nghĩ linh tinh kia ra sau lưng, bước dài bước ngắn theo sát ông Kỳ để hỏi han về chuyện điêu khắc, nghe ông nói câu nào là há miệng ngạc nhiên câu đấy.
Nhan Họa khẽ nhếch miệng, quả nhiên cậu em ngốc này không đáng tin.
Đàn Tử Quỳnh tan học cũng tới ngay để đưa sách giáo khoa, bài tập và tài liệu liên quan cho Nhan Họa, vì có khả năng Nhan Họa không thể đến trường trong một tháng, cho nên sách vở để ở trong tủ đồ của lớp đều phải mang về nhà để cô tự học.
Đàn Tử Quỳnh đem đồ của Nhan Họa để hết vào một thùng giấy rồi chở đến bằng xe đạp điện, vốn là cô gọi điện thoại cho Nhan Lãng để nó xuống lầu bê lên giúp, nhưng ai ngờ người đi xuống lại là Kỳ Trạch.
"Kỳ soái ca, sao cậu đã ở đây rồi?"
Kỳ Trạch khom lưng bê thùng sách lên, động tác thoải mái nhẹ nhàng làm cho Đàn Tử Quỳnh có chút ghen tỵ, vừa nãy cô còn phải vất vả bê cái thùng nặng trịch này lên đó, còn người ta thì chỉ nhấc tay một cái là xong, thật tức chết mà!
"Mình xin phép thầy giáo cho về sớm." Kỳ Trạch tùy ý đáp một câu rồi không giải thích gì thêm.
Lúc Kỳ Trạch bê thùng sách đi vào nhà, mẹ Nhan ở trong phòng bếp ngó ra, không đợi Nhan Họa mở miệng đã nói ngay: "A Trạch, cháu mang vào thư phòng là được. Đàn Tử cũng đến à, vậy tối nay ở lại đây ăn cơm đi, càng đông càng vui." Nhìn đi, mới qua một buổi chiều thôi mà đã thân thiết gọi người ta là "A Trạch" rồi.
Đàn Tử Quỳnh cao giọng đáp một tiếng, sau đó đi tới chào hỏi ông Kỳ và bố Nhan rồi chạy đến ngồi cạnh Nhan Họa, nháy mắt với cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao Kỳ Trạch và ông nội cậu ấy lại ở đây vậy?"
Nhan Họa đáp: "Ông nội Kỳ Trạch đến tặng quà cảm ơn, mà bố mẹ mình lại hiếu khách, cho nên biến thành thế này đây."
Đàn Tử Quỳnh lập tức tỏ vẻ đã hiểu, với tính cách của bố mẹ Nhan Họa thì chuyện này đúng là chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |