← Ch.039 | Ch.041 → |
Máu xông lên não rồi!
Tâm trạng của Nhan Họa bỗng trở nên kinh hãi không thôi, nguyên nhân chính là nụ cười của Kỳ Trạch, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ấy cười một cách đơn thuần như vậy, không phải là kiểu cười đối phó thường ngày, lại càng không phải là nụ cười của một cậu con trai mới lớn, mà đó là nụ cười thành thục của một người đàn ông.
Trong ánh đèn mờ ảo, dường như cậu trông rất vui vẻ.
Nhưng mà cô thì không vui đâu!
Nhan Họa tâm hoảng ý loạn, phản ứng đầu tiên chính là muốn tránh xa cậu ta, đáng tiếc phản ứng của Kỳ Trạch lại nhanh hơn, lập tức bắt được cô lại, không để cho cô chạy trốn. Nhan Họa vô cùng kinh ngạc, muốn nói nhưng lại không thể phát ra chữ nào.
Tim của cô đập rất nhanh, xung quanh ai cũng bị bầu không khí âm nhạc làm cho điên đảo rồi, chẳng còn ai cố kỵ chuyện nam nữ khác nhau nữa, cô cũng cho rằng Kỳ Trạch đang bị ảnh hưởng nên mới ôm cô thôi, đang định đẩy tay cậu ấy ra thì phía sau lại có người đụng phải, khiến cô ngã vào ngực Kỳ Trạch.
"Kỳ Trạch, cậu &%&*..."
Sau đó là một chuỗi các tiếng gào thét, nghe giống như giọng của Trình Dương, Nhan Họa cả người ngã nhào vào ngực Kỳ Trạch, nghiêng đầu nhìn lại thì phát hiện người đụng cô là Trình Dương, cậu ta cười rất to, chỉ vào Kỳ Trạch nói cái gì đó nhưng cô không nghe thấy vì tiếng nhạc quá lớn.
Chờ mọi thứ vất vả lắm mới kết thúc, Nhan Họa đầu đầy mồ hôi ngồi xuống bên cạnh Tô Trọng Tuấn và em gái Đàm Minh Thiên, cầm lấy một ly nước trái cây lên uống cho bớt căng thẳng.
Cô cảm thấy hình như mình bị ảnh hưởng bởi Kỳ Trạch tương lai rồi, cho nên vừa rồi mới bị Kỳ Trạch làm cho cuống lên như vậy, tâm trạng như đạt tới một giới hạn nguy hiểm, đây là chuyện chưa từng xảy ra! Chẳng lẽ cô thật sự bận tâm đến lời của Kỳ Trạch tương lai đến vậy sao?
"Chị Nhan Họa, cho chị này." Em gái Đàm Minh Thiên đưa khăn giấy cho cô lau mồ hôi.
"Cảm ơn em."
Nhan Họa có chút không yên lòng, lúc này cô thật sự cảm thấy rối bời.
Khoảng thời gian tiếp theo Nhan Họa vẫn ngồi trong góc làm con rùa, không còn tâm tư để ý đến những người khác, tự trấn an mình không hề bận tâm đến lời của Kỳ Trạch tương lai. Thỉnh thoảng cô lại khẽ liếc trộm nhìn Kỳ Trạch trong đám đông, thấy cậu ấy đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường thì trong lòng lại có chút không thoải mái.
Cậu vừa rồi là có ý gì vậy hả?
Mãi đến mười giờ tối, mọi người mới lưu luyến chào tạm biệt gia đình Đàm Minh Thiên rồi ra về.
Nhà của Đàm Minh Thiên và Nhan Họa ở cùng một quận, chỉ cần ngồi xe bus một lát là đến, cho nên Nhan Họa không cần ai phải tiễn cả, sau khi tạm biệt mọi người liền nhanh chóng đi lên xe bus.
Ngồi trong xe, nhìn qua cửa kính, cô thấy trong đám con trai đang đứng chờ xe bus có một người đang hờ hững đứng đút tay vào túi quần, mắt nhìn vào đèn đường ở trước mặt. Âu Dương Cảnh và Trình Dương đứng bên cạnh nói chuyện với cậu ấy, hai người trên mặt tràn đầy nụ cười, nhưng không hiểu sao cậu ấy thì vẫn cứ lạnh lùng.
Xe bắt đầu rời đi, hình ảnh kia cũng lặng lẽ biến mất trong tầm mắt.
Sau khi xuống xe, một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho đầu óc cô thanh tỉnh. Nhan Họa đút tay vào túi áo khoác, chậm rãi đi trong tiểu khu, tâm trạng không còn bối rối như trước nữa, vì người trong cuộc không còn ở trước mặt cô rồi!
Có lẽ do bầu không khí quá tuyệt nên cô mới bị mê hoặc thôi, không nên suy nghĩ quá nhiều nữa.
Người nào đó rất vui sướng vì nghĩ là mình đã thông suốt, hơn nữa không biết vì sao mà tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối trước khi ngủ, Nhan Họa mở mắt suy nghĩ, lặng lẽ quyết định chờ ngủ dậy đi đến mười năm sau, lúc gặp Kỳ Trạch phải dứt khoát kháng nghị với anh mới được, không cho anh nói mấy lời kia trước mặt cô nữa, cô bây giờ đang học lớp mười hai thôi, việc học vẫn là quan trọng nhất...
Nhưng liệu có dễ dàng như vậy không?
Sau khi tỉnh dậy, thấy con trai đang nằm bên cạnh, cô không khỏi nở nụ cười, cúi xuống hôn lên khuôn mặt đáng yêu của con một cái.
Nhan Họa không rời giường mà nằm xoa đầu con trai tương lai, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tính theo quy luật thì hôm nay hẳn là thứ hai, Kỳ Trạch chắc phải đi làm, còn cô tương lai có thể cũng đi làm hoặc ở nhà làm bản thảo.
Nghe Kỳ Trạch tương lai nói, công việc của cô chỉ cần nộp bản thảo đúng hạn thì công ty sẽ không bắt buộc việc cô làm ở nhà hay ở cơ quan, cho nên cô cũng vì thế mà có nhiều thời gian hơn để chăm sóc con trai.
Xem ra đây là một công việc khá tự do.
Nói vậy thì hiện giờ Kỳ Trạch đang đi làm sao? Còn việc nhà và chăm sóc Duệ Duệ sẽ có thím Lâm giúp đỡ.
Lúc cô đang suy nghĩ đến xuất thần thì Duệ Duệ cuối cùng đã tỉnh dậy, mắt vẫn nhắm nhưng miệng thì ê a như con thú nhỏ vậy, Nhan Họa vội vàng vỗ nhẹ lưng con, vừa vỗ vừa gọi tên Duệ Duệ, cậu nhóc cảm giác được bên cạnh có người, liền mím chặt môi rồi vươn tay ra ôm cô, mơ mơ màng màng mở mắt, nũng nịu gọi "Mẹ".
Nhan Họa ngồi dậy bế bánh bao nhỏ vào nhà vệ sinh, cởi quần cậu nhóc ra rồi xi tè.
Tiếp đó, cô lại nhanh nhẹn thay bỉm, rửa mặt cho bé rồi bế bé về giường, sau đó đi tìm quần áo dày để thay cho bé. Bất luận là mười năm trước hay mười năm sau thì thời tiết tháng mười cũng hơi lạnh.
Lúc Nhan Họa xử lý xong xuôi cho con thì cửa phòng bị đẩy ra.
Thấy Kỳ Trạch, Nhan Họa kinh ngạc hỏi: "Anh không đi làm sao?"
Kỳ Trạch đi tới nói: "Hôm nay công ty không có việc gì, chiều anh tới cũng được." Nhìn lướt qua, anh thấy con trai đã mặc quần áo tử tế rồi, chắc vừa nãy cô đã vệ sinh xong xuôi cho Duệ Duệ.
"Anh làm xong bữa sáng rồi, em vào rửa mặt đi rồi ra ngoài ăn, Duệ Duệ, ra với ba ba nào ~"
Bánh bao nhỏ cười híp mắt lao vào vòng ôm của bố, vừa gọi ba ba vừa ấn đầy nước miếng lên mặt Kỳ Trạch.
Chờ hai bố con rời đi, Nhan Họa liền gãi đầu rồi nhảy xuống giường sửa sang lại bản thân, sau đó theo thói quen lấy quần áo trong ngăn kéo rồi tìm con ếch bằng giấy được nhét trong túi áo.
Hôm nay chữ trong giấy rất nhiều, lúc đọc nội dung, Nhan Họa bỗng giật mình trợn trừng mắt.
Cô không ngờ, Nhan Họa tương lai lại nhắn với cô như vậy, hơn nữa còn thỉnh cầu cô làm một chuyện.
Nhan Họa kinh ngạc nhìn mẩu giấy trong chốc lát, sau đó rất chân thành ghi nhớ trong lòng nội dung của bức thư, cuối cùng gấp lại thành hình con ếch như trước.
Hít một hơi thật sâu, Nhan Họa mới giả vờ trấn định đi ra khỏi phòng.
Bữa sáng là cơm gà thơm phức, món này vừa dễ làm lại đầy đủ dinh dưỡng, thêm nữa là rất ngon, khiến cho Nhan Họa cảm thấy rất ngưỡng mộ người đàn ông này, tuy là một doanh nhân thành đạt, nhưng việc nhà vẫn làm đâu ra đấy, người như anh chắc hẳn phải thu hút rất nhiều sự chú ý của phụ nữ.
Nhan Họa ngồi trước bàn ăn xúc cơm một cách cứng nhắc, ỉu xìu như người mất hồn.
"Sao vậy? Tối qua chơi vui không?" Kỳ Trạch hỏi.
"..."
Thấy cô đột nhiên nhăn mặt, ánh mắt anh khẽ biến hóa, lại hỏi tiếp: "Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Nhan Họa trừng mắt nhìn anh, gan to nói: "Anh có thể đừng hỏi mấy chuyện đó mỗi khi em tới có được không? Dù sao cũng không có gì quan trọng!"
Phát hiện tính tình của cô hôm nay không được tốt, không hiền lành như ngày thường, Kỳ Trạch liền có chút kinh ngạc, anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh biết rồi, quả nhiên là có chuyện xảy ra, hơn nữa còn liên quan đến cậu ta nữa." Dừng lại một lát, anh nói tiếp: "Sao lại không quan trọng? Dù sao sau này cũng kết hôn mà, sớm hay muộn cũng đâu có khác gì?"
Nhìn đi, chính là câu nói đó, không có lúc nào là không ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô, làm hại cô cũng nghĩ là có lẽ anh nói đúng, dù sao sau này cũng ở chung một chỗ, kể chuyện cũ ra cũng đâu có sao, đúng là bực mà!
Nhan Họa không để ý đến anh, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, chỉ khi con trai tương lai thỉnh thoảng không chịu cô đơn gọi "mẹ" thì cô mới cười đáp lại cậu nhóc một tiếng, sau đó lại cúi xuống ăn.
Thấy dáng vẻ này của cô, ánh mắt của Kỳ Trạch bỗng trở nên thâm sâu, đôi môi mỏng khêu gợi cũng mím lại.
Có lẽ, anh phải theo dõi xem vợ mình nói những chuyện gì cho Nhan Họa quá khứ mới được, không thể để cho các cô tự do trao đổi thông tin với nhau như trước nữa.
Theo thói quen, anh muốn nắm chắc trong tay hết mọi thứ, anh không thích có những chuyện xảy ra vượt quá tầm dự đoán của mình.
*
Tỉnh lại lần nữa, cô lại quay trở về thế giới mười năm trước.
Nhan Họa nhìn sắc trời vẫn còn chưa sáng, lại bắt đầu ngẩn người suy nghĩ, cho đến khi mẹ cô gõ cửa thì thần trí mới quay trở về.
"A Họa dậy chưa con?"
"Con dậy rồi ạ!"
Nhan Họa cao giọng đáp, sau đó lấy quần áo đồng phục trên giá để thay rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Hôm nay vẫn là một ngày bình thường.
Nhưng có một chuyện không được bình thường chính là buổi sáng đi học Nhan Họa không hề tập trung, ngồi trong lớp không chú ý nghe giảng.
Chờ hết tiết hai, Nhan Họa đột ngột đứng dậy, lao ra khỏi phòng gọi giáo viên chủ nhiệm vừa mới rời khỏi lớp lại.
Chủ nhiệm lớp mười hai phòng 15 họ Phàn, là một thầy giáo trung niên bốn mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, tác phong nghiêm túc. Thầy dạy môn Địa lý, tuy vẻ ngoài nghiêm túc nhưng cách dạy của thầy rất dễ hiểu, lời giảng có nội dung sâu sắc, là một giáo viên được học sinh yêu quý.
"Thưa thầy, xin thầy chờ một lát ạ!"
Thầy giáo Phàn đứng lại, nhìn Nhan Họa đang đuổi theo mình, vẻ mặt nghiêm khắc bỗng trở nên nhu hòa. Thành tích học tập của Nhan Họa rất tốt, các giáo viên ai cũng thích những học sinh vừa chăm học vừa ngoan ngoãn như vậy, cho nên ông rất ấn tượng với Nhan Họa, thấy cô chạy tới liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhan Họa thở dốc, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Thưa thầy, em bị đau bụng, xin phép thầy cho em về nhà ạ..."
"Đau bụng sao?"
"Vâng ạ, em...tới kỳ ạ..."
"..."
Thầy giáo Phàn nhìn cô cúi đầu, nghe giọng nói mềm mại kia là ông lập tức tin ngay, không hề có chút hoài nghi nào rằng cô đang nói dối. Các nữ sinh luôn gặp phải những chuyện như vậy, thầy đã có vợ nên đương nhiên hiểu được, bèn ký xác nhận vào tờ giấy xin nghỉ cho Nhan Họa.
Nếu đang đi học mà học sinh muốn xin về sớm thì phải có xác nhận của chủ nhiệm lớp thì bảo vệ mới cho về.
Lúc ký tên, thầy giáo Phàn còn quan tâm nói với cô là có cần ai đưa về nhà không, thấy cô từ chối thì cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ dặn cô đi đường cẩn thận, lúc về đến nhà thì gọi điện cho thầy.
Nhan Họa có chút ngượng ngùng đồng ý.
Có được sự đồng ý của thầy, Nhan Họa lập tức về lớp thu dọn sách vở. Dọc đường đi, tim của cô đập thình thịch không thôi, sự kích động trong lòng không thể khống chế được, khiến cho mặt cô cũng ửng đỏ, không biết thầy nhìn vào có cảm thấy kỳ lạ không, có ai đau đến mức mặt lại đỏ lên như vậy chứ?
"Hả? Cậu về đấy à? Làm sao vậy?" Đàn Tử Quỳnh phát hiện mình mới không để ý một lát thôi mà cô bạn ngồi cạnh đã xin phép nghỉ về nhà rồi.
Nhan Họa không thể nói là mình cần làm một chuyện được, bèn đáp: "Mình bị rồi, bụng đau nên muốn về nhà."
"Có cần mình đưa về không?"
"Không cần đâu, mình tự về được, thật ra cũng không đau lắm..."
Đàn Tử Quỳnh không lay chuyển được sự kiên trì của cô nên chỉ dặn cô đi đường cẩn thận.
Cho đến khi ra khỏi sân trường, lái chiếc xe đạp điện của mình, tim cô vẫn đập thình thịch. Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, Nhan Họa nhìn đồng hồ, trấn an bản thân rồi tập trung lái xe.
Nhan Họa đương nhiên là không về nhà mà đi tới một ngã tư đông đúc cách trường học hai mươi phút đi xe, sau khi tìm chỗ dừng xe, cô liền đứng yên rồi nhìn quanh ngã tư.
Nhan Họa đứng ở đây để chờ ông nội của Kỳ Trạch.
Cô cố gắng nhớ lại hình ảnh của ông hồi hai năm trước, cố gắng không bỏ qua bất cứ người đi đường nào, chú ý đến những người trạc tuổi ông, nhưng thời gian trôi qua mà cô dường như vẫn không gặp được ông, tâm trạng càng trở nên lo lắng, sợ mình tính sai thời gian và địa điểm rồi sẽ tạo thành tiếc nuối.
Lúc này, Nhan Họa chỉ hối hận không có cơ hội đi gặp ông nội Kỳ Trạch một lần để nhớ xem ông như thế nào, nếu vậy thì cũng sẽ không phải lo được lo mất như bây giờ.
Đúng lúc này, đèn đỏ bật lên, một nhóm người đi đường đối diện Nhan Họa đang đi tới. Đây là một ngã tư rất đông đúc, người đi đường và xe cộ lúc nào cũng nhiều, nhiều người như vậy làm cho Nhan Họa càng thêm hoa mắt.
Nhan Họa tiếp tục lo lắng nhìn quanh, sau đó trông thấy một ông lão thoạt nhìn rất khỏe mạnh, tóc của ông đã hoa râm, trên mặt cũng có nếp nhăn, nhưng nhìn gầy và cao hơn những người đi bên cạnh, không có cảm giác chậm yếu như những người già khác. Ông mặc một cái áo khoác dày màu xám, bên trong là áo mỏng sẫm màu, bước chân rất ổn định...
Nhan Họa thấy vậy liền sửng sốt, lập tức đi tới hòa cùng nhóm người đi trên vạch cho người đi bộ.
Đèn giao thông chuyển thành màu xanh, nhưng vẫn còn một vài người qua đường, song ở chỗ rẽ có một chiếc xe hơi bất ngờ lao tới, như thể không nhìn thấy trên đường vẫn còn người đi bộ, cứ thế trực tiếp phóng đến.
Nhan Họa toàn thân lạnh toát, đầu óc trở nên trống rỗng, mắt nhắm chặt lại, thân thể theo bản năng lao tới che cho ông...
"Kít ——."
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, cả đường phố bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |