Ch.02 → |
Thành phố H vào thu nổi tiếng với vẻ đẹp lãng mạn của những con đường tình yêu rợp bóng hoa bằng lăng. Sắc tím mộng mơ của những bông hoa như khảm vào nền trời xanh trong vắt không gợn mây, không khó tìm những cặp tình nhân tay trong tay dạo bước trên những con đường đẹp cổ kính.
Tại nhà thờ Đức Bà tọa lạc giữa trung tâm thành phố đang diễn ra 1 hôn lễ khá ấm cúng. Khách mời cười nói ồn ào, mặt tươi rạng rỡ tranh thủ qua lại chào hỏi nhau. Trong phòng chờ, các cô gái tất bật trang điểm, sửa soạn cho nhân vật chính ngày hôm nay. Mọi người đang cười nói rôm rả thì có 1 chàng trai mặc vest đen thanh tú bước đến, các cô gái tản ra vội liếc mắt đưa tình với cậu.
- Chị gái em hôm nay quá xinh đẹp. Anh rể thật có phúc mới được lấy chị làm vợ nha!
Cô gái mặc chiếc váy cưới bồng bềnh xoay người lại hiện ra 1 gương mặt được trang điểm khá đẹp. Nụ cười e lệ đầy hạnh phúc làm khuôn mặt cô bừng sáng hơn.
- Em trai dẻo mỏ của chị, trông em như thế này xem chắc là các cô phù dâu của chị sẽ tương tư e phát khổ thôi. Lại đây chúng ta chụp kiểu ảnh lưu niệm nào.
Ở 1 góc tối của hành lang có tiếng cãi cọ của 2 người đàn ông không rõ mặt.
- Cậu đừng gây rắc rối nữa. Mọi chuyện đã chấm dứt từ lâu rồi, cậu đừng khiến cho tôi trở thành kẻ khốn kiếp gieo rắc đau khổ cho người khác.
- Không, nghe tôi nói này Hải Nam. Cậu biết rõ trái tim tôi hướng về ai mà, trước đây tôi không đủ dũng khí để thừa nhận điều đó nhưng giờ thì khác. Tôi phải mất rất nhiều thứ để nhận ra điều gì là quan trọng với mình và giờ tôi quyết không từ bỏ đâu.
Người đàn ông kia cay đắng ôm trán cười nhạt:
- Cậu hãy nhìn xem đây là đâu. Cậu sẽ trả lời mọi người như thế nào? Cậu sẽ phản bội Bách Diệp ư? Cậu đã dựng nên tất cả và bây giờ muốn nói buông là đc sao? Cậu nghĩ tôi có thể an tâm khi biết mọi chuyện cậu gây ra là vì tôi ư?
Nói rồi người đàn ông đó quay người bước đi. Mỗi bước anh đi tưởng như có hàng vạn mũi tên xuyên thấu lồng ngực. Lúc này người đàn ông còn lại chạy đuổi theo ôm lấy anh từ đằng sau, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má:
- Xin em đừng đi, Hải Nam. Hải Nam anh yêu em!
Yêu ư? Mọi chuyện đã muộn rồi.
Giờ cử hành hôn lễ đã đến. Khách mời đứng lên vỗ tay chào đón chú rể bước vào. Chú rể là 1 người đàn ông thành đạt và phong độ, hắn bước đi trên thảm đỏ nở 1 nụ cười mơ hồ, khóe mắt phiếm hồng.
Chỉ trong giây lát nữa thôi hắn sẽ trở thành chồng của người con gái sắp bước vào gian phòng này. Nhìn sang phù rể bên cạnh, anh đang cúi gằm mặt, tưởng như thể xác ở đây nhưng tâm trí đã đi xa. Chút chua xót dội lại, hắn nắm chặt tay thành quyền ánh mắt kiên định như thể vừa đưa ra quyết định mà hắn sẽ không bao giờ hối hận. Âm nhạc nổi lên, cô dâu bước vào lễ đường trước sự chúc phúc của khách khứa. Cô cảm thấy lâng lâng như đang bay chứ không phải đang đi trên đôi chân của mình nữa vậy. Nơi chú rể đang đứng kia, nơi vị cha sứ đạo mạo sẽ làm lễ cho cả 2 bọn họ thành đôi, cô và hắn sẽ cùng nhau gắn kết không rời. Có thể mọi người cho rằng cô là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga nhưng ngày hôm nay cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, xứng đáng sánh đôi với người mình yêu.
Trước lời nguyện cầu cha sứ giành cho cả hai, cô đón lấy ánh mắt của hắn, mỉm cười dịu dàng chan chứa. Nhưng đối mặt với cô lại là đôi mắt đen thẫm phẳng lặng sâu không thấy đáy, cô không nhìn ra trong đôi mắt ấy có chút tình cảm gì với mình. Nỗi hoang mang cuộn lên như làn sóng bao trọn lấy cô, như muốn nhấn chìm cô vào 1 nỗi lo sợ vô hình.
- Trắc Bách Diệp, con có đồng ý lấy Tần Minh làm chồng không?
Câu hỏi của cha sứ vang lên kéo cô ra khỏi cảm xúc không lành mạnh. Cô nở nụ cười đẹp nhất và đáp:
- Con đồng ý!
- Tần Minh, con có...
- Con không đồng ý!
Tiếng nói rõ ràng của hắn vạng vọng khắp gian phòng rộng lớn như tiếng sấm khuấy động đám đông. Hắn vừa nói gì? Không đồng ý ư? Đây hẳn là 1 trò đùa dai không đúng lúc của hắn. Không đồng ý? Cô phát điên mất, thế tình cảm của họ trong thời gian qua là sao? Không lẽ những cái ôm ấm áp, những chiếc hôn nồng cháy vừa qua chỉ là hư vô? Tình cảm của người đàn ông này đối với cô chỉ là trò đùa sao?
Hắn quay ra phía mọi người, dõng dạc tuyên bố:
- Trên đời này người duy nhất tôi yêu là Hải Nam. Tôi muốn tuyên bố cho mọi người biết ngoài Nam tôi không lấy ai hết.
Nói rồi hắn quỳ xuống, lấy ra chiếc nhẫn cưới và hướng về phía người phù rể đứng thất thần khi nãy và mỉm cười:
- Hải Nam, em hãy ở bên anh mãi mãi nhé! Dù cho có bất kì trở ngại khó khăn nào, anh cũng sẽ chỉ hướng về phía nơi em. Hãy cùng anh đi hết những chặng đường còn lại, anh yêu em.
Đầu Bách Diệp như vỡ ra tiếng "bùm"! Hắn đang làm trò quỷ gì vậy? Tên khốn vô lương tâm hắn lại đang dùng chiếc nhẫn cưới mà đáng lẽ là của cô trao cho người khác, hơn nữa lại là 1 người đàn ông. Một luống khí lạnh thấu xương chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể, thấm vào từng mạch máu. Cô thì ra lại trở thành con rối trong tay anh ta, là tấm bình phong cho anh ta trong suốt những ngày tháng qua. Cô đã quá ngây thơ khi 1 người như hắn bỗng dưng tiếp cận và lựa chọn người con gái quá đỗi bình thường như cô để làm người yêu. Cô thật ngu xuẩn khi nghĩ rằng hắn lại có thể thật tâm thật ý yêu cô. Ha ha, nghiệt ngã thay!
Tầm mắt cô khóa chặt lên 2 người bọn họ, chỉ hận không thể tiến lên giết chết cả hai nhưng thân thể không tài nào nhúc nhích, cả giọng nói cũng không phát ra được chữ nào. Cô chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng dáng 2 người đàn ông đập tan mộng tưởng về tương lai tươi đẹp của mình, nhìn họ nắm tay nhau chạy khỏi lễ đường mà không rõ kẻ nào còn tung những cánh hồng đỏ thẫm trên con đường của họ. Thật nực cười, thật bi ai, thật nhục nhã. Bách Diệp thét lên cái tên mà cô đã từng yêu điên cuồng rồi ngã vật xuống đất: "TẦN MINH" ***********
Mở mắt ra là 1 màu trắng xóa không khỏi khiến Bách Diệp chói mắt. Cô chỉ mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà và im lặng khiến cho bố mẹ và em trai vô cùng lo lắng. Từ khi tỉnh dậy, cô chỉ giữ nguyên cảm xúc như vậy, không khóc lóc tỉ tê hay mắng chửi gì cả. Sự im lặng nơi cô tạo nên 1 áp lực vô hình cho tất cả mọi người, mặc cho những lời hỏi han trò chuyện của bố mẹ. Giờ cô không muốn phải nghĩ đến cảm xúc của người khác nữa, cô chỉ muốn làm theo ý mình.
- Bệnh nhân bị chấn động tâm lí quá mạnh, sợ rằng cô ấy có thể rơi vào tình trạng trầm cảm nghiêm trọng.
- Ôi con tôi... hu hu.. mong bác sĩ giúp cho. Giờ chúng tôi vô cùng rối bời không biết phải làm gì. Xin bác sĩ hãy giúp con tôi.
- Hai bác hãy bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ cố hết sức.
Bách Diệp thu lại ánh mắt, cô ngồi dậy nhìn ra ngoài khuôn viên bệnh viện đến thẫn thờ. Trong lòng cô giờ đây rối như tơ vò nhưng trên tất cả cô cảm nhận được nỗi căm hận kẻ bội bạc kia ghê ghớm. Hắn ta là kẻ đồng tính, cô không hề có định kiến gì với việc đó nếu hắn chịu công nhận mọi chuyện ngay từ đầu, cô sẽ không phải chịu đau đớn như thế này. Nhưng tên hèn nhát đó lại lựa chọn cách thức tàn nhẫn như vậy để bảo vệ cho mình, hắn không xứng đáng được sống như vậy. Cô phải giết hắn, giết cả người hắn yêu rồi sau đó sẽ tự sát theo. Cô đã quyết định như vậy và hành động thật.
Cô bình tĩnh gọi điện thoại cho hắn, thật may là hắn nhận cuộc gọi của cô. Cô hẹn hắn muốn nói rõ mọi chuyện lần cuối, và quả nhiên hắn đồng ý. Cô đã chuẩn bị sẵn 1 con dao gọt hoa quả lấy trộm được và bí mật trốn khỏi bệnh viện. Kế hoạch đã gần thành công, cô gần như đã có thể đâm hắn từ đằng sau 1 cái ôm nếu như em trai cô không kịp thời ngăn lại. Tần Minh sợ hãi lùi xa khỏi cô như tránh 1 con quỷ vậy, hắn không ngờ cô lại có gan làm chuyện này. Bị em trai khống chế, cô điên cuồng vùng vẫy gào thét đòi giết hắn. Phải đến khi vì quá kích động nên ngất đi thì cậu mới có thể gọi điện thông báo cho bố mẹ. Sau lần này, cô bị mọi người thay phiên nhau quản lí chặt chẽ, ai cũng sợ cô sẽ lại 1 lần nữa gây chuyện rồi sau này phải hối hận cả đời. Thế nhưng từ hôm đó, cô chỉ sống lặng lẽ như 1 chiếc bóng, không nói, không cảm xúc như thể sự kiện kinh hoàng kia không hề liên quan tới cô vậy.
***
Gần đây cô hay nằm mơ 1 giấc mộng lặp lại nhiều lần. Trong mơ cô thấy mình ở 1 nơi như làng quê thời cổ đại, tuy mọi thứ mơ hồ nhưng cô chắc chắn rằng mình được giao nhiệm vụ lên núi hái thuốc cùng với 1 cô gái, vì mải chơi nên cô bị trượt chân ngã xuống vách núi. Cảnh trong mơ chân thực đến nỗi làm cô tỉnh dậy không thể xác định được mình đang ở đâu nữa. Đêm nay cũng vậy, sau khi vật vã trong giấc mộng, cô ngồi cuộn tròn trên giường khóc, tiếng khóc bị thít chặt nơi cổ họng làm lồng ngực thêm nhức nhối. Cô không thể sống tiếp tục như thế này nữa, không thể. Bản tính yếu đuối và ngu muội trong cô lựa chọn cách giải quyết duy nhất mà cô đã định.
- Chị ơi, chị mở cửa ra đi. Đến giờ ăn sáng rồi. Chị... chị... mau mở ra đi. Đừng làm em lo.
Đáp lại những tiếng gọi có phần mất kiểm soát của cậu em là khoảng lặng cô tịch đến đáng sợ. Cậu có 1 linh cảm không tốt, cậu mong rằng mình chỉ suy nghĩ lung tung mà thôi nhưng sự im lặng đến khả nghi của chị gái khiến mối lo sợ trong lòng càng gia tăng. Bố mẹ lo lắng thúc giục đập cửa ầm ĩ. Cậu đạp cửa xông vào nhưng không thành, bên trong đã bị chặn lại bởi 1 thứ gì đó khá nặng. Cậu hoảng loạn nhảy ra ban công trước cửa phòng chị, thật may là cửa ko đóng. Ngay khi giật tung chiếc gièm gió xanh lá cây chị cậu yêu thích, chân tay cậu rụng rời như mất hết sức lực, đôi mắt dại ra vương đầy tơ máu. Trên chiếc giường trước mắt cậu, cô nằm trên đó tóc tai rối bời xõa tung, gần ngay bàn tay của cô là lọ thuốc ngủ rỗng ruột. Trông cô như con rối bị đứt dây không còn sự sống, cô đã lựa chọn cái chết để giải thoát cho bản thân và mọi người. Quả là 1 cách giải thoát đầy ích kỉ và không sáng suốt. Nhưng đợi đến khi hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Ch. 02 → |