Đây là đâu? ta là ai?
← Ch.1 | Ch.3 → |
Sáng hôm sau khi mọi người đang ngắm nhìn phong cảnh qua lớp cửa kính thì ở một góc cuối xe một thanh niên vẫn tựa đang ngủ. Mặt cậu ta cười khoan khoái trông có vẻ như đang mơ một giấc mơ đẹp.
- Này sâu lười, dậy đi! Mặt trời đã lên quá đỉnh ngọn tre rồi đấy.
Lý Thu Thuỷ hai tay chống hông cúi đầu nhìn hắn.
- Oaaa... Hắn ngáp dài, vươn vải ra trông rất sảng khoái.
- Là cô đấy à? Chào buổi sáng.
- Giờ này còn sáng sủa gì nữa. Mau dậy đi chúng ta gần đến hồ Tô Sa (torsa) rồi, hướng dẫn viên bảo tôi gọi anh.
- Anh ta bảo cô hay cô tự ý gọi tôi vậy?
Má Lý Thu Thuỷ hơi phớt hồng.
- Anh nghĩ sao thì tuỳ anh! Mà vừa rồi thấy trong lúc ngủ mặt anh cười tươi như hoa ấy, chắc là mơ về cô gái nào hả - có phải là tôi không?
- Không phải hôm qua tôi đã nói với cô rồi sao, tôi chưa từng thích ai thì làm sao mà mơ về người đó được chứ.
Mặt Lý Thu Thuỷ vẫn nở nụ cười nhìn Nguyễn An hỏi:
- Thế anh mơ về việc gì mà vui vậy?
- Khà khà! Hôm qua do đi ngủ muộn bụng hơi đói nên dạ dày tiết ra dịch vì kích thích hệ thống thần kinh truyền thông tin lên não bộ. Chính vì vậy trong lúc ngủ mới mơ về đồ ăn.
- Ăn nói linh tinh thấy ghét!
- Ơ! Tôi nói không đúng sao? Cô cũng biết đấy tôi là người rất bình thường không được gì ngoài đẹp trai, nhà giàu, thông minh và trên hết là rất thương người. Tôi sợ cô không hiểu nên cố gắng nói ngôn ngữ chuyên ngành của cô cho cô dễ hiểu. Thế mà cô lại nói tôi ăn nói linh tinh. Aizzz! Làm người tốt thật là khổ ha?
Hắn cúi đầu xuống giả bộ vẻ mặt buồn thiu chỉ liên tục lắc đầu.
- Hi hi! Xin lỗi anh vì tôi đã hiểu sai ý tốt của anh nha. Mà anh mơ đến món gì vậy, có thẻ thể kể cho tôi không? Tôi biết làm rất nhiều món ăn ngon, biết đâu khi nào tôi có thể nấu cho anh ăn.
Lý Thu Thuỷ tủm tỉm cười liếc nhìn hắn.
- Món ăn này là món ăn ở quê tôi rất là ngon. Nó được gọi là phở, có phở gà, phở bò. Phở bò thì có 2 loại một tái, một chín. Món này khá nổi tiếng trên thế giới đấy không biết cô đã được ăn chưa?
- À! Tôi biết món này. Tôi đã từng ăn một lần trong chuyến đi du lịch Việt Nam. Phải công nhận nó rất ngon. Nó khá giống với món hủ tiếu ở Trung Quốc nhưng nước dùng của nó đậm đà hơn.
Nguyễn An gật đầu ra vẻ đồng ý rồi nói:
- Đúng vậy! Nhưng không biết cô Lý có biết làm món này không?
Mặt hắn lúc này trông rất đểu giả, ánh mắt quỷ dị nhìn Lý Thu Thuỷ.
Lý Thu Thuỷ ngượng ngùng đáp:
- Hiện tại tôi không biết làm, nhưng khi về tôi nhất định học làm bằng được. Lúc đó tôi sẽ làm cho anh ăn bát phở ngon nhất thế giới!
Hắn không nói gì chỉ tủm tỉm cười.
- Anh không tin tôi sao? Anh phải biết mọi người đều gọi tôi là " Nữ thần ẩm thực " đấy.
Nguyễn An tỏ ra khá ngạc nhiên sau đó nghiêm mặt nhìn Lý Thu Thuỷ đánh giá từ trên xuống dưới.
Lý Thu Thuỷ phát hiện lời nói của mình có chút không đúng lại nhìn thấy bộ dạng tên trước mặt mình cô e thẹn cúi đầu xuống khẽ nói:
- Anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy?
Hắn vẫn dữ bộ dạng đó một lúc, sau đó liền ôm bụng cười sặc sụa.
Lý Thu Thuỷ vừa thẹn vừa giận, lấy tay véo mạnh vào eo hắn.
- Aaaaa đau! Khà... khà! Áaaaa! Thôi được rồi tôi chịu thua. Tôi không cười nữa là được chứ gì. Ui... Cô bỏ tay ra được không? Cô véo đến mức eo tôi sắp có một cái lỗ lớn đây này!
Thấy hắn có vẻ đau đớn, chắc không dám trêu trọc mình nữa nên Lý Thu Thuỷ mới từ từ buông tay ra.
Đúng lúc này bỗng có tiếng hô: " Đến hồ Tô Sa rồi! Đến hồ Tô Sa rồi " - "Đúng vậy đến rồi, đến rồi ". Chiếc xe chạy thêm 1 lúc thì dừng lại. Xe đỗ cách hồ một đoạn khá xa, đoàn người phải đi bộ thêm 20 phút mới đến nơi. Khi đến nơi mọi người đều phải trầm trồ trước vẻ đẹp ở đây. Bầu trời hôm nay rất đẹp, những tia nắng chiếu xuyên qua lớp sương trắng xoá trên mặt hồ làm ánh lên những màu sắc thật kỳ diệu. Cảnh tượng gợi lên trong tâm chí mọi người như thể mình đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh vậy. Mỗi khoảnh khắc của trời đất là tiết tấu màu sắc của thiên nhiên và cảnh vật. Nguyễn An đưa tay hái một cành hoa tím trên đá, xung quanh đầy những kỳ hoa dị thảo mà hắn chỉ biết được qua sách vở, qua hình ảnh. Nhưng nay, khi được trực tiếp chạm vào chúng lòng hắn có chút bồi hồi. Mọi người quyết định chọn một phiến đá ngồi nhìn ra mặt hồ để hoà nhập vào thiên nhiên kỳ bí đó bằng tâm thiền và cảm nhận sự nhiệm màu vô tận. Hắn không thể diễn tả những cảm giác nhiệm màu tâm linh ấy. Mỗi người chỉ có thể cảm nhận theo cách riêng của mình như người uống nước, nóng lạnh tự biết " như nhân ẩm thuỷ, lãnh noãn tự tri ".
Mọi người nghỉ ngơi ăn uống xong, đến chiều tối tất cả lại lên xe bắt đầu đi đến địa điểm tiếp theo trong chuyến du lịch. Dần dần đi xa khỏi hồ Tô Sa, trong lòng mọi người ai cũng có chút tiếc nuối. Tiếc nuối vì phải xa cảnh đẹp đầy huyền bí và thơ mộng này cũng như tiếc nuối cho chính cuộc đời của mình vậy. Thời gian trôi đi thật nhanh không đợi bất cứ ai, cuộc vui nào cũng sẽ đến lúc tàn. Ai cũng có tâm trạng riêng, người thì nghĩ đến đứa cháu ngoại ở nước ngoài, không biết bao giờ mới có thể gặp lại - người thì nghĩ đến những người bạn đã lâu năm không gặp... Cứ thế không khí trên xe trở nên yên tĩnh, bạn có thể thấy tiếng lắc lư của xe cũng như những âm thanh rất nhỏ khác. Nhưng cảm xúc vốn liên hệ mật thiết với khung cảnh xung quanh. Thấy mọi người đang có nhiều nỗi ưu tư khác nhau, anh hướng dẫn viên liền khuấy động không khí bằng việc hô hào mọi người chơi một chò chơi âm nhạc - trò chơi chia mọi người thành hai nhóm sau đó nhóm trước hát một đoạn bài hát, từ cuối cùng của đoạn hát ấy sẽ là từ đầu tiên của bài hát tiếp theo. Cứ thế 2 đội thi nhau hát, không khí trên xe trở nên rất náo nhiệt. Mọi trên xe đang rất vui vẻ thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một chiếc ô tô tải to lao thẳng đến phía họ, mọi người không kịp phản ứng gì thì chiếc xe khác đã mất lái lao qua dải phân cách rơi xuống vực. Đầu Nguyễn An đập mạnh vào cửa kính, sau đó thì có một người con gái rất quen cùng đống hành lý lao thẳng về phía hắn. Xầm......... Mặt hắn tối lại.
- Mình là ai? Sao mình lại ở đây? Ui... da! Sao đầu mình lại đau thế này?
Hắn nhìn xung quanh chỉ thấy toàn là một màu trắng xoá. Bỗng xa xa có luồng ánh sáng rất mạnh đang chiếu về phía hắn, hắn chỉ biết quay đầu đi và lấy tay che mắt lại. Tuy che mắt nhưng hắn vẫn cảm nhận thứ ánh kia đang tiến lại gần hắn và dần dần yếu đi. Hắn cố định thần lại rồi từ từ mở mắt ra. Trước mặt hắn là một ông lão đầu tóc bạc phơ, từ trên xuống dưới chỉ toàn toàn một màu trắng. Hắn ngẩn ngơ nhìn ông lão một lúc thì bỗng dật mình " Đây chẳng nhẽ là thiên đàng sao, ông lão kia là một vị thần tiên? - thế có nghĩa là ta đã chết - sao ta lại chết, mà ta là ai? ". Hắn vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ thì bỗng có một tiếng nói truyền đến đánh tan sự nghi hoặc trong lòng hắn.
- Ngươi đoán sai rồi! Ta không phải thần tiên gì cả. Ta chỉ là một nhân vật trong giấc mơ của ngươi thôi. Đây cũng chẳng phải thiên đàng và ngươi cũng chưa có chết. Còn về ngươi là ai thì chỉ có chính ngươi mới có được câu trả lời.
- Làm thế nào mà chỉ tôi mới có thể trả lời, ông có thể giải thích rõ hơn được không?
- Thiên cơ bất khả lộ. Ha... ha... ha!
Nói xong ông ta liền biến mất vào làn khói trắng.
- Ông đến đây chỉ để nói với tôi những thứ đó thôi sao? - Hắn hét lên.
Làn khói trắng dần dần tan ra để lộ ra một mảnh dấy - trên mảnh dấy viết " Là người chưa hẳn là người, là bạn chưa hẳn là bạn, là thù chưa hẳn là thù ". Câu này nghĩa là sao? Cái gì mà " Người không phải là người, bạn không phải là bạn, thù không phải là thù ". Hắn đang nghi hoặc thì bỗng trên đầu hắn xuất hiện một luồng ánh sáng trói loà cùng với những tiếng gọi " Con ơi mau tỉnh lại đi! ", " Cháu của ta mau tỉnh lại đi! ", " Ca....... ! ", " Thiếu gia "... Hắn từ từ mở mắt ra thì thấy có rất nhiều người vây xung quanh mình còn mình thì đang nằm trên một cái " Long sàng " bằng gỗ lim, bên dưới có trải nệm nằm rất êm. Những người trước mặt hắn mặc trang phục cổ trang, nào thì trường bào, nào thì những chiếc váy đầy màu sắc tất cả đều bằng lụa. Ngoài ra còn có mấy người đứng phía sau mặc những những bộ quần áo khá đẹp và nền nã - tuy không phải bằng lụa nhưng chắc cũng là loại vải tốt.
← Ch. 1 | Ch. 3 → |