Cần gì đánh nhau
← Ch.050 | Ch.052 → |
Edit: kaylee
Đại phu nhân và Dung Huệ Như lên xe ngựa Bát Bảo (xe 2 ngựa kéo) đằng trước, Dung Noãn Tâm và Dung Huệ Kiều thì ngồi ở trên một chiếc xe ngựa nhỏ hơn một chút ở phía sau.
Khoảnh khắc rèm buông xuống kia, Dung Noãn Tâm nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Nhị phu nhân, hình như là đặt cược toàn bộ tâm huyết ở trên người của Dung Huệ Kiều.
Vào cung, chính là một cơ hội tốt, có thể được gặp thiên nhan (chỉ hoàng đế) là nhỏ, quan trọng nhất là có thể leo lên một cành cây cao, leo lên đầu cành làm Phượng Hoàng kiêu ngạo.
Dung Noãn Tâm trầm tĩnh nhắm hai mắt lại, tính toán một chút, một ngày này tất sẽ không dễ qua.
"Noãn Tâm tỷ tỷ, ngươi nói Tam Hoàng tử có thể nhìn lâu ta mấy lần hay không?"
Trên mặt Dung Huệ Kiều vẫn treo nụ cười mừng rỡ, mắt to ngập nước chớp chớp, trên mặt vốn kiêu ngạo lại tràn đầy thẹn thùng, lúc này nàng một lòng chỉ muốn gặp được Tam điện hạ.
Lời này cũng là đè ở trong lòng thật lâu rồi, thật sự không nhịn được, mới có thể chủ động mở miệng nói với Dung Noãn Tâm.
Hai mắt Dung Noãn Tâm chậm rãi mở ra, nàng trầm tĩnh quan sát Dung Huệ Kiều ngồi ở đối diện, chỉ thấy nàng mặt mày như vẽ, đôi tay nhấc lên một làn tóc đen trước ngực, duyên dáng vòng quanh trên ngón tay, có một vài sợi nhẹ nhàng rơi xuống.
Dáng vẻ kia là ba phần thẹn thùng, bảy phần nhộn nhạo, vừa nhìn chính là một thiếu nữ hoài xuân.
Nha đầu này trổ mã không tồi, nữ nhân nên có, cũng đầy đủ rồi, bàn về tư thái, thật cũng không kém một nữ tử thành niên.
Tâm tư của nàng, Dung Noãn Tâm đã sớm sáng tỏ (hiểu rõ).
Đời trước, vì Tam Hoàng tử, Dung Huệ Kiều và Dung Huệ Như huyên náo đến thủy hỏa bất dung (nước lửa không dung hòa), cuối cùng không biết thế nào, đều vào phủ đệ Tam Hoàng tử làm trắc phi.
"Hả? Nhưng thế nào ta lại cảm thấy Tam Hoàng tử có mấy phần ý tứ đối với Huệ Như muội muội?" Dung Noãn Tâm cố làm ra vẻ kinh ngạc nhíu mày, không hiểu nhỏ giọng rù rì nói.
Dung Huệ Kiều nghe lời này, mặt vốn cười nở hoa, lập tức mây đen bao phủ, đen xuống, lông mày nàng nhíu một cái, vô cùng không vui cắn răng nói ra: "Nàng chỉ là ra đời tốt hơn ta, nếu Tam Hoàng tử coi trọng nàng, cũng chỉ là nhìn trúng quyền thế của Hậu gia mà thôi!"
Sinh ở nhà cao cửa rộng, nữ nhân nào không có mấy phần tâm tư, nhưng thật không ngờ, Dung Huệ Kiều cũng có thể ngộ ra đạo lý trong đó, Dung Noãn Tâm ngược lại có chút giật mình.
Vào cung, nội quyến đều ở phía trước điện hầu hạ, đám người Dung Hậu gia được mời đi Đức Dương điện nghe chỉ.
Trong tiền điện nhưng là cũng vô cùng náo nhiệt, mấy quan viên tứ phẩm trở lên đều mang theo gia quyến tiến đến, nữ nhân tranh kỳ đấu diễm (ganh đua sắc đẹp), hao hết bản lĩnh toàn thân, hận không thể trang điểm cho mình xinh đẹp hơn bươm buớm.
Nói trắng ra là, đây chính là một cuộc so tài tuyển chọn sắc đẹp để dựa dẫm vào người có quyền thế, các quan viên gần như đã mang hết nữ nhi có thể mang trong nhà đi ra ngoài.
Bởi vì, nghe nói Tam Hoàng tử giám quân trở về, cũng trùng hợp đuổi kịp đại lễ thành nhân (lễ trưởng thành) của hắn, vì vậy sẽ chọn một nữ tử tài tình xuất chúng trong đám thiên kim của chúng quan viên ban thưởng làm chính phi.
"Cô, Huệ Như muội muội!" Bóng dáng của Mạc Tiêm Tiêm rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt của Dung Noãn Tâm.
Ngày hôm nay nàng mặc một bộ váy dài trăm lớp màu xanh dương, tay áo thêu mây nước, phiêu dật thật giống như tiên tử mới vừa lạc vào phàm trần.
Bộ xiêm áo này vô cùng tôn lên khí chất của nàng, mặt mày nàng mỉm cười, nhẹ nhàng đi tới, trong nháy mắt đã làm hạ thấp đi những Quan Gia tiểu thư chung quanh.
Ánh mắt của mọi người đều ném đến trên người của nàng, hàm chứa ước ao ghen tị, hàm chứa kinh ngạc mong muốn không thể so sánh.
Mạc thị gật đầu một cái, trò chuyện với phụ nhân bên cạnh nàng, chính là đích tẩu tử của Mạc thị, đích mẫu của Mạc Tiêm Tiêm.
Dung Huệ Như lập tức tiến lên, thân mật khoác tay của Mạc Tiêm Tiêm, nói: "Tiêm Tiêm, mấy ngày không thấy ngươi đi trong phủ chúng ta rồi, ta rất nhớ ngươi!"
Mạc Tiêm Tiêm che miệng cười một tiếng, mang theo chút khổ sở: "Mấy ngày nay mẫu thân ép buộc ta học tập lễ nghi và nữ công, nào có thời gian đi ra cửa?"
"Tiêm Tiêm tỷ đây là muốn hứa người ta (đính hôn) sao?" Dung Huệ Kiều cũng cùng nhau chụm đầu, vẻ mặt cợt nhả hỏi.
Ở Đại Tề, trước khi nữ tử xuất giá đều có tập tục học làm nữ hồng, cũng không lạ khi Dung Huệ Kiều sẽ hỏi như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiêm Tiêm lập tức sung huyết đỏ bừng, trong lòng nàng vốn là không vừa ý Thiên Mộ Diêu, nghe lời nói của Dung Huệ Kiều thì có chút buồn bực, nên xấu hổ nhỏ giọng trách mắng: "Huệ Kiều muội muội cũng không sợ bị người nghe chuyện cười ngươi, nữ tử chưa xuất giá nói chuyện như vậy không xấu hổ!"
Dung Huệ Kiều bĩu môi, trong lòng có chút không vui, đang muốn nghiêng đầu rời đi, thân thể lại bị người nào đó đột nhiên va vào một phát, nàng 'ôi' một tiếng, té ngã trên đất, Dung Huệ Như thấy thế lập tức đỡ nàng lên.
"Dã tiểu tử (đứa nhà quê) từ đâu tới, không có giáo dưỡng như vậy, ta chính là tiểu thư Dung gia, há là ngươi có thể đụng?" Dung Huệ Kiều vừa thấy tiểu quỷ đứng lại lập tức la to.
Dáng dấp nam hài này rất cơ trí, không tính là xinh đẹp, thế nhưng đối với con mắt tròn vo cuối cùng cũng xoay tròn, dáng vẻ tinh quái, nhìn là làm cho người khác vô cùng ưa thích.
Hắn nhìn Dung Huệ Kiều từ trên xuống dưới, mười mấy tuổi, vóc dáng thấp hơn Dung Huệ Kiều 1 khúc, nghe lời của nàng, mắt của nam hài nhi khẽ khép lại.
Dung Noãn Tâm mang theo mười phần tò mò, nghiêng đầu nhìn hắn, từ vị trí nàng đứng, vừa lúc có thể nhìn thấy trên mặt hắn lóe lên một chút giảo hoạt bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, trong lòng của nàng đột nhiên dấy lên kích động muốn xoa bóp gương mặt của hắn, thật là đáng yêu.
"Ngươi bắt nạt ta...... Ta muốn nói cho phụ...... Phụ thân!"
Nam hài đột nhiên lăn lộn trên mặt đất cãi lộn lên, đôi tay che mắt, nhưng con ngươi xoay tròn lại thỉnh thoảng nhìn trộm ra bên ngoài vẻ mặt của mọi người từ trong kẽ tay, cũng không thấy có nước mắt rơi ra ngoài.
Đúng lúc này, phụ nhân và tiểu thư chung quanh cũng xông tới.
Mặt của Dung Huệ Kiều lập tức sung huyết đỏ bừng, sao nàng có thể đoán được, nam hài này lại có thể vô lại như vậy, đụng vào người còn muốn làm cho nàng bêu xấu ở trước mặt mọi người.
"Noãn Tâm tỷ tỷ, đứa nhỏ này không hiểu lễ phép, ngươi lại đưa hắn trở về bên cạnh mẫu thân của hắn đi!"
Dung Huệ Như khẽ mỉm cười, vừa an ủi Dung Huệ Kiều, vừa dịu dàng phân phó nói.
"Huệ Như muội muội nghiêm trọng, chỉ là tiểu hài tử, cần gì đánh nhau, ta thấy đứa nhỏ này ngày thường thông tuệ lanh lợi, ngược lại rất chọc người thích." Dung Noãn Tâm tiến lên một bước, ngồi xổm người xuống cười yếu ớt nhìn nam hài trên mặt đất, đôi mắt hạnh khẽ hếch lên vui thích chớp chớp.
Nam hài đang tò mò nhìn xem nàng muốn làm cái gì, lại thấy Dung Noãn Tâm đột nhiên vươn tay, nhéo hai cái ở trên mặt của hắn.
Cái nhéo này, Dung Noãn Tâm ngược lại không nhịn được thở dài nói, da của đứa nhỏ này thật là tốt, sờ mềm mềm trơn trơn, giống như trứng gà mới vừa bóc vỏ.
Người khác không nhận biết nam hài này, nàng lại nhận được......
← Ch. 050 | Ch. 052 → |