← Ch.118 | Ch.120 → |
Lần này khác với lần trước ở Mỹ, Đường Mai đánh thuốc mê cô rồi đưa đi. Mục đích của cô ta cũng không phải thật sự muốn làm tổn thương Tiểu Thố, cho nên Tiểu Thố rất nhanh đã tỉnh lại. Nhưng đối với lần ra tay này, cô ta không hề có ý định thương hoa tiếc ngọc, cho nên sau đó bọn họ đưa Tiểu Thố tới một căn phòng ngoại thành. Trong quá trình đi đường bọn họ cũng không khách sáo mà ném thẳng cô xuống đất, cũng không ném cô đang hôn mê phải tỉnh lại.
Sau khi tiễn hai người đi, người gọi là Cửu Ca nói trống: "Ra mặt đi."
Thì ra trong căn phòng này còn có người khác, đằng sau tấm ván gỗ cũ nát còn che giấu một người phụ nữ. Nếu Tiểu Thố tỉnh lại thì cô sẽ phát hiện ra rằng người phụ nữ này chính là người mà mấy ngày trước mới bị cô cho thôi việc, Chu Vân.
"Cô nhìn xem, có phải là người phụ nữ này không?"
"Chính là cô ta." Trông thấy Tiểu Thố vẫn còn đang hôn mê, gương mặt xinh đẹp của Chu Vân trở nên đặc biệt vặn vẹo. Chính cô làm cô ta mất đi công việc và còn mất mặt trước mặt mọi người. Cô ta nhất định phải báo mối thù này. Cô ta đã từng tuyên bố sẽ để cho những người trêu chọc mình phải nhận lấy quả báo.
"Cửu Ca, cảm ơn anh."
"Không cần, cô biết tôi muốn gì mà." Người gọi là Cửu Ca nhìn Chu Vân bằng ánh mắt say đắm.
Trên mặt của Cửu Ca có một vết sẹo do dao chém, vẻ mặt của anh ta lại mang vẻ hung ác nên vừa thấy thì đã nghĩ ngay đến tên côn đồ ở ngoài đường. Muốn hỏi vì sao một sinh viên nữ như Chu Vân lại quen biết một người như vậy?
Thì ra thuở thiếu thời của Chu Vân cũng đã từng rất dữ dội. Tuy rằng sau đó cô ta cải tà quy chính nhưng dù cái quá khứ kia có bị thời gian vùi lấp thì vĩnh viễn cũng không thể che giấu được sự thật rằng cô ta đã từng là một nữ sinh lông bông.
Lúc Chu Vân còn là một nữ sinh lông bông, cô ta đã đi theo Cửu Ca. Lúc ấy, Cửu Ca thu phí bảo kê ở xung quanh trường học nhưng trong mắt của một học sinh trung học như Chu Vân thì đó chính là một đại ca xã hội đen. Sau đó, cô ta cải tà quy chính nên không còn liên hệ với những người này nữa. Vốn dĩ cô ta cho rằng suốt cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ liên lạc nữa, nhưng cô ta lại không ngờ lần này lại trùng hợp như vậy. Sau khi bị Tiểu Thố xử lý, cô ta nhất thời tức giận nên đến quán bar uống rượu giải sầu nhưng lại không ngờ rằng bản thân lại gặp được Cửu Ca. Hơn nữa, Cửu Ca lúc này so với năm đó dường như càng hung bạo hơn nữa. Còn Chu Vân thì mất đi vẻ ngây thơ những năm đó, cô ta lại mang một hương vị mặn mà. Vì thế, Chu Vân muốn lợi dụng Cửu Ca để hung hăng dạy dỗ Tiểu Thố. Còn Cửu Ca lại nhìn trúng dáng người của Chu Vân. Sở thích của người đàn ông không ăn uống thì cũng là sắc dục.
Hai người phối hợp nhịp nhàng với nhau. Sau vài ngày chờ đợi ở trước cổng công ty của Cừu Tần, Cửu Ca trùng hợp tìm thấy Tiểu Thố. Lại trùng hợp là lúc này, Tiểu Thố lại không đi cùng Giản Chính Dương. Vì thế, anh ta mới có thể bắt cóc được cô.
Nhìn thấy Tiểu Thố đang nằm trên mặt đất, không biết có phải bởi vì đang vui vẻ không mà Chu Vân tựa như không có xương dựa vào Cửu Ca nói: "Cửu Ca giúp em một chuyện lớn như vậy, tất nhiên là em phải cảm ơn Cửu Ca thật cẩn thận mới được."
Cửu Ca hài lòng cười, anh ta dâm đãng sờ mấy cái trên vòng eo của Chu Vân: "Người ta đã nghĩ đây là do em làm, em muốn giải quyết như thế nào?"
"Thế nào sao? Chúng ta đánh thức cô ta trước đi, nếu cứ hôn mê như thế thì sao có thể chơi vui được chứ."
"Ặc, em có thể chơi. Có điều, em không thể chơi lâu được. Lỡ đâu đối phương báo cảnh sát thì nhiều nhất là hai tiếng đồng hồ bọn họ sẽ tìm ra nơi này thôi." Cửu Ca cảnh giác nói.
Chu Vân cười nói: "Hai tiếng đồng đã đủ để chúng ta làm cô ta suốt đời này không thể quên rồi."
Bởi vì đây là việc riêng nên Cửu Ca cũng không mang theo những người khác tới. Lúc này, trong căn phòng chỉ có ba người gồm: Chu Vân, Cửu Ca và Tiểu Thố. Cô ta vốn muốn đánh thức Tiểu Thố, cách đầu tiên là để thuốc tự hết tác dụng, cách thứ hai chính là phun một ít chất lỏng lên mặt cô để kích thích cô tỉnh lại.
Chu Vân tìm kiếm một chút, sau đó cô ta tìm được lọ nước hoa từ túi của mình và chỉ có lọ nước hoa này có chứa chất lỏng thôi. Cô ta xịt vài cái lên mặt của Tiểu Thố, mùi hương của nước hoa kích thích khiến Tiểu Thố cau mày:
"Ưm..."
Thấy cô có phản ứng, Chu Vân ném lọ nước hoa sang bên cạnh. Cô ta cũng không khách sáo mà tát Tiểu Thố hai cái: "Tỉnh rồi sao?"
Vốn dĩ cô đã sắp tỉnh lại nhưng kết quả suýt chút nữa là hai cái tát kia sắp làm Tiểu Thố ngất xỉu thêm lần nữa. Cảm giác nóng rát ở trên mặt khiến cô trợn mắt: "Cô..."
Cô giật mình nhìn Chu Vân, rồi lại quan sát xung chung quanh, Tiểu Thố lập tức nhận ra tình huống gì đang xảy ra.
"Không tồi, xem ra cô rất thông minh, cô biết mình đang lâm vào tình huống nào." Thấy dáng vẻ của cô, Chu Vân cười đắc ý.
Tiểu Thố ngồi dậy, cô quan sát xung quanh và muốn hét to lên nhưng lại bị Chu Vân nhìn thấu ý đồ: "Cô đừng nghĩ rằng sẽ có người tới cứu cô. Chỗ này là một căn phòng trống thuộc một khu dân cư bị huy hoạch đáng lẽ ra phải bị đập bỏ và di dời từ hai năm trước nhưng nó vẫn luôn để trống cho đến bây giờ, xung quanh không có người ở. Cho dù cô có kều gào khản cả cổ thì cũng sẽ không có ai đến cứu cô đâu. Hơn nữa, tốt nhất là cô đừng chạy trốn. Tuy rằng chúng tôi không trói cô lại nhưng cô cho rằng cô có thể đánh lại hai người chúng tôi hay sao?"
Cho dù không nói, chỉ bằng việc hằng năm Cửu Ca lăn lộn trong giới xã hội đen thì người bình thường chỉ có thể gật đầu xin tha. Huống chi là một người phụ nữ nhỏ nhắn như Tiểu Thố thì làm sao có thể đánh lại Cửu Ca cơ chứ?
Sau khi phát hiện đồ trên người mình đã bị lấy đi hết, Tiểu Thố hơi hốt hoảng. Qua sự kiện bắt cóc lần trước của Đường Mai, Giản Chính Dương đã lợi dụng thiết bị định vị mới có thể nhanh chóng tìm ra mình. Lần này, mấy món đồ đó không thể ném đi được nên cô lên tiếng hỏi:
"Đồ của tôi đâu?"
"À..." Chu Vân cười khẩy đáp: "Không ngờ cô vẫn còn rất yêu tiền. Điều đầu tiên mà cô quan tâm không phải là sự an toàn của chính mình mà ngược lại quan tâm đồ vật mà thôi."
Tiểu Thố nhìn Chu Vân một cái: "Vì sao cô lại bắt tôi, vì tôi đuổi cô hay sao?"
"Không sai."
Không ngờ tính cách của Chu Vân lại cực đoan như thế. Tiểu Thố thử giảng đạo lý với cô ta: "Tuy rằng năng lực của cô không tồi, nhưng cô không nên có suy nghĩ không nên đó. Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn cậu của mình làm sai được. Từ góc độ của tôi mà nói thì tôi không sai. Đương nhiên, có thể lúc đó, tôi hơi kích động. Nhưng cô cứ bắt cóc tôi như vậy, cô cảm thấy xứng đáng hay sao?"
Thấy cô ta không nói lời nào, Tiểu Thố cố gắng an ủi bản thân phải bình tĩnh lại. Bây giờ, cô phải cố câu giờ để chờ Giản Chính Dương tới cứu mình: "Cô suy nghĩ lại đi. Cô chỉ là một sinh viên thôi, dễ dàng sao. Nếu chỉ bởi vì cô bắt cóc tôi mà bị bắt vì phạm tội, như vậy mọi thứ sẽ không giống trước nữa. Đồng nghĩa với cả tương lai của cô đều bị hủy hoại, như vậy thật sự không đáng."
"Đừng nghe cô ta nữa, cô ta đang câu giờ." Nói chung là kinh nghiệm trong xã hội của Cửu Ca cũng tương đối nhiều nên anh ta chỉ cần liếc mắt một cái thì đã có thể nhận ra ý đồ của Tiểu Thố.
Nghe thấy vậy, Chu Vân cảnh giác nhìn Tiểu Thố. Tiểu Thố bất đắc dĩ cười nói: "Chi bằng cô thoải mái một chút, cô muốn gì thì cứ nói thẳng với tôi. Tôi nghĩ giữa chúng ta cũng không có bất kỳ oán sâu hận lớn nào, không đến mức phải cô sống tôi chết như thế. Mặc kệ là không công bằng với ai trong chúng ta. Chi bằng, cô cứ nói thẳng rằng cô muốn gì rồi chúng ta giao dịch linh tinh với nhau. Tôi cũng không truy cứu việc cô bắt cóc tôi nữa thì thế nào?"
Trong lúc Tiểu Thố thử câu giờ, sau khi Giản Chính Dương phóng xe như bay, anh quan sát theo dõi tín hiệu từ thiết bị định vị, anh phát hiện vị trí của cô cách mình càng lúc càng gần. Thật kỳ lạ, chẳng lẽ đối phương quay trở về sao?
Trông thấy chấm nhỏ định vị đang từ từ chạy về phía mình, Giản Chính Dương dứt khoát ngừng xe lại. Với tốc độ này, cùng lắm là qua vài phút thì đối phương sẽ đi qua nơi mình ngừng xe.
Khoảng chừng năm phút sau, một chiếc xe từ phía đối diện xuất hiện, chính là chiếc xe này. Giản Chính Dương đã sớm sắp xếp ổn thỏa với Cừu Tần. Tứ lúc chiếc xe kia chạy đến đây, anh đột nhiên lái xe đến phía làn xe đối diện.
Chiếc xe ở phía đối diện bỗng nhiên dừng lại, tất nhiên là bọn họ rất bất mãn với hành động đột nhiên xông đến của Giản Chính Dương. Một người đàn ông cao to trông có vẻ rất hung dữ chìa đầu ra mắng:
"Đậu xanh, anh có biết lái xe không thế?"
Giản Chính Dương cũng không nói lời nào, anh quan sát thiết bị định vị ở trong tay, tín hiệu phát ra từ chính chiếc xe này. Lúc này, bọn họ đều đang ở ngoại thành, trên con đường này chỉ có mấy chiếc xe của bọn họ. Cừu Tần cũng lái xe ngừng ở bên lề đường, mấy vệ sĩ nhanh chóng tiến tới và trực tiếp kống chế người ở trên xe.
Không trông thấy Tiểu Thố, nhưng lại tìm được túi xách của cô ở trên xe khiến Giản Chính Dương nóng nảy, anh đứng dậy đấm một cái: "Chủ nhân của chiếc túi này đang ở đâu?"
Không phải đâu?
Vốn dĩ hai người đã chuẩn bị nổi trận lôi đình nhưng khi trông thấy chiếc túi của Tiểu Thố và nghe thấy lời nói của Giản Chính Dương, bọn họ lập tức sợ hãi và biết ngay nguyên nhân bọn họ tìm mình.
Sao anh lại tìm thấy bọn họ nhanh như thế?
Người đàn ông lái xe hơi chột dạ đáp: "Chúng tôi không biết anh đang nói gì?"
"Mở cốp sau ra xem."
Trong xe xác định không có Tiểu Thố, Giản Chính Dương mở miệng nói: "Đánh bọn họ đến gần chết mới thôi, đánh chết thì tôi chịu trách nhiệm."
Biểu cảm âm u thể hiện rằng anh không nói đùa. Vốn dĩ Giản Chính Dương không gấp, chỉ cần có tung tích của Tiểu Thố thì việc tìm được cô chỉ là vấn đề ở thời gian. Hơn nữa, trên người cô còn trang bị thêm vật phòng thân nên anh tin rằng sự an toàn của cô sẽ được đảm bảo trước khi bản thân tìm được cô, nhưng bây giờ cô không còn mang theo những vật này nữa. Chẳng những anh không tìm thấy cô mà anh còn không thể bảo đảm được sự an toàn của cô. Điều này khiến anh muốn phát điên.
Cốp sau xe hơi của Giản Chính Dương có một cây gậy gỗ, dưới mệnh lệnh đánh bọn họ gần chết mới thôi của Giản Chính Dương, anh rất bình tĩnh mở cốp sau của mình ra rồi mang gậy gỗ. Anh kéo một vệ sĩ ra rồi nện một gậy xuống người đàn ông lái xe ở phía trước kia:
"A!"
Tiếng rên la đầy thảm thiết vang vọng phía chân trời. Mọi người đều bị âm thanh này làm cho hoảng sợ. Một gậy của Giản Chính Dương đánh vào bả vai của đối phương, cánh tay trực tiếp bị đánh gãy. Người đàn ông lái xe suýt chút nữa cũng đau đến mức ngất đi.
"Người ở đâu?" Giản Chính Dương nhấc gậy lên, anh rất bình tĩnh hỏi. Động tác của anh thể hiện rất rõ rằng nếu anh ta không nói thì anh sẽ đánh gãy cánh tay kia của anh ta ngay lập tức. Xem ra là anh ta cương quyết chứ không phải là anh cương quyết vậy.
"A... Tôi, tôi không biết, chiếc túi này là do tôi nhặt được..."
Làm bọn họ này một hàng có bọn họ này một hàng quy củ, Cửu Ca lại là côn đồ xã hội đen. Tất nhiên là người đàn ông lái xe không thể bán đứng anh ta được. Vốn dĩ anh ta nghĩ chỉ cần mình cứ cắn răng kiên quyết nói không biết thì Giản Chính Dương sẽ không còn cách nào khác. Nhưng cuối cùng, anh lại trực tiếp đập gãy cánh tay còn lại của mình. Hơn nữa, anh cũng không hề đặt câu hỏi mà chỉ liên tục đánh gãy nốt một chân của anh ta mà thôi. Âm thanh xương cốt gãy nát vang lên làm cho những người có mặt dù đều là đàn ông thì bọn họ cũng đều rùng mình. Người người đàn ông này thật sự quá đáng sợ. Anh thật sự chính là ma quỷ. Người đàn ông lái xe trực tiếp bị Giản Chính Dương đánh cho tàn phế. Anh ta đau đớn tột cùng, lâm vào hôn mê bất tỉnh có thể tạm thời giảm bớt nỗi đau đớn của anh ta.
Thấy anh ta hôn mê, Giản Chính Dương xoay đầu, anh bình tĩnh nhìn một người đàn ông khác: "Bây giờ, các người có thể nói cho tôi biết là vợ tôi đang ở đâu chưa?"
Dù cho thường ngày bọn họ có lăn lộn trong thế giới ngầm thì họ cũng bị sự tàn nhẫn của Giản Chính Dương dọa sợ. Làm người thì tốt xấu gì cũng phải thông báo trước một tiếng rồi mới ra tay chứ. Anh thì lại khác, một lời nói ra không hợp thì trực tiếp ra tay đánh tàn phế người ta luôn. Quan sát thấy người đồng hành của mình đã bị đánh tàn phế, người đàn ông không có quá nhiều bản lĩnh liên tục gật đầu đáp: "Biết, biết."
"Mang tôi đi."
"Được."
Sau khi trói chặt hai người đàn ông, bọn họ trực tiếp nhồi nhét người đàn ông với toàn thân bầm dập vào trong cốp sau. Người đàn ông chỉ bị đánh mấy cú đấm đã cảm thấy mình đã rất hạnh phúc rồi, không biết người bạn đồng hành của mình có còn sống hay không nữa.
Giản Chính Dương lái xe để người đàn ông chỉ đường. Người đàn ông ngồi ghế sau với hai người vệ sĩ ngồi bên trái và bên phải kèm cặp mình, Cừu Tần cũng ngồi ghế phụ. Xe của Cừu Tần được hai người vệ sĩ lái đuổi theo phía sau.
Nhân lúc này, Cừu Tần hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì thì ông nhận được câu trả lời rằng hai người kia chỉ là đàn em nghe lệnh làm việc thôi. Nơi giam giữ Tiểu Thố cách bọn họ không xa. Giản Chính Dương nghe thấy có một người đàn ông muốn bắt cóc Tiểu Thố. Tuy rằng anh không thể nghĩ ra được đó là ai nhưng bởi vì đối phương là người đàn ông và điều này càng làm anh lo lắng cho sự an toàn của cô. Cho nên anh trực tiếp phóng xe như hỏa tiễn cất cánh vậy.
Cùng lúc đó, sau khi đã bị nhìn thấu ý đồ, Tiểu Thố đã bị Chu Vân đánh một trận. Cho tới bây giờ, cô chưa từng bị người ta đánh đập như vậy. Tức thì, cô cảm thấy rất khổ sở, cả người cô đều đau đến muốn chết đi.
"Không phải là cô rất đắc ý sao? Không phải cô rất mạnh miệng hay sao? Cô tiếp tục mạnh miệng xem. Có phải lúc mắng tôi thì cô rất sảng khoái hay sao? Hả, đồ đê tiện." Trong mắt của Chu Vân, chẳng những Tiểu Thố hủy hoại tình yêu của mình, mà cô còn hủy hoại cả sự nghiệp của cô ta. Cho nên cô ta không thể tha thứ cho cô được. Cô ta yêu Cừu Tần từ cái nhìn đầu tiên nên cô ta tin chắc rằng chỉ cần cho bản thân thêm chút thời gian thì chắc chắn Cừu Tần sẽ là của mình. Nhưng trên hết là khi cô ta vừa trông thấy thành quả tốt đẹp đầu tiên thì đã bị Tiểu Thố phá hủy tất cả. Vậy nên, cô ta oán hận và muốn trả thù cô.
Khi nghĩ đến Giản Chính Dương ở bên cạnh Tiểu Thố, đáy lòng của Chu Vân lại bắt đầu trở nên vặn vẹo do ghen ghét. Dựa vào đâu mà một mình cô độc chiếm lấy những chuyện tốt như thế, nào là gia đình giàu có và cả người chồng tốt nữa. Còn cô ta thì sao, ngay cả vẻ đẹp cũng không bằng cô.
Sau khi cô ta hung hăng xả giận, Chu Vân quan sát Cửu Ca đang xem kịch rồi nói: "Cửu Ca, anh có muốn..."
"Em muốn anh cưỡng hiếp cô ta sao?" Cửu Ca trợn mắt nhìn Chu Vân một cái. Đã mấy năm không gặp, sự tàn nhẫn của người phụ nữ này lại tăng thêm không ít, vậy mà cô ta vẫn có thể thật sự ra tay được.
Cho đến lúc này, Tiểu Thố mới hơi luống cuống: "Hai người đừng làm xằng làm bậy. Chỉ cần hai người đánh ta nhiều thêm chút thì tội trạng cũng đã nghiêm trọng hơn, nhưng hình phạt cũng không quá mức nghiêm trọng. Nhưng nếu hai người chạm đến tôi thì đây chính là tội cưỡng hiếp. Cửu Ca, anh có chắc rằng chỉ vì một người phụ nữ mà tự hủy hoại tương lai của mình hay sao? Chu Vân, cô điên rồi sao? Cô có biết mình đang làm gì hay không? Cô hủy hoại tôi thì chính cô cũng đang hủy hoại bản thân mình."
"Hừ, người đứng ra tìm người bắt cóc không phải là thôi thì ai sẽ điều tra ra được là tôi chứ?" Chu Vân cười khẩy.
"Cho nên cô muốn đẩy tội cho Cửu Ca hay sao?" Tiểu Thố nhân cơ hội châm ngòi ly gián.
"Đậu xanh, cô còn muốn châm ngòi ly gián sao?" Đường nhiên là Chu Vân hiểu rõ ý của Tiểu Thố ý tứ. Một chân của cô ta đá một cái, chiếc giày đúng lúc văng vào bụng của Tiểu Thố, tức thì cơn đau ập đến khiến cả người cô vặn vẹo. Thấy vậy, Chu Vân dâng lên khoái cảm biến thái.
"Cô cũng có ngày hôm nay, đồ đê tiện, đừng mơ có thể trốn thoát."
E sợ Cửu Ca không bị hấp dẫn, Chu Vân trực tiếp ra tay. Cô ta cởi quần áo của Tiểu Thố, làm sao Tiểu Thố có thể để cô ta được như ý. So với hành động trước, cô tình nguyện bị đánh đến chết cũng không muốn bị người khác xâm phạm như thế.
Trước đây, có Cửu Ca ra mặt nên cô vẫn chưa từng đánh trả. Nhưng sự biến thái càng lúc càng trở nên quá đáng, trong lòng Tiểu Thố liên tưởng đến bóng dáng của Giản Chính Dương, cô tuyệt đối không thể cứ thuần phục như vậy. Cũng không biết sức lực từ đâu đến, cô nhân lúc Chu Vân đang cởi quần áo của mình, Tiểu Thố đột nhiên ôm lấy cô ta. Một tay cô giật lấy tóc của cô ta, một cánh tay khác dồn sức tát mặt của cô ta:
"Cô là đồ đê tiện, cả nhà cô đều là đồ đê tiện. Cô, cái đồ khốn này, bà đây chết chùm với cô."
Nếu muốn nói đến liều mạng thì không có bất kỳ ai có thể so sánh với Tiểu Thố.
Với dáng vẻ thề sống thề chết của cô, quả nhiên nó đã dọa Chu Vân và Cửu Ca đều hoảng sợ. Đợi đến lúc Cửu Ca kịp hoàn hồn, Chu Vân đã bị Tiểu Thố tát vài cái đau điếng.
"Buông cô ấy ra."
Lúc này, Cửu Ca mới vội vàng kéo Tiểu Thố ra. Tiểu Thố hiểu rõ là dù bản thân có nhả ra hay không thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho mình đâu. Cùng một kết cục thì chi bằng cô liều chết với họ.
Đôi tay cô nắm chặt lấy tóc của Chu Vân, cô cúi đầu cắn một cái lên mặt của cô ta như thể muốn cắn đứt một miếng thịt trên mặt của cô ta vậy.
"A!" Chu Vân gào lên thảm thiết.
"Con khốn." Cửu Ca tay đấm chân đá Tiểu Thố, nhưng cho dù có chết thì Tiểu Thố cũng phải kéo theo tấm đệm lưng này. Để mặc cho Cửu Ca đánh mình, cô liều chết cắn Chu Vân.
"A!" Tiếng rên la thảm thiết của Chu Vân, tiếng sau lại cao hơn tiếng trước. Hai tay hai chân cùng hoạt động như thể cô ta muốn kéo Tiểu Thố ra khỏi người mình. Lúc này, cô ta mới thật sự thấy rất hối hận vì sao bản thân không trói Tiểu Thố lại trước, để rồi bây giờ bản thân bị cô tấn công như thế. Cô ta vốn cho rằng có mình và Cửu Ca ở đây thì dù cho có thế nào Tiểu Thố cũng không thể trốn thoát. Nhưng cô ta đã quên mất rằng con thỏ cũng có lúc cắn người. Trong khoảnh khắc Chu Vân đưa ra ý kiến để Cửu Ca xâm phạm Tiểu Thố, Tiểu Thố đã mất khống chế. Cô ôm tâm tư thà để ngọc vỡ còn hơn là làm ngói lành để đấu với hai người bọn họ một trận.
Toàn thân cô dựa vào một chút ý chí cuối cùng mà cắn lấy Chu Vân không buông, nắm đấm của Cửu Ca cũng không phải là nắm đấm của người phụ nữ bình thường. Anh ta muốn tách Tiểu Thố và Chu Vân nên anh ta cũng không có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả mà lại trực tiếp ra tay tàn nhẫn. Anh ta tung một cú đấm vào huyệt thái dương của Tiểu Thố khiến cho cô trực tiếp choáng váng, cô không tự giác mà buông ra.
Ở trước mặt mình mà Tiểu Thố còn làm Chu Vân bị thương, điều này khiến Cửu Ca cảm thấy bản thân thật sự rất mất mặt nên nâng một chân trực tiếp đá văng Tiểu Thố như một đống rác bị đá văng một khoảng xa.
Trong khoảnh khắc Tiểu Thố bị đá văng, đoàn người của Giản Chính Dương củng đúng lúc tới nơi. Bởi vì động tác của ba người quá lớn tiếng nên ai nấy cũng chưa phát hiện ra sự xuất hiện của bọn họ. Xem ra Tiểu Thố đã kiên trì một lúc lâu. Thật ra, khi trông thấy cảnh đó, trông thấy dáng vẻ của Tiểu Thố, đối mắt của Giản Chính Dương lập tức trừng thẳng:
"Tên khốn."
Không đợi cho anh kịp mở miệng, bốn vệ sĩ ở phía sau lập tức vọt qua. Chỉ qua vài động tác thì bọn họ đã khống chế được hai người.
Không ngờ bọn họ đến nhanh như vậy, đáy mắt của Cửu Ca và cả Chu Vân đều xuất hiện sự kinh hoảng.
"Đồ khốn."
Giản Chính Dương vọt tới bên cạnh Cửu Ca, anh muốn băm vằm người đàn ông này. Mỗi một cú đấm tung ra đều được anh dồn toàn bộ sức lực vào đó, chưa được vài cú đấm thì đã đánh Cửu Ca bầm dập mặt mũi.
"Buông ra, buông tôi ra."
Chu Vân là một người phụ nữ, vệ sĩ đối xử tương đối dịu dàng với cô ta. Bọn họ chỉ khống chế không cho cô chạy mà thôi. Khi trông thấy Cửu Ca bị đánh thành dáng vẻ như thế, Chu Vân sợ tới mức gào to.
Điều đó làm Giản Chính Dương nhớ tới còn có một nữ đồng phạm, anh quay đầu nhìn về phía Chu Vân.
"Anh, anh đừng làm bậy. Tôi, tôi sẽ kiện anh." Ánh mắt dọa người của Giản Chính Dương làm Chu Vân sợ đến mức cử động cũng không dám cử động. Đáng tiếc là cô ta đã cầu xin sai người rồi vì ở trước mặt Giản Chính Dương, ngoại trừ Tiểu Thố thì anh chưa từng thương hoa tiếc ngọc. Một cú đấm tung ra, Chu Vân trực tiếp bị đấm đến hôn mê.
"Tiểu Thố, Tiểu Thố..."
Cừu Tần vọt tới bên cạnh Tiểu Thố. Khi trông thấy cả người cô đều là vết thương, ông cực kỳ đau lòng, ông hận không thể giết chết tên đầu sỏ gây ra chuyện này nhưng sức khỏe của Tiểu Thố mới là điều quan trọng nhất:
"Tiểu Dương, điều cần nhất lúc này là chúng ta phải đưa Tiểu Thố đến bệnh viện ngay"
Nghe được câu nói của Cừu Tần, lý trí của Giản Chính Dương hơi bình tĩnh lại một chút. Vô tình trông thấy một cây gậy gỗ nằm trên mặt đất trong căn phòng trống, Giản Chính Dương nhặt nó lên. Dưới ánh nhìn chăm chú đáng sợ của vài tên vệ sĩ, anh hung hăng đập xuống chân của Cửu Ca và Chu Vân: "A!"
Hai người đang ngất xỉu lại phát ra tiếng rên la thảm thiết thêm lần nữa. Mọi người đều nhịn không được che chắn lỗ tai của mình lại. Người đàn ông dẫn đường còn sót một cái chân lành lặn bị ánh nhìn của Giản Chính Dương quét đến, anh còn chưa kịp mở miệng thì anh ta cũng đã hoảng sợ xin tha rồi:
"Đại ca, tôi sai rồi. Tôi không nên thấy tiền sáng mắt, tất cả đều là bọn họ sai bảo. Chúng tôi lấy tiền làm việc thôi. Sau này, chúng tôi cũng không dám nữa đâu. Anh buông tha cho tôi đi, cầu xin anh, cầu xin anh đó. A!"
Người đàn ông sót lại cái chân còn lành cũng bị Giản Chính Dương đánh gãy. Anh lạnh lùng nhìn bốn vệ sĩ nói: "Bốn người ở lại. Trong chốc lát, sẽ có một người gọi là Tam Ca đến đây mang bọn họ đi, các anh giao người cho bọn họ. Sau đó, bốn người quay trở về công ty. Chuyện hôm nay không được nói bậy, nếu không thì mấy người cũng giống với bọn họ."
"Tiểu Dương, chúng ta không báo cảnh sát sao?" Cừu Tần chen vào nói.
"Không." Giản Chính Dương lạnh lùng đáp: "Cháu phải dùng thủ đoạn giang hồ để giải quyết chuyện này."
Anh cẩn thận bế Tiểu Thố lên, thấy cả người cô đầy vết thương, anh đau lòng đến mức không chịu nổi. Anh hận không thể trực tiếp chém những người này một nhát. Thật đáng tiếc, anh sẽ không để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy. Anh muốn bọn họ sống không bằng chết. Nếu không thì khó có thể trút hết nỗi giận trong lòng anh.
Trong khoảnh khắc trông thấy Giản Chính Dương, Tiểu Thố cũng đã yên tâm mà ngất xỉu. Lúc này, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này đối với cô mà nói thì có thể nói là tai bay vạ gió. Trong mắt cô, mình cũng chưa từng làm gì quá đáng. Tất cả là do Chu Vân bắt đầu có những nghĩ suy không đúng nên chuyện đuổi cô ta cũng không sai. Nhưng chỉ qua vài câu mắng không hẳn là nghiêm khắc, chẳng những Chu Vân hẹp hòi mà cô ta lại còn hơi biến thái. Chuyện hôm nay hoàn toàn có thể dùng câu nói tai bay vạ gió để hình dung.
Sau khi Cừu Tần phát hiện rằng Chu Vân đứng sau chuyện này, ông càng lúc càng cực kỳ hối hận. Nỗi đau đớn màTiểu Thố phải chịu tương đương với những gì mà mình có thể gánh chịu. Ông có thể tưởng tượng được rằng nếu ông để Chu Vân ở bên cạnh mình thì với tính cách hiện tại của cô ta thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi.
Bản thân cũng đau lòng khi cháu gái yêu bị đánh đập như thế, Cừu Tần cũng hận không thể trực tiếp giết chết bọn họ nhưng đáng tiếc bây giờ là xã hội pháp trị. Như vậy, nếu muốn bọn họ phải bị trừng phạt thì ông chỉ có thể dùng thủ đoạn khác mà thôi.
Bốn vệ sĩ bị Giản Chính Dương cảnh cáo, ai cũng không dám hé răng lấy một lời ra. Chẳng những thủ đoạn của Giản Chính Dương khống chế bọn họ mà bọn họ có thể cũng chẳng hiểu được ý của Giản Chính Dương. Trong lúc suy tư, Tam Ca mang theo đàn em xã hội đen xuất hiện. Có thể khẳng định rằng đây không phải lần đầu tiên mà Tam Ca hành động, tất nhiên đây là hành động quen thuộc của ông ta. Bốn người đi theo quan sát bốn vệ sĩ, nên dĩ nhiên là bọn họ không trốn tránh khỏi sự uy hiếp. Nếu bốn người bọn họ dám nói bậy thì đến lúc đó, mỗi người bọn họ có thể sẽ không gánh nổi hậu quả xảy đến.
Bốn vệ sĩ sợ tới mức liên tục bảo đảm tuyệt đối sẽ quản lý tốt cái miệng của mình. Ai cũng tò mò nhưng muốn lấy mạng sống đem ra đổi thì thật sự không đáng.
Lúc Tiểu Thố tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhói. Cô vừa trợn mắt thì đã trông thấy dáng vẻ đau lòng của Giản Chính Dương nên lập tức nhớ đến chuyện đã xảy ra. Nỗi tủi thân dâng lên trong lòng cô:
"Chồng à... Hức..."
"Cục cưng, em đau ở đâu? Em đừng kích động, em bị thương ở xương sườn nên phải tịnh dưỡng." Thấy Tiểu Thố như vậy, Giản Chính Dương hận không thể thay cô đau nỗi đau gấp trăm nghìn lần như thế: "Rất xin lỗi, là anh không chăm sóc em cẩn thận."
Nếu anh có thể mau chóng đến nơi thì sẽ không làm cho Tiểu Thố bị thương như vậy. Những tên khốn kia, trước đây là anh thật sự xuống tay quá nhẹ, bây giờ anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ đâu.
"Chồng à." Tiểu Thố bình tĩnh một chút, cô ngắm nhìn Giản Chính Dương hỏi: "Mấy người kia đâu?"
"Yên tâm, anh sẽ báo thù cho em." Giản Chính Dương vỗ an ủi Tiểu Thố.
"Anh làm gì bọn họ vậy?" Tiểu Thố cả kinh. Tuy rằng cô rất hận bọn họ nhưng cô không muốn Giản Chính Dương làm chuyện phạm pháp: "Anh đừng bậy. Anh giao bọn họ cho cảnh sát như trừng phạt bọn họ là được rồi."
"Được, được, anh sẽ giao bọn họ cho cảnh sát." Giản Chính Dương sợ dọa đến Tiểu Thố nên anhliên tục gật đầu bảo đảm.
"Vâng." Tiểu Thố gật đầu nói tiếp: "Chủ mưu ần này là Chu Vân. Thật không ngờ vậy mà cô ta lại ghi hận như thế. Người như vậy, nếu bị cô ta ghi hận thì sau này, em chỉ sợ cô ta làm phiền mình. Anh yêu cầu thẩm phán xử tội cô ta nặng một chút đi."
"Xử nặng tội một chút chỉ làm gia tăng nỗi oán hận của của cô ta mà thôi." Giản Chính Dương nhẹ giọng nói: "Người như vậy thì phải làm cho cô ta vĩnh viễn không thể trở thành nỗi uy hiếp được nữa."
"Cái gì?"
"Không có gì, em cứ giao việc này cho anh đi. Anh tuyệt đối sẽ để cho bọn họ vĩnh viễn cũng không dám tiếp tục đến gần làm phiền chúng ta đâu." Giản Chính Dương hôn môi an ủi Tiểu Thố: "Em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác đều giao cho anh có được không?"
"Vâng." Thấy vẻ mặt trấn định của Giản Chính Dương nhìn mình như thể có ma lực vậy. Tuy rằng không biết anh sẽ làm gì nhưng Tiểu Thố lại cảm thấy yên tâm:
"Em chỉ có một yêu cầu là anh đừng lún sâu vào chuyện này. Anh không được làm chuyện phạm pháp."
"Được." Giản Chính Dương mỉm cười nhìn Tiểu Thố.
"Hức, đau quá."
"Em đau ở đâu?" Vừa nghe thấy Tiểu Thố than đau, Giản Chính Dương lập tức đau lòng.
"Toàn thân em đều đau." Xương sườn bị thương nên cô không thể nhúc nhích, chỗ khác cũng vô cùng đau nhức. Vốn dĩ cô không thấy đau nhưng lúc này đã an toàn rồi nên tất nhiên cô không chịu nổi cảm giác đó.
Thấy Tiểu Thố rớt nước mắt cũng phải thật cẩn thận, sự tàn nhẫn trong lòng Giản Chính Dương càng nhiều thêm. Anh tuyệt đối sẽ không để cho những người kia được yên ổn. Qua nửa ngày dịu dàng dỗ Tiểu Thố, anh mới có thể làm cho cô nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một lần nữa. Lúc trước, Tiểu Thố bị Cửu Ca đá đến trúng huyệt thái dương nên bây giờ nó đã sưng lên. Hơn nữa máu bầm dưới da hiện lên rất rõ. Lúc bản thân nhìn thấy Tiểu Thố, quần áo của cô đã bị xé rách khiến anh nghĩ đến hình ảnh Tiểu Thố phản kháng bọn họ...
Nếu tác động một lực lớn hơn một chút nữa vào huyệt thái dương thì Tiểu Thố có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, vết thương ở đầu, bị thương đến mức trở nên ngu ngốc, tâm thần hay mất trí nhớ đều có thể xảy ra.
Mỗi khi nhớ đến thông báo của bác sĩ, cơn nóng giận của Giản Chính Dương lại bùng cháy lớn hơn, dục vọng muốn hành hạ những người kia đến chết lại lớn hơn một chút.
Có điều, anh lại không muốn làm Tiểu Thố lo lắng nên anh đồng ý đưa những người đó đến cục cảnh sát. Nhưng khi bọn họ đã vào tù thì anh cũng có thể làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Thấy Tiểu Thố ngủ thiếp đi, Giản Chính Dương mới bước xuống lầu. Trong phòng khách, tất cả người nhà họ Giản đều tập trung ở đó. Thấy Giản Chính Dương xuống lầu, mọi người vội vàng nhìn anh hỏi: "Tiểu Thố tỉnh rồi sao?"
"Cô ấy tỉnh lại rồi lại ngủ tiếp rồi." Giản Chính Dương nhẹ đáp.
"Khốn nạn, đều là ta sai, cư nhiên làm như vậy một người phụ nữ tiến công ty." Cừu Tần vô cùng tự trách. Nếu không phải là do người phụ nữ này thì sao Tiểu Thố lại chọc đến cô ta.
"Lần sau, con không được tìm thư ký nữ." Cừu Quốc Vinh lạnh lùng nói: "Nếu con dám học những thói hư tật xấu thì con không phải là con trai của ba."
Cừu Tần cười khổ, ba chính là loại người rất dễ nổi nóng. Làm sao ông lại không giận cơ chứ. Khi trông thấy cơ thể đầy máu của Tiểu Thố, ông vô cùng đau lòng. Vốn dĩ cô phải nằm viện nhưng Giản Chính Dương kiên quyết phải đưa cô về nhà nên bác sĩ gia đình cũng phải dọn đến ở để trông chừng cô hai mươi tư trên hai mươi tư.
"Ba, ba yên tâm đi. Sau này, đây cũng chính là công ty của côn nên con cũng là một người đàn ông."
"Bây giờ không phải là lúc nên trách cứ ai. Những người kia, đặc biệt là người phụ nữ kia." Lúc Nhiếp Tiểu Phương nóng giận thì bà cũng rất lợi hại: "Tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ được."
"Tôi đã để anh em của mình mang bọn họ đi, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ yên ổn đâu." Tần Ca nói.
"Giết chết bọn họ." Bạch Tiểu Vũ đặc biệt kích động. Sau khi Giản Chính Dương và Cừu Tần cùng nhau đi tìm Tiểu Thố, Giản Chính Dương chỉ thông báo cho Tần Ca đi tìm người. Anh biết Tần Ca có bạn bè ở thế giới ngầm, mà Tần Ca cũng không thông báo cho người trong nhà vì ông sợ mọi người lo lắng. Lúc Tiểu Thố xuống xe cứu thương, chẳng những thấy cô hôn mê không tỉnh mà cô còn bị quấn băng gạc như xác ướp thì suýt chút nữa họ cũng ngất đi. Cừu Tần kể mọi chuyện đã xảy ra cho mọi người, cậu kích động đến mức hận không thể lập tức đi giết những người kia. Nếu không phải Cừu Tần gọi lại thì chỉ sợ là cậu thật sự phóng đi tìm người.
Bình thường, ông bà ngoại của Giản Chính Dương đều là người hiểu luật pháp nhưng bây giờ, bọn họ cũng tán thành việc giao chuyện này cho dân giang hồ giải quyết: "Chuyện này phải xử lý cho tốt, đừng để cho người khác biết. Mối thù của Tiểu Thố không thể cứ xử lý như thế được. Chúng ta phải làm cho bọn họ vĩnh viễn cũng không được yên ổn. Có điều, chúng ta cũng không thể nhúng tay vào chuyện này được, nếu không thì sẽ không có lợi."
Tần Ca gật đầu đáp: "Ba mẹ, hai người yên tâm, đây không phải là lần đầu tiên mà bạn con xử lý chuyện này, anh ta sẽ giải quyết tốt chuyện này thôi."
"Cháu muốn đích thân xử lý người phụ nữ kia." Giản Chính Dương đột nhiên mở miệng.
"Tiểu Dương?" Giản Tình hơi lo lắng quan sát cháu rể quá mức bình tĩnh, anh càng bình tĩnh biểu đạt rằng cơn thịnh nộ của anh càng lớn.
"Cháu không sao." Giản Chính Dương xoay đầu nhìn Tần Ca. Lần đầu tiên anh gọi "ba" rồi nói tiếp: "Ba hãy để mọi người chiêu đãi bọn họ thật tốt. Trước khi Tiểu Thố khỏe lại, để cho bọn họ còn thoi thóp là được rồi. Đặc biệt là người phụ nữ kia, bất kỳ thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng."
"Được." Bọn họ dám làm tổn thương Tiểu Thố, trong lòng Tần Ca không hề muốn nương tay: "Ba sẽ đi trông chừng."
"Vâng."
"Từ từ..." Giản Tình vội vàng ngăn ông lại:"Tiểu Dương, mẹ biết con rất tức giận. Mọi người chúng ta đều rất tức giận, nhưng không thể gây chết người. Nếu không thì tính chất của sự việc sẽ không giống trước nữa, con có biết không?"
Giản Chính Dương cũng không để ý tới "Đây chính là quyết định của con."
Nói xong, anh đứng dậy nói: "Con lên xem Tiểu Thố."
Trước khi Tiểu Thố khỏe hơn, anh muốn ở bên cạnh cô mọi lúc.
"Tiểu Tần, anh nói chuyện với tôi một lát." Cừu Tần đứng lên gọi Tần Ca.
"Được."
Hai người đi đến một bên, Cừu Tần nói: "Lúc anh đi, nhớ mang tôi đi cùng."
Mối thù của Tiểu Thố, ông không tự mình báo thù thì trong lòng cũng cảm thấy bất an.
"Ừ."
"Mặc kệ mấy đứa làm như thế nào. Nhớ kỹ rằng phải làm cho thật sạch sẽ và chớ để lửa cháy sang người." Biết những người này muốn làm gì, trong những người phụ nữ chỉ có Giản Tình là lo lắng nhất. Những người khác đều cam chấp nhận cách làm của bọn họ. Tống những người kia vào tù thì nhiều nhất là qua mấy năm, bọn họ cũng được ra tù. Bấy nhiêu thời gian không đủ để hả cơn giận ở trong lòng bọn họ. Cừu Quốc Vinh dạy dổ con trai cũng như dạy dỗ Tần Ca và cũng xem như đã xác định được cách xử lý chuyện này.
"Được, ba." Cừu Tần gật đầu.
Tần Ca cũng gật đầu, trông thấy dáng vẻ lo lắng của vợ mình. Trong lòng nghĩ hẳn là mình nên tán gẫu với vợ một chút mới được. Ông muốn bà tin tưởng mình. Không biết Tần Ca đưa Giản Tình về phòng nói gì. Dù sao Giản Tình cũng sửa lại thái độ do dự mà vui vẻ với Tần Ca.
Rốt cuộc, bây giờ Tiểu Thố vẫn còn đang nằm ở trên giường. Mọi người đều vô cùng tức giận và đau lòng. Cô là nười thân của bọn họ người nhà, dù là người nhà họ Giản hay Cừu thì bọn họ đều có chung một đặc đểm đó chính là bênh vực người nhà của mình. Bây giờ, Tiểu Thố bị người khác đánh như vậy. Nói thật thì bọn họ đều cảm thấy việc trực tiếp đưa bọn họ đến cục cảnh sát là hình phạt quá nhẹ.
Từ lúc Tiểu Thố bị bắt cóc cho đến cô được giải cứu về nhà, bọn họ đều chưa từng trình báo cảnh sát. Sau khi Tiểu Thố được giải thoát ra ngoài, cô lập tức được xe cứu thương chở về nhà để dưỡng thương. Cả quá trình cũng không thông báo cho bất kỳ ai cả.
Có điều, trong lúc Tiểu Hùng tự mình gọi cho Tiểu Thố thì cô ấy cũng đã biết chuyện nên cô ấy vội vàng chạy đến thăm Tiểu Thố. Khi thấy cô nằm im không động đậy ở trên giường, cô ấy giật mình kéo căng khóe môi nói:
"Trời ơi, là ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy. Thật đáng giận."
Tiểu Thố cười yếu ớt với cô ấy: "Tiểu Hùng."
"Đừng cười." Tiểu Hùng trông thấy dáng vẻ của Tiểu Thố, nước mắt liền chảy xuống: "Có phải cậu rất đau hay không?"
"Đúng vậy." Tiểu Thố gật đầu đáp: "Thật ra khi cười thì khóe miệng của tớ chỉ hơi cong lên một chút mà thôi. Nếu tớ mà thật sự cười rộ lên thì lồng ngực cũng sẽ đau nhói. Bây giờ, tớ chính là một nhân sĩ bị thương nặng nha."
"Chuyện này là do cậu chọc đến ai vậy?" Tiểu Hùng nói: "Ông trời sẽ không bỏ qua cho những tên khốn đó."
"A... Tiểu Hùng chửi tục thật sự đúng là hiếm có mà."
Thấy tuy rằng Tiểu Thố đau đớn nhưng cô vẫn còn rất lạc quan, Tiểu Hùng cũng bị cô chọc cười: "Cậu đó, thật đúng là không tim không phổi mà. Khi tớ nghe được chuyện thì sắp bị cậu hù chết rồi, cậu mệt như thế mà còn cười được."
Tiểu Thố phụ họa: "Là cậu chưa trông thấy dáng vẻ khóc lóc khóc của tớ, nói không chừng là chồng tớ còn chê xấu nữa đó."
"Không đâu." Giản Chính Dương ở bên cạnh xen mồm vào cuộc trò chuyện.
"Anh ta dám sao? Nếu anh ta dám chê cậu xấu thì cùng lắm là tớ chăm sóc cho cậu." Thời gian cứ ngày ngày trôi qua. Tuy rằng Tiểu Thố và Tiểu Hùng ở chung chưa bao lâu nhưng tình cảm lại là càng ngày càng sâu nặng như thể bọn họ đã thân như chị em vậy:
"Có điều, cậu phải mau chóng khỏe lại đi. Nếu không thì tớ sẽ ôm con gái nuôi đi mất đó."
"Cậu dám." Tiểu Thố nói: "Cậu dám ôm con gái của tớ đi mất thì tớ sẽ nói cho Đỗ Chân và Hạ Lương biết cậu đang ở đâu."
"Tớ không nói cho cậu biết thì liệu rằng cậu còn có thể biết được hay sao?"
Tiểu Thố cười đáp: "Người khác không thể nhưng tớ lại có cách."
Cách thức làm việc của Giản Chính Dương không có bất kỳ ai có thể so sánh được. Trừ phi là cô ấy trốn tránh cả đời ở trong núi sâu, nếu không thì anh vẫn có cách cho người tìm ra cô, đó chẳng qua chỉ là vấn đề ở thời gian mà thôi.
Tiểu Hùng cũng không hề nói thật với Tiểu Thố mà cô ấy chỉ ra vẻ là một câu nói đùa. Sau khi nói với Tiểu Thố trong chốc lát, Tiểu Hùng nói: "Tiểu Thố, không phải cậu vẫn luôn hỏi tớ rằng tớ sẽ chọn ai giữa Đỗ Chân và Hạ Lương hay sao?"
"Cậu đã có đáp án rồi sao?"
Tiểu Hùng cười đáp: "Cậu mau khỏe lại nhanh đi. Đợi cậu khỏe lại thì tớ sẽ nói cho cậu biết."
Tiểu Thố hơi nghẹn nói: "Không mang theo như vậy, ngươi đây là điếu người ăn uống, hắc Tiểu Hùng, ngươi càng ngày càng tệ."
"Ha ha..." Hắc Tiểu Hùng cố ý trêu cô: "Đúng vậy, ta chính là điếu người ăn uống a, ngươi đánh ta a."
Tiểu Thố cười nói: "Cậu đang xem thường tớ không thể động đậy đúng không."
"Cho nên cậu mau khỏe đi."
"Hắc Tiểu Hùng, cậu xong đời, đợi tớ khỏe lại, xem tớ xử lý cậu như thế nào" Tiểu Thố cười nói. Sau khi náo loạn một hồi với Tiểu Hùng, cô cảm thấy hơi mệt mỏi. Có điều, trong lòng cô lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Là một người phụ nữ vừa bị bắt cóc và thậm chí suýt chút nữa đã bị xâm phạm, nếu không lưu lại bóng ma tâm lý là chuyện không thể. Tuy rằng cô đã bình an trở về nhà nhưng ít nhiều gì thì trong lòng Tiểu Thố cũng tồn tại nỗi sợ hãi. Cô không dám tưởng tượng được rằng nếu đám người Giản Chính Dương đến chậm thêm chút nữa thì bản thân sẽ phải gánh chịu hậu quả nào.
Thấy vẻ mặt hơi buồn ngủ của cô, Tiểu Hùng ngừng nói đùa để cô ngủ: "Cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi thăm Tiểu Đình Đình."
"Ừm."
Tiểu Thố nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Hùng liếc nhìn Tiểu Thố Giản Chính Dương vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô ngụ ý bảo anh đi ra ngoài với mình. Anh nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, bởi vì cô ấy là bạn bè của Tiểu Thố, Giản Chính Dương cũng rất nể tình mà đi ở phía sau.
Quan sát người đang nằm ở trên giường, Tiểu Hùng nói với Giản Chính Dương: "Tôi biết anh không thích trò chuyện. Có điều, Tiểu Thố vừa mới chịu cú sốc. Lúc này, chắc chắn trong lòng cậu ấy sẽ có cảm giác sợ hãi. Tốt nhất là anh nên tâm sự với cậu ấy để giảm bớt nỗi sợ hãi ở trong lòng cậu ấy. Nếu không thì cậu ấy sẽ bị trầm cảm. Nếu anh không biết nói gì thì để người nhà của anh tham gia vào cuộc trò chuyện cũng được."
Tiểu Hùng là một người có tính cách tinh tế nhạy bén, tất nhiên là cô cũng nhận ra dục vọng chiếm hữu của Giản Chính Dương mạnh mẽ thế nào. Cô ấy ngẫm lại thời điểm anh ở cạnh Tiểu Thố trong lúc bị bắt cóc, chắc chắn anh sẽ rất áy náy. Như vậy, anh sẽ chăm sóc Tiểu Thố càng cẩn thận hơn. Lúc cô ấy đến đây, Giản Chính Dương chỉ liếc nhìn cô một cái bằng ánh mắt chứa đựng sự thù địch như có như không. Rõ ràng là anh không chào đón cô ấy đến quấy rầy thế giới hai người của riêng anh và Tiểu Thố. Nhưng ngắm nhìn vẻ mặt trầm mặc của anh, cô ấy thật sự khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng Giản Chính Dương sẽ đi an ủi Tiểu Thố. Đại khái là cô ấy chỉ nghĩ rằng việc cô ấy ở cạnh cô không có liên quan lắm. Có đôi khi người phụ nữ rất kiên cường, có đôi khi họ lại rất yếu ớt và đôi khi có người ở cạnh bên mình họ đã cảm thấy hạnh phúc. Đôi khi, họ lại muốn lời ngon tiếng ngọt để xua tan nỗi bất an và sợ hãi ở trong lòng.
Ở một trình độ nhất định, người phụ nữ có bản chất lừa mình dối người.
Lúc này đây, Giản Chính Dương nghe thấu được lời đề nghị của Tiểu Hùng, anh nghiêm túc gật đầu đáp: "Tôi biết rồi."
Bởi vì thấy Tiểu Thố rất yếu, nên về cơ bản lúc ở cạnh cô anh không nói lời nào, chỉ là đợi đến khi cô mở mắt đã có thể trông thấy mình mà thôi. Anh cho rằng như vậy là đã có thể làm cho cô yên tâm, nhưng có vẻ như anh đã xem nhẹ nỗi lòng của cô mất rồi.
Tuy rằng anh tự nhận là hiểu Tiểu Thố, rốt cuộc là anh không có kinh nghiệm ở phương diện về nỗi lòng của người phụ nữ. Cho nên, anh vẫn hiểu cô bằng Tiểu Hùng. Hơn nữa, anh còn rơi vào tình huống người khỏe đứng nhìn người mê man nên mỗi khi nhắc đến Tiểu Thố, sức phán đoán của anh cũng sẽ chịu ảnh hưởng theo. Bởi vậy khi nghe thấy lời nhắc nhở của Tiểu Hùng, một cảm giác thông suốt bất thình lình dâng lên trong lòng anh. Anh nhìn Tiểu Hùng một cái rồi nói:
"Cảm ơn."
Tiểu Hùng lắc vai. Tiểu Thố cũng giúp mình không ít, không phải bọn họ là chị em tốt hay sao? Đương nhiên là bọn họ phải trợ giúp lẫn nhau: "Không còn việc gì, tôi đi thăm con gái nuôi của tôi đây."
"Ừ."
Thấy cô ấy xuống lầu, Giản Chính Dương xoay người trở lại phòng. Bởi vì huyệt thái dương của Tiểu Thố bị thương nên đầu óc không phải rất tỉnh táo nên lúc ngủ, cố tình lại ngủ không an ổn. Lúc trước, anh vẫn luôn không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào. Bây giờ, anh lại có một ý tưởng.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng phác họa lại đôi môi của cô, cảm giác này quấy rối Tiểu Thố phải mở to mắt nhìn Giản Chính Dương hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Hôn em."
"Em muốn đi ngủ."
"Em ngủ ngươi."
"......"
"Ha ha..." Trông thấy dáng vẻ tức giận của Tiểu Thố, Giản Chính Dương cười nói: "Vợ à."
"Vâng."
"Anh yêu em."
"Em biết."
"Anh muốn hôn em."
"Không được." Bây giờ, cô không thích hợp để hứng tình.
"Anh chỉ là muốn hôn nhẹ em, tựa như vậy." Môi của Giản Chính Dương hôn nhẹ lên khóe miệng của Tiểu Thố một cái rồi buông ra. Sau đó lại một chút, cảm giác này có điểm muốn cự còn nghênh ý tứ, Tiểu Thố không tự giác có điểm trầm mê.
"Anh ở đây, vợ à."
"Anh đừng rời bỏ em."
"Anh vĩnh viễn không rời bỏ em."
Dưới những câu nói thủ thỉ ngọt ngào như tình nhân đối đáp của Giản Chính Dương, Tiểu Thố cũng từ từ ngủ thiếp đi. Đối với Giản Chính Dương, người có hành vi chiếm hữu Tiểu Thố khiến anh thấy bất mãn nhất chính là Bạch Tiểu Vũ. Mỗi ngày, cậu đều lên lầu ba để thăm người được băng như xác ướp. Tiểu Thố vừa tỉnh, cậu lập tức vọt vào trong phòng rồi bảo rằng bản thân muốn ở cạnh Tiểu Thố. Giản Chính Dương mất kiên nhẫn nên anh trực tiếp đánh một cái sau gáy khiến cậu ngất đi. Lúc này, không gian mới có chút yên tĩnh.
Bây giờ, cậu chính là một nỗi phiền phức. Vậy mà Bạch Tiểu Vũ còn dám tới tranh giành vợ với anh, đây thật sự là cậu đang đi tìm đường chết mà.
Trong lúc Bạch Tiểu Vũ ngất, Hạ Đóa vừa nghe được tin tức đã mau chóng đến nhà họ Giản để thăm Tiểu Thố. Vì thế, hai người trò chuyện một lúc. Giờ phút này, đầu óc của Tiểu Thố cũng không phải rất tỉnh táo nên cô nhất thời không nhớ đến việc để Bạch Tiểu Vũ và Hạ Đóa gặp mặt để xem phản ứng giữa bọn họ. Kết quả là chờ Hạ Đóa về rồi, cô mới chậm một nhịp mà nhớ đến chuyện sao không nghe thấy tiếng nói của Bạch Tiểu Vũ.
"Anh cảm thấy hơi choáng đầu nên anh đi nghỉ ngơi đây." Giản Chính Dương tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình đánh ngất Bạch Tiểu Vũ.
"Ác." Nghe được Giản Chính Dương nói như vậy, Tiểu Thố liền không có lại hỏi nhiều, nghĩ dù sao nên gặp mặt thời điểm, tóm lại là sẽ gặp mặt, không vội tại đây nhất thời, hiện tại cô không động đậy đến, cũng không tinh lực quan tâm Bạch Tiểu Vũ chung thân đại sự.
Kết quả là chờ sau khi Bạch Tiểu Vũ tỉnh lại, cậu không do dự bổ nhào vào lòng mà tố cáo trước mặt Tiểu Thố: "Chị ơi, em hận Giản Chính Dương."
Tiểu Thố cau mày hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Hu hu, anh ấy đánh em."
"Anh ấy đánh em ở đâu?"
"Anh đánh vào đầu của em. Bởi vì không muốn em quan tâm chị nên anh ấy trực tiếp đánh em ngất đi." Bạch Tiểu Vũ lên án.
"Qúa đáng, sao anh ấy lại có thể đánh đầu của em." Tiểu Thố tức giận nói, Bạch Tiểu Vũ cảm động nhìn Tiểu Thố. Qủa nhiên cô chính là chị ruột của cậu, cô quan tâm cậu như thế. Cô chính là người tốt.
"Giản Chính Dương, anh mau lại đây cho em."
Thật ra, Giản Chính Dương vẫn luôn ở trong phòng, chẳng qua là anh đang dùng máy tính mà thôi.
"Vợ à, anh ở đây."
"Sao anh lại có thể đánh đầu của Bạch Tiểu Vũ như thế?"
Bạch Tiểu Vũ đắc ý nhìn Giản Chính Dương, là anh đáng cậu thì chị của cậu sẽ báo thù cho cậu.
"Đầu của anh mới bị tạp phá còn không có ăn ngon." Tiểu Thố cau mày nói: "Nhưng anh có muốn đánh thằng bé thì anh cũng nên đánh chỗ khác. Nếu anh đánh ở đầu thì lỡ như anh đánh thằng bé đến mức ngây ngẩn, vậy thì không được rồi."
Bạch Tiểu Vũ thu hồi sự cảm động:"Bạch Tiểu Thố, sao chị có thể như vậy cơ chứ?"
Giản Chính Dương mỉm cười nhìn Tiểu Thố đáp: "Cảm ơn sự nhắc nhở của vợ. Lần sau, anh sẽ đánh chỗ khác. Em yên tâm, anh nhất định sẽ chú ý điều này. Nếu anh đánh cậu ấy đến ngây ngẩn thì chúng ta còn phải săn sóc nữa. Anh sẽ không làm chuyện thiệt như thế."
"Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy."
Thấy sự phối hợp không cần biên kịch của hai vợ chồng, toàn thân Bạch Tiểu Vũ chồng chất vết thương nội tâm. Cho đến khi cậu hô hào không chịu nổi nữa: "Chị không phải là chị của em. Chị của em vừa dịu dàng chu đáo vừa đảm đang. Và điều quan trọng nhất chính là thiện lương hào phóng. Chắc chắn chị không phải là chị ấy. Chị thành thật khai thật đi, chị là ai? Vì sao chị lại độc chiếm cơ thể của chi ấy..."
Bạch Tiểu Vũ kêu la rít gào, Tiểu Thố không chịu nổi nói: "Chồng à, anh ném tên nhóc này ra ngoài đi, rất ồn."
"Được." Đây chính là nỗi mong muốn của Giản Chính Dương. Tiểu Thố vừa dứt lời, anh đã lập tức túm Bạch Tiểu Vũ lại.
"Nếu em ấy lại làm ồn thì anh trói và lấy đồ nhét vào miệng em ấy đi."
"Được."
Nghe thấy lời nói của Tiểu Thố, Bạch Tiểu Vũ tuyệt vọng, cậu chủ động câm miệng. Cậu không muốn bị trói, hai người xấu này.
Tiểu Thố dưỡng thương với lối sinh hoạt giống nữ hoàng vậy. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Giản Chính Dương và kết hợp cùng cơ thể trẻ trung, khả năng phục hồi của cô cũng không tồi. Chưa được mấy ngày, cô thật sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Về phía nhà họ Giản, một vị khách không mời mà đến xuất hiện nhưng thật sự làm cho mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn một phen.
← Ch. 118 | Ch. 120 → |