Vay nóng Tima

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 117

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 117
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Sáng sớm mắt Tiểu Thố đã không ngừng nhảy, cô còn nói đùa với Giản Chính Dương rằng trái nhảy tài phải nhảy tai, không biết hai mắt cùng nhảy sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc nhận điện thoại, Giản Chính Dương còn dang suy nghĩ cách để mắt của Tiểu Thố không nhảy nữa.

"Xin chào, tôi là chị của Bạch Tiểu Vũ."

Tiểu Thổ nghe một giọng nói xa lạ truyền đến từ điện thoại của Bạch Tiểu Vũ thì lập tức có cảm giác không tốt, dường như nhịp tim cũng đập nhanh hơn: "Có phải em ấy có chuyện gì rồi không?"

"Đúng vậy, nơi này của chúng tôi... Ban nãy có một mũi khoan rơi từ trên tầng cao xuống đập đúng đầu cậu ấy."

"Vậy các người đến bệnh viện chưa?" Tiểu Thổ nghe xong càng gấp hơn.

"Đã gọi 120, xe cứu thương lập tức đến ngay, chuyện này không phải thông báo gia đình sao?"

"Được, tôi đã biết, cảm ơn mọi người, tôi lập tức đến đây, xin hỏi bệnh viện gần mọi người nhất là ở đâu?"

"Ở..."

Xe cấp cứu thường đến bệnh viện gần nơi xảy ra tai nạn để cấp cứu, Tiểu Thố hỏi rõ địa chỉ rồi nói: "Làm phiền anh tìm trong điện thoại em ấy số cha em ấy rồi gọi cho ông ấy một cuộc, tôi hiện tại sẽ qua lập tức, đến đó tôi sẽ gọi lại."

"Được."

"Đúng rồi, mấy người có số của người phụ trách không?"

"Có, để tôi nói người phụ trách nói chuyện với cô."

"Được."

"Alo, xin chào, cô có phải chị gái của Bạch Tiểu Vũ không... Cô yên tâm, chúng tôi sẽ dốc hết sức để cứu chữa, số điện thoại của tôi là XXXXXXXXXX, cô gọi điện thoại cho tôi lúc nào cũng được."

Kĩ sư Vương rất thẳng thắn đọc số di động của mình ngay, thái độ của anh ta khiến Tiểu Thố yên tâm hơn, cô cúp điện thoại, lập tức nói Giản Chính Dương đưa mình đến bệnh viện.

"Tiểu Vũ bị một mũi khoan rơi từ trên cao xuống trúng đầu, chúng ta lập tức đi đến bệnh viện, đi thôi, em lấy tiền."

Cô mang theo một vạn tiền mặt trong nhà, còn mang theo một tấm thẻ ngân hàng, giao đứa nhỏ cho ông bà ngoại rồi kéo Giản Chính Dương rời đi.

"Lái xe cẩn thận một chút, đừng vội vàng, có bác sĩ ở đó, cháu có vội cũng không có tác dụng." Nhiếp Tiểu Phương nhắc nhở Tiểu Thổ: "Còn nữa, nhớ về sớm nếu không đứa nhỏ đói bụng muốn uống sữa."

Hai đứa bé vẫn luôn uống sữa của Tiểu Thố, hiện tại hai đứa nhóc vô cùng kén ăn, chỉ cần cho các bé uống chút sữa bột thì sẽ không chịu uống, bây giờ không biết Tiểu Thố ra ngoài bao lâu nên tất nhiên sẽ lo lắng việc ăn uống của hai đứa bé.

"Chỉ cần em ấy không sao thì cháu sẽ nhanh chóng trở về."

"Được." Nhiếp Tiểu Phương gật đầu.

Lúc Tiểu Thố và Giản Chính Dương đến bệnh viện thì Bạch Tiểu Vũ đã sớm được đưa vào phòng phẫu thuật, một nhà Bạch Chính Nghĩa cũng đến nhưng không thấy Trần Phương, Tiểu Thố hơi nghi ngờ một chút, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để hỏi chuyện này, kĩ sư Vương đang ở đây, Tiểu Thố đi qua hỏi kĩ sư Vương xem đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới biết khoảng thời gian này Bạch Tiểu Vũ chạy đến công trường làm việc.

Tên nhóc này thật khiến người khác không bớt lo chút nào mà, Tiểu Thố tức giận nghĩ, nhưng cô cũng có chút hối hận, cũng vì cô không muốn để cho mấy người Bạch Chính Nghĩa có khoảng thời gian thoải mái nên không viện trợ cho Bạch Tiểu Vũ, kết quả tên nhóc này lại chạy đến công trường, thật khiến người ta đau lòng.

Phẫu thuật bây giờ vẫn chưa kết thúc, tình huống của Bạch Tiểu Vũ tạm thời cũng chưa biết như thế nào, Tiểu Thố chỉ có thể chờ bên ngoài với Giản Chính Dương, kĩ sư Vương hơi xin lỗi nhìn Tiểu Thố.

"Thật xin lỗi, cô Bạch, công trường chúng tôi..."

Tiểu Thố lắc đầu: "Trước tiên đừng nói đến chuyện này, đợi kết quả của bác sĩ đã."

Nói thế nào đi nữa lúc này kĩ sư Vương cũng không trốn tránh trách nhiệm, việc đầu tiên anh ta làm là đưa Bạch Tiểu Vũ đến bệnh viện, sau đó còn chủ động trả tiền thuốc men, cô cũng không thể trách mắng người ta cái gì được.

Hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm, tất cả phải đợi bác sĩ ra rồi nói tiếp.

Một lát sau cửa phòng giải phẫu mở ra, mọi người còn tưởng giải phẫu kết thúc, ai cũng vội vàng đứng lên, nhưng chỉ có một y tá đi ra: "Bệnh nhân bị mất rất nhiều máu, máu tồn kho trong bệnh viện không đủ, cần từ 400CC máu trở lên, ai có nhóm máu AB?"

"Tôi." Bạch Chính Nghĩa lập tức đứng lên: "Tôi là cha của nó, để tôi đi rút."

"Chú?" Vẻ mặt không khỏe mạnh của Bạch Chính Nghĩa khiến y tá có chút do dự.

"Không được." Mẹ của Bạch Chính Nghĩa lập tức lắc đầu: "Chính Nghĩa, sức khỏe của con khó khăn lắm mới ổn định lại được, con không thể hiến máu được, đừng để lát nữa Tiểu Vũ còn chưa khỏe mà con đã nhập viện rồi."

"Đúng vậy, con không thể rút máu được." Cha Bạch cũng lắc đầu nhìn y tá nói: "Cô y tá, cô có thể xem ở bệnh viện khác còn không được không, xin cô, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhất định phải cứu cháu trai của chúng tôi."

"Bình thường máu AB ở bệnh viện cũng hay thiếu, mấy ngày trước xảy ra một tai nạn xe cộ khá lớn, trong đó có mấy bệnh nhân đều có nhóm máu AB, vì cứu họ nên đã sử dụng hết máu tồn kho trong bệnh viện rồi, máu AB chuyển đến bệnh viện chúng tôi phải mấy ngày nữa mới có."

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Ba người nhà Bạch Chính Nghĩa nghe xong thì vô cùng sốt ruột: "Cô y tá, nhất định phải có cách khác."

"Vẫn nên lấy của tôi đi."

"Không được."

"Chú này, tôi thấy sức khỏe của chú không tốt cho lắm, không thể rút máu của chú được, các người có quen ai có nhóm máu AB không, tốt nhất là người thân của bệnh nhân, như vậy máu cũng có thể dung hợp với máu của bệnh nhân tốt hơn." Y tá từ chối yêu cầu của Bạch Chính Nghĩa.

Lúc ba người nhà Bạch Chính Nghĩa đang không biết nên làm sao thì Tiểu Thố đi tới: "Tôi có nhóm máu AB, rút của tôi đi."

Ba người Bạch Chính Nghĩa sững sờ, họ rõ ràng không nghĩ đến chuyện Tiểu Thố sẽ ra mặt lúc này.

"Cô là..." Y tá hơi nghi ngờ nhìn Tiểu Thố.

Tiểu Thố nhìn Bạch Chính Nghĩa một chút, đã một thời gian rồi cô không gặp ông ta, dường như ông ta già hơn một chút: "Tôi là chị gái cùng cha khác mẹ của em ấy, giữa chúng tôi có quan hệ máu mủ, chắc không có vấn đề gì đâu."

"Được, cô đi theo tôi."

"Bà xã, không được." Giản Chính Dương vội vàng kéo Tiểu Thố lại: "Bây giờ em còn đang trong thời gian cho con bú đấy."

"Không sao, sản lượng cũng trong phạm vi bình thường nha, cô y tá, bây giờ tôi đang cho con bú, việc này có ảnh hưởng gì đến việc rút máu không?"

"Không, nhưng sau khi bốn tám tiếng kể từ khi rút máu xong tốt nhất đừng cho em bé bú, sau khi về nhớ nấu chút canh để uống."

"Vậy thì không có vấn đề gì rồi, chúng ta đi thôi."

"Bà xã." Giản Chính Dương không vui.

"Đó là em trai em, em không thể không cứu được." Đây là lần đầu tiên Tiểu Thố đứng trước mặt mọi người nhận Tiểu Vũ là em trai mình, cô biết Giản Chính Dương phản đối nên nghiêm túc nhìn anh.

"Nhất định em phải cứu."

Giản Chính Dương hơi mấp máy môi, cuối cùng anh cũng chỉ có thể tức giận buông cô ra.

Anh tức giận, cảm nhận được tâm trạng của anh, Tiểu Thố thầm nghĩ lát nữa phải dỗ anh cho tốt, cô nhìn y tá, hơi ngượng ngùng nói: "Ông xã tôi chỉ là quan tâm đến tôi quá mà thôi, không có ý gì khác, rút máu ở đâu vậy, chúng ta đi nhanh một chút đi."

Y tá liên tục gật đầu, nhìn Giản Chính Dương vô cùng đẹp trai bên cạnh, nói: "Đi theo tôi."

"Được."

Một lát sau y tá đã cầm 600CC máu mới rút được vào phòng giải phẫu, mặc dù cô ấy nói ít nhất là 400CC nhưng sợ không đủ nên Tiểu Thố dứt khoát để cô ấy lấy nhiều hơn.

Nói chung khi chúng ta đi hiến máu tự nguyện sẽ có một số lựa chọn, phần lớn bác sĩ sẽ đề nghị cho bạn lựa chọn tốt nhất là hiến 400CC, Tiểu Thố từng đi hiến máu, đương nhiên mỗi lần cô chỉ hiến 200CC mà thôi, mặc dù 600CC cũng được xem là tương đối nhiều nhưng nếu so sánh thì cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhiều nhất chỉ là hơi choáng đầu mà thôi.

Giản Chính Dương tức giận cô vì người đàn ông khác mà không biết quý trọng thân thể mình, sau khi y tá đi anh đỡ Tiểu Thố đến giường ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi rồi lạnh lùng nói:

"Anh đi ra ngoài một chút."

Không đợi Tiểu Thố nói gì đã nhanh chóng rời đi.

Tiểu Thố thấy vậy thì yếu ớt cười một tiếng, rút nhiều máu như vậy khiến cô cảm thấy hơi choáng đầu, xem ra Giản Chính Dương giận cô thật, không đợi cô nói chuyện đã ra ngoài, đáng tiếc bây giờ cô không còn sức lực, nếu không nhất định sẽ đi theo anh.

Chưa đến một lúc sau Giản Chính Dương đã mang theo mấy túi đồ đóng gói đi vào, hóa ra anh ra tiệm cơm bên ngoài mua đồ ăn: "Ăn hết những thứ này, một miếng cũng không cho để lại.

Tiểu Thố cảm động nhìn Giản Chính Dương: "Ông xã..."

Giản Chính Dương cắn răng nghiến lợi nhìn cô: "Đừng có gọi anh, nhanh ăn uống cho anh."

"Ha ha..." Biết anh vẫn quan tâm đến mình, Tiểu Thố cũng không thèm để ý đến thái độ hung dữ của anh, cô từng chút từng chút một ăn hết đồ anh mua về, cũng may từ khi mang thai sức ăn của cô đã lớn hơn, nếu không thật sự không thể ăn hết chỗ này, nhưng có là như vậy thì cuối cùng vẫn có chút quá sức với cô, Tiểu Thố sờ sờ bụng thoải mái thở ra một hơi, xem ra mấy thứ này tạm thời bù lại cũng có tác dụng nha, không biết có phải do tác dụng tâm lí không mà hiện tại đầu của cô đã hết choáng.

Nhìn Giản Chính Dương lạnh mặt dọn đống hộp dùng một lần đi để ra ngoài vứt, Tiểu Thố lập tức đưa tay kéo áo anh, vô cùng đáng thương nhìn anh nói: "Ông xã..."

Âm thanh làm nũng của cô khiến trong lòng Giản Chính Dương hơi ngứa, nhưng vì muốn dạy cho cô một bài học nên anh vẫn lạnh mặt nhìn cô không nói lời nào.

"Ông xã, em xem rồi, lần sau em sẽ không cứng đầu như vậy nữa, chỉ có duy nhất lần này thôi, anh tha thứ cho em có được không?" Thái độ nhận lỗi của Tiểu Thố vô cùng thành khẩn: "Ông xã, ông xã... Người ta biết sai rồi nha, đừng tức giận nữa."

"Chỉ có duy nhất lần này?"

"Đúng đúng."

"Hừ." Giản Chính Dương thể hiện sự nghi ngờ với Tiểu Thố.

"Ông xã, người ta muốn ôm hôn." Vì ông xã, cô liều mạng. Tiểu Thố nhìn phòng nghỉ không có người, chớp chớp mắt, làm bộ đáng yêu muốn ôm hôn, dù sao cô cũng biết Giản Chính Dương không có sức miễn dịch với mình.

Quả nhiên thấy cô như vậy khóe miệng Giản Chính Dương hơi giật một chút, sau đó cúi đầu nhanh chóng hôn lên môi cô một cái, điều này biểu thị anh đã tha thứ cho cô.

Mặt mày Tiểu Thố hớn hở: "Em muốn ôm."

Giản Chính Dương ngồi ở mép giường ôm cô vào trong ngực, thỏa mãn yêu cầu của cô.

Tiểu Thố thỏa mãn nằm trong ngực Giản Chính Dương, cô cười híp cả mắt, cô biết ông xã yêu mình nhất: "Ông xã, mỗi ngày em đều yêu anh nhiều hơn hôm qua một chút mất rồi, làm sao bây giờ?"

Giản Chính Dương ngẩn người, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, anh cảm thấy hai mắt mình như nóng lên, anh nghe được tiếng tim mình đập nhanh hơn, bình thường Tiểu Thố sẽ không nói những lời yêu thương như này với anh, hiện tại đột nhiên cô nói ra, mặc dù anh biết cô có ý lấy lòng mình nhưng anh vẫn thừa nhận bản thân bị chấn động rất mạnh, mũi hơi chua, Giản Chính Dương không muốn mình mất mặt nên hung dữ nói:

"Cái gì mà làm sao bây giờ, tiếp tục giữ vững."

Giản Chính Dương cảm thấy bản thân chỉ vì một câu nói như vậy mà đã rung động thì rất không có tiền đồ, anh hơi buồn bực, ôm chặt lấy Tiểu Thố mạnh mẽ hôn, mãi đến khi cảm giác được cô không còn sức nữa mới buông ra, sau đó lại ôm chặt cô vào trong ngực, dùng giọng nói ngượng ngùng nói:

"Anh cũng vậy."

Tiểu Thố sững sờ, cô lập tức hiểu ý của Bạch Giản Dương, môi cô nâng lên, người đàn ông này, sao có thể không yêu anh được chứ?

Cũng may lúc hai người thân mật không có ai đi vào, nếu không sẽ rất xấu hổ, sau khi Tiểu Thố ăn xong đồ Giản Chính Dương mua thì lại nằm trên giường xoay qua xoay lại thêm nửa tiếng nữa, không cảm thấy cảm giác khó chịu nữa mới lôi kéo Giản Chính Dương đi đến phòng giải phẫu.

Khi thấy Tiểu Thố và Giản Chính Dương, phản ứng đầu tiên của kĩ sư Vương chính là đi qua nhìn xem cô có sao không, thấy sắc mặt cô vẫn tốt thì mới yên lòng, liên tục nói lời cảm ơn với cô.

Tiểu Thố lắc đầu, cô cứu chính em trai của mình, không cần một người ngoài nói lời cảm ơn, nhưng nghĩ thì cũng có thể hiểu được, nếu như cô không hiến máu thì Bạch Tiểu Vũ sẽ không được truyền máu, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm.

Vậy nên kĩ sư Vương nói cảm ơn cô cũng là chuyện nên làm, nhưng anh ta vẫn luôn ở đây khiến cô rất có hảo cảm.

Mà ba người Bạch Chính Nghĩa đứn một bên lại có cảm giác phức tạp, bọn họ đều không có quá nhiều tình cảm với Tiểu Thố, theo lẽ thường thì Tiểu Thố và Tiểu Vũ phải ghét nhau như kẻ thù mới đúng, nhưng từ nhỏ Bạch Tiểu Vũ đã thân mật gọi Tiểu Thố là chị, lúc Tiểu Vũ xảy ra việc Tiểu Thố cũng là người đầu tiên chạy đến, hiện tại còn hiến cho Bạch Tiểu Vũ nhiều máu như vậy nữa.

Đây là cháu trai duy nhất của nhà họ Bạch đấy, mặc dù Trần Phương không ra gì nhưng Bạch Tiểu Vũ được bọn họ chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, đương nhiên họ không hi vọng cậu bị sao, cho nên hiện tại ba người Bạch Chính Nghĩa muốn cảm ơn nhưng lại không mở miệng được.

Lần này chờ ở ngoài cửa không quá lâu thì đèn của phòng giải phẫu tắt, đây là tín hiệu cho thấy cuộc giải phẫu đã kết thúc, kĩ sư Vương là người đầu tiên chú ý đến, anh ta lập tức đứng lên:

"Đèn tắt rồi."

Ba người Bạch Chính Nghĩa lập tức đứng trước cửa phòng giải phẫu chờ, kĩ sư Vương theo bản năng nhìn về phía Tiểu Thố, anh ta không quên lời ban nãy Tiểu Thố nãy, cô là chị gái cùng cha khác mẹ của Bạch Tiểu Vũ, mà người đàn ông trung niên này là cha của Bạch Tiểu Vũ, vậy cũng chính là cha của Tiểu Thố, bên cạnh chắc là ông bà nội của Tiểu Thố, nhưng sao bọn họ lại không thèm chú ý đến nhau vậy?

Có lẽ bối cảnh gia đình của Bạch Tiểu Vũ còn phức tạp hơn so với những gì anh ta nghĩ, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện của anh ta, không đúng sao, hiện tại tình trạng cơ thể của Bạch Tiểu Vũ mới là chuyện anh ta nên lo lắng.

Sau khi được bác sĩ mạnh mẽ cứu chữa, Bạch Tiểu Vũ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải tĩnh dưỡng thật tốt trong một thời gian, cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian này cậu không thể làm ra những động tác quá lớn, tốt nhất cũng đừng nên tùy tiện động não, nằm yên trên giường dưỡng bệnh mới phải, đầu là bộ phận quan trọng nhất của con người, không thể có vấn đề gì xảy ra được.

Bạch Chính Nghĩa lập tức từ chức cho Bạch Tiểu Vũ với kĩ sư Vương, ông ta cũng không ngờ được Bạch Tiểu Vũ lại đến công trường để làm việc, không ngờ tên nhóc này lại lừa bọn họ, nghĩ đến chuyện mỗi ngày cậu đều đi sớm về trễ, Bạch Chính Nghĩa cảm thấy mình không xứng với thân phận cha này một chút nào, chuyện này cũng giải quyết một vấn đề khó cho Bạch Tiểu Vũ, lúc đó cậu đang không biết nên đưa ra lời từ chức với kĩ sư Vương như thế nào nên mới ngẩn người, cuối cùng bị mũi giáo rơi trúng đầu.

Tất nhiên kĩ sư Vương đồng ý, Bạch Tiểu Vũ như vậy cũng không thích hợp đến công trường làm việc, nhưng tiếp theo đây chính là việc trao đổi tiền bồi thường, kĩ sư Vương bày tỏ đồng ý thanh toán tất cả tiền thuốc men của Bạch Tiểu Vũ, sau đó xem mấy người Bạch Chính Nghĩa có còn yêu cầu gì khác không.

"Chúng ta nên tính cả phí dinh dưỡng và phí mất việc nữa." Bạch Chính Nghĩa nói, không phải bọn họ muốn chèn ép để lấy tiền mà là nhất định phải lấy được phí dinh dưỡng cho con trai, hiện tại trong nhà đang tương đối khó khăn, Bạch Tiểu Vũ không thể đi làm nên không có bất kì thu nhập nào, quan trọng nhất là đầu Bạch Tiểu Vũ không thể để lại bất kì di chứng gì.

"Đó là chuyện đương nhiên, chú xem, chúng ta đứng đây nói chuyện cũng không tiện, chúng ta nên tìm chỗ nào ngồi một chút, hoặc chúng ta cũng có thể đến công trường của tôi cũng được, mọi người cũng nên biết tình huống lúc đó một chút."

"Được." Bạch Chính Nghĩa gật đầu: "Cha, mẹ, hai người ở lại đây, con đi với vị kĩ sư Vương này một chút."

"Hay để cha đi với con đi." Mẹ Bạch sợ Bạch Chính Nghĩa bị thiệt thòi.

"Không cần, cha đi đứng không tiện, ở chỗ này là được rồi." Bạch Chính Nghĩa lắc đầu, ông ta cũng không sợ kĩ sư Vương trở mặt khi về đến công trường, ông ta có thể thấy được kĩ sư Vương này là người tương đối đàng hoàng.

Hơn nữa phải biết rõ chân tướng sự việc, tóm lại càng sớm càng tốt, từ khi bọn họ đến đây kĩ sư Vương cũng không rời đi, ông ta lo lắng lỡ như kĩ sư Vương đẩy hết trách nhiệm lên đầu con trai thì rất phiền toái, chi bằng cứ trực tiếp đi đến công trường với kĩ sư Vương tìm hiểu mọi chuyện khi đó rồi thảo luận chuyện bồi thường thì hơn.

Kĩ sư Vương cũng không nói gì thêm, anh ta lấy xe của mình đưa Bạch Chính Nghĩa đến công trường, thấy anh ta quay về, không ít nhân viên tạp vụ vây quanh anh ta mồm năm miệng mười hỏi tình huống của Bạch Tiểu Vũ, xem ra nhân duyên con trai ở chỗ này cũng không tệ lắm, Bạch Chính Nghĩa như đang suy nghĩ điều gì đó.

"XX, cậu gọi XX, XX, XX đến đây." Kĩ sư Vương tùy tiện chỉ vào một người, muốn anh ta gọi những người chứng kiến đến, trong đó có một người đã điều khiển sai mũi khoan để nó rơi xuống.

"Được, kĩ sư Vương." Công nhân này nhanh chóng đưa những người khác đến.

"Các vị, để tôi giới thiệu một chút, vị này là cha của Bạch Tiểu Vũ, ông ấy đến để hiểu rõ hơn về tình huống lúc đó, XX, cậu nói rõ chuyện khi đó một chút."

"Vâng." Người đầu tiên bị gọi chính là người điều khiển mũi khoan không cẩn thận để rơi xuống: "Chuyện lúc ấy là thế này... Thật ra lúc ấy tôi đã lên tiếng, chỉ cần cậu ấy nhanh nhẹn một chút là có thể tránh được, nhưng phản ứng lúc đó của cậu ấy rất chậm chạp, còn ngẩng đầu lên nhìn, kết quả chính là bị mũi khoan rơi xuống trúng đầu, tôi, tôi nghi ngờ lúc ấy Bạch Tiểu Vũ đang ngây người."

Nhân viên tạp vụ ở đây cũng có thái độ giống như vậy, hôm nay trạng thái của Bạch Tiểu Vũ không giống mọi ngày, phản ứng hình như có chút chậm, giống như có tâm sự gì đó vậy.

Nghe mọi người nói vậy, lại nhớ đến chuyện đêm qua con trai không về, Bạch Chính Nghĩa đoán mọi người không lừa mình, chắc con trai có chuyện gì đó, vậy thì con trai cũng có phần sai, người ta cũng nói lúc đó chỉ cần hành động nhanh nhẹn một chút thì có thể tránh được tình huống đó, là con trai phản ứng chậm nên mới bị rơi trúng đầu.

"Kĩ sư Công, tôi thấy cậu làm người không tệ, nếu đúng như những gì mọi người nói thì con trai tôi cũng có lỗi, tôi cũng không muốn cậu phải trả quá nhiều tiền, chỉ cần thanh toán tiền thuốc men của con trai tôi là được, mặt khác trả thêm phí dinh dưỡng là được." Bạch Chính Nghĩa nói.

"Hiện tại trong nhà tôi đang gặp một số việc, nếu như không phải không bỏ tiền ra được thì tôi cũng sẽ không đòi cậu tiền."

Kĩ sư Công âm thầm thở ra một hơi, xem ra Bạch Chính Nghĩa vẫn là một người hiểu lí lẽ, anh ta liên tục gật đầu: "Tôi thấy chú và Bạch Tiểu Vũ không phải người bình thường, mặc dù không biết hiện tại nhà mọi người đang gặp chuyện gì nhưng tôi tin rằng có năng lực thì nhất định sẽ vượt qua được khó khăn, tôi ở nơi này chúc mọi người sớm vượt qua được khó khăn, chú thấy đấy, tiền thuốc men tôi đã trả đủ, tôi đưa thêm hai nghìn tệ phí dinh dưỡng nữa, có được không?"

Hai nghìn tệ?

Bạch Chính Nghĩa hơi nhíu mày, con trai bị thương ít nhất cũng phải nuôi một tháng, một tháng này chắc chắn không ở bệnh viện thì phần lớn thời gian cũng sẽ phải ở nhà để chăm sóc, chỉ là hai nghìn tệ...

Thấy Chính Nghĩa do dự, kĩ sư Vương nói: "Hai nghìn tệ này chỉ là tạm tời mà thôi, đợi sau khi Bạch Tiểu Vũ tỉnh lại xem bác sĩ nói thế nào, nếu như nghiêm trọng tôi có thể đưa thêm."

Ở bệnh viện anh ta đã thanh toán đặt cọc năm nghìn tệ tiền viện phí, thêm hai nghìn tệ tiền phí dinh dưỡng, tiền thuốc men sau này chắc còn phải bổ sung, cũng coi như ngoài định mức tai nạn lao động rồi.

"Cũng được." Bạch Chính Nghĩa suy nghĩ rồi gật đầu.

Thấy thế kĩ sư Vương nói: "Hiện tại chú Bạch muốn đến bệnh viện sao, hay để tôi đưa chú qua đó, cũng không biết Bạch Tiểu Vũ lúc này đã tỉnh chưa."

"Vậy thì phiền cậu."

"Chú không cần khách sáo."

Lúc hai người trở lại bệnh viện Bạch Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu Thố và Giản Chính Dương ở ngoài phòng bệnh chờ, ông bà nội thì ở trong phòng bệnh, nhìn đầu cháu trai bị quấn giống như xác ướp, bà nội đau lòng đến mức rơi nước mắt, ông nội ngồi bên cạnh thấy thì phiền cả lòng.

"Được rồi, bà đừng khóc nữa, bà khóc làm tôi phiền cả lòng."

"Đây là cháu trai của tôi, tôi thương nó như vậy có thể không khóc được sao?" Bà nội trừng mắt với ông nội, nước mắt lại lăn dài: "Đứa bé đáng thương, ông nhìn cái băng gạc này dày như vậy mà máu vẫn còn nhuộm đỏ được đi, chỗ này chảy không biết bao nhiêu máu rồi chứ, đâu không đụng lại đụng trúng đầu, ông nói xem, nếu như bị đụng đến choáng váng đầu óc thì nhà họ Bạch chúng ta xong rồi."

"Được rồi, bà đừng có nói mấy điều đen đủi nữa, đang yên đang lành rủa Tiểu Vũ làm gì, trật tự cho tôi." Ông nội không nhịn được nữa mà quát to: "Bác sĩ đã nói không có việc gì lớn cũng không có chuyện gì nguy hiểm, sau này chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được, bà khóc cái gì mà khóc, để cho tôi yên tĩnh một chút đi, bác sĩ nói phải giữ trật tự."

"Tôi..." Bà nội bị ông nội quát, cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng nhìn cháu trai mình, cuối cùng vẫn nhịn xuống không cãi nhau với ông nội, chỉ yên lặng nhìn cháu trai mà chảy nước mắt.

"Được rồi, cha, mẹ, hai người đừng lo nữa, trời sập thì vẫn còn con chống." Xảy ra nhiều chuyện như vậy ngược lại khiến Bạch Chính Nghĩa có chút nhiệt huyết của thời còn trẻ.

"Con cũng không tin nhà chúng ta luôn đen đủi như vậy, ngày mai con sẽ ra ngoài tìm việc, lần này dù có là bảo vệ con cũng sẽ làm."

Vương Công biết hiện tại nhà Bạch Tiểu Vũ đang tương đối khó khăn, đến bệnh viện thấy Bạch Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh lại, anh ta lập tức lấy hai nghìn tệ ra để Bạch Chính Nghĩa chăm sóc Bạch Tiểu Vũ, anh ta còn phải về công trưởng xử lí một số chuyện khác.

Nghe con trai nói vậy, mẹ Bạch lập tức vội vàng: "Chính nghĩa, cơ thể con có chịu được không, con muốn đi thì chưa chắc người ta đã muốn nhận con."

"Tóm lại có người thuê là được, hiện tại những người làm bảo vệ đều là những người lớn tuổi, tốt xấu gì con cũng tốt hơn những người đó, hơn nữa trong khoảng thời gian này con vẫn luôn điều dưỡng, thân thể con cũng tốt hơn nhiều, không có chuyện gì đâu mẹ."

"Cha nhớ rằng trong chợ đêm có rất nhiều quầy hàng, hay là cha cũng đến đó đi bán hàng vào buổi tối."

"Cha!" Bạch Chính Nghĩa có chút kinh ngạc nhìn cha mình, sao ông ta có thể nhẫn tâm để cha mình ra ngoài bán hàng buổi tối được chứ: "Không cần, một mình con là được rồi, cha lớn tuổi rồi, đừng ra ngoài."

"Cha không sao."

"Không được, con không yên tâm, hơn nữa nếu cha ra ngoài thì một mình mẹ cũng không chăm sóc Tiểu Vũ được, cha và mẹ ở nhà chăm sóc Tiểu Vũ đi."

Ba người đều là người già bệnh tật, hiện tại người trẻ tuổi duy nhất ở nhà lại xảy ra chuyện, mọi người vừa phải thương lượng kiếm tiền như thế nào vừa phải thương lượng làm sao để chăm sóc Bạch Tiểu Vũ.

Dáng vẻ này trong mắt người ngoài sẽ là chua xót đau lòng, Tiểu Thố lạnh mắt nhìn, ba người này thế nào cô thật sự không quan tâm, nói cô máu lạnh cũng được, không có cảm giác chính là không có cảm giác, nhưng nếu muốn để Bạch Tiểu Vũ bị thương mà không được chăm sóc cẩn thận thì cô thật sự không làm được, nhìn từ đầu đến cuối vẫn còn thiếu một người, Tiểu Thố lên tiếng:

"Mẹ em ấy đâu?"

Lời này vừa dứt sắc mặt ba người kia đã lập tức không tốt, dường như gặp phải việc khó nói vậy, thấy bọn họ không muốn nói Tiểu Thố cũng không hỏi tiếp:

"Nếu như em ấy đồng ý thì cho em ấy ở nhà tôi đi."

Cô sẽ không chăm sóc mấy người Bạch Chính Nghĩa, nhưng Bạch Tiểu Vũ bị thương vỡ đầu không có người chăm sóc cô lại muốn nhận.

Giản Chính Dương nhíu mày, anh không vui khi Tiểu Thố lại nhận chuyện về phía mình, nhưng nghĩ đến chuyện trong nhà có giúp việc, không cần Tiểu Thố phải động tay thì cũng không phản đối, dù sao anh cũng sẽ tuyệt đối không để Tiểu Thố tự mình chăm sóc Bạch Tiểu Vũ.

"Không cần." Cha Bạc Chính Nghãi lắc đầu, cháu của ông ta không cần đi nhà khác, dù muốn đi, nếu là người khác thì có lẽ ông ta sẽ đồng ý, nhưng người này tuyệt đối không thể là Bạch Tiểu Thố, đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi và tôn nghiêm của bọn họ.

"Chờ Bạch Tiểu Vũ tỉnh lại rồi nói sau." Tiểu Thố cũng không muốn nói nhiều, cũng không muốn thuyết phục ba người bọn họ, dù sao chỉ cần Bạch Tiểu Vũ gật đầu bọn họ cũng không nói thêm được gì.

Sau khi Tiểu Thố rút máu xong đã gọi điện về nhà nói bốn mươi tám tiếng sau khi hiến máu không thể cho con bú được, nói họ cho em bé bú sữa ngoài, cô cảm thấy hơi có lỗi với hai tiểu bảo bối của mình.

Mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với hai tiểu bảo bối, hiện tại cô đã có chút nhớ hai bé.

"Ông xã, em nhớ con."

Nghe Tiểu Thố nói vậy, hai mắt Giản Chính Dương sáng lên: "Anh cũng nhớ con."

Tiểu Thố đang cảm thấy kì lạ khi mắt anh sáng lên, kết quả câu sau của anh đã biết lí do, Giản Chính Dương nói: "Hay là bây giờ chúng ta trở về đi."

Ở đây nghẹn chết anh mất, quan trọng nhất là không hiểu sao anh lại để Tiểu Thố hiến mấy trăm CC máu, trong lòng anh vô cùng đau lòng, mặc dù đã mua canh bồi bổ cho cô uống, bây giờ cô cũng không sao nhưng đâu thể khôi phục nhanh như vậy được chứ, anh đã gọi điện nói A Hoa chuẩn bị huyết vượng (1), trở về sẽ lấy cho Tiểu Thố ăn, đương nhiên các loại canh bổ cũng không thể thiếu được.

(1) còn gọi là đậu hũ huyết, là một loại thực phẩm được làm bằng cách đun nóng và làm đông trực tiếp máu động vật với muối. Huyết vượng thông thường được làm từ huyết vịt, huyết gà và huyết heo. Huyết vượng có thể được ăn trực tiếp hoặc kết hợp với các nguyên liệu khác để nấu phụ.

Đương nhiên Tiểu Thố không thể về như vậy được, Bạch Tiểu Vũ vẫn còn chưa tỉnh lại đâu, có thể nói Tiểu Vũ là người trẻ tuổi khỏe mạnh, không lâu sau đó cậu đã tỉnh lại, thấy cậu mở mắt, Bạch Chính Nghĩa vội vàng đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Bạch Tiểu Vũ một chút, kết quả không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được, hiện tại vừa tỉnh nên có khả năng đầu sẽ khá choáng và đau, bác sĩ nói mọi người không nên nói chuyện nhiều với cậu để cậu nghỉ ngơi.

"Tiểu Vũ, con còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc đó không?" Vấn đề Bạch Chính Nghĩa quan tâm nhất là chuyện này.

"Con không nhớ rõ." Bạch Tiểu Vũ có chút yếu ớt nói, cậu vừa tỉnh lại, ký ức vẫn có chút mơ hồ, muốn cậu lập tức nhớ lại chuyện lúc trước thì đầu sẽ hơi đau.

"Sao lại không nhớ rõ? Chẳng lẽ mất trí nhớ rồi?" Bà nội nghe xong thì lập tức giật mình.

Tiểu Thố im lặng: "Em ấy mới tỉnh, kí ức hơi mơ hồ một chút mà thôi, chờ em ấy nghỉ ngơi một chút thì sẽ tốt hơn, những chuyện này lúc sau hỏi cũng được, Bạch Tiểu Vũ, sau khi xuất viện qua nhà chị ở một thời gian ngắn, thế nào?"

Đối với lời mời của Tiểu Thố, Bạch Tiểu Vũ cảm thấy có chút kì lạ, chỉ theo bản năng gật đầu: "Được."

"Cứ quyết định như vậy đi, chị đi về trước, em phải tự chăm sóc cho mình tốt, mấy ngày nữa chị sẽ đến đón em." Tiểu Thố lấy hết tiền mặt trong túi xách ra để xuống dưới gối đầu của Bạch Tiểu Vũ.

"Muốn ăn gì thì mua cái đó."

"Chị." Bạch Tiểu Vũ cảm động nhìn Tiểu Thố, cậu biết cô đang quan tâm đến mình.

Thấy cậu ngốc nghếch nhìn mình, cơn tức giận của Tiểu Thố lại một lần nữa dâng lên: "Em cái đồ ngốc này, mũi khoan rơi xuống em không biết tránh sao, làm việc ở một nơi nguy hiểm như công trường không phải nên thường xuyên cảnh giác sao, đáng đời, chưa đập chết em đã lớn mạng rồi."

Bạch Tiểu Vũ không dám phản bác một chữ: "Lúc ấy em hình như đang hơi thất thần."

"Còn thất thần?" Tiểu Thố nghe xong thì hận không thể đập một phát nữa lên đầu Bạch Tiểu Vũ, nhưng nhìn thấy băng gạc quấn trên đầu cậu lại không nỡ, chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu.

Thấy cô tức giận, Bạch Tiểu Vũ vội vàng kéo tay lấy lòng cô: "Chị, em sai rồi, thật sự, em vừa mở mắt đã thấy chị, em vô cùng vui, thật đó."

"Tên nhóc, bỏ tay bà xã tôi ra." Giản Chính Dương trầm giọng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Vũ kéo tay Tiểu Thố: "Đừng tưởng rằng đầu cậu bị vỡ thì tôi không dám động vào cậu."

"Chị, anh rể bắt nạt em." Bạch Tiểu Vũ lập tức nước mắt rưng rưng nhìn Tiểu Thố.

Tiểu Thố buồn cười: "Được rồi, em đừng có nghịch nữa, nghỉ ngơi cho tốt, chị phải đi."

"Chị, chị đi bây giờ sao, chị ở lại với em chút nữa đi."

"Tên nhóc thối kia, cậu đừng có quá đáng." Giản Chính Dương hất bàn tay Bạch Tiểu Vũ đang kéo tay Tiểu Thố ra: "Vì cậu mà bà xã tôi đã hiến 600CC máu rồi, hơn nữa lại còn luôn ở đây đợi cậu tỉnh lại, hiện tại muốn trở về nghỉ ngơi, cậu còn dám lợi dụng cô ấy nữa tôi sẽ ném cậu ra ngoài."

"Cái gì 600CC cơ?" Bạch Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn Tiểu Thố.

"Anh nói nhiều quá." Tiểu Thố bất mãn nhìn Giản Chính Dương nói chuyện này ra, âm thầm véo anh một cái rồi lại lườm anh: "Được rồi, đừng có nhiều chuyện, nghỉ ngơi đi, anh chị có việc đi trước, có chuyện gì thì gọi điện."

"Chị..."

Không để ý đến Bạch Tiểu Vũ gọi mình, Tiểu Thố kéo Giản Chính Dương ra ngoài.

"Ông nội, bà nội, cha, chuyện gì xảy ra vậy?"

Ba người nhìn Bạch Tiểu Vũ vừa tỉnh lại đã không ngừng nói chuyện với Tiểu Thố, trong mắt cậu chỉ có cô không có bọn họ thì tâm trạng có chút phức tạp, chỉ sợ trong lòng Bạch Tiểu Vũ, Tiểu Thố còn quan trọng hơn người nhà ở chung hai mươi mấy năm là bọn họ.

Ánh mắt Bạch Chính Nghĩa phức tạp nhìn bóng lưng đang rời đi của Tiểu Thố, từ đầu đến cuối cô đều không nói một lời nào với ông ta, cô nói chuyện với Bạch Tiểu Vũ, coi mọi người là không khí, người con gái này ông ta chưa từng và không hề hiểu rõ, nhưng không ai biết lúc cô chào đời ông ta vui đến mức nào, đó là lần đầu tiên ông ta làm cho, hơn nữa còn là đứa nhỏ do người phụ nữ mình yêu sinh ra, tâm trạng lúc đó của ông ta không thể dùng hai chữ hưng phấn để biểu đạt nữa rồi.

Trong khoảng thời gian Trần Phương rời đi ông ta đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến sự vô tình của Trần Phương, nghĩ đến lúc mình và Trần Phương gặp nhau, trong lòng ông ta, Trần Phương đã từng là một cô gái tốt, nhưng ông ta không ngờ rằng sau hai mươi mấy năm hai người ở chung với nhau mình sẽ trở nên nghèo túng, mà bà ta lại lao vào vòng tay ôm ấp của người đàn ông khác.

Ông ta còn nhớ đến mẹ của Tiểu Thố, người phụ nữ khí chất cao quý, bình tĩnh kia không quan tâm đến tiền tài, mặc kệ là chuyện gì hay người nào đi chăng nữa cũng không thể vào lòng của bà ấy.

Gần đây ông ta thường nghĩ, nếu như năm đó Cừu Phương Phương chỉ cần tỏ vẻ bà ấy có một chút hảo cảm với ông ta thì ông ta và Trần Phương sẽ không có kết quả này.

Từ sau khi ông ta và Cừu Phương Phương ly hôn, ông ta cũng không liên hệ với bà ấy, cũng không dám đi thăm Tiểu Thố, vì ông ta sợ nhìn thấy Tiểu Thố sẽ khiến ông ta nhớ đến người phụ nữ ông ta vừa yêu vừa hận kia, sau khi Cừu Phương Phương qua đời, không phải ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện đón Tiểu Thố về, nhưng khi ông ta phát hiện mắt Tiểu Thố có chỗ giống với Cừu Phương Phương, ông ta không còn dám tiếp cận Tiểu Thố nữa, nhìn thấy Tiểu Thố ông ta sẽ nhớ đến người phụ nữ kia, ông ta sợ mình sẽ không kiềm chế được mà làm hại Tiểu Thố, từ đầu đến cuối người phụ nữ mà ông ta vừa yêu vừa hận kia, mặc kệ là ông ta yêu hay hận thì cũng đều không có ảnh hưởng gì với bà ấy, mà Tiểu Thố lại gần gũi với bà ấy như vậy, ông ta sợ mình không đối xử tối với bà ấy khiến Tiểu Thố không có tình cảm cha con gì với mình, nhưng như vậy cũng tốt hơn ở bên cạnh ông ta còn có thể phải chịu lửa giận của ông ta.

Những suy nghĩ này là bí mật của ông ta, ngay cả Trần Phương cũng không biết, sau khi rửa sạch oan khuất, đột nhiên ông ta vô cùng nhớ người phụ nữ thanh nhã mỹ lệ kia, nếu như, nếu như người ở cạnh ông ta hôm nay là Cừu Phương Phương, ông ta nghĩ, dù bà ấy không yêu mình thì nhất định lúc này cũng sẽ không bỏ rơi ông ta.

Thấy mọi người không trả lời, Bạch Tiểu Vũ lại hỏi thêm một lần nữa.

Lần này Bạch Chính Nghĩa trả lời: "Con mất máu quá nhiều, máu tồn trong bệnh viện không đủ, mặc dù nhóm máu của con và cha giống nhau nhưng thân thể cha yếu không được hiến máu, là con bé hiến cho con 600CC máu, lúc đầu Giản Chính Dương không cho phép con bé rút máu, nhưng con bé rất kiên trì."

Nghe lời này của Bạch Chính Nghĩa, Bạch Tiểu Vũ cảm thấy sống mũi hơi ê ẩm, hiện tại trong người của cậu có chảy máu của Tiểu Thố sao?

Đây là một loại cảm động, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình và Tiểu Thố càng gần gũi hơn, trong lòng Bạch Tiểu Vũ đã cảm thấy ấm áp, thế là Bạch Tiểu Vũ rơi vào trạng thái cười ngây ngô, Tiểu Thố truyền máu cho cậu, không những khiến họ càng gần gũi với nhau hơn mà còn cho cậu cảm giác Tiểu Thố đối xử với mình thật tốt, cảm giác có chị gái thương yêu thật sự rất rất rất tuyệt.

Bạch Tiểu Vũ ngây ngô cười dọa sợ mấy người Bạch Chính Nghĩa, nếu không phải cậu chủ động nói bản thân không sao thì bọn họ còn muốn đi tìm bác sĩ.

Vấn đề bồi thường được giải quyết rất nhanh với kĩ sư Vương, ngoài tiền thuốc men kĩ sư Vương phụ trách bên ngoài ra còn có thêm hai nghìn tệ phí dinh dưỡng, dù sao chuyện này cũng trách Bạch Tiểu Vũ ngẩn người, kĩ sư Công đối với cậu cũng không tệ, hơn nữa sau khi đưa cậu đến bệnh viện còn bận trước bận sau, cũng không thể để kĩ sư Vương bỏ thêm tiền được.

Tiểu Thố để lại hơn một vạn tệ, tạm thời có thể giải quyết được vấn đề này của mọi người.

Chỉ là chuyện đồng ý đi làm ở chỗ Hạ Đóa lại phải hoãn lại, sau khi biết cậu bị thương vỡ đầu Hạ Đóa cũng không nói gì, chỉ nói sẽ để lại vị trí đó cho cậu, nói cậu nghỉ ngơi cho tốt, sau khi khỏi thì gọi điện thoại cho cô.

Cô không đến thăm khiến trong lòng Bạch Tiểu Vũ có chút lạc lõng, sau khi biết Hạ Đóa phải đi công tác thì không nói thêm gì.

Một tuần sau khi nằm ở bệnh viện, sau khi xuất viện, Bạch Tiểu Vũ suy nghĩ đến vấn đề trong nhà, cuối cùng cậu quyết định mặt dày cầm đồ đến nhà Tiểu Thố.

Ngày xuất viện, Giản Chính Dương lái xe đến đón Bạch Tiểu Vũ, trước khi đi, Bạch Tiểu Vũ để hết số tiền Tiểu Thố đưa và tiền kĩ sư Vương bồi thường phí dinh dưỡng cho Bạch Chính Nghĩa cầm, dù sao cậu sang bên Tiểu Thố cô cũng sẽ không bạc đãi cậu, đối với Bạch Tiểu Thố, Bạch Tiểu Vũ ngoại trừ việc miễn nhiễm với những lời lạnh nhạt của cô ra thì cậu chưa từng cảm thấy ngại ngùng khi muốn xin gì từ cô cả.

Bạch Tiểu Vũ mang theo cái đầu quấn gạc trắng vào nhà họ Giản ngược lại lại được người nhà họ Giản hoan nghênh, nhất là hai bà ngoại, thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Bạch Tiểu Vũ phải quấn một vòng băng trắng ảnh hưởng đến mỹ quan thì không khỏi yêu thương, để nhà bếp làm một bàn đồ ăn cậu thích bồi bổ thân thể.

"Cảm ơn hai bà." Miệng Bạch Tiểu Vũ vô cùng ngọt, ở nhà họ Giản hết ăn lại uống, vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng lại đi trêu chọc Tiểu Đình Đình, khoảng thời gian này khiến cậu cảm thấy bản thân mình đang sinh sống trên thiên đường vậy, tất cả mọi thứ không thuận lợi gần đây dường như cũng biết mất.

Bạch Tiểu Thố không quen nhìn cậu mở miệng đi lừa gạt khắp nơi, cô nhân lúc mọi người không chú ý xông vào phòng khách Bạch Tiểu Vũ ở, không chút nể tình đá hai cái vào chân cậu.

"Được rồi, kiềm chế một chút cho chị, mỗi ngày chị chỉ cần nghe lời em nói là đã nổi hết da gà rồi, buồn nôn chết chị rồi, chọc chị khó chịu nữa chị sẽ mời em ăn thịt xào."

Bạch Tiểu Vũ lấy tay che đầu lại, hai mắt rưng rưng nhìn Tiểu Thố: "Chị, chị bắt nạt người bệnh."

Khóe miệng Tiểu Thố giật giật: "Chị đá chân em, em che đầu cho ai nhìn?"

Bạch Tiểu Vũ dùng tốc độ tên lửa ôm lấy chỗ chân bị Tiểu Thố đá: "Đau quá."

Tiểu Thố: "..."

"Chị, người ta là người bệnh, thái độ của chị nên tốt một chút nha." Thấy Tiểu Thố bị mình làm cho cạn lời, Bạch Tiểu Vũ càng được một bước tiến một bước hơn: "Hơn nữa ông bà ngoại thích nghe em nói như vậy, em trêu đùa là để họ vui vẻ nha, còn nói đến chuyện buồn nôn thì đâu bằng chị và anh rể được, mỗi ngày đều dính lấy nhau cũng không thấy phiền, em là người ngoài mới cảm thấy buồn nôn đó, à, không đúng, chị, sao chị lại đến một mình, anh rể đâu, sao anh ấy không đến đây với chị, anh ấy yên tâm cho chị ở một mình với đàn ông khác sao?"

"Không yên tâm." Bạch Tiểu Vũ vừa nói xong giọng nói của Giản Chính Dương đã vang lên, anh đi từ cửa vào nhìn Tiểu Thố: "Anh vừa tắm xong đã không thấy người, ai cho em chạy lung tung."

Khóe miệng Tiểu Thố giật giật: "Không phải em vẫn còn ở trong nhà sao?"

"Nó là đàn ông." Giản Chính Dương lên án.

"Đây là em trai em." Tiểu Thố nghiến răng.

"Chị, cuối cùng chị cũng thừa nhận em là em trai chị rồi, ha ha, anh rể, anh yên tâm đi, em sẽ không tranh chị với anh đâu, nhưng Tiểu Đình Đình đáng yêu như vậy, hay là hai người sinh cho em thêm mấy cháu gái nữa đi."

"Thích thì tự đi tìm người phụ nữ của mình mà sinh đi." Tiểu Thố quay đầu trừng mắt với Bạch Tiểu Vũ: "Xem chị là heo sao, tên nhóc thối nhà em một ngày không ăn đòn là muốn lên trời rồi đúng không, em cho rằng sinh con không đau sao?"

Nghe Tiểu Thố nói vậy, Giản Chính Dương bế cô lên: "Chúng tôi sẽ không sinh đứa nhỏ nữa, cậu thích thì tự cậu sinh đi."

Anh không nỡ để Tiểu Thố chịu đau như vậy thêm lần nữa, hơn nữa nếu Tiểu Thố mang thai anh lại không được đụng vào cô mấy tháng, anh không chịu được, thời gian cấm dục rất khó chịu.

"Ôi, anh thả em xuống, em tự đi được."

Thấy Tiểu Thố bị Giản Chính Dương ôm đi, Bạch Tiểu Vũ có chút hâm mộ, đột nhiên cậu nhớ đến hình dáng của Hạ Đóa, hơn nữa hôm nay cậu còn chưa gọi cho cô, là một người bạn trai hợp cách, có phải cậu nên gọi điện thoại cho cô không nhỉ?

"Này, chị..."

Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố bước nhanh về phòng, mặc dù Tiểu Thố đã sinh con, trải qua điều đưỡng đặc biệt đã gầy đi không ít, nhưng so với trước khi sinh thì dáng người đầy đặn hơn một chút, vì ngọt ngào nên toàn thân và da đều khiến Giản Chính Dương mê muội không thôi, vô cùng mềm mại, Tiểu Thố cảm thấy mình mập lên nhưng lại bị Giản Chính Dương mãnh liệt yêu cầu giữ nguyên như bây giờ, mỗi lần thấy ánh mắt của anh nhìn mình như ánh mắt sói thấy đồ ăn, Tiểu Thố lập tức nói to không chịu nổi.

"Ôi, anh đi chậm một chút, đừng làm em ngã." Mặc dù Tiểu Thố đã có thói quen thỉnh thoảng sẽ được Giản Chính Dương bế đi nhưng cô là người lớn, thể trọng lớn như vậy, cô vẫn sẽ lo lắng lỡ như anh trượt tay làm mình ngã thì sao bây giờ, mỗi lần anh bế cô cô sẽ lập tức ôm chặt lấy anh, như vậy thì dù anh có buông cô ra cô cũng có thể treo lên trên người anh, nếu trong đấu vật sẽ được gọi là hai người ngã một chỗ, cái này gọi là có nạn cùng chịu, không phải sao?

"Em nên tin tưởng anh." Giản Chính Dương bình tĩnh nói rồi nắm thật chặt cánh tay của mình, bày tỏ sức của mình rất tốt, sẽ không làm rơi Tiểu Thố.

Tiểu Thố chu môi nói: "Không đứng trên mặt đất cảm giác rất không ổn nha."

Giản Chính Dương không để ý đến lời phàn nàn của Tiểu Thố, anh nhanh chân ôm Tiểu Thố về phòng: "Bà xã, mấy ngày rồi chúng ta không thân mật."

Mấy ngày trước Tiểu Thố đến tháng, sáng nay mới hết, lúc này mới tối anh đã không thể chờ đợi được nữa, hơn nữa ngày hôm nay anh đã muốn cô một ngày rồi, nếu không được làm thật anh sẽ chết mất.

"Ưm... Ông xã."

Thân thể Tiểu Thố lập tức mềm nhũn khi được tiếp xúc với sắc dục quen thuộc của Giản Chính Dương, cô làm tốt công tác chuẩn bị, lúc nào cũng có thể nhận sự tiến công từ Giản Chính Dương.

Thấy cô như vậy, Giản Chính Dương từ đầu đã không có nhiều kiên nhẫn càng nóng vội hơn, chưa đến hai mươi giây đã lột sạch cô và bản thân, không thể không nói tốc độ anh cởi quần áo của mình và người khác càng ngày càng nhanh.

Tiểu Thố mơ mơ màng màng nghĩ không biết mình có thể xin kỉ lục để giữ lại không.

Giản Chính Dương đã sớm tính toán từ trước, anh đã đưa hai đứa bé đến phòng Giản Tinh, sau đó sẽ cùng Tiểu Thố trải qua một đêm kích tình, điều duy nhất không theo kế hoạch đó là nửa đêm hai đứa nhỏ muốn uống sữa, lúc đó Giản Chính Dương còn đang cố gắng cày cấy trên người Tiểu Thố, kết quả tiếng đập cửa dọa Tiểu Thố sợ đến mức giật mình, cô vội vàng đẩy Giản Chính Dương rồi mặc quần áo tử tế đi mở cửa, cũng may hiện tại hai đứa nhỏ rất ngoan, ban đêm chỉ cần uống sữa một lần là được, sau đó cơ bản sẽ ngủ say đến khi trời sáng, sau khi cho hai đứa nhỏ ăn xong, lại mang đến phòng Giản Tinh, cửa vừa đóng lại cô đã bị Giản Chính Dương chưa thỏa mãn dục vọng kéo về giường...

Sáng hôm sau vẻ mặt Giản Chính Dương vô cùng thỏa mãn, Tiểu Thố so với nhìn có chút thảm, cô đau lưng, hung hăng trừng mắt với người được ăn uống no đủ kia, vì sao lần nào cũng như vậy chứ, rõ ràng người xuất lực là đối phương mà tại sao người bị thương lại là cô?

Bạch Tiểu Vũ với đầu quấn băng vẫn luôn nhìn hai người, sau đó cậu len lén hỏi Tiểu Thố: "Chị, tối hôm qua có phải anh rể rất mạnh không, nhìn dáng vẻ yếu ớt này của chị đi."

"Khụ khụ..." Tiểu Thố bị sắc nước bọt, quay đầu véo cánh tay của Bạch Tiểu Vũ: "Bạch Tiểu Vũ, em tên nhóc thối này, em thật sự muốn chết đúng không hả?"

"A, chị, véo nhẹ một chút, chị bỏ ra đi, đau quá."

"Đau? Không đau thì sao em nhớ lâu được, đau là tốt."

"Chị, chị ruột của em, em xin chị, em sai rồi, lần sau em không nói lung tung nữa, chị bỏ em ra đi."

Đối với Tiểu Thố hung ác, Giản Chính Dương giơ hai tay tán thành, ai bảo tên nhóc thối này cách Tiểu Thố gần như vậy chứ, nếu không phải Tiểu Thố không cho phép anh động thủ thì anh thật sự muốn gặp tên nhóc này lần nào đánh lần đấy.

"Lần sau còn dám trêu chị nữa không?" Tiểu Thố trầm giọng nói.

"Không dám không dám."

"Hừ." Tiểu Thố hừ một tiếng bỏ Bạch Tiểu Vũ ra.

"Chị, chị, chị, chị ngược đãi bệnh nhân."

"Có bệnh nhân nào có tinh thần như em sao?"

"Đó là do trong lòng em vui vẻ."

"Hay là để chị cho em bị thương một lần nữa?"

"Đừng, chị, lỡ như chị đánh em ngốc rồi thì cả đời này chị phải nuôi em đấy."

...

Thấy hai người lại ồn ào, Nhiếp Tiểu Phương nói với bà ngoại Giản Chính Dương: "Hai đứa bé này, ngày nào cũng đấu võ mồm với nhau được."

"Đúng vậy." Bà ngoại Giản Chính Dương cười, lúc đầu khi thấy Tiểu Thố mắng Bạch Tiểu Vũ không chút nể tình các bà còn cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Vũ này thật đáng thương, hai người còn bảo Tiểu Thố kiềm chế một chút, về sau mỗi lần thấy Tiểu Thố có mắng như thế nào thì Bạch Tiểu Vũ cũng không thèm để ý, thậm chí Tiểu Thố mắng càng hăng thì cậu càng vui vẻ, lúc đó các bà mới giật mình, hóa ra đây chính là chứng thích bị ngược trong truyền thuyết, nhưng dây cũng là cách ở chung đặc biệt của chị em bọn họ, người ngoài sẽ không hiểu được.

Tiểu Thố mắng Bạch Tiểu Vũ một trận xong nhìn cậu hỏi: "Em thành thật khai báo cho chị, có phải em có bạn gái rồi không?"

"Khụ khụ..." Lần này là Bạch Tiểu Vũ bị Tiểu Thố làm sặc.

"Thật sự có rồi sao?" Lông mày Bạch Tiểu Vũ nhảy lên một cái: "Nói qua một chút đi."

"Chị, không, không có."

"Không có? Không có thì em nói lắp bắp cái gì, không có mà đang yên đang lành em cũng dám trêu chọc chị, tâm trạng tốt quá."

Bạch Tiểu Vũ âm thầm kinh hãi, không hiểu sao từ nhỏ dáng vẻ Bạch Tiểu Thố rõ ràng là tỏ vẻ khinh thường cậu, nhưng nếu như cậu có chuyện gì, chỉ cần ở trước mặt cô sẽ tuyệt đối không giấu dược.

Cậu đã từng vì chuyện này mà xem cô là thần, sau này mới hiểu được thật ra cô là một người có sức quan sát tinh tế tỉ mỉ mà thôi, có những lúc thần kinh Tiểu Thố thô muốn chết, nhưng cũng có khi ánh mắt lại độc đến mức khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

"Thành thật khai báo đi, em phải biết dám nói dối chị thì sẽ chết rất thảm." Nếu có người hỏi Bạch Tiểu Thố vì sao lại dễ dàng nhận ra Bạch Tiểu Vũ có bí mật, cô có thể nói với người đó rằng là do trực giác, hoặc có thể nói tên nhóc này rất đơn giản, hoặc có thể nói do huyết thống, tóm lại chính cô cũng không giải thích được, dù sao một suy nghĩ cứ như vậy tự nhiên hình thành trong đại não, mà suy nghĩ tự nhiên xuất hiện trong đại não cô có thể nhìn thấu Bạch Tiểu Vũ một cách chính xác.

Cũng vì vậy nên Bạch Tiểu Vũ đúng là không dám nói dối trước mặt Tiểu Thố, cậu phát hiện mặc dù mỗi ngày bản thân chỉ nói chuyện với Hạ Đóa nửa tiếng nhưng lần nào nghe được giọng cô cũng vô cùng vui vẻ, hơn nữa thanh niên vừa được ăn mặn nên càng nhớ thân thể bạn gái hơn.

"Ha ha, đúng, đúng là có một người."

Tiểu Thố nhướng mày: "Cái gì mà gọi là đúng là có một người? Em còn muốn có mấy người nữa?"

"Không, chỉ có một."

"Đồng chí Bạch Tiểu Vũ, em nhớ cho kĩ, chủ tịch Mao đã nói không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương thì đều là đùa nghịch lưu manh, quan hệ tình dục trước hôn nhân gì đó chị hoàn toàn ủng hộ, nhưng mục đích là phải phát triển để tiến đến hôn nhân, biết không? Không thể trêu đùa con gái nhà người ta được."

Bạch Tiểu Vũ hết cách: "Chị, chỉ có người ta trêu đùa em thôi, em nào có trêu đùa người ta."

"Ồ, chẳng lẽ em gặp một cao nhân sao, báo cáo thông tin của đối phương ra đây."

"Vâng, cô ấy lớn hơn em mấy tuổi, là thục nữ, đang làm ở một nhà xuất bản tạp chí..."

Nghe Bạch Tiểu Vũ nói vậy, Tiểu Thố nhìn từ đầu đến chân Bạch Tiểu Vũ một lần: "Hai người quen nhau như thế nào? Có ở cùng nhau không?"

"Ở quán bar, em là phục vụ, cô ấy là khác, vâng, từng có hai lần."

Quen ở quán bar? Tiểu Thố theo bản năng cảm thấy người phụ nữ này không phải là người đàng hoàng, ít nhất cũng không phải là người muốn yêu đương lập gia đình, dù sao lúc Bạch Tiểu Vũ gặp cô ấy cậu cũng không có gì.

"Không phải cô ấy nhìn trúng thân thể của em mới quen em đấy chứ, cô ấy còn có người đàn ông khác sao?"

"Chị." Bạch Tiểu Vũ vừa thẹn vừa giận: "Cô ấy không phải người như vậy."

Nhưng ngược lại Bạch Tiểu Thố lại nói đúng, Hạ Đóa và cậu, có khả năng lớn là cô thật sự nhìn trúng thân thể của cậu, mỗi lần nghĩ đến chuyện này cậu lập tức có cảm giác không thoải mái.

Về chuyện có người đàn ông khác hay không, cậu chỉ có thể tin tưởng hiện tại cậu là bạn trai cô, trước khi chia tay với cậu, chắc cô sẽ không đi tìm người đàn ông khác.

Không phải, dù cậu có thích cô đi chăng nữa thì cũng sẽ không để đỉnh đầu mình xanh mơn mởn.

"Cô ấy làm ở nhà xuất bản tạp chí nào?"

"Nhà xuất bản XX."

"Nhà xuất bản XX? Cái tên này sao lại nghe hơi quen thế nhỉ?"

"Đương nhiên là quen rồi, nhà xuất bản này có một tạp chí có lượng tiêu thụ rất tốt, chuyên giới thiệu những yếu tố lưu hành nhất trên thế giới..." Bạch Tiểu Vũ lập tức nói một tràng, xem ra địa vị của Hạ Đóa ở nhà xuất bản cũng không thấp, nếu không thì cô sẽ không giới thiệu cho cậu một vị trí ở nhà xuất bản, hơn nữa cũng sẽ không có kết quả nhanh như vậy, tiền lương lại còn tốt, công việc đó cậu cũng rất thích, hiện tại cậu chỉ hi vọng bản thân nhanh khỏi sau đó đi làm việc, Hạ Đóa đã nói sẽ giữ vị trí đó cho cậu.

"Ồ, chị nhớ rồi." Nghe Bạch Tiểu Vũ nói vậy, cuối cùng Hạ Đóa cũng nhớ ra vì sao cái tên này lại nghe quen như vậy, đây không phải là nơi mà Hạ Đóa nói qua sao?

Chỉ là một cái tên tiếng anh, cô cũng không hiểu, cô từng hỏi qua Giản Chính Dương, hơn nữa còn đặc biệt lên mạng tìm thử: "Cô ấy tên là gì?"

"Chị, chị muốn làm gì?"

"Chị chỉ tò mò một chút mà thôi." Tiểu Thố quyết tâm muốn lấy điện thoại gọi cho Hạ Đóa để hỏi xem nhân phẩm người này như thế nào, mặc dù Bạch Tiểu Vũ là một rắc rối vô cùng phiền phức nhưng cô cũng không muốn cậu bị người khác lừa gạt tình cảm.

"Sao vậy, em cho rằng chị ăn no rảnh rỗi đến công ty tìm người sao?"

"Ha ha, không có không có." Lại một lần nữa bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, Bạch Tiểu Vũ liên tục lắc đầu, nghĩ lại thì Tiểu Thố cũng không phải người nhàm chán như vậy: "Cô ấy tên là Hạ Đóa."

"Cái gì? Khụ khụ..." Bạch Tiểu Thố lại bất hạnh bị sặc lần nữa.

"Cô ấy tên là Hạ Đóa." Bạch Tiểu Vũ nghĩ Tiểu Thố nghe không rõ nên nói lại một lần nữa: "Hạ trong mùa hè, Đóa trong từng đóa bọt nước."

Hạ Đóa, Hạ Đóa!

Thật khéo nha, chắc không phải Hạ Đóa cô quen đâu, mặc dù Hạ Đóa có hơi tùy tiện nhưng khoảng thời gian cô ở chung với Hạ Đóa thì thấy đây là một cô gái rất thẳng thắn, là một cô gái tốt, có duyên ở cùng với em trai cũng không tệ.

Nhưng dựa vào tính cách của Hạ Đóa chỉ sợ sau này sẽ xuất hiện thêm một người bị vợ quản nghiêm nữa.

Tiểu Thố nhìn Bạch Tiểu Vũ bằng ánh mắt đồng tình, trong lòng cô vô cùng chắc chắn: "Rảnh thì mang cô ấy đến chơi."

"Được." Nghe Tiểu Thố nói vậy Bạch Tiểu Vũ cũng không có cảm giác Tiểu Thố chỉ lớn hơn mình một chút mà ngược lại có cảm giác như mang Hạ Đóa đi gặp người lớn trong nhà vậy.

"Đúng rồi, em đừng nói cho cô ấy biết em có một chị gái tên là Bạch Tiểu Thố." Trước khi xác định Hạ Đóa này là Hạ Đóa đó, Tiểu Thố muốn đùa ác một chút.

"Tại sao?"

"Vì tên chị đáng yêu như vậy nếu biết sớm sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của chị." Ở cùng với Giản Chính Dương lâu nên Tiểu Thố cũng ngày càng đen tối.

"Ồ." Bạch Tiểu Vũ thật sự tin.

Hai người đang nói chuyện thì có khách đến nhà, là Tiểu Hùng và Đỗ Chân đến, thấy hai người xách theo túi lớn túi nhỏ, Tiểu Thố cười: "Sao mỗi lần đến đều mang nhiều đồ như vậy chứ?"

Tiểu Hùng cười: "Cũng không phải mang cho cậu, là mang cho hai đứa nhỏ."

Vì hai đứa nhỏ càng lớn càng đáng yêu nên Tiểu Hùng chỉ cần có thời gian sẽ chạy sang đây thăm hai bé, thậm chí cô còn nhận Tiểu Đình Đình làm con gái nuôi.

Nghe Tiểu Hùng nói vậy, Tiểu Thố lập tức bi thương nói: "Ôi bảo bối Đình Đình, mẹ ruột của con bị mẹ nuôi con chê rồi, thật không công bằng, tháng sáu sương rơi, thật không có tình người."

"Phụt... Bớt ở đây giả vờ đáng thương đi, cậu có Giản Chính Dương rồi mà còn đòi tháng sáu sương rơi sao, con gái nuôi là của tớ, cậu ôm ông xã của cậu đi." Mỗi lần Tiểu Hùng ôm đứa nhỏ là không nỡ đặt xuống, có thể thấy cô thích đứa bé đến mức nào.

Đỗ Chân ở bên cạnh nhìn dáng vẻ hiền hòa của cô, cảm thấy vô cùng quyến rũ: "Nếu em thích thì tự mình sinh một đứa không phải là được rồi sao?"

"Sinh một đứa thì đủ sao được chứ?" Tiểu Hùng thuận miệng nói: "Phải sinh bảy tám đứa mới đúng, em sẽ không dừng lại đâu."

Không mở miệng thì thôi đi, mới nói chuyện đã khiến mọi người kinh hãi, Tiểu Thổ giơ ngón tay cái lên với Tiểu Hùng: "Tiểu Hùng, không ngờ cậu lại có nguyện vọng hùng vĩ như vậy, tớ thấy hay là cậu trực tiếp sinh một đội bóng đi."

"Được." Tiểu Hùng suy nghĩ rồi gật đầu: "Về sau tạo một đội bóng đá để tớ làm tổ quốc vẻ vang."

"Ý kiến hay." Tiểu Thố gật đầu: "Nhưng Tiểu Hùng, cậu muốn sinh một đội bóng thì có phải hiện tại nên bắt đầu sinh không, cậu nghĩ mà xem nếu không sinh bây giờ thì sau này sẽ bị chậm, qua một năm nữa tuổi cậu lại tăng lên, cậu sẽ thành một sản phụ lớn tuổi."

"Mình cũng muốn, nhưng chuyện sinh con này đâu phải chỉ cần một người là có thể làm chứ." Tiểu Hùng bĩu môi nói.

"Đâu cần em muốn, không phải bây giờ đang có ứng cử viên sao?" Đỗ Chân cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hùng: "Tiểu Hùng, em thấy anh thế nào, thân thể anh không có vấn đề, học thức cũng không có vấn đề, gia cảnh cũng không tệ, lại một lòng với em, gen tuyệt đối càng không có vấn đề, bé con của hai người chúng ta nhất định sẽ rất đáng yêu, hay là chúng ta tranh thủ đi lĩnh chứng đi, sau đó sẽ nỗ lực vì đội bóng của chúng ta."

"Anh mơ cũng hay lắm." Tiểu Hùng cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đỗ Chân, tên nhóc này da mặt càng ngày càng dày, nói chuyện cũng ngày càng không cần mặt mũi, ai muốn kết hôn sinh con với anh chứ.

"Sao vậy, chẳng lẽ em không muốn kết hôn với anh sao? Muốn lên xe trước rồi mua vé sau sao? Muốn thử kĩ năng của anh như thế nào sao? Vậy thì ban đêm chúng ta thử đi, nếu em muốn thử luôn bây giờ thì anh cũng không để ý, anh nghĩ Tiểu Thố cũng có thể cho chúng ta mượn phòng khách dùng một lúc."

Từ khi Tiểu Thố từ Mỹ về để dưỡng thai, Tiểu Hùng thường đến thăm cô, mỗi lần Đỗ Chân đều mặt dày đi theo sau, anh cũng từ từ quen thuộc với người nhà họ Giản, bây giờ nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.

Tiểu Thố phát hiện tên nhóc này thật ra cũng không nho nhã như bề ngoài, nhưng không thể phủ nhận Đỗ Chân là một người đàn ông có mị lực, thấy anh nháy mắt với mình, Tiểu Thố cũng cười gật đầu:

"Tiểu Hùng, ý kiến này không tệ, hay là cậu đồng ý đi."

"Tiểu Thố!" Tiểu Hùng lườm cô, con nhóc này cũng muốn đi theo người ta làm loạn sao.

Trải qua mấy tháng cố gắng, cuối cùng Hạ Lương cũng tìm được Tiểu Hùng, tất nhiên cũng thấy Đỗ Chân, chuyện này khiến trong lòng anh xuất hiện cảm giác uy hiếp rất lớn, hiện tại ngày nào Hạ Lương cũng sẽ đến nhà Tiểu Hùng chào hỏi, lúc đầu Tiểu Hùng còn định chuyển nhà, nhưng Tiểu Thố khuyên cô rằng trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, vẫn nên dũng cảm đối mặt thì hơn.

Thế là sau khi trao đổi, hiện tại Tiểu Hùng có hai người theo đuổi là Đỗ Chân và Hạ Lương, cho nên mới nói có quá nhiều người theo đuổi một lúc cũng không phải chuyện tốt.

Nhìn Tiểu Hùng, Tiểu Thố nhỏ giọng nói: "Tiểu Hùng, đã mấy tháng rồi, cuối cùng cậu chọn ai vậy, hai người kia cũng không tệ, cậu cũng đừng kéo dài thời gian nữa, kéo nữa thì đội bóng cũng không có đâu."

Tiểu Hùng vui vẻ cười, lườm Tiểu Thố một cái: "Cậu hư quá rồi."

Cười một lúc, cô nhỏ giọng nói: "Thật ra tớ không muốn chọn ai cả."

"Hả, vì sao?"

"Tớ muốn sinh con nhưng không muốn kết hôn." Tiểu Hùng lắc đầu, tình cảm bị tổn thương, cuối cùng không thương nổi nữa, từ khi bệnh tình của cô ổn định cô đã không còn muốn kết hôn nữa, cả đời này một mình cũng tốt.

Tiểu Thố nhìn Tiểu Hùng bằng ánh mắt quái dị, cô chưa từng bị tổn thương tình cảm nên không thể hiểu được trong lòng Tiểu Hùng đau đớn đến mức nào, nhưng mẹ đơn thân cũng không phải chuyện dễ làm.

"Tiểu Hùng, cậu như vậy là không công bằng với đứa bé, không có đứa trẻ nào không mong muốn một gia đình hạnh phúc cả, thật đấy, tin tớ đi."

Bản thân cô lúc chưa hiểu chuyện đã từng hỏi mẹ rằng cha ở đâu, vì sao cha lại không cần cô nữa, lúc cha nắm tay một đứa bé trai khác cười nói vui vẻ cô lại khóc lóc muốn cha, cảm giác đó không tốt đẹp chút nào.

"Cho nên có lẽ tớ chỉ có thể nhận con gái nuôi." Sao Tiểu Hùng lại không biết những chuyện này chứ, cho nên cô mới nói muốn nhận Tiểu Đình Đình là con gái nuôi, cô yêu thương nhìn Tiểu Đình Đình, cô cũng chỉ có thể cảm nhận quá trình làm mẹ bằng cách này mà thôi.

"Ôi..." Nhìn dáng vẻ của Tiểu Hùng, Tiểu Thố cảm thấy rất nhức đầu, nếu là cô, cô sẽ đánh nhanh thắng nhanh, bỏ một người vứt một người, dù sao cô cũng sẽ không yêu lại người cũ, cho nên mặc dù Hạ Lương rất tốt nhưng cô vẫn sẽ chọn Đỗ Chân, nếu không vừa nhìn thấy Hạ Lương cô sẽ nhớ đến quá khứ đã chịu tổn thương của mình, kiểu này nghĩ thế nào cũng sẽ xuất hiện vấn đề lần nữa, Đỗ Chân không như vậy, anh chơi đùa vui vẻ với Tiểu Hùng khắp nơi, điều kiện tốt, lại hài hước, đi theo anh chính là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Tiểu Hùng không phải cô, cô ấy vừa tinh tế, tỉ mỉ lại vừa mẫn cảm, cho nên là bạn tốt cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng cho cô ấy mà thôi, không thể đưa ra quá nhiều đề nghị vì cô nhận ra Tiểu Hùng là người tình cảm, nhất định cô ấy phải chọn được tình yêu đích thực mới không hối hận, nếu như không phải thật lòng yêu, dù miễn cưỡng ở một chỗ cô ấy cũng sẽ không vui.

"Tớ nói này, hai người đều tốt như vậy, tóm lại sẽ có một người khiến cậu rung động, người trong lòng cậu là ai?"

Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Thố, Đỗ Chân đang nói chuyện với Bạch Tiểu Vũ lập tức vểnh tai lên nghe...

Tiểu Hùng nhìn Đỗ Chân một chút, phát hiện anh đang hướng tai về phía này thì lắc đầu không nói lời nào.

Đỗ Chân thấy vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu tai mình lại.

Xem ra đồng chí vẫn cần cố gắng, nhưng anh vẫn rất có lòng tin, mặc dù người đàn ông tên Hạ Lương kia chen vào giữa khiến anh rất khó chịu nhưng ít nhất mỗi lần có Hạ Lương thì Tiểu Hùng đều sẽ để anh ở lại, cô sẽ cố gắng hết sức để không phải ở chung một mình với Hạ Lương, đây không phải đang nói cô đối với anh ta cũng không tốt như vậy sao.

"Gần đây cậu có liên lạc với Hạ Đóa không?"

Thấy Tiểu Hùng không nói lời nào, Tiểu Thố chủ động nói sang chuyện khác.

"Có, hôm qua cô ấy mới gọi cho mình." Từ sau khi Hạ Lương tìm thấy Tiểu Hùng, thật ra hai anh em Hạ Đóa biết Tiểu Thố vẫn luôn biết Tiểu Hung ở đâu, nhưng Tiểu Hùng không cho Tiểu Thố nói cho họ, họ cũng đành chịu, ngoại trừ Hạ Lương có thái độ khác với Tiểu Thố ra, Hạ Đóa cũng không có phản ứng lớn như vậy, cô vẫn muốn làm bạn với Tiểu Thố như cũ.

Tiểu Thố không quá quen thuộc với Hạ Lương, cô cũng không quá quan tâm đến thái độ của anh, hơn nữa từ sâu trong lòng cô ủng hộ Đỗ Chân, Hạ Lương không công khai trách móc cô thì thôi, nếu như anh công khai trách cô, nhất định cô sẽ không để yên, đến lúc đó cô nhất định sẽ công khai ủng hộ Đỗ Chân, đáng đời anh, hừ.

Cho nên vĩnh viễn đừng chọc vào phụ nữ.

Nhưng những chuyện này cũng chỉ là những chuyện cô nghĩ mà thôi, Hạ Lương vẫn rất có phong độ thân sĩ, mặc dù anh có chút khó chịu khi Tiểu Thố giúp Tiểu Hùng giấu mình nhưng anh cũng sẽ không giống những người phụ nữ đanh đá mà trách móc Tiểu Thố.

Nhưng bên người Tiểu Hùng lại có thêm một người đàn ông khác, điều này khiến anh rất khó chịu.

Tiểu Hùng và Đỗ Chân ở lại ăn cơm trưa, sau khi ăn trưa xong hai đứa nhỏ đều cảm thấy buồn ngủ, Tiểu Hùng đứng dậy nói: "Tớ phải đi rồi Tiểu Thố."

"Ngồi thêm một lúc nữa rồi hãy đi."

"Không được." Tiểu Hùng lắc đầu, vì để giết thời gian nên cô đã mở một cửa hàng nhỏ, cô thuê nhân viên đến trông cửa hàng nhưng cơ bản hàng ngày cô sẽ đều đến tiệm để nhìn qua.

"Tớ phải qua cửa hàng."

"Được, có gì gọi điện."

"Được."

"Anh cũng đi đây." Đỗ Chân cười đứng dậy, là một bác sĩ tâm lí có danh tiếng, anh muốn tìm công việc là việc vô cùng dễ dàng, mặc dù đây không phải thành phố lớn gì nhưng tư vấn tâm lí đã trở nên quan trọng, không ít người sẽ đi gặp bác sĩ tâm lí, hơn nữa nhiệm vụ của anh chủ yếu là theo đuổi Hắc Tiểu Hùng, cho nên tìm một công việc rất nhẹ nhàng, chỉ có một hai ngày là khám bệnh, bình thường khách đều phải hẹn trước.

"Được." Biết Đỗ Chân phải đi theo Tiểu Hùng nên tất nhiên Tiểu Thố sẽ không giữ lại.

Sau khi tiễn hai người đi, Tiểu Thố trở về phòng, Giản Chính Dương hỏi cô: "Bà xã, ngày mai có phải là ngày đưa hai bé cưng đi tiêm phòng không?"

"Tiêm phòng sao?" Tiểu Thố hơi ngẩn người: "Ngày mai là ngày bao nhiêu?"

"Ngày 26."

"Hình như vậy, em đi nhìn thử xem." Cô lấy sổ tiêm phòng của Tiểu Đình Đình ra nhìn, đúng là như vậy: "Đúng rồi, chính là ngày mai, chúng ta đi sớm một chút, nếu không đến lúc đó lại phải xếp hàng lâu."

"Được." Giản Chính Dương gật đầu.

Sáng sớm hôm sau Giản Chính Dương lái xe, ở ghế sau là Tiểu Thố và Nhiếp Chính Phương, trong tay Tiểu Thố bế Tiểu Đình Đình, Tần Ca ngồi ghế phụ bế Tiểu Nguyệt Thăng.

Mặc dù hai đứa bé sinh hơn kém nhau một ngày nhưng lại đi tiêm phòng cùng ngày, đến nơi tiêm mới phát hiện có rất nhiều người đến trước họ, Tiểu Thố bất đắc dĩ:

"Sao những người này lại đến sớm như vậy chứ?"

Nhiếp Tiểu Phương cười nói: "Ai cũng nghĩ tiêm sớm về sớm mà."

"Ôi..." Sao lại nhiều người đi tiêm phòng vậy chứ.

Giản Chính Dương cầm số chờ, cũng may phía trước chỉ có mười mấy người mà thôi, lúc đầu nghĩ rằng sẽ rất nhanh, nhưng sau khi ra ngoài cũng đã là hai tiếng sau.

"Tốc độ làm việc của mọi người bây giờ thật chậm." Mười mấy người mà làm hết gần hai tiếng, khó trách Tiểu Thố bực bội trong lòng: "Hiệu suất gì vậy không biết, phiền muốn chết."

Giản Chính Dương bị đám người vây quanh nhìn cũng không có sắc mặt tốt, trên tay anh vừa ôm đứa nhỏ vừa dỗ dành Tiểu Thố: "Lần sau chúng ta sẽ đi buổi chiều, lúc đó sẽ không còn nhiều người như vậy đâu."

Lúc đầu phòng tiêm có quá nhiều người, sau đó Tiểu Thố đến một lần nữa vào lúc mười một giờ, kết quả nhân viên ở đó muốn ăn cơm, sớm như vậy đã ăn cơm, Tiểu Thố tức đến mức quay người đi về, ngày hôm sau mới đến, nếu không phải vì bé cưng thì cô thật sự không muốn đến chút nào, tình trạng buổi chiều chưa gặp qua bao giờ, Tiểu Thố hơi bực bội:

"Lần sau em không đến."

"Được được, mình anh đi được không?"

Vợ quan trọng nhận, Giản Chính Dương vội vàng nhận việc bản thân cũng không thích, con gái cũng quan trọng nha.

"Hừ."

"Được rồi, Tiểu Thố, đừng tức giận nữa, tức giận không tốt." Thấy cháu gái ngoại bắt nạt cháu rể, Nhiếp Tiểu Phương không nhìn được nữa, con bé Tiểu Thố này được Giản Chính Dương chiều quá nên tính tình càng lúc càng nóng nảy.

"Tiểu Dương, đưa bé cưng cho bà, cháu đánh xe đến đây đi."

"Để cháu bế đi." Sao có thể để bà ngoại bế được, mặc dù bé cưng còn nhỏ nhưng ôm lâu vẫn sẽ thấy mỏi tay, Tiểu Thố nhanh chóng nhận Tiểu Đình Đình từ tay Giản Chính Dương.

"Vâng." Giản Chính Dương xoay người đi lấy xe.

Thấy anh rời đi, Nhiếp Tiểu Phương nói với Tiểu Thố: "Tiểu Thố, không phải bà ngoại nói cháu, mà là tính tình của cháu cần phải kìm chế lại một chút, Tiểu Dương đối xử với cháu quá tốt rồi, cháu cũng không thể hở một tí là nổi giận được, đàn ông lúc yêu cháu sẽ đối xử với cháu rất tốt, lúc không yêu cháu nói đi là đi, cho dù tình yêu có tốt đến đâu không quý trọng cũng sẽ mất, đến lúc đó cháu có muốn khóc cũng không kịp nữa."

Nghe bà ngoại nói vậy, Tiểu Thố nghĩ thầm bản thân rất quá đáng sao, nếu mất Giản Chính Dương thì cô sao chịu được: "Bà ngoại, vừa rồi cháu rất hung dữ sao?"

"Không phải vừa rồi, mà là gần đây tính tình cháu rất dễ nổi nóng." Nhiếp Tiểu Phương nói: "Bà ngoại thấy được tình cảm của mấy đứa nhỏ các cháu rất tốt, người lớn như bà rất vui, nhưng có lúc vẫn phải chú ý một chút, đàn ông mà, cần có cứng có mềm, nếu không sẽ không giữ được lòng của người đàn ông."

"... Vậy sao?" Tiểu Thố chu môi.

Sau đó nhìn sắc mặt của Nhiếp Tiểu Phương: "Được ạ, đúng là có một chút."

Cô nghĩ lại, hình như tính cách cô gần đây có chút dễ nổi nóng, nhưng Giản Chính Dương từ trước đến nay cũng không tức giận với cô nha, được rồi, cô thừa nhận bản thân bị chiều hư rồi.

"Lúc trở về dỗ thằng bé cho tốt." Nhiếp Tiểu Phương thấy xe đi đến thì vội vàng nói.

"Được ạ." Bà ngoại và ông ngoại ân ái cả một đời, bà cũng không phải không có đạo lý, Tiểu Thố quyết định nghe bà ngoại.

"Xe đến rồi, chúng ta lên xe đi." Tần Ca thấy Tiểu Thố và bà ngoại nói nhỏ với nhau, cũng không biết hai người nói gì, chuyện của phụ nữ ông không tiện xen vào, cho nên ông đứng ở chỗ cách đó không xa chơi với con của mình, thấy Giản Chính Dương đi xe đến mới gọi hai người.

"Được."

Về đến nhà, Tiểu Thố đưa Tiểu Đình Đình cho bà ngoại, mình thì đi theo Giản Chính Dương lên tầng ba, thấy anh bật máy tính lên, cô do dự không biết nên nói chuyện với anh như thế nào.

Giản Chính Dương phát hiện hôm nay trên đường về Tiểu Thố có chút không đúng, cô luôn lén nhìn anh, anh vừa mở máy tính vừa gọi cô lại: "Bà xã, đến đây."

Tiểu Thố ngồi lên đùi Giản Chính Dương: "Sao vậy?"

Giản Chính Dương hôn trộm cô: "Câu này anh phải hỏi em mới đúng."

"Hả?"

"Em nhìn lén anh làm gì?" Giản Chính Dương có chút buồn cười nhìn Tiểu Thố.

Tiểu Thố bị phát hiện, cô hơi đỏ mặt: "Ông xã."

"Ừ."

"À, gần đây tính tình em có phải ngày càng dễ nổi nóng không?"

"Có sao, sao anh lại không phát hiện ra nhỉ." Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thố bằng ánh mắt kì lạ, trong lòng anh, mặc kệ Tiểu Thố cười hay giận thì cô cũng đều rất đáng yêu, nếu có người hỏi anh cô có tốt hay không, câu trả lời của anh cũng chỉ có hai chữ: rất tốt.

"Không phát hiện? Thật hay giả vậy?" Tiểu Thố nhìn Giản Chính Dương như đang nhìn quái vật: "Bà ngoại nói gần đây tính tình em rất dễ nổi nóng, tự em nghĩ lại cũng thấy như vậy, trước kia em sẽ không động tí là nổi cáu, nhưng gần đây em luôn to tiếng với anh, anh có cảm thấy phiền không?"

"Sẽ không đâu."

"Bây giờ anh sẽ không, nhưng nếu mỗi ngày em đều như vậy thì một ngày nào đó anh sẽ cảm thấy phiền, đến lúc đó anh sẽ không còn yêu em nữa, sẽ không còn cưng chiều em nữa." Tiểu Thố chu môi.

"Lúc về em đã suy nghĩ cẩn thận, thật ra em đối với người khác đều rất điềm đạm, chỉ có hay nổi giận với một mình anh vì anh là người em yêu nhất, tin tưởng nhất, ở cùng anh em có thể tùy tiện phát tiết mà không có bất kỳ áp lực nào, nhưng em chỉ lo cho mình, quên không để ý đến cảm xúc của anh, ông xã, thật xin lỗi, em không phải cố ý phát cáu với anh, em..."

"Ồ, em nói như vậy anh cũng cảm thấy có một chút." Giản Chính Dương lập tức hiểu ý của Bạch Tiểu Thố, mặc dù căn bản anh không suy nghĩ nhiều, nhưng nhìn dáng vẻ cúi đầu xin lỗi của Tiểu Thố, anh cảm thấy anh có thể nhân cơ hội này mà chiếm chút tiện nghi của cô, cho nên anh thuận theo lời nói của cô, thấy sắc mặt cô hơi thay đổi có chút không nỡ, thiếu chút nữa đã nói không sao, nhưng nghĩ đến chuyện được hưởng thụ sự quan tâm khó có được của cô nên lại nhịn xuống.

Tiểu Thố nghe vậy thì gấp gáp: "Ông xã, anh đừng tức giận, em xin lỗi anh có được không?"

"Xin lỗi cũng cần thành ý nha."

"Làm sao mới được xem là có thành ý?" Tiểu Thố ngẩn người.

"Chuyện này còn phải tùy thuộc vào hành động của em." Giản Chính Dương đưa tay vòng qua eo Tiểu Thố.

Tiểu Thố sững sờ, lập tức hiểu được ý của Giản Chính Dương, cô sửng sốt: "Giản Chính Dương, anh là đồ háo sắc."

Dám nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của cô chính là muốn chết, còn muốn cô chủ động thì càng muốn chết hơn.

Thấy cô tức giận, Giản Chính Dương vội vàng nghiêm chỉnh lại: "Được, nếu em không muốn thì coi như thôi đi, em biết anh quan tâm em như thế nào mà, em làm gì anh anh cũng đều không quan tâm."

Anh vừa dứt lời Tiểu Thố đã cảm thấy tội lỗi, cô ôm lấy anh: "Em không có nghĩ như vậy."

"Anh..."

Không đợi Giản Chính Dương nói xong Tiểu Thố đã đỏ mặt nói: "Em cũng không nói không đồng ý nha."

Giản Chính Dương ngẩn người, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Bà xã."

Tiểu Thố ngọt ngào, chủ động dâng nụ hôn của mình lên, món ngon đưa tới cửa sao lại không ăn được chứ, Giản Chính Dương từ khách thành chủ, hôn thật sâu lên đôi môi mềm mại có hôn thế nào cũng không đủ này...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)